Trước giờ Điểu tộc có một điều luật bất thành văn, phàm là điểu nhi nào lớn
lên có chút tư sắc, nếu được hai con chim trống tranh nhau giành lấy,
nếu hai con chim trống này còn vì nàng mà đánh nhau thì giá trị của cô
nàng sẽ lập tức tăng lên gấp trăm lần.
Nhưng bổn tiên nào giờ đối với mấy việc hoang đường này vẫn khịt mũi coi thường, chỉ cảm thấy
chuyện tranh giành này ngu ngốc hết biết. Tài phú quyền thế còn có thể
giành giật cướp đoạt, nhưng duy chỉ có trái tim là không thể dùng vũ lực mà chiếm lấy. Thế nhưng điểu tộc lại nhất nhất thừa nhận quy luật ngầm
này, bổn tiên thấp cổ bé họng, chẳng là gì trong mắt người khác, loại
vinh quang được người trong tộc xưng tụng này đương nhiên cũng chưa từng được hưởng qua.
Thật không ngờ, rời khỏi Điểu tộc gần bốn trăm
năm, ở trong thành Tu La lại dẫn tới một con rồng cùng một nam nhân Tu
La vì bổn tiên mà đánh nhau, đích thực có chút cảm giác thế sự vô
thường.
Hùng Lực đến gần trước mặt ta hành lễ, trên sân trận đánh đấm đã gần đến hồi kết thúc, chỉ còn ba đại hán Tu La và Nhạc Kha đang
vật nhau nhưng không ai chịu ngừng tỷ thí. Ta thuận tiện phất tay, miễn
cho hắn hành lễ, nén giận nói: “Đều nghe nói nam tử tộc Tu La hào sảng
không câu nệ quy củ, sao mấy lời này áp dụng với Hùng Lực lại hoàn toàn
không đúng a?”
Phương Trọng thấy hắn một nam nhi khí thế bừng
bừng lúc này lại ngượng ngùng đứng bên cạnh ta, thế nhưng một câu cũng
không nói được, phì cười nói: “Điện hạ, người đừng bắt nạt Hùng Lực đứa
nhỏ thành thật này nữa, hắn đương nhiên cũng là một nam nhi hào sảng,
chỉ là lần trước tiếp nhận vương mệnh lại để công chúa đi mất, còn hại
công chúa bị thương nặng trở về, trong lòng áy náy, chỉ cảm thấy bản
thân đã phụ vương mệnh, bảo hộ bất lực, nên gặp công chúa mới đa lễ như
vậy.”
Ta đưa mắt nhìn, quả thật thấy ánh mắt hắn ẩn chứa nét xấu
hổ, vì vậy nhón mũi chân dùng lực vỗ vỗ vai hắn: “Hùng Lực huynh không
cần phải như vậy, ta từ nhỏ lỗ mãng đã quen, đích thực quên mất việc
huynh thân mang vương mệnh, vẫn là ta suy nghĩ không chu đáo, còn đa lễ
nữa thì thành người xa lạ rồi!”
Khóe môi Hùng Lực lập tức tràn ra ý cười, liên tục gật đầu: “Không xa lạ, không xa lạ.” Bộ dạng thành
thực vui vẻ, hoàn toàn khác hẳn với vị huynh đệ lãng tử mồm mép trơn tru kia.
Bỗng nghe Nhạc Kha trên đài gào lên, giọng nói có ba phần tức giận: “Hùng Lực, chi bằng lên đài tỷ thí một chút?”
Ta thu lại bàn tay trên vai Hùng Lực, ghé vào bên tai Phương Trọng thấp
giọng hỏi: “Nhạc Kha như vậy liệu có phải là bị đánh đến hư não rồi
không, thế nhưng chủ động muốn thêm người?” Lại nhìn nhìn hắn mặt mày
bầm tím, không khỏi lo âu: Lại biến thành ngốc tử giống như trước đây
thì có gì tốt chứ?
Hùng Lực đã một bước nhảy vào, mấy nam nhân
còn lại trong sân đều tản đi hết, trên thao trường Tu La rộng lớn, duy
chỉ còn Nhạc Kha và Hùng Lực hai người vật lộn, mọi người đều trầm trồ
khen ngợi không ngớt, ngay cả mấy người vừa bị thương ban nãy cũng vô
cùng cao hứng, mũi xanh mặt tím ở bên cạnh cao giọng cổ vũ.
Phương Trọng liếc nhìn vào bên trong đài vài lần, lúc này mới thấp giọng cười: “Rõ ràng là Điện hạ khích Nhạc tiểu tử ăn giấm chua mới khiến y thách
đấu với Hùng Lực, bây giờ lại đau lòng rồi?”
Ta nhéo hông Phương
Trọng một cái ra vẻ như muốn đánh nàng: “Thanh Loan lẽ nào lại là một
con chim thiếu hiểu biết như vậy, nhất định phải khiến hai con chim
trống vì ta mà đánh nhau mới coi là thống khoái?”
Phương Trọng
liên tục gật đầu phụ họa: “Đúng đúng! Điện hạ đương nhiên sẽ không khiến hai con chim trống vì người mà ra tay đánh nhau!”
Ta nhìn nàng
vẻ khen ngợi, thu tay lại, nhưng nghe thấy nàng nói tiếp: “Điện hạ chỉ
khiến một con rồng và một nam nhân Tu La vì người mà đánh nhau!”
Trong sân, bóng dáng hai người vật lộn tụm lại một chỗ, đích thực là một con
rồng và một Tu La, thật khiến bổn tiên có trăm miệng cũng không biện
bạch được a!
Sau đó Tu La phụ thân ở Tư Hoàng Điện chiêu đãi Đại
vương tử mặt mũi thâm tím đến từ Thiên tộc, cũng cho gọi Hùng Lực mặt
mày bầm dập tiến vào, đợi Nhạc Kha bái phỏng xong, ý vị thâm trường liếc nhìn ta, cười nói: “Loan nhi à, phụ vương nghe nói con đích thân nghênh đón Đại vương tử Thiên tộc, nhưng lâu quá cũng không về, đành phải sai
Hùng Lực đến thỉnh mời, thế nhưng sao bộ dạng lại mặt mũi bầm tím thế
kia?”
Thị hầu trong điện ai nấy đều cúi đầu nín cười, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Ta cực kỳ muốn đáp lại Tu La phụ thân một câu: Phụ vương lão nhân gia,
người chưa từng đến thao trường Tu La, nếu không, nhìn thấy không phải
chỉ là hai người mặt mũi bầm dập, mà là một đám người mặt mày tím bầm.
Phương Trọng khẽ cười, tiến lên phía trước nói: “Bẩm Vương thượng, dáng vẻ
hiện tại của Thiên giới Đại Vương tử và Hùng Lực cũng có lỗi của bệ hạ
a.”
Phụ thân ngạc nhiên nói: “Hai người này tuổi trẻ khí thịnh,
nhất thời đánh nhau, luận đàm một phen, sao lại có thể dính dáng đến Bổn vương chứ?”
Phương Trọng lại một mực chuyển hướng, lúc này mới
lộ ra ý thật, chỉ vào ta khoa chân múa tay: “Nếu không phải Vương có một công chúa thướt tha thông tuệ thì sao có thể khiến hai thiếu niên tuấn
tú họ vì công chúa mà động lòng, đánh đến tối tăm trời đất chứ?”
Nhân giới có câu “Tuyết rơi tháng sáu”, ý chỉ việc lạ lùng oan khuất, tiếc
là Tu La giới bốn mùa đều là mùa xuân, cho dù bổn tiên oan ức cũng khó
mà khiến tuyết rơi. Ta kéo cánh tay phụ thân, chỉ vào hai người họ nói:
“Phụ thân người lý nào lại có thể nghe mấy lời bậy bạ của Phương Trọng.
Hiện giờ hai người họ đang ở trước mặt, chi bằng phụ thân chính miệng
thử hỏi họ xem, thật sự là vì nữ nhi mới đánh nhau?”
Phụ thân
cười sang sảng, mắt chăm chú nhìn Nhạc Kha, nói: “Đại vương tử từ xa mà
tới, người tới là khách, Bổn vương càng muốn hỏi xem, đánh nhau với Hùng Lực lẽ nào thật sự là vì Loan nhi nhà ta?”
Ta chẳng qua là muốn
giữ chút thể diện mới lắc lắc phụ thân, hi vọng người thay ta ngăn lại
mấy lời lẽ sắc bén của Phương Trọng chứ không hề muốn người chính miệng
truy hỏi chuyện này, nào ngờ vị phụ thân này của bổn tiên, sinh ra đã
bộc trực thẳng thắn, nửa điểm tâm cơ cũng không có, mở miệng liền hỏi.
Ta đứng cứng ngắc ngay tại chỗ, vừa sợ Nhạc Kha đáp “Phải”, lại vừa sợ
hắn đáp “Không phải”, suy nghĩ rối rắm, ngay đến chính bản thân cũng
không biết mình muốn nghe câu trả lời như thế nào nữa.
Nhạc Kha khẽ khom người, thành thật trả lời: “Đánh nhau với Hùng Lực, quả thực là vì công chúa điện hạ.”
Ta nhắm mắt lại.
Con rồng ngốc này nói dối đã quen, đem mấy lời này trêu ghẹo chúng tiên tử
các tộc còn được, hôm nay thế nhưng đã gặp phải đối thủ lại vẫn dám chạy đến trước mặt phụ thật mà nói dối, có lẽ hắn không biết, phụ thân bản
tính thẳng thắn cương trực, trước giờ ghét nhất là dối trá.
Quả
nhiên, phụ thân một chưởng đánh vỡ tay vịn bằng vàng ròng trên bảo tọa,
nổi giận bừng bừng: “Đại vương tử mặc dù là trưởng tử cao quý của Thiên
tộc, hôm nay có thể phá lệ cho ngươi vào thành Tu La chẳng qua là vì
vong thê đã mất cùng với ái nữ của Bổn vương, niệm tình ngươi với họ có
mối giao tình mới có thể để cửa thành Tu La vì người Thiên tộc mà rộng
mở. Nhưng ngươi không nên có suy nghĩ định lừa gạt Bổn vương, lời ngon
tiếng ngọt, làm trò vô dụng này. Còn nói thêm một câu bịa đặt nào nữa,
đừng trách Bổn vương trở mặt vô tình, ném ngươi ra ngoài thành Tu La!”
Ta trước giờ chưa bao giờ thấy phụ thân nổi giận, đại thể là lúc này người coi Nhạc Kha như mấy kẻ miệng mồm lẻo mép, muốn cầu được sự yêu thích
của người mới nói mấy lời này, một lời liền chỉ rõ hết thảy, nên chỉ yên lặng đứng bên cạnh, chuẩn bị lúc phụ thân nổi cơn thịnh nộ cũng sẽ điều đình một chút.
Không ngờ Nhạc Kha lại vén trường sam, lập tức
quỳ xuống, trong lòng ta than thở: Phụ thân tán thưởng nhất là những nam nhân ngạo nghễ khẳng khái chứ không phải kẻ tiểu nhân chỉ biết quỳ gối
luồn cúi, sự thanh tỉnh thường ngày của con rồng ngốc này hôm nay lại
giấu đâu hết rồi? Lúc đến thành Tu La, lẽ nào không chịu đi cùng? Thấy
hắn đã “cộp cộp cộp” dập đầu liên tiếp ba cái, phụ thân không thèm đoái
hoài, mặc hắn quỳ lạy.
Hắn từng chữ từng chữ sang sảng, mạch lạc
rõ ràng: “Nhạc Kha trước nhận đại ân của nhị công chúa Điểu tộc, sau này suýt chút nữa thì hồn phi phách tán, khó có thể duy trì, hoàn toàn dựa
vào Tu La Vương lập Trấn Hồn trận, hiện giờ lại thi thuật để ba hồn Nhạc Kha hợp lại, nếu nói là cha mẹ tái sinh cũng không có gì không thỏa
đáng. Ba lạy này của Nhạc Kha, chỉ vì để biểu đạt ý cảm tạ muôn vàn
trong lòng.” Im lặng một lúc, lại cúi đầu nói: “Trước đây Nhạc Kha đối
với Tu La Vương có chút bất mãn, chỉ vì Nhị công chúa chết oan, trong
lòng Nhạc Kha đau đớn vô cùng, không chỗ phát tiết, chỉ cảm thấy nếu suy xét lại từ đầu, chính là vì Nhị công chúa người…người gặp gỡ Tu La
Vương, mới có khởi đầu bất hạnh này…”
Cái chết của mẫu thân chính là nỗi đau cả đời trong lòng phụ thân, Nhạc Kha hôm nay đích thực có
chút to gan. Ta len lén lo lắng liếc nhìn phụ thân, nhưng thấy nét mặt
người trầm xuống đanh thép, bàn tay nắm chặt thành quyền, gân xanh hiện
rõ mồn một, cũng không biết là muốn đánh ai hay muốn nắm chặt thứ gì,
ánh mắt đau thương tuyệt vọng, người đau đớn thế này–Ta quát một tiếng:
“Nhạc Kha ngươi điên rồi, nói nhảm gì vậy?”
Giọng nói phụ thân
thế nhưng vẫn rất bình tĩnh: “Loan nhi, để hắn nói!” Nhưng từng chữ từng chữ lại như thể thốt ra từ tận phế phổi, vô cùng khó khăn.
Nhạc
Kha cười khổ đứng dậy: “Nhạc Kha suy nghĩ nông cạn, trước đây đã trách
lầm Tu La Vương. Nhưng từ khi gặp Thanh nhi, lúc đầu chỉ cảm thấy nàng
là nữ nhi của Nhị công chúa, chỉ nghĩ rằng trời cao cho Nhạc Kha cơ
hội báo đáp, vì vậy cứu nàng về Đông Hải. Nhưng sau đó tương giao mấy
ngàn năm, Nhạc Kha ngu dốt, thế nhưng không biết từ khi nào đã đem trái
tim trao gửi nơi nàng…”
Ta ngây ngẩn, hắn…Hắn thế nhưng lại nói ra mấy lời này trước mặt mọi người…
“Bây giờ mới biết, Nhị công chúa có thể gặp gỡ Tu La Vương, chính là vận
mệnh, về phần là may mắn hay bất hạnh lại không phải chuyện Nhạc Kha có
thể bình luận, Nhạc Kha chỉ nhớ, lúc lâm chung, người thì thầm gọi tên
Tu La Vương, ý cười mãn nguyện, nhẹ nhàng thở dài, hoàn toàn không có
nửa điểm oán hận.”
Phụ thân từ từ thả lỏng nắm tay.
“Nàng
chịu ủy khuất ta đau lòng, nàng cười vui vẻ ta mãn nguyện.Cho dù…Cho dù
nàng có đem ta lột da róc vảy, chỉ cần có thể khiến nàng tiêu tan lửa
giận trong lòng, ta quyết cũng không oán thán. Mặc dù ta ở trước mặt
chúng tiên tử có thể miệng lưỡi nở hoa, nhưng mỗi lần ở cùng nàng lại
chẳng thể nói được lời nào hay ho, chỉ nhất nhất muốn chọc tức nàng, để
nàng và ta tranh cãi gây gổ. Nhưng càng tranh cãi ta lại càng muốn ở bên cạnh nàng…Không phải với thân phận là trưởng tử Thiên giới hay Đông Hải Long Tam thái tử gì gì đó, chỉ là một con rồng, có thể cùng nàng ngao
du tứ hải, sát cánh cùng bay.”
Nội điện không một tiếng động, ta
chỉ cảm thấy tiếng con tim mình đập càng lúc càng dồn dập, giống như
tiếng trống chúc mừng ở phàm giới, ồ ạt, ùn ùn kéo đến, dần dần bên tai
chỉ có tiếng trống chúc mừng này.
Thế nhưng vẫn chưa kết thúc.
Hắn lại nói: “Sau đó ta mới từ từ hiểu rõ, vui sướng khổ đau, cũng chỉ một
chữ tình, khó có thể phân chia rõ ràng là vui sướng hay đau khổ nhiều.
Rồi thì lưỡng tình tương duyệt, vui sướng khổ đau đều có, dù vậy cũng
không muốn buông bỏ, muốn thời thời khắc khắc đều ở cạnh nàng.” Hắn
ngẩng đầu hướng về phía ta đã ngây ngẩn một lúc, khe khẽ mỉm cười, đến
lúc ta dự cảm được có chuyện không tốt, hắn nói: “Huống chi, lúc ở Thiên giới Thanh nhi đã chính miệng đề thân, Nhạc Kha cũng đã đồng ý lời cầu
hôn của nàng rồi.”
Trong đầu ta “ầm” một tiếng, trên mặt thoáng
chốc đỏ bừng…Con rồng ngốc này, hắn muốn toàn tộc Tu La coi ta như một
công chúa to gan phản nghịch sao?
Hắn lại quơ quơ nắm đấm về phía Hùng Lực mặt mũi xanh tím: “Thanh nhi với ta đã lưỡng tình tương duyệt, sau này còn ai dám đối với nàng có mơ tưởng hão huyền…”
Hùng Lực hừ lạnh một tiếng, khẽ lắc đầu coi thường, thế nhưng lại lộ ra vẻ sát phạt khiến người run sợ.