Long Phượng Tình Trường

Chương 81: Chương 81: Lai thời cựu lộ




Cả nửa ngày ta chẳng nói gì, không biết trả lời thế nào.

Côn Lôn Trắc Phi dứt khoát như vậy, nhất định là vì Thiên đế đã làm tổn thương trái tim bà, mới có thể một đao chặt đứt, quay về Côn Lôn tiên cảnh.

Nhưng Nhạc Kha lại như thể hết sức hào hứng, vén màn lên, chỉ vào cảnh sắc bên trong thành Tu La –chỉ chỏ, giảng giải năm đó đã cùng mẫu thân dạo qua những cửa hiệu nào, ăn qua những món gì, chơi những trò gì.

Lòng ta buồn thay cho hắn, chẳng dễ dàng gì mới tìm được mẫu thân, nhưng lại không ngờ Côn Lôn Trắc Phi đã nản lòng thoái chí, lúc đấy mạnh mẽ sắc bén thế nào không cần phải nói, thậm chí ngay đến Thiên giới cũng không muốn ở lại lâu, cũng chưa từng đoàn tụ với con cái đã một mình rời đi. Nhưng thấy gương mặt hắn tràn trề ý cười, suốt một đường cười đùa không ngớt, thấy ta ủ rũ ỉu xìu, lại hạ màn xuống, khẽ cười nói: “Lẽ nào Thanh nhi muốn cùng vi phu ở riêng với nhau nên mới giận vi phu đã vén màn…Vi phu xin nhận lỗi với Thanh nhi!” Vừa nói vừa khom người hành lễ.

Ta được Tu La Vương phụ thân yêu chiều sủng ái, trước đến giờ đều cho rằng những người bên cạnh ta khi tương phùng với mẫu tử phụ tử thì nhất định cũng sẽ hạnh phúc ngọt ngào giống như ta, nào nghĩ tới vẫn có dạng nhà không ra nhà, mỗi người mỗi nơi. Mãi suy nghĩ, hắn đã ở bên cạnh ta, nhưng ta lại không thể nào ngừng cảm thấy chua xót.

Thấy hắn không đem tình cảnh của bản thân vướng bận trong lòng, ta lại càng cảm thấy đau đớn, đưa tay đánh hắn một cái, tức giận nói: “Chàng thực không biết tranh thủ chút nào?”

Hắn thích thú ngả ra sau tựa vào người ta. May mà Cửu Ly đã bị Phương Trọng quấn lấy, nếu không thấy hắn thân mật với ta như vậy, sợ là sớm đã xù lông lên rồi. “Chuyện cũ sớm đã như bèo dạt mây trôi, lại nói, Thiên đế với ta mặc dù mang tiếng là cha con, nhưng cũng không gần gũi bằng phụ thân Đông Hải Long Vương không ra gì kia.”

Vợ chồng Long Vương đối với hắn nhất mực yêu thương, nhưng thân phận hiện giờ của hắn sớm đã khác đi, trong lòng ta suy đoán điều hắn nói, quá nửa có lẽ do thấy ta vì hắn mà buồn bã nên mới an ủi ta, thật may là nghe được mấy lời này ta cuối cùng cũng không đau lòng như trước nữa. Lúc này mới nhớ đến hắn đứng bên ngoài thành Tu La đã mấy ngày rồi, cho nên cầm lấy ít bánh trái điểm tâm mà ta yêu thích ở trên bàn đưa qua cho hắn: “Chàng trước tiên ăn chút gì đi, cũng chợp mắt chút. Thao trường Tu La chính là nơi nguy hiểm, ta thấy hôm nay mấy vị thúc thúc là muốn cẩn thận thuộc da rồng của chàng, vẫn nên ăn no cho có chút sức lực.”

Hắn gục đầu vào gáy ta, ở bên tai ta khe khẽ thổi hơi: “Vi phu muốn Thanh nhi đút, nếu không cho dù là hôm nay bị đánh tan xương nát thịt cũng không ăn.”

Ta hung hăng nhéo bên hông hắn một cái – – Con rồng này cũng thực đáng giận mà, thế nhưng dám giở mấy thủ đoạn trêu ghẹo chúng tiên tử khắp tứ hải trước đây ra với ta. Nhưng thấy hắn không chịu nhúc nhích, ngũ quan đau đến nhíu lại một chỗ, biết bản thân xuống tay quả thực có chút nặng, đành phải thở dài một hơi, cầm lên một khối điểm tâm đút cho hắn. Hắn tựa lên vai ta, chỉ nghe bên ngoài xa liễn tiếng y giáp leng keng, giữa phố xá tiếng tiểu thương rao hàng không ngừng bên tai, năm tháng tĩnh lặng, trong xe có thể nghe rõ tiếng hơi thở của hai người chúng ta, nhàn nhã yên bình, mơ hồ như những phân tranh nơi tứ hải cũng không có chút can hệ nào với chúng ta.

Hắn chậm rãi nuốt xuống nửa khối điểm tâm, hai mắt sáng rỡ như sao, chan chứa ý cười mãn nguyện, không biết vì sao, những phiền muộn lo lắng, chua xót khổ sở đều không còn chút dấu vết. Như thể chỉ cần nhìn thấy gương mặt tươi cười mãn nguyện của người đang ở trước mặt đây, bản thân ta liền cảm thấy mỹ mãn.

Cũng không biết là ai đã đặc biệt căn dặn mà hôm nay xa liễn đi cực kỳ chậm, đến khi hắn no bụng rồi mà vẫn còn chưa đến thao trường Tu La. Ta chợt nhớ ra một chuyện, trong lòng bỗng dưng nặng trĩu, nói: “Chàng có biết tin tức gì về Ly Quang?”

Lời này vừa nói ra, bầu không khí trong xa liễn nhất thời liền trầm xuống, giống như có một tảng băng to nặng bị đập vỡ, khiến những ngọt ngào trước đó đều đông cứng lại. Rất lâu sau hắn mới nói: “Sau đó Lăng Xương cũng phái người đi Đông Hải tìm qua, bản thân ta cũng âm thầm trà trộn vào đó, trước khi đến đây cũng đã đến Đông Hải, nhưng trên mặt biển sóng lớn dồn dập, Đông Hải thủy vực rộng lớn, hôm đó bất quá chỉ mới nửa ngày sau trận chiến, thi thể cùng vết máu liền bị sóng biển cuốn sạch, theo ta đoán…đại thể là dữ nhiều lành ít rồi.”

Hắn nói xong câu này, sắc mặt cực kỳ khó coi, cẩn thận dè dặt nhìn nhìn ta, dịu dàng nói: “Ta biết Thanh nhi trước giờ vẫn xem Ly Quang như huynh trưởng, hắn đích thực cũng đối với nàng không tệ, chỉ là lúc ở Đông Hải nàng vì bảo vệ hắn sớm đã bị trọng thương, nếu hắn linh thiêng, biết nàng lại vì hắn mà đau lòng, không chịu điều dưỡng thân thể, hắn nhất định cũng sẽ không đồng ý.”

Nếu hắn có linh thiêng….Nếu hắn có linh thiêng…Giao nhân sau khi chết đi, chẳng phải sẽ hóa thành bọt biển, sao lại có thể linh thiêng được chứ?

Nước mắt nóng hổi lăn dài, hắn hít một tiếng, lại khuyên nhủ nói: “Ta với Ly Quang từ nhỏ đã đặc biệt hợp ý, tính tình hắn lại rất tốt, cũng không như mấy huynh đệ trong Long cung đối với ta cực kỳ ghét bỏ. Trên trời dưới đất, ta cuối cùng cũng chỉ có một người bằng hữu này, hiện giờ thấy hắn chết thảm, đau lòng âu cũng là chuyện khó tránh khỏi…Chỉ là Thanh nhi, nói lời này là từ tư tâm của ta, nàng, ta và hắn, chúng ta từ khi sinh ra đã có vận mệnh của bản thân mình, có cưỡng cầu cũng không được…Hắn chính là Giao vương thái tử, cho dù hắn chưa từng có suy nghĩ làm phản chiếm đóng Nhân giới, nhưng Giao vương lại là cha ruột của hắn, bị liên lụy cũng là điều khó tránh….” Nói rồi ôm ta vào trong ngực, cúi xuống, le lưỡi liếm sạch nước mắt trên mặt ta.

Trong đầu ta ầm ầm như có vô số vì sao đang nổ tung, bị hành động thân mật này của hắn dọa sợ, nhưng lại ngây ngốc ngồi trong lòng hắn, quên mất việc khóc thút thít…Hắn…Hắn…Con rồng ngốc vô liêm sỉ này!

Hắn thấy dáng vẻ này của ta, có lẽ cảm thấy có chút thú vị, khẽ cười một tiếng, lại muốn cúi người làm chuyện thân mật đó, trong lòng ta ầm ầm nhảy loạn, bên trong xa liễn chật hẹp, phụ thân lại còn phân phó cung thị chất lên rất nhiều đồ ăn thức uống nên càng không có chỗ để tránh, ta đành giả vờ giống như đà điểu chỉ có thể nhắm hai mắt lại, bất chợt nghe thấy người bên ngoài xa liễn nói: “Công chúa điện hạ, đã đến thao trường Tu La rồi.”

Ta thở phào một hơi, lấy tay áo lau lau mặt, lại đẩy hắn ra vội vàng nhảy xuống, nghe được tiếng cười khẽ của Nhạc Kha ở phía sau, ta lại càng thêm quẫn bách, chỉ cảm thấy ánh mắt xung quanh đều đổ dồn về bên này nên càng chột dạ, cũng không biết người bên ngoài nghe được bao nhiêu.

Trên đài cao của thao trường Tu La, một đám hán tử Tu La đứng đối diện với Nhạc Kha, cười nói: “Nhạc công tử, ngươi rời khỏi thành Tu La đã hơn vạn năm, cũng không biết tu vi tiến bộ ít nhiều thế nào, hôm nay..đám thúc thúc..đặc biệt lĩnh giáo.” Mấy người này bình thường ở trước mặt ta mặc dù hào sảng thẳng thắn, nhưng cũng chưa từng nói mấy lời coi thường trêu chọc thế này, đối với Nhạc Kha lại là một bộ mặt khác, nói là căm ghét thù địch cũng không phải, nhưng họ lại đặc biệt nhấn mạnh ba chữ “đám thúc thúc”, bộ dạng tươi cười nhưng lại đặc biệt không có ý tốt, thật khiến ta đổ mồ hôi lạnh thay hắn.

Người trong thành Tu La đấu pháp luận đàm tu vi là chuyện bình thường. Nhưng hôm nay xem thử ta lại thấy không thích hợp cho lắm. Chỉ vào một đám nam nhân mồ hôi nhễ nhại đang quấn lấy nhau, còn ngọc sắc cẩm sắc sớm đã bị làm bẩn kia, hoàn toàn không thể nhìn ra dáng vẻ ban đầu của Nhạc Kha, ngạc nhiên nói: “Phương Trọng tỷ tỷ, Tu La chúng ta không phải tu vi không tệ sao? Tỷ thí với Nhạc Kha, vì sao không dùng tiên thuật lại chỉ giống như người phàm, thi đấu sức lực?”

Phương Trọng hé miệng nở nụ cười: “Công chúa có điều không biết, tộc Tu La tuy thích chiến đấu, nhưng đối với huynh đệ của mình lại cực kỳ gần gũi, so với Thiên giới còn quang minh lỗi lạc hơn nhiều. Tỷ thí tiên pháp, đó là để thao luyện trước khi ra chiến trường, còn luận bàn về tu vi như thế này thì hoàn toàn không có ác ý, thêm nữa muốn đối với người đó bày tỏ tình cảm thân thiết cũng dùng phương thức này. Lại nói, người phàm rất dễ bị thương, cách giao đấu này cũng ít nhiều an toàn. Cùng lắm là khiến đối phương chịu chút đau đớn da thịt, quyết sẽ không làm tổn hại đến tiên nguyên…” Lời còn chưa dứt, mũi Nhạc Kha đã bị ăn một quyền nặng nề, hắn cũng chưa từng khách khí, bay lên một cước đá hán tử vừa cho hắn một đấm đó bay ra ngoài thao trường.

Nhưng hôm nay người trong tộc Tu La nhàn rỗi vô sự, tất cả đều tụ tập bên thao trường, chia thành nhóm mười người, kẻ này bị đá ra kẻ khác lập tức lao vào, giống như quyết phải huyết chiến với Nhạc Kha tới cùng. Sau hai canh giờ, Nhạc Kha đã thương tích đầy người, ở bên ngoài có mười mấy hán tử bị hắn đá ra, những người còn lại bên trong cũng bị thương không ít, mặt mũi bầm dập, chẳng khá hơn hắn chút nào.

Ta thấy bên trong thao trường, mấy vị Tu La hán tử này ra tay mặc dù không phải nhẹ, hắn đại khái cũng bị ăn đòn nhưng vẫn đánh trả, nhưng cả hai bên đều chưa từng hạ tử thủ, chính là cảnh tượng càng đánh càng hăng, một người sang sảng cười nói: “Nhạc tiểu tử mấy vạn năm không gặp, sức lực cũng tăng lên không ít nhỉ.”

Nhạc Kha chỉ vào vị Tu La đó trêu chọc: “Thúc thúc…Tuổi già sức yếu, Tiểu Nhạc thấy , sợ là không thể lại ra sa trường rồi.”

Tộc Tu La mọi người đều lấy việc ra chiến trường làm vinh quang, lúc này bị hắn kích động, vốn dĩ có chút buông lỏng, hiện giờ “Ô” lên một tiếng, lao lên, lại cùng Nhạc Kha quần nhau một chỗ.

Một người khác ở bên cạnh thở hồng hộc hai tiếng, cười nói: “Năm đó Nhạc tiểu tử chẳng qua chỉ là một đứa trẻ miệng còn bú sữa, bây giờ thật sự đã trưởng thành không ít rồi.”

Nhạc Kha đang tung một cú đấm vào vị Tu La phía trước, không khỏi đắc ý: “Vạn năm đã qua, Nhạc Kha nếu như còn không trưởng thành, chẳng phải đã trở thành yêu quái rồi sao.”

Vị Tu La ấy lập tức chậm rãi cất lời: “Lớn rồi lớn rồi, đáng tiếc là lại thành một tiểu bạch kiểm, so với mấy cô nương trong thành Tu La còn đẹp hơn.”

Nam nhân tộc Tu La đều lấy dáng vẻ to lớn cường tráng, làn da ngăm đen làm mức chuẩn, Nhạc Kha vốn dĩ lớn lên lại giống như trúc xanh, da dẻ trắng nõn, đứng cùng với mấy hán tử Tu La này lập tức có cảm giác giống như hạc giữa bầy gà. Có điều mọi người trong thành Tu La ai nấy đều coi uy vũ dũng mãnh cao lớn làm vinh hạnh, hắn như thế này quả thực không thể coi là một thiếu niên tuấn tú.

Trên gương mặt trắng nõn của Nhạc Kha lập tức hiện lên màu gan heo, nhưng mấy người họ ai nấy đều có suy nghĩ như nhau, chỉ cảm thấy quá mức trắng trẻo, hắn lập tức tranh thủ chút thời gian nhìn xuống bên dưới đài, như thể sợ ta sẽ bị mấy vị nam nhân Tu La này tẩy não. Ta chỉ tay vào một hán tử Tu La dáng vẻ hết sức cao lớn phía xa đang đi tới, cao giọng khen ngợi: “Ta thấy hắn thực uy vũ, thực dũng mãnh.”

Mấy người trên dưới thao trường đều cười ồ, duy chỉ có Nhạc Kha hung hăng ra chiêu, hai lần liên tiếp đều bất ngờ công kích vào phía trên cẳng chân của nam nhân Tu La đã nói hắn là tiểu bạch kiểm, khiến người nọ ô ô kêu lên thảm thiết, giống như ác hổ tấn công sơn dương lại lao lên đánh tiếp.

Đợi đến khi hán tử nơi xa đó tiến lại gần một chút, Phượng Trọng mới ngoắc tay : “Hùng Lực, qua đây.”

Sắc mặt Nhạc Kha lập tức trầm xuống, ngay cả nét tươi cười vui vẻ trước đó cũng mất đi, chiêu chiêu đều mạnh mẽ đánh đấm với người trong thao trường. Mười người trong sân hết tám chín người lần trước đều cùng với với Tu La phụ thân đến Đông Hải, biết được thảm kịch diệt tộc của Giao nhân, đương nhiên cũng nhớ rõ lời nói của phụ thân khi đó, lúc này trông thấy bộ dạng của Nhạc Kha, người đang cố ý trêu chọc cũng thu lại ý cười.

Đợi đến khi Hùng Lực bước tới, bên trong sân chỉ nghe thấy tiếng nắm đấm nặng nề rơi trên thân thể, cũng không còn âm thanh cười đùa nào nữa.

——— ——————–

Lai thời cựu lộ: Đến lúc quay về đường cũ


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.