Tôi ngẩng đầu lên, phía sau bàn đá xuất hiện một đứa bé mười mấy tuổi, tóc đen dài được cột tùy tiện bằng một cọng dây, ánh sáng trong mắt lưu chuyển như gió xoáy, có ngọn lửa phẫn nộ thiêu đốt, đuôi mắt xếch lên, mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng nhìn từ xa vẫn thấy vẻ xinh đẹp kiều diễm, hận không thể nhìn thấy nó lớn lên, không thấy được vẻ tao nhã tuyệt đại của nó khi trưởng thành. Nó đứng lên khỏi cái ghế, thì ra là do nhỏ con lại ngồi trên cái ghế sau bàn đá nên tôi không nhìn thấy. Áo dài màu trắng bạc, giày da nhỏ, nhảy nhẹ từ ghế đá xuống, cắn chặt đôi môi trơn bóng, bộ dáng phẫn hận, bất bình lại tủi thân.
Tử Hồ nhìn thấy nó giận dữ như vậy, lùi về sau mấy bước. Tôi sờ sờ đầu của con hổ Nhạc Kha, hưng phấn dào dạt mà nói “Ai nhặt được tiểu yêu tinh thế này?”
Lão hổ giật đầu một cái, làm tôi nhổ mất vài cọng lông.
Đứa nhỏ kia dần dần ngưng ánh mắt, long lanh nước, giống như điềm báo sắp khóc. Tuy tôi trước nay không tốt lành gì, nhưng cũng không đành lòng chọc cho một đứa nhỏ phát khóc, bèn trưng ra một gương mặt hiền hòa, lập tức đầy lão hổ ra, vẫy tay về phía hắn “Này nhóc, tới đây.”
Không gọi thì không sao, gọi xong một tiếng, đứa nhỏ kia lập tức mếu máo, hai giọt nước mắt to chảy xuống, lẩm bẩm trong miệng “Quả nhiên không nhớ ta… thật là!”
Miệng lưỡi sắt bén như vậy, lại có một đôi mắt đỏ, tôi thoáng suy nghĩ chốc lát, hỏi thăm dò “Cửu Ly…” trước mắt chợt lóe sáng, trong lòng đã có một thân thể nặng trịch, đứa nhỏ kia nằm trong lòng tôi khóc long trời lở đất, giống như chết đi sống lại “Tỷ tỷ, đệ nghĩ là tỷ đã chết…”
Tôi lại vụng trộm nghĩ rằng, chân thân con thú nhỏ của Cửu Ly vẫn tốt hơn. Nó lăn lộn trong lòng tôi, làm tấm áo choàng xanh của tôi vốn mặt trước vẫn đang sạch sẽ lại giàn giụa nước mắt nước mũi. Tôi cố gắng vài lần, muốn đẩy nó ra. Không biết sao nó trước kia là một con cửu vỹ hồ, vậy mà luyện thành công phu bám người với tôi, cho dù mấy móng vuốt lợi hại bây giờ đã biến thành ngón tay trắng muốt, công lực này vẫn không kém đi chút nào.
Tôi cẩn thận dịch về phía sau, sau lưng lại là con hổ Nhạc Kha kia, sau khi bị thương, cơ thể tôi rất yếu, vấp một cái liền ngã, mà lại ngã trên người nó. Có điều lão hổ Nhạc Kha này vẫn chưa tu thành hình người nên lúc này không thể mở miệng kêu đau, chừa lại cho tôi vài phần mặt mũi.
Tên nhóc Cửu Ly này thật bám người, lúc tôi ngã trên lưng con hổ, vẫn bám chặt như cũ mà khóc nức nỡ. Từ nhỏ tôi đã vụng về ngốc nghếch, chưa từng học qua cách chăm sóc trẻ nhỏ. Ngày trước Cửu Ly là thú, đương nhiên là dùng chính sách nuôi thả. Bây giờ Cửu Ly lại trở nên mềm mại như nước thế này, bộ dáng làm rung động tâm can, nếu nuôi thả trong núi chắc là sớm bị con yêu tinh nào đó nuốt vào bụng mất.
Tôi thở dài một tiếng, vỗ vỗ nó mấy cái, dùng biện pháp lạt mềm buộc chặt mà nói “Ngươi thấy đó, cái áo choàng trên người tỷ thật là dơ dáy, đừng làm quần áo ngươi cũng dính bẩn.”
Quả nhiên nó không khóc nữa, giống như mới bừng tỉnh khỏi đại mộng, “Dạ” một tiếng, lùi về phía sau, rời khỏi vòng tay của tôi.
Lúc Cửu Ly vẫn còn là một con thú, nước không sạch không uống, giường không sạch không nằm. Quả nhiên sau khi biến thành hình người, tật xấu này vẫn không sửa được.
Thật ra tôi cũng không nhớ rõ, chẳng qua chỉ thăm dò một chút, nó liền lộ ra bộ mặt thật.
Nó có chút ghét bỏ, nói “Tỷ tỷ, áo choàng của tỷ cũng nên đổi đi.”
Ngoài cửa có một giọng nói trong trẻo vang lên “Chỗ ta có một tấm áo choàng giao tiêu chuẩn bị cho nàng, hay là nàng mặc thử xem?”
Cửu Ly vô cùng kỳ lạ, lùi lại một bước, vừa vặn lùi vào trong lòng tôi, chu môi buồn bực nói nhỏ “Lại tới nữa.”
Tôi nhìn nhìn vào nước mắt nước mũi trên áo mình, nó ghét dơ nhíu nhíu mày, nhưng vẫn rút vào lòng tôi.
Ly Quang đi từ cửa vào, trong lòng ôm một tấm áo choàng màu trắng. Tôi đẩy Cửu Ly trong lòng ra, nói khẽ “Không phải ngươi rất thích Ly Quang ca ca sao?”
Thân thể nó cứng đờ “Nhìn mắt của đệ mà tỷ cũng biết đệ thích sao?”
Ly Quang đang đứng gần, dù nghe thấy lời của Cửu Ly nhưng ý cười vẫn không giảm, đưa tấm áo trong lòng cho tôi. Tôi run rẩy mở ra xem, chỉ thấy trên mặt áo có minh châu lấp lánh, bảo thạch sáng chói, dưới ánh nắng vô cùng chói mắt.
Từ lâu tôi đã nghe nói, Giao nhân là một tộc giàu có, nhưng ngàn lần đoán không được là lại xa hoa tới vậy, tặng một người bình thường cái áo choàng cũng hoa lệ tới vậy, mặc dù trong tay đã nắm chặt cái áo nhưng vẫn giả vờ từ chối mấy lần “Ly Quang, như vậy có chút không tốt. Tấm áo quý giá như vậy, không có công không nhận lộc, ta sao có thể không biết xấu hổ mà nhận đây?”
Ý cười trong mắt Ly Quang càng thêm sâu “Chỉ là một cái áo, Thanh Nhi quá khách khí rồi. Với mối quan hệ của chúng ta, đem cả vương phủ của Giao Nhân tới cho nàng cũng được mà.”
Lão hổ Nhạc Kha sau lưng tôi nghe thấy thế thì nhẹ nhàng gầm lên một tiếng, giống như vô cùng khinh thường lời này. Tôi đầu nhìn nó, cười một tiếng “Ly Quang, chẳng lẽ con hổ già mà ngài nuôi biết tiếng người sao?”
Tử Hồ nãy giờ vẫn đứng yên lặng nhìn, cả người run rẩy sợ hãi , tôi đau lòng nhìn tấm áo choàng trong tay, rồi lại nhìn cái áo đang mặc. Đây xem như là cái áo đầu tiên bổn tiên nhận được trong gần vạn năm qua, đâu thể nào đành lòng tặng cho con hồ ly tinh kia khoác đỡ lạnh? Cuối cùng niệm chú, biến ra một tấm áo da quấn chặt quanh người nàng ta.
Tử Hồ không hiểu gì, sợ tới mức quỳ xuống. Cửu Ly ra dáng đại nhân, chỉ Tử Hồ mà nói “Ngươi lui xuống đi.” Nàng ta đứng dậy, chạy trối chết.
Tôi ngủ hai trăm năm, hôm nay mới tỉnh khỏi mộng, trong lòng cất giấu quá nhiều băn khoăn mà không biết làm cách nào giải quyết, mặc dù Nhạc Kha không ở đây, nhưng trước nay Ly Quang vẫn như hình với bóng với hắn, chắc là biết vài thứ. Tôi cẩn thận lấy kính Côn Lôn buộc bên hông ra, đưa cho hắn “Ly Quang có biết đây là gì không?”
Ly Quang cầm lấy, mỉm cười nhìn tôi từ trên xuống dưới “Mấy hôm nay Thanh Nhi ngủ vùi, vẻ mặt không được tốt lắm. Hôm nay tỉnh rồi, nhìn thật là có tinh thần.”
Toi cúi đầu nhìn tấm áo của mình, thủng lỗ chỗ, cho thấy chủ nhân là một người bê bối lôi thôi. Tấm áo này chính là lông chim trên người tôi biến thành, chắc là lông trên chân thân của tôi cũng cháy sạch, không còn mấy cọng. Bị thiêu như vậy mà tôi vẫn còn có thể đứng đây, chắc chắn là cũng phải có nghị lực lắm.
Tôi cười nói “Là vô cùng có tinh thần.” Vừa nói vừa niệm chú, mặc tấm áo Ly Quang đưa cho vào, chỉ cảm thấy nó vô cùng màu mè, quá nhiều minh châu bảo thạch, dù khác chất liệu nhưng so với phượng bào của Đan Y lại có một điểm giống kỳ lạ, đó là vô cùng rực rỡ lóa mắt.
Trong mắt Ly Quang lộ ra chút khẩn trương “Có phải Thanh Nhi thấy tấm áo này xa hoa quá không?”
Tôi vui vẻ xoay một vòng, lắc đầu liên tục “Ly Quang có điều không biết rồi, phi cầm chúng tội từ trước tới nay rất chú trọng tới bề ngoài, có thể có tấm áo giống cái áo ngũ sắc của Đan Y cũng thật là may, tuyển chồng sẽ có chút dễ dàng. Nếu không có áo choàng ngũ sắc, sao nàng ta có thể làm nương nương tương lai được?”
Lời này cũng có vài phần tệ bạc với Đan Y, nàng ta có thể kết thân với Thiên gia, sắc đẹp tất nhiên quan trọng, nhưng quan trọng nhất là gia thế. Chỉ là trước nay tôi thích bôi đen nàng ta, cơ hội tốt như vậy sao có thể nói lời công bằng được?
Ly Quang biết rõ tật xấu của tôi, trong mắt lóe lên, có vài phần buồn cười “Chỉ sợ là cho Thanh Nhi cơ hội như vậy, Thanh Nhi chắc gì đã đồng ý?”
Nói xong đưa kính Côn Lôn lên quan sát.
Tôi nhớ tới cuộc sống như cá chậu chim lồng của Đan Y, không nén được thầm thương cảm. Thình lình nghe được Ly Quang ngưỡng mộ nói “Ồ, thì ra là…” Xoay qua xoay lại kính Côn Lôn để nhìn kĩ.
“Thì ra là kính Côn Lôn!” Hai tròng mắt của hắn lóe sáng, vô cùng kích động “Sao Thanh Nhi lại có được bảo bối này?”
Tôi có vài phần thất vọng “Ly Quang chưa từng thấy kính Côn Lôn sao?”
Hắn lắc đầu, thử niệm vào câu thần chú, mặt kính tối đen của kính Côn Lôn vẫn chẳng thay đổi, đành phải đưa trả cho tôi.
Tôi vẫn chưa từ bỏ ý đỉnh, lại hỏi “Mấy ngày nay Ly Quang có thấy Nhạc Kha không?”
Chỉ trong nháy mắt, tôi thấy vẻ mặt của hắn không được tự nhiên, đưa mắt nhìn lão hổ Nhạc Kha, tôi không nén được, vỗ vai hắn mừng rỡ “Ly Quang à Ly Quang, ta nuôi con hổ này để trút giận thôi, sao ngài hồ đồ vậy? Nhạc Kha ta nói là Long Tam thái tử, không phải con hổ này đâu.”
Trên gương mặt trắng như ngọc của hắn ửng lên sắc đỏ, gật gật đầu rồi lại lắc đầu. Con hổ Nhạc Kha đứng lên cọ cọ tới, gầm nhẹ giống như vô cùng bực bội chuyện tôi lấy nó ra đùa giỡn. Tôi sờ đầu nó, an ủi “Một con hổ bình thường, chưa tu tiên đắc đạo, lại cùng tên với Tam Long tử điện hạ ở Long Hải, còn không phải là tam sinh hữu hạnh sao?”
Tay còn chưa sờ tới, con hổ nọ đã có vài phần buồn bực nghiêng đầu đi, không chịu để tôi sờ.
Tôi xấu hổ thu tay về, cười khan nói “Ly Quang có điều không biết, ngài nuôi con hổ già này tính tình rất khó chịu, ta chẳng qua chỉ mới ngủ hai trăm năm, bây giờ nó đã kiêu căng vậy rồi.”
Cửu Ly đứng bên vui sướng khi người gặp họa “Tỷ tỷ chỉnh thiên đả nhạn, khước khiếu nhạn trác liễu nhãn.*”
*câu này ta không hiểu nên để y xì luôn! = =”… kiểu như “nuôi ong tay áo”, chắc vậy!!! :v …
Lúc đó tôi không biết nó có ý gì, có chút lo lắng nhìn về đỉnh núi Nữ Sàng, nơi đó lúc trước trời xanh không một gợn mây, bây giờ xa xa vẫn thấy tiên khí lập lờ, nhưng tôi ngẩng lên nhìn lại, lại thấy ma khí lộ ra, không thể nghi ngờ.
Tôi ngủ say hai trăm năm, tiên thuật vốn lơ là, nếu như yêu mà này tấn công quy mô lớn, sợ là chỉ cần ba khắc đã nguy hiểm tới tính mạng.
Ly Quang nhìn theo ánh mắt của tôi, cũng tỏ vẻ lo lắng “Thanh Nhi, hai trăm năm nay ngày nào ta cũng đến, mặc dù ma khí sau núi càng lúc càng lợi hại, nhưng cũng không biết vì sao mấy yêu ma này vẫn chưa từng quấy nhiễu tới đây.”
Hôm sau, tôi viết tấu chương gửi lên Thiên giới để báo cáo việc này, lúc đang niệm chú để gửi lên Thiên Đình, sau đỉnh núi có một cầu lửa bay tới, thẳng tắp thiêu rụi tấu chương.
Tấu chương tôi khổ cực viết cả buổi đã biến thành tro bụi mà bay.
Nhìn lên đỉnh núi, ở nơi đó vẫn tĩnh lặng, tối nay trăng sáng, ít sao. Chim chóc chẳng thấy, thú rừng cũng không có bóng dáng, giống như vừa rồi chỉ là ảo giác, chưa từng có quả cầu lửa nào xuất hiện.
Mặc dù tiên thuật của tôi thấp kém, nhưng vẫn có chút hiểu biết, có thể đánh cho tấu chương biến thành tro buổi, cầu lửa này cũng chẳng phải lửa bình thường, chính là Tam muội chân hỏa.
Chẳng trách thiếu chút nữa tôi đã bị đánh cho hồn phi phách tán, không còn đường sống.
Tôi trở lại trong sân, đèn mờ đã tắt, Cửu Ly ngồi trên bàn đá trong sân, đôi mắt đỏ trong bóng đêm thật dọa người, ở dưới đất gần đó là lão hổ Nhạc Kha, thỏ tinh và Tử Hồ đứng hầu.
Tôi nghĩ chắc bọn chúng đều đã thấy chuyện tấu chương của tôi bị đốt, gượng cười nói “Nửa đêm rồi, sao không đi ngủ đi, cả đám đứng trong sân làm gì?”
Tử Hồ run giọng nói “Đại tiên, làm thế nào bây giờ?”
Tôi nhặt cái ghế gần đó, ngồi xuống, sau một lúc trầm ngâm, cuối cùng cũng nghĩ ra một cách khả thi.
“Cửu Ly, ngươi đã theo ta tám trăm năm rồi, hay là về Thanh Khâu đi. Theo tỷ tỷ nghĩ, trong vòng hai ngày này thì đi đi. Tay nghề nấu ăn của thỏ tinh khá tốt, Tử Hồ dịu dàng, đường tới Thanh Khâu khá xa, trên đường bọn chúng có thể hầu hạ ngươi. Còn Nhạc Kha thân thể mạnh khỏe, tỷ tỷ đưa cho ngươi cưỡi, ngày mai thì lên đường đi.”
Cửu Ly nhìn tôi, con mắt sáng rực giống như lửa đỏ thiêu đốt, trong mắt long lanh ánh nước và chút tức giận “Tỷ tỷ vừa có chuyện là muốn đẩy Cửu Ly ra xa. Cửu Ly không cha không mẹ, tới Thanh Khâu cũng chỉ là một cô nhi, có khác gì đã chết đâu?”
Tôi vội vàng đưa tay bịt miệng nó lại, trách cứ “Còn nhỏ tuổi, nói bậy gì thế?” Yêu, tiên chúng tôi tuổi thọ có lẽ dài hơn người phàm, nhưng nếu nói đến cái chết lại là hồn phi phách tán, hôi phi yên diệt, không còn tung tích trong lục giới, điều này tôi vô cùng kiêng kị.
Bàn tay đặt trên môi nó bị khí thổi ẩm ướt, cảm giác được gương mặt của đứa nhỏ này nóng lên, tôi buông tay, mềm giọng khuyên lơn.
Chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi, trải qua lần mạo hiểm trước kia, tôi không thể nào quyết tâm để nó theo tôi chịu gian nguy, chỉ trông mong có thể khuyên bảo nó rời khỏi nơi này.
Chỉ tiếc là tâm ý của Cửu Ly vô cùng kiên định, khuyên mãi không nghe. Tôi thờ dài thở ngắn, sầu khổ khốn đốn vô cùng. Chiến dịch khuyên nhủ Cửu Ly rời khỏi đây vượt mọi khó khăn gian khổ, tiểu tử này tới chết cũng không chịu rời khỏi tôi. Ngay cả Tử Hồ và Thỏ tinh cũng không chịu rời đi, chỉ có con hổ Nhạc Kha kia là không nói, nhưng trầm mặc, ngay cả cửa nó cũng không bước ra một bước, đủ để chứng minh nó cự tuyệt.
Tôi tự kiểm điểm trách tội bản thân, theo tình huống thông thường thì những đứa nhỏ nuôi thả có dã tính rất khó thuẩn, kém hơn những đứa nhỏ nuôi nhốt vốn rất ngoan ngoãn nghe lời. May mà tôi chưa từng biết cha mẹ của Cửu Ly, nếu bọn họ biết con của bọn họ bị tôi dạy dỗ ra hư đốn không chịu nổi, không biết có dỡ nhà tranh của tôi không.
Có điều, đợi bọn họ tới đây, nhà tranh này đã biến thành một đống tro tàn rồi.
Hai ngày sau, hổ tinh tới đưa tin, đứng bên ngoài kết giới nhìn vào. Lúc đó chúng tôi đang dùng cơm, Tử HỒ nhìn thấy hắn trước, sắc mặt tái mét, hai răng va vào nhau lập cập. Tôi đang vui vẻ ăn, không hề nhìn thấy hắn. Nghe thấy âm thành răng của Tử HỒ va vào nhau, ngẩng đầu lên nhìn, sắc mặt của nàng ta vô cùng bối rối, cũng không nói gì với tôi, chỉ nhìn Nhạc Kha đang nằm trên đất.
Tôi quay đầu xem, thấy vẻ mặt hổ tinh đang cười, vô cùng hưng phấn, ngoắc ngoắc tôi. Tôi và mấy người kia đều nhìn chằm chằm Nhạc Kha đang ngủ gật dưới đấy.
Tôi “xuy” một tiếng bật cười “Các ngươi thật là lũ ngốc. Tuy Nhạc Kha và con hổ bên ngoài kia cùng dòng họ, nhưng hai hổ đánh nhau, không cần nghiên cứu nữa, đương nhiên là hổ nhà ta bị thương, cho dù nó to gấp hai lần đi nữa.”