“Có phải cô không?” Tống Vy nắm chặt điện thoạt chất vấn.
Tống Huyền ra vẻ khó hiểu: “Cô đang nói gì vậy, cái gì có phải tôi không?”
“Người giết tôi tối qua và hôm nay có phải do cô sắp xếp không?” Tống Vy đứng dậy.
Đầu tiên Tống Huyền ra vẻ sửng sốt, sau đó bật cười: “Ồ, cuối cùng cũng có người khác không ưa cô, muốn lấy mạng cô à?” “Có ý gì, cô nói chuyện này không phải cô làm à?” Tống Vy nheo mắt.
Tống Huyền bĩu môi: “Nhảm nhí, đương nhiên không phải tôi, đúng là tôi muốn cô chết, nhưng bây giờ chúng ta như nước với lửa, một khi cô xảy ra chuyện, tất cả mọi người đều sẽ nghĩ là do tôi làm, tôi còn chưa ngu đến mức đi giết cô đâu, cô vẫn nên suy nghĩ xem mình có đắc tội với ai khác không.”
Nói xong, cô ta cúp máy.
Tống Vy buông điện thoại xuống, Lưu Mộng cúi đầu nhìn cô: “Bảo bối, thật sự không phải cô ta làm sao?”
Tống Vỹ ấn huyệt thái dương: “Không biết, con gọi điện thoại chủ yếu là muốn dò xét, nếu là cô ta làm, có lẽ ít nhiều gì con sẽ cảm thấy không đúng, nhưng khi nãy không có.”
“Nếu không phải cô ta thì là ai?” Lưu Mộng tức giận vỗ ghế sofa.
Tống Vy rũ mắt im lặng Đúng thế, dù là câu nói hung thủ nói tối qua hay mấy lời trên cabin thang máy đều nhằm vào Tống Huyền cả, dù sao Tống Huyền cũng là vợ chưa cưới của Đường Hạo Tuấn, có thù oán với cô, cũng thường nói cô muốn cướp Đường Hạo Tuấn, cho nên muốn lấy mạng cô là chuyện rất bình thường.
Nhưng những lời Tống Huyền nói khi nãy lại cho cô có thêm một suy đoán, đó là giá họa, có người muốn giết cô, đồng thời đổ tội cho Tống Huyền, để Tống Huyền chịu tội thay. Nếu thật sự như thế, người đứng sau của chuyện này lòng dạ độc ác đến mức nào chứ.
Đang suy nghĩ, Tống Hải Dương đi ra khỏi phòng trẻ em: “Mẹ.” Tống Vy thôi suy nghĩ, cố gượng cười: “Sao lại ra đây, không phải bảo con ở trong phòng với em gái sao?”
“Dĩnh Nhi vừa khóc mệt nên ngủ mất rồi.” Tống Hải Dương leo lên sofa, ngồi xuống bên cạnh cô.
Tống Vy ôm lấy bả vai nhỏ của cậu: “Sao vậy bảo bối?”
“Mẹ, con không tìm thấy người hại mẹ, Tống Huyền đó không phải hung thủ.” Tống Hải Dương cúi đầu, vẻ mặt áy náy.
Tống Vy nhíu mày: “Bảo bối, không phải mẹ từng nói với con là đừng tham dự vào chuyện của người lớn à, sao con…”
“Con lo cho mẹ!” Tống Hải Dương ngắt lời cô.
Tống Vy há miệng, chợt nói không nên lời.
Lưu Mộng vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Tống Vy: “Được rồi Vy Vy, thằng nhỏ lo lắng cho con, con đừng trách móc nó nữa, nghe xem Hải Dương điều tra được gì trước đã? Sao thằng bé lại nói không phải Tống Huyền?”
“Hầy, được rồi.” Tống Vy thở dài, đồng ý.
Tống Hải Dương nhíu mày, trên khuôn mặt non nớt xuất hiện vẻ lạnh lùng giống Đường Hạo Tuấn như đúc: “Mẹ, con mới kiểm tra tài khoản ngân hàng và các liên lạc điện tử của Tống Huyền, phát hiện gần đây cô ta không chuyển tiền ra ngoài, cũng không liên lạc gì với bên ngoài, thậm chí còn không rời khỏi camera giám sát của nhà họ Tống.”
“Nói cách khác, cô ta không liên lạc với ai, cũng không bỏ tiền mua chuộc ai, càng không chủ động gặp ai, cho nên cô ta hoàn toàn không có gì đáng ngờ.” Tống Vy mím môi nói.
Tống Hải Dương gật đầu: “Đúng thế.”
“Hầy, đúng là được lợi cho cô ta rồi, sao lại không phải là cô ta chứ, nếu thật sự là cô ta thì có thể bắt cô ta sớm một chút, đúng là không cam lòng!” Lưu Mộng tiếc nuối đập bàn: “Không được, mẹ phải đi hỏi người của đồn cảnh sát, xem có còn manh mối khác không.”
Nói xong, bà ta xoay người đi ra ngoài.
Tống Vy cũng không ngăn cản, nắm lấy bàn tay mềm mại của Tống Hải Dương.
Tống Hải Dương bĩu môi, hơi không vui: “Mẹ, hung thủ thật sự trốn quá kỹ, con hoàn toàn không có manh mối để tìm thấy cô ta, xin lỗi.”
“Đồ ngốc, xin lỗi cái gì, con đã giỏi lắm rồi.” Tống Vy hôn lên trán con trai.
Tống Hải Dương đỏ mặt.
Lúc này, điện thoại của Tống Vy reo lên.
Tống Hải Dương nhìn một cái, vẻ mặt trở nên lạnh lùng hơn rất nhiều: “Mẹ, là chú Đường.”
Tống Vỹ hơi ngạc nhiên vì thái độ của cậu với Đường Hạo Tuấn thay đổi nhiều như vậy, nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, cầm điện thoại đặt vào bên tai: “Tổng Giám đốc Đường.”
“Chuyện tối qua đã có chút kết quả, không phải Tống Huyền làm.” Giọng nói hờ hững của Đường Hạo Tuấn truyền vào tai cô.
Tống Vy ừ một tiếng, nhìn Tống Hải Dương: “Tôi đã biết, hung thủ thật sự là người khác.”
“Em biết từ bao giờ?” Đường Hạo Tuấn hơi ngạc nhiên.
“Vừa biết.” Tống Vỹ cười trả lời.
Một cái tay nhỏ đột nhiên duỗi tới, giành lấy điện thoại.
Tống Vy ngạc nhiên nhìn con trai mình: “Hải Dương, con làm gì vậy?”
“Mẹ, con muốn nói mấy câu với chú Đường.” Tống Hải Dương nói xong thì đặt điện thoại vào bên tai, lạnh lùng nói: “Chú Đường, sau này cách xa mẹ cháu một chút, cũng vì chú mà hôm nay mẹ lại suýt xảy ra chuyện rồi.”
“Cái gì?” Đường Hạo Tuấn đứng dậy từ trên ghế làm việc.
Anh không quan tâm đến câu “cách Tống Vy xa một chút” của Tống Hải Dương, trong đầu chỉ còn lại câu nói cuối cùng của cậu, Tống Vy lại suýt xảy ra chuyện.
Chẳng lẽ Tống Vy lại gặp chuyện như tối qua?
“Chú Đường, sáng nay mẹ suýt chút bị rơi thang máy chết, mà tất cả mọi chuyện đều là vì chú, dù hung thủ không phải Tống Huyền đó thì cũng là những người phụ nữ khác có ý với chú, bọn họ ghen tị việc mẹ tiếp xúc gần với chú, cho nên muốn giết mẹ.” Tống Hải Dương mang khuôn mặt lạnh lùng u ám, nói với Đường Hạo Tuấn.
Cậu đúng là thích chú Đường, nhưng việc thích này cũng không thể bằng mẹ được.
Vì sự an toàn của mẹ, cậu sẽ không cho phép chú Đường đến gần mẹ nữa.
“Hải Dương…” Nhìn con trai bảo vệ mình như vậy, Tống Vy cảm thấy rất cảm động.
Đầu bên kia điện thoại, Đường Hạo Tuấn bị tin tức Tống Hải Dương vừa nói làm khiếp sợ một lúc mới lấy lại tinh thần, môi mỏng giật giật, cổ họng hơi nghẹn: “Chú không biết chuyện xảy ra hôm nay, chú lập tức đến ngay!”
“Chú không cần đến, chúng cháu không muốn gặp chú.” Tống Hải Dương lập tức ngăn cản: “Chú đến, lỡ như bị những người theo dõi mẹ nhìn thấy, mẹ lại phải gặp tai bay vạ gió.”
Nghe vậy, bàn tay cầm lấy chìa khóa xe của Đường Hạo Tuấn siết chặt, cuối cùng thì bất lực buông xuống: “Được, chú không đến, nhưng cháu phải nói chú nghe, mẹ cháu không sao chứ?”
Lâm Giai Nhi!
Nghĩ đến cô ta, Tống Vy không nhịn được nghĩ đến chuyện ở bệnh viện hôm qua.
Đó thật sự là bất ngờ sao?
“Mẹ, mẹ đang nghĩ gì vậy?” Tống Hải Dương thấy Tống Vy cắn môi im lặng, không nhịn được hỏi một câu.
Tống Vỹ lấy lại tinh thần, cười khẽ: “Không có gì, con nói với bà ngoài mẹ muốn ra ngoài một chuyến.”
Cô định đến bệnh viện, tự mình dò xét xem rốt cuộc có phải Lâm Giai Nhi không!