Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 107: Chương 107: TAI NẠN THANG MÁY






Đường Hạo Tuấn nhìn cô một cái từ trong kính chiếu hậu: “Em hỏi đi.”

“Tổng Giám đốc Đường cảm thấy, có khi nào người muốn giết tôi là Tống Huyền không?” Tống Vy siết tay nói.

Két!

Đường Hạo Tuấn chợt đạp chân phanh, dừng xe lại.

Mấy người trong xe cũng không thể khống chế nghiêng về phía trước một chút, cuối cùng lại bị dây an toàn kéo về. Nhưng hai đứa bé lại bị đánh thức.

“Mẹ, sao vậy?” Tống Dĩnh Nhi dụi mắt, mơ màng hỏi.

Tống Hải Dương ngồi dậy nhìn xung quanh: “Xảy ra chuyện gì à?”

“Không có, ngủ tiếp đi.” Tống Vy sờ đầu hai đứa nhỏ, đặt hai đứa bé ngồi lên đùi lại, nhẹ nhàng vỗ lưng bọn nhỏ.

Tống Dĩnh Nhi vốn dĩ đang buồn ngủ, một lát sau lại ngủ tiếp.

Nhưng Tống Hải Dương thì lại mở to mắt, ngoan ngoãn ngồi trên chân Tống Vy, làm thế nào cũng không chịu ngủ.

Tống Vy chỉ có thể tùy thằng bé.

“Hạo Tuấn, sao cháu đột nhiên dừng xe vậy?” Lưu Mộng ở ghế lái phụ hoảng hồn trách.

“Xin lỗi.” Đường Hạo Tuấn mím môi, sau đó quay đầu nhìn Tống Vy ngồi sau lưng: “Sao em cảm thấy là Tống Huyền?”

nặng nề nói: “Tôi biết rồi, tôi sẽ điều tra rõ ràng!”

“Chỉ điều tra rõ ràng là không đủ!” Lưu Mộng nghiêm mặt: “Hạo Tuấn, nếu cuối cùng điều tra ra là Tống Huyền, bác hy vọng cháu hủy hôn với cô ta, hơn nữa lập tức đưa cô ta vào tù.”

“Cháu sẽ.” Đường Hạo Tuấn rũ mắt xuống, trong mắt là cuồng phong bão táp.

Không cần bà ta nhắc nhở, anh cũng sẽ làm như thế.

Tập đoàn Đường Thị không cần một phu nhân Tổng Giám đốc mang tội giết người.

Nhìn ra Đường Hạo Tuấn không phải trả lời lấy lệ, lúc này Lưu Mộng mới hài lòng, sắc mặt cũng dễ chịu hơn: “Vậy thì tốt, Hạo Tuấn, cháu tiếp tục lái xe đi.”

Đường Hạo Tuấn khẽ vâng một tiếng, nhìn Tống Vy thêm lần nữa rồi mới khởi động xe.

Về đến căn hộ, Đường Hạo Tuấn đưa bọn họ đến trước cửa rồi đi.

Tống Hải Dương dắt Tống Dĩnh Nhi đã thức dậy, chạy nhanh vào trong phòng của mình.

Lưu Mộng bưng một đĩa trái cây đã rửa đi ra từ trong phòng bếp: “Bảo bối, con mau xin nghỉ ở công ty của Hạo Tuấn đi.”

Tống Vy đang là áo khoác của Kiều Phàm, nghe nói thế thì hơi dừng tay lại: “Sao vậy ạ?”

“Con còn hỏi nữa, chuyện hôm nay suýt khiến mẹ sợ chết khiếp rồi, con tiếp xúc gần với Hạo Tuấn như vậy, sau này nói không chừng sẽ còn có chuyện nguy hiểm gì nữa đấy.”

Nghe thấy sự lo lắng trong lời nói của mẹ, Tống Vy thầm thấy ấm áp, vẻ mặt cũng trở nên dịu dàng: “Con biết rồi, yên tâm đi, mấy ngày nữa con sẽ viết đơn xin nghỉ việc.”

Thời gian làm việc của cô ở tập đoàn Đường Thị vốn chỉ có một tháng thôi.

Bây giờ show diễn Dục Hỏa Trùng Sinh cũng đã kết thúc, cô cũng nên đi rồi.

Tống Vy giấu đi chút không nỡ trong lòng, đặt bàn là sang một bên: “Được rồi mẹ, con đi tắm trước.”

“Đi đi, tắm xong thì nghỉ ngơi sớm một chút.” Lưu Mộng gật đầu.

Tống Vỹ đáp một tiếng, cầm lấy áo ngủ đi vào phòng tắm.

Đêm đó, Tống Vy gần như cả đêm không ngủ ngon giấc, nhắm mắt lại đều là cảnh mình suýt ngạt thở đến chết, đến sáng ngày hôm sau, dưới mắt xuất hiện hai quầng thâm to tướng, khiến Lưu Mộng giật cả mình.

“Bảo bối, con sao vậy?” Lưu Mộng đau lòng sờ mặt Tống Vy.

Tống Vy lắc đầu: “Không sao cả, mẹ, trong nhà hết gạo rồi, con ra ngoài mua đồ ăn sáng.”

“Được, đi đường cẩn thận.” Lưu Mộng dặn dò.

Tống Vy cười đáp lại, cầm ví tiền ra ngoài, đi tới chỗ thang máy.

Đến bên cạnh thang máy, cô bấm xuống phím chờ thang máy.

Thang máy nhanh chóng đi lên, Tống Vy giơ chân lên, vừa muốn đi vào thì Lưu Mộng đột nhiên chạy tới: “Đợi đã.”

“Sao vậy ạ?” Tống Vy rụt chân đã bước vào trong thang máy về, xoay người nhìn bà ta.

Lưu Mộng đưa một tờ giấy ghi chú cho Tống Vy: “Lúc về, con tiện thể mua giúp mẹ mấy thứ bên trên.”

“Đâu con xem.” Tống Vy nhận lấy tờ ghi chú xem thử, gật đầu đồng ý: “Được, vậy con đi đây.”

Nói xong, cô lại muốn bước vào thang máy.

Nhưng lúc một chân của cô vừa giẫm vào thang máy, thang máy đột nhiên không ngừng đung đưa.

“Vy Vy!” Lưu Mộng trợn mắt, theo bản năng nắm lấy tay Tống Vy, kéo cô về phía sau.

Lúc kéo đến hành lang, cabin thang máy đột nhiên mất khống chế rơi xuống, mà cửa thang máy thì vẫn chưa đóng lại.

Tống Vy và Lưu Mộng cứ thế trơ mắt nhìn cabin thang máy nhanh chóng rơi xuống lầu một, phát ra một tiếng rầm.

Tiếng nổ kia khiến Tống Vy và Lưu Mộng run rẩy, mặt mũi tái nhợt.

“Mẹ…” Tống Vy ôm chặt lấy Lưu Mộng, giọng nói không ngừng run rẩy.

Lúc này Lưu Mộng cũng không tốt hơn là bao, nhưng vẫn vỗ lưng an ủi cô: “Không sao, không sao, bảo bối, không sao hết.”

Tống Vy đờ đẫn nhìn cửa thang máy vẫn chưa đóng và sợi dây xích nối liền với cabin thang máy, tay chân lạnh như băng: “Mẹ, đây chắc chắn không phải bất ngờ!”

Nếu khi nãy không phải mẹ đột nhiên đi ra gọi cô lại, bảo cô mua thêm một vài thứ, thì bây giờ có lẽ cô đã thành một cái bánh thịt rồi.

“Mẹ biết đây không phải bất ngờ, có người muốn hại con!” Mắt Lưu Mộng đỏ ngầu, cắn răng nghiến lợi nói.

Tối qua thang máy vẫn còn bình thường, sao sáng nay lại hư được, hơn nữa còn hư hại đến mức này, rõ ràng là chuyện không thể nào.

“Báo cảnh sát!” Lưu Mộng buông Tống Vy ra, vội vàng lấy điện thoại gọi cảnh sát.

Cuối cùng, anh ta đưa hình chụp cho Tống Vy xem: “Cô Tống tự xem đi.”

Tống Vy buông ly nước xuống nhận lấy, thấy trên nóc cabin thang máy có viết mấy chữ to ‘Đồ đê tiện, cướp đàn ông của tao, đi chết đi!’, cô lập tức vò nát tấm ảnh.

Lưu Mộng cũng nhìn thấy, đang muốn nổi giận thì Tống Vy để ảnh xuống: “Mẹ, đưa điện thoại cho con.”

“Được.” Lưu Mộng cố nén giận, đưa điện thoại cho cô.

Tống Vy hít sâu một hơi, gọi cho Tống Huyền.

Giọng nói của Tống Huyền nhanh chóng vang lên: “Ồ, đúng là hiếm thấy, sao cô lại gọi cho tôi vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.