Long Phượng Tình Trường

Chương 7: Chương 7




Lúc Nhạc Kha tới đây có chút cô đơn lạnh lẽo, lại không thấy thù hận chuyện xưa, hơn nữa thời gian trôi qua một cách rất khó chịu đựng, giờ phút này gặp được tôi, khó trách lại quá mức nhiệt tình, lúc này đang kéo tôi đi nhanh về phía trước, trong miệng thở dài “Thanh Nhi mới tới đây, Tiểu Vương dẫn nàng đi nhìn thứ này hay lắm.

Tôi đương nhiên đi với hắn. Nếu như tiểu nha đầu Bích Dao biết được tôi không ghét bỏ huynh trưởng của nàng ta, sẽ lại càng khen ngợi tôi trước mặt Long Vương và Vương Phi, trong mấy ngàn năm qua, tôi với Nhạc Kha thật giống như hình với bóng. Giao nhân là một tộc phú quý gần ngang với Đông Hải Long Vương, cũng không biết tại sao lại tạo thành cục diện này, tôi và Ly Quang cùng Nhạc Kha cùng đi du lịch khắp tứ hải bát hoang với nhau, chỉ chưa đi tới Cửu Trùng Thiên và U Minh giới mà thôi.

Hôm nay vừa khéo lại thiếu mất Ly Quang, đây là lần đầu tiên tôi với Nhạc Kha thân thiết như vậy. trong lòng tôi không được tự nhiên, nhưng lúc này tôi lại không nhìn thấy bản thân của mình, coi như cũng coi là một chuyện may mắn đi.

Hai chúng tôi đi khoảng một giờ, lại thấy phía trước có bóng tối. Ranh giới giữa bóng tối và ánh sáng cũng là một đống mơ hồ. Mặc dù xung quanh vô cùng tĩnh lặng, nhưng Nhạc Kha vẫn thăm thăm dò dò, đắc ý cười “Nghe nói ở Cửu Trùng Thiên có một tấm kính, có thể ở Tiên giới mà nhìn được chuyện dưới trần gian, vẫn chưa nhìn qua. Nơi này là một chỗ kỳ lạ, có thể so với cái Côn Lôn kính không biết hình dáng ở trong thiên cung Côn Lôn. Nghe nói mặt kính Côn Lôn kia có thể vượt thời gian, đi tới tương lai. Hôm nay ta dắt nàng đi xem một chút.”

Tôi bị hắn kéo tới một nơi hỗn độn, hắn đưa tay ra mò mẫm xung quanh, giống như đang kéo một cái rương, lập tức có một luồng sáng chiếu tới, trong ánh sáng ấy dần dần hiện lên một cô gái áo xanh, bóng dáng yểu điệu, nàng dần dần quay lại, cho dù lúc này tôi đang là một cô hồn chim loan không hình không ảnh, nhưng vẫn cảm giác được trái tim đang đập điên cuồng. Cô gái kia có bộ dáng giống tôi tới bảy tám phần.

Chỉ là mặt nàng đầy ý cười, sắc thái vui vẻ, thật lóa mắt giống như một đóa hoa đang nở, sức sống tràn trề. Phía sau nàng là một tán cây, ở phía ngoài khu rừng rậm, có một mái đình cong cong.

Tôi ngơ ngác nhìn dưới chân nàng, ở đó là vách núi đen. Nàng đang ngồi vắt vẻo trên cành cây ngô đồng nhỏ, dịu dàng nói “Ta muốn ở đây trồng một cây ngô đồng.”

Phía sau nàng có một đứa bé mười mấy tuổi, làn da vô cùng trắng, lông mày tao nhã, giọng trẻ con non nớt “Tỷ tỷ, khi cây ngô đồng này lớn lên, tỷ tỷ đã rất già rồi.”

Nàng kia đỡ thắt lưng đứng dậy không được, kéo đứa trẻ kia vào lòng mà xoa nắn “Tên gia hỏa nhà ngươi…”

Trong lòng tôi nhảy rộn.

Cây ngô đồng mà cô gái ấy ngồi chẳng phải là cái cây mắc đu dây trên đỉnh núi Đan Huyệt mà Cửu Ly thường ngồi chơi sao?

Cô gái kia… cô gái kia có phải là mẫu thân mà tôi vẫn chưa từng gặp mặt không?

Tôi nhất thời ngây ngẩn cả người. Nhớ tới lời lão ma ma kia nói, mẹ tôi bị thiên lôi đánh, hồn phi phách tán mà chết. Trong lòng lại thay bà biện hộ : mẫu thân là Nhị công chúa cao quý của Điểu tộc, cả đời cũng đã đủ vinh hoa rồi. Thời niên thiếu tùy ý bay nhảy, nhìn ý cười trong mắt nàng, chắc chưa từng chịu khổ sở. Cho dù sau này rơi vào kết cục bi thảm như vậy, nhưng ban đầu đã quá tốt đẹp, nên cũng có thể xóa được.

Mẫu thân, bà đã có thời gian vui vẻ tốt đẹp như vậy.

Tôi cảm thấy vừa đau vừa mỏi, lại có chút vui mừng le lói, trong thời gian ngắn, ngay cả bản thân tôi cũng chẳng hiểu ra làm sao.

“Oa….” Nhạc Kha đột nhiên xáp lại, chỉ vào cô gái đang trồng cây, nói “Thanh Nhi, nàng nhìn xem, cô gái kia có diện mạo giống nàng nha. Hèn chi lúc xưa ta nhìn nàng thấy có chút quen mắt.”

Tôi nghẹn ngào , nếu không phải bây giờ tôi không có thân thể thì chắc chắn là khóc mất rồi.

Thời gian qua tôi chỉ côi cút một mình, bị người khác thờ ơ ghẻ lạnh, chẳng có lấy chút ấm áp nào, tôi từng mong được như Đan Y, được cung phụng chăm sóc, tới trong giấc mơ cũng xót xa cho bản thân mình, cũng từng có ý nghĩ oán hận, ghét cha ghét mẹ đã vứt tôi ở tứ hải bát hoang này, không có mái nhà, không nơi nương náu. Bây giờ thấy mẫu thân vui vẻ thế kia, những khúc mắc cất giấu trong lòng biết bao nhiêu năm lại biến mất.

Tâm trạng tôi hoảng hốt, chỉ thấy Nhạc Kha bỗng nhiên đẩy một cái, la to bên tai “A, Thanh Nhi, sao nàng vừa khóc vừa cười thế kia?”

Tôi thử sờ sờ mặt mình, có chút nước mắt nào đâu? Bây giờ ngay cả bản thân mình tôi cũng không thấy. Bên tai truyền đến tiếng gọi từ nơi xa xôi nào “Hồn quay về… Hồn quay về…” giống như có ma lực. Tôi mờ mịt quay đầu nhìn Nhạc Kha, nhẹ nhàng tránh khỏi hắn, đi theo tiếng gọi kia, hắn đứng sau lưng tôi mà la to, thật sự kỳ lạ, tôi lại không động đậy được, bản thân chạy trong vô thức, càng chạy càng nhanh, men theo tiếng gọi kia mà chạy.

Thế giới xung quanh vô cùng vắng vẻ, tôi cũng không nhìn lại, chỉ cảm thấy có nguyên nhân gì đó mà không thể không đi về phía trước.

Trước mắt lóe lên ánh sáng trắng, tôi bị rơi xuống, lúc đó bỗng nhiên cảm thấy toàn thân vô cùng đau đớn, giống như chui vào một thân thể bị thương nặng, mắt lại mệt và cay, không thể mở ra.

Bên tai có một giọng nói lạnh lùng “Nếu như nàng ta thức dậy, ngươi hãy nói là chính ngươi giúp nàng ta gọi hồn về, hoặc là cao nhân nào đó cũng được, chỉ không được nói tới ta.”

Một giọng nói khác mềm mại tới tận xương hỏi “Nếu như đại tiên hỏi lúc trước mình ở đâu… tiểu yêu phải trả lời làm sao? Pháp lực của tiểu yêu không cao, sợ là bị nàng nhận ra mất.”

Chỉ nghe tiếng cởi áo, giọng nói mềm nhũn kia không ngừng run rẩy “Thượng… thượng tiên, đây là phủ thổ địa, mà nàng ta lại đang ở trên giường… tiểu yêu thực không thể hầu hạ thượng tiên…”

Tôi nghe thấy rõ, giọng nói lạnh lùng đó chính là Nhạc Kha. Nhưng mí mắt run lên, cố gắng vài lần cũng không mở ra được. Trong lòng không những tò mò bản thân đang ở nơi nào, càng tò mò hơn chuyện một tên Nhạc Kha bị bệnh dễ quên kia lại khi dễ một yêu tinh trong phòng tôi.

Nhắc tới Nhạc Kha này thì cũng lạ thật, khi thì không gần nử sắc, lạnh lùng, khi thì chỉ cần gặp tiên nữ nhan sắc kha khá lại giống như ong thấy mật, tìm cách mà xáp vào.

“Leng keng!” chỉ nghe tiếng vật nặng rơi xuống đất, Nhạc Kha dùng giọng nói lạnh lùng có thể đông băng kết tuyết, làm người ta run lập cập mà nói “Tiểu yêu nhà ngươi muốn hôi phi yên diệt phải không? Ở dưới đất chính là kính Côn Lôn, có thể tự do vượt không gian, đi tới tương lai.”

Tôi bắt đầu hình dung, giọng nói mềm nhũn kia chính là hồ ly phu nhân của hổ tinh. Lúc này chỉ nghe thấy âm thanh vụn vặt, giống như nàng ta không ngừng dập đầu, nói nhỏ trong miệng “Thượng tiên tha mạng!! thật ra tiểu yêu….” Nhà cửa này sơ sài, dưới đất được tôi lót vài miếng đá thô, mặc dù không bằng sàn nhà lưu ly trong suốt sáng bóng, nhưng độ cứng chắc không kém đâu.

Nhạc Kha này cũng thật là, chẳng biết thương hương tiếc ngọc.

Tôi gắng sức giật giật lông mi, lần này lại có thể mở mắt một cách dễ dàng, vừa nhúc nhích, đã nghe tiếng thét kinh hãi “Đại tiên, ngài tỉnh rồi?” Trên đỉnh đầu có một gương mặt, nước mắt đang rơi như mưa, trên trán còn dính chút máu đang chảy xuống, giống như một chuỗi san hô.

Tôi há to mồm, trong cổ họng giống như có lửa đốt, giọng nói khàn khàn khó nghe “Hồ cô nương, trán của ngươi chảy máu kìa.”

Trong mắt Tử hồ long lanh, giống như vô cùng cảm kích “Đại tiên thương tiểu yêu, thật là từ bi luong thiện…” Nhìn một hồi lại khóc.

Tôi có chút bất ngờ “Tiểu tiên chỉ muốn nói là hồ cô nương xích ra chút, đứng như vậy, máu trên trán của ngươi sắp rơi xuống mặt tiểu tiên rồi…”

Cảm kích trên mặt Tử Hồ lập tức biến mất.

Tôi chưa bao giờ mong chờ người khác cảm kích hay yêu thương mình. Vạn năm qua đã cô đơn chiếc bóng cũng đã thành thói quen. Lúc này thấy Tử Hồ lùi vài bước, cũng chẳng cảm thấy bản thân làm ra chuyện gì thương thiên hại lí, làm tổn thương tâm hồn của tử hồ này. Gắng kéo tấm thân trọng thương dậy, bên trong vắng vẻ, trừ tôi với Tử Hồ ra, ngay cả tiểu gia hỏa Cửu Ly kia cũng chẳng thấy.

Cúi đầu nhìn mình, có vài chỗ bị thương, chắc là trên mặt cũng chẳng sạch sẽ gì. Tấm áo xanh trên người rách rưới thảm thương, thủng lỗ chỗ. Tôi tiếc nuối tấm áo bị lủng, thở dài một tiếng mà nghĩ : chắc là chân thân của tôi cũng bị cháy không ít chỗ.

Tử Hồ thấy tôi chẳng nói lời nào mà chỉ nhìn áo choàng của mình, cẩn thận nói “Đại tiên đã ngủ hai trăm năm, bây giờ mới tỉnh.”

Tôi hơi kinh ngạc, nhìn xung quanh, nhà tranh đã cũ nát vô cùng, cái xà vốn là cành cây mới chặt, vậy mà bây giờ đã mục vô cùng, quả thật rất giống như đã trôi qua hai trăm năm. Trên mặt Tử Hồ mang theo chút vui mừng gượng ép, ánh mắt không che giấu nỗi chút sợ hãi, đứng cạnh tôi mà cười.

Tôi không kìm được, để tay lên ngực tự hỏi, chắc tôi chưa từng làm tổn thương con hồ ly này. Nàng ta nén giận như vậy, chắc là bị Nhạc Kha băng giá kia hù dọa. Trong lòng có chút bình tĩnh, nở một nụ cười an ủi nàng ta, nói khẽ “ Tiểu tiên ngủ mấy ngày nay, chỉ cảm thấy xương cốt đều đau. Có điều, ngày ấy ở sau núi bị cầu lửa đánh trúng, cứ nghĩ là đã mất mạng, hồ cô nương có thể nói mọi chuyện từ đầu tới cuối cho tiểu tiên nghe không?”

Tử hồ đưa mắt nhìn chung quanh, cuối cùng lấy ra một tấm gương nhỏ bằng lòng bàn tay, đưa tới. Trên thân tôi đau đớn, nhúc nhích tay chân cũng đau đớn vô cùng, vẫn cố gắng gượng cầm lấy. Cầm vào tay chỉ cảm thấy ẩm ướt, mặt kính là một mảnh Hắc Diệu Thạch (đá đen) sáng bóng, nhìn thì có hình dạng giống gương, nhìn kỹ lại thì không thể phản chiếu bóng người.

Chẳng qua là giống cái gương mà thôi.

Tử hồ thấp giọng nói “Đại tiên minh giám. Đây chính là thần vật từ thời thượng cổ, thần kính Côn Lôn, vào được kính này có thể vượt thời gian. Đại tiên vốn bị yêu ma ở sau núi đánh cho hồn phi phách tán, may sao có một thượng tiên đi ngang, mang theo thần vật này, bèn gởi hồn phách của đại tiên vào trong kính, lại dùng linh lực để cứu chữa, đại tiên mê man đã hai trăm năm.”

Tôi cúi đầu nghĩ lại, bỗng nhiên hiểu ra tất cả.

Lúc đầu tôi tỉnh lại ở thế giới tối đen kia, vô thức vô cảm, chắc là do hồn phách vẫn chưa tìm được hoàn chỉnh. Có thể nhìn thấy mọi chuyện đã qua, chắc chắn là nhờ vào pháp lực của kính thần Côn Lôn này. Chỉ có một chuyện tôi không thể hiểu nỗi, sao Nhạc Kha cũng ở trong kính?

Mà nhìn thấy bộ dáng quen thuộc của hắn, chắc chắn là không phải lần đầu tiên sống nhờ vào kính Côn Lôn. Chẳng lẽ hắn cũng từng bị trọng thương, hồn phách không nơi nương tựa, đành phải sống nhờ trong kính Côn Lôn?

Lúc ở trong kính, hắn cũng từng nói qua thần vật từ thời thượng cổ, kính Côn Lôn, trước khi tôi tỉnh lại, cũng nghe thấy giọng nói lạnh như băng của Nhạc Kha, hai tính cách khác biệt này chưa bao giờ cùng xuất hiện trên người hắn, chẳng lẽ, có hồn phách của người khác sống nhờ trên người khác?

Nghĩ lại như vậy, thật là đau đầu.

Tôi cầm cái guông trên tay, nhìn chăm chú, mặt kính trơn nhẵn, đen bóng, nhìn không ra có chỗ nào không bình thường. Phía sau có khắc một đôi chim loan đang ân ái bay lượn. Nghe nói những người giàu có ở trần gian thích khắc chim loan phía sau mặt gương, lúc mới nghe thấy, tôi cũng tự vui mừng một chút. Chỉ là những tiên tử ở Tiên giới mắt dán trên trán, tự cao tự đại, sao lại khắc chim loan?

Côn Lôn kính này không thể dùng để trang điểm vậy mà lại là một pháp khí hiếm có trong tiên gia, tôi dùng dải lụa, cột Côn Lôn kính này vào bên hông, cúi đầu nhìn, chỉ cảm thấy tấm áo choàng này của tôi lại tôn lên sắc đen của kính Côn Lôn.

Ánh mắt của Tử Hồ lay động, chắc là sợ tôi hỏi lai lịch của tấm kính này.

Đoạn nói chuyện tôi nghe được trước khi tỉnh lại đã chứng minh rằng tấm kính này của Nhạc Kha. Bị trọng thương lại lượm được bảo bối, đâu ai ngốc tới nỗi tìm hỏi nhiều, biết đâu bị đòi lại thì làm thế nào?

Quyết định xong, muốn tự nhiên chiếm lấy bảo vật này nên tôi cũng không nhiều chuyện nữa. Chỉ là, đứng dậy bước hai bước, có thể là do ngủ đã lâu, đột nhiên đi lại làm cho xương cốt bị rung động, giống như nhiều khúc xương trong người đã bể nát.

Hồ ly là một tộc nhanh nhẹn từ trước tới nay, thấy tôi đi đứng không tiện, lập tức bước tới đỡ cánh tay tôi, dịu dàng nói “Đại tiên muốn gì thì cứ sai Tử Hồ là được rồi, tự mình đứng lên làm gì?”

Tôi vừa đi vừa nhìn xung quanh, bước mười bước ra cửa phòng, đứng phía trong mà nhìn ra, hai trăm năm ngủ vùi, quang cảnh trong sân đã rất khác.

Phía bên trái là một mảnh ruộng, có trồng chút cải trắng, rau cỏ các loại, mọc um tùm. Có một thiếu nữ tóc đen đang ngồi xổm nhổ củ cải, tai thỏ trên đầu đã không còn nữa, lúc xoay người lại, khuôn mặt vẫn y như củ, hai trăm năm qua mà lá gan cũng chẳng lớn thêm chút nào, vẫn run run như xưa mà nói “Đại… đại tiên đã tỉnh? Tiểu yêu chuẩn bị chút cơm trưa cho đại tiên nhé!”

Tôi gật gật đầu, để nàng ta đi.

Trong sân, bên bàn đá đang có một con hổ trắng nằm úp đầu, vết thương trên người đã khỏi, lông trắng muốt như sa tanh, tôi đi tới hai bước, vui vẻ gọi “Nhạc Kha!”

Đang đỡ cánh tay của tôi, Tử Hồ bỗng run run.

Tử Hồ này coi như cũng có chút hiểu biết, có thể nhận ra Long tam điện hạ Đông Hải, lúc này lại thấy tôi dùng tên của Long tam điện hạ để gọi con hổ, khó tránh khỏi run cầm cập.

Nhưng dựa vào tính tình của Nhạc Kha, hai trăm năm qua cứu tôi, hao tổn không ít linh lực, giờ phút này đương nhiên là đã cưỡi mây vượt gió mà về long cung Đông Hải để điều dưỡng, sao có thể ở núi Nữ Sàng hoang vắng này?

Tuy hắn mắc chứng bệnh dễ quên, không biết khi nào mới nhớ ra chuyện bị tôi hành hung.

Tôi tránh khỏi cánh tay của Tử Hồ, bước tới ôm đầu của bạch hổ, sờ sờ mấy cái, trách cứ nó “Hổ già nhà ngươi cũng thật biết điều, thấy bổn đại tiên tỉnh lại cũng không thèm mừng rỡ gì?”

Thần sắc của bạch hổ giống như vô cùng uể oải, ngoắc ngoắc đầu, giống như không thích tôi vuốt ve nó.

Tôi đè cả người mình lên, ánh mặt trời vô cùng ấm áp, có thể do nhiệt độ của tôi quá nóng, tôi thấy con hổ kia cũng giống như Tử Hổ, run rẩy như cái giường tre trong phòng.

Tôi níu chặt đầu nó, kéo nó tới gần, chỉ trích “Chẳng lẽ trên người ta có gai, chích phải ngươi sao?” Thấy nó yên lặng, âm thầm vui vẻ, lăn lộn trên người nó, lập tức cảm thấy lười biếng, có chút buồn ngủ.

Đang lúc tôi thiêm thiếp, vô cùng hỗn loạn, trên đầu lại vang lên một giọng nói vô cùng phẫn nộ “Sao tỷ lại ôm nó?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.