Ta tức giận với ý
giễu cợt trong lời nói của Phương Trọng nên không trả lời, chỉ xem như
chưa từng nghe thấy câu hỏi ấy, liếc nhìn một đám người ồn ào nơi cửa
thành kia. Chỉ trong chốc lát đã có sáu bảy vò rượu cạn sạch, Nhạc Kha
với bộ mặt đau khổ chắp tay thi lễ: “Các vị đại ca, tiểu Nhạc hơn vạn
năm nay chưa trở về, xin mọi người hãy hạ thủ lưu tình cho tiểu Nhạc còn chút hơi để đi bái kiến Tu La Vương có được không?”
Mấy vị tướng giữ thành cười vang: “Nhạc tiểu tử, công chúa nhà ta đều gọi chúng ta
là thúc thúc, sau tới miệng ngươi lại bị đổi thành đại ca?”
Phương Trọng cười lắc đầu: “Xem ra hôm nay đám người này nếu không chiếm được
tiện nghi gì từ chỗ Nhạc tiểu tử thì sẽ không bỏ qua cho hắn rồi.” Rõ
ràng nàng ta đang vui sướng khi thấy người gặp họa mà. Ánh mắt của ta
chẳng dời đi chỉ cười nói: “Phương Trọng tỷ tỷ có muốn tiến đến bảo hắn
gọi tỷ một tiếng dì không?”
Tiếng gọi “dì’ này trong lòng bổn
tiên chỉ là chút chuyện nhỏ như kẽ móng tay nhưng khi nói ra lại mang
theo vài phần hứng thú xem náo nhiệt.
Phương Trọng ho một tiếng,
nét mặt cung kính: “Thuộc hạ không dám vô lễ với phò mã tương lai…A,
nhầm rồi, phò mã hiện giờ chính là Hùng Lực, không có liên quan gì đến
Nhạc tiểu tử.”Trong lời nói có vài phần trêu chọc khó che giấu.
Ta cắn môi, nhẫn nhịn sự giễu cợt của nàng ta, chỉ cảm thấy thâm ý sâu sắc trong câu nói ấy, nàng ta thế nhưng lại gọi Nhạc Kha một tiếng phò mã-
Phương Trọng từ trước đến nay luôn ổn trọng, nói năng cẩn thận, câu nói
luống cuống nghiêm trọng như vậy tuyệt không phải là lời lấy lòng, lẽ
nào là kế do Tu La phụ thân sắp đặt?
Lòng ta không ngừng đặt ra
những giả thuyết phỏng đoán. Nhưng khi thấy Nhạc Kha cúi chào lại lần
nữa, đổi cách xưng hô nói: “Lúc trước là tiểu Nhạc trẻ người non dạ
không hiểu chuyện, bây giờ xem như đã có chút mở mang kiến thức, thật sự không thể uống rượu no say với các thúc thúc, xin các thúc thúc hãy chỉ giáo, tửu lượng của tiểu Nhạc không được tốt lắm.”
Thật là lưu
manh vô lại mà! Uổng công bổn tiên trước nay luôn tự phụ, tự cho rằng
bản thân mình là người hiếm có trong Tiên giới, chưa từng tu thân dưỡng
tính, cả ngày chơi bời lêu lổng, trêu chọc sinh sự, đã không còn người
nào khiến cho bổn tiên nghi ngại nữa. Nhưng chưa từng ngờ rằng, da mặt
của hắn rất dày, còn dày hơn cả ta, có thể đạt đến cảnh giới mắt không
đảo, mặt không đỏ, tim không đập mạnh đã xoay chuyển tình thế bất lợi
của bản thân.
Các vị tướng lĩnh kia nghe hắn gọi mình là thúc
thúc thì cười vui vẻ tách ra hai bên, phía sau bọn họ là một loạt những
vò rượu chưa mở nắp được xếp chồng như tường thành, vò vò rượu xếp thành dãy, vò vò nối tiếp nhau, tính sơ khoảng chừng trăm vò. Lúc ta ra khỏi
thành cũng chưa từng thấy bức tường rượu này, tay chân của mấy vị thúc
thúc này thật sự rất nhanh nhẹn a.
Nhạc Kha kêu thảm một tiếng,
liền muốn vượt qua cửa thành mà vào thì đã bị một người cường tráng giữ
chặt lấy lại nhét một vò rượu vào trong lòng hắn.
Lúc nãy ta còn
ngầm buồn bực chuyện hắn dễ dàng sửa cách xưng hô lung tung, cư nhiên
còn dám học theo cách xưng hô của ta để gọi mọi người ở đây, lúc này
thấy bộ dạng khổ sở của hắn thì tâm trạng cũng tốt hẳn. Thấy hắn đưa ánh mắt cầu cứu nhìn ta, ta dùng ánh mắt vô tội trừng lại hắn làm như
chuyện này chẳng có can hệ gì đến ta, mấy người trai tráng đứng bên cạnh hắn lại nhìn ta với ánh mắt tỏ ý khen ngợi, mọi người cười rộ lên vô
cùng thoải mái.
Cửa thành càng tụ tập nhiều người, tiếng cười đùa ồn ào không dứt, mãi cho đến khi tường rượu bị tiêu diệt thì cửa thành
mới được thông thoáng.
Ta xách Cửu Ly trong lòng xuống, gõ vào đầu nó nói: “Hóa lại thành người cho tỷ, đứng vững!”
Cửu Ly không tình nguyện nhưng cũng phải hóa thành hình người, thè lưỡi đắc ý nhìn Phương Trọng, rồi mới mềm giọng gọi: “Tỷ tỷ.” Ta bắt lấy tay
hắn, muốn gọi Nhạc Kha cùng hồi cung thì lại bị Phương Trọng giữ chặt:
“Công chúa có gì gấp chứ, náo nhiệt còn chưa chính thức bắt đầu mà.”
Từ trong đám tướng lĩnh có một thiếu niên cường tráng cao ráo chạy ra,
khom người nói: “Các vị tướng lĩnh nói đã lâu không gặp Nhạc công tử nên muốn hẹn hắn vào trong thành Tu La so tài cao thấp, xin công chúa quyết định?”
Ta cũng hết cách, lau đi mồ hôi trên trán, tinh thần mặc
dù không tồi nhưng suy cho cùng vẫn còn đang bị trọng thương, lồng ngực
hô hấp có chút không thoải mái, ngoài mặt giả vờ như không để ý, vẫn
khoát tay về phía thiếu niên kia: “Các vị thúc thúc vui vẻ là tốt rồi.
Nhưng mà đừng đấu nhau quá lâu, chớ làm chậm trễ thời gian bái khiến Tu
La vương phụ thân.”
Thiếu niên kia rất có nề nếp, trả lời cũng
rất tốt, không khiến cho người ta thấy phiền lòng: “Các tướng quân đã cử người đi bẩm báo với Vương, Vương có ý chỉ lệnh cho Nhạc công tử không
cần vội vã đi bái kiến, cứ thoải mái đọ sức với các vị tướng quân. Nhưng công chúa điện hạ sau khi bị thương thân thể hư nhược, Vương sợ công
chúa chịu đựng không nổi nên đã phái xa liễn đến, điện hạ muốn đến thao
trường Tu La xem trận đấu hay muốn trở về Tư Hoàng Điện nghỉ tạm?”
Phụ thân cố ý muốn Nhạc Kha chịu khổ đây mà? Lòng ta rất lo lắng. Phụ thân
quả thật là một người cha tốt không có gì để bàn cãi, nhưng chỉ là người cha tốt của bổn tiên chứ chẳng hề có chút liên quan gì đến Nhạc Kha.
Ta liếc mắt hỏi ý kiến của Phương Trọng, muốn nàng ta nói mấy lời gỡ gạt,
nàng ta lại chỉ cười lắc đầu nói: “Xưa nay người tiến vào thao trường Tu La đọ sức, bị thương bị tàn phế vô số kể.”
Trái tim này của bổn
tiên lập tức treo lơ lửng, dặn dò thiếu niên: “Bảo xa liễn lại đây, ta
muốn đi thao trường Tu La xem trận đấu.”
Phương Trọng khẽ cười.
Thiếu niên lập tức nói: “Vương cũng có nói, Công chúa điện hạ chắc chắn
sẽ muốn đi thaotrường Tu La xem trận đấu. Bởi vậy trong xa liễn đã chuẩn bị chăn mây thật dày, còn có mấy món điểm tâm, công chúa mệt mỏi thì có thể nằm nghỉ.”
Ta đã bị phụ thân nhìn thấu tâm ý hết rồi, Phương Trọng che miệng cười trộm, ta đành mặt dày mày dạn nói: “Xin vị tiểu ca này chuyển lời cho Nhạc công tử, ta có chuyện quan trọng muốn hỏi hắn,
mời hắn lên xa liễn ngồi nói chuyện với ta, tiện thể cùng đến thao
trường Tu La.”
Thao trường Tu La chính là nơi binh lính Tu La
luyện tập, cứ địa rộng lớn. Ngoại trừ Giáo Luyện Trường, còn có Binh Khí Ti, Điển Tịch Ti… Tướng lĩnh của quân Tu La đều từ Văn Ti Viện, Võ Ti
điện mà ra, có người phụ trách dạy tu luyện pháp thuật và đạo dùng binh. Lúc bình thường phụ thân cũng thường đến thao trường Tu La tuần tra. Ta cũng từng theo người đến, bị thanh thế hào tráng của Tu La binh làm
kinh sợ, bội phục không thôi.
Nhạc Kha tự lên xa liễn, hiếm khi
hắn lại thu hồi dáng vẻ cợt nhả trêu đùa kia, đôi mắt nhìn ta chằm chằm, hộ vệ thiết giáp bên ngoài luôn tỏa ra hàn khí lại đi quá gần xa liễn
làm cho hắn trở nên quy củ không ít. Ta lấy khăn tay trong xe ra đưa cho hắn: “Chàng dùng nó lau mồ hôi trên trán đi, thao trường Tu La không
thể so với trong cung, bước vào khó tránh bị thương.”Ta liếc nhìn thắn
rồi thở dài: “Chàng đó, đang tốt đẹp làm trưởng tử của Thiên Đế mà không chịu, lại chạy đến thành Tu La quấy rối!”
Hắn nhận khăn thuận thể nắm lấy tay ta, ánh mắt tỏa sáng, giọng nói khàn khàn: “Ta vì cái gì mà đến chắc Thanh nhi đã hiểu rõ.”
Vì lời thề uyên ương của chúng ta?
Khi đó đầu óc của ta phát sốt, sắc đẹp ngay trước mặt, bổn tiên nhất thời
lầm lỗi mới mở miệng cầu thân với hắn, tình thế hiện giờ không giống
trước, ta và hắn đều có gánh nặng, ta há có thể lại cưỡng cầu hắn?
Ta thở dài, đưa trái cây cho hắn, miễn cưỡng mỉm cười nói: “Ta và chàng
quen biết đã lâu cũng hiểu rõ tính tình của nhau. Thử hỏi ta và chàng
liệu có thể nào bỏ rơi cha già mẹ yếu, làm trái ý họ mà đến với nhau?”
Mùi vị chua xót dâng lên trong lòng, chỉ cảm thấy buồn bã cô quạnh nói
không nên lời, niềm vui mừng tương phùng hôm nay đã qua.
Hắn nhận trái cây, cắn hai ba miếng nhưng cũng không buông tay ta ra, thoải mái
cười: “Thanh nhi yên tâm, ta chưa từng để trong lòng thân phận trưởng tử của Thiên Đế. Năm đó nếu không phải vì thân phận này…ta làm sao rơi vào cảnh cửu tử nhất sinh, xa cách mẫu thân mấy vạn năm? Nếu không có Nhị
công chúa thu nhận sống ở thành Tu La mấy vạn năm thì ta sớm đã trở
thành cái xác không hồn rồi.”
Hắn nói bình thản như vậy nhưng khi nghe vào tai lại khiến lòng ta chấn động, thương tiếc không thôi nhẹ
nhàng nắm lấy tay hắn, an ủi: “Hiện tại Côn Lôn Trắc phi đã được cứu ra, mẹ con hai người đã đoàn tụ ở Thiên giới hưởng những tháng ngày tình
thân.” Lòng ta lại cảm thấy càng mờ mịt, hai mẹ con hắn ở Thiên giới
hưởng những tháng ngày tình thân, từ nay về sau ta và hắn xa cách ngàn
dặm, thật sự lòng ta chẳng có gì mà mừng vui.
Hắn lạnh lùng cười: “Hiện giờ Thiên giới há có thể là chổ yên ổn để cho mẹ con ta sống? Ông ấy đối với mẫu thân ta cùng lắm chỉ là thương hại muốn bù đắp nhiều năm mẫu thân ta đã khổ cực. Tình cảm vợ chồng sao có thể dựa vào lòng
thương tiếc muốn bù đắp mà duy trì?”
Ta chưa từng thấy vẻ mặt
chán ghét thế tục của Nhạc Kha như hiện giờ, có khi là lời lẽ ấm áp dịu
dàng cùng với nụ cười nhạt, lời ngon tiếng ngọt có thể lừa gạt các tiên
tử đến đầu óc choáng váng, có khi lạnh như băng, khiến người ta phải
tránh xa ngàn đạm. Bất kể là nét mặt biểu hiện như thế nào thì cũng khá
hơn dáng vẻ lúc này của hắn, cười lạnh kiêu ngạo, lại mang theo một chút chua xót, cũng không biết là đang tiếc hận cho mẫu thân hắn hay là đang chịu uất ức ở Thiên giới.
“Vậy Côn Lôn Trắc phi phản ứng thế nào?”
Mấy năm gần đây Thiên Đế nạp rất nhiều mỹ nhân làm trắc phi, người thế mạnh như Thiên Hậu cũng không ngăn cản được huống chi là Côn Lôn Trắc phi
mấy vạn năm đã không ở cạnh ông ấy. Năm đó Côn Lôn Trắc phi và Thiên Hậu cùng lấy một chồng đã vô cùng tức giận nên mới dẫn đến cảnh mang con
đại chiến ở Thiên Hà. Nay thoáng chốc mất vạn năm đã trôi qua, phu quân
năm đó sớm đã có mỹ nhân đầy cả cung, trái ôm phải ấp, chuyện này làm
sao Côn Lôn Trắc phi chịu nổi?
Ta nghĩ đến cảnh mình thấy được
trong mảnh vỡ của Côn Lôn thần kính… Khi đó, bà ấy ở trong lòng phu quân thâm tình chân thành mang theo vô vàn thương xót…Tất cả đều đẹp đẽ như
trước kia.
“Mẫu thân đã trở về Côn Lôn tiên cảnh, từ nay về sau một lòng tu đạo không màng chuyện Tiên giới nữa.”