Tham gia trận đấu có quan hệ mật thiết với bản thân mình, chuyện này có chút khó tưởng tượng a.
Nhưng ý của Tu La phụ thân là muốn bổn tiên giống như một bước tượng đất,
ngồi trên ghế khán giả nơi thành Tu La, vừa trưng ra gương mặt tươi cười cứng ngắc cùng chuyện trò hàn huyên với mấy vị thúc thúc đại thần, vừa
đưa mắt nhìn bốn phía tai ngóng tám hướng, đối phó với đủ loại ánh mắt ở bên trong cũng như bên ngoài thao trường, quả thực là có chút làm khó
bổn tiên.
Bởi vậy khi Tu La phụ thân phất tay: “Cho con hai ngày
tùy ý.”,bổn tiên liền dắt theo Cửu Ly, hóa thành dáng vẻ của hai nam tử
Tu La tuổi tầm mười lăm mười sáu, chen lấn vào phía trước đám thiếu niên Tu La đang đến báo danh tham gia tỷ thí, tìm kiếm xung quanh.
… …Nhạc Kha thằng nhãi này hai ngày nay chẳng có chút tin tức nào, đích thực khiến bổn tiên sốt ruột vô cùng.
Cửu Ly với ta sóng vai mà đi, chỉ vì hiện tại bổn tiên mang dáng vẻ của một nam nhi, nó bị đám người chen lấn dạt lùi về sau, liền vội vàng ngoác
miệng gọi : “Ca ca…” Ca ca ta đây đưa tay kéo nó một cái, thuận thế cốc
vào trán nó: “Bộ dạng yếu ớt lại không tao nhã của đệ cũng đòi đến xem
náo nhiệt?”
Chung quanh ai nấy đều là những nam nhi cao to vạm
vỡ, dũng mãnh cường tráng, sớm đã có người tiếp lời cười nói: “Hai vị
tiểu huynh đệ này tuổi còn hơi nhỏ, đại thể là vẫn chưa trổ mã, chỉ e
rằng quản sự trong phủ của Thôi Phục đại nhân không đồng ý cho hai vị
tham gia tỷ thí.”
Đôi mắt Cửu Ly sáng rỡ: “Ca ca, nếu như hôm nay là chuyện vui vạn năm khó gặp, chi bằng hai huynh đệ ta cũng đến góp
vui, nói không chừng đệ đệ cũng có thể giành được vị trí phò mã…” Nháy
nháy mắt hướng về phía ta cười đến sáng lạn.
Một nam nhi lạ mặt
to cao chín thước đứng ở bên cạnh, cúi đầu nhìn thân hình thấp bé của
Cửu Ly: “Tiểu huynh đệ, chiều cao này của ngươi trông cũng không giống
nam nhi tộc Tu La ta. Công chúa chính là công chúa của tộc Tu La, đương
nhiên thích những nam nhi Tu La cao lớn cường tráng, ngươi vẫn là nên
quay về nhà ăn cơm nhiều nhiều thêm mấy năm nữa, cao lớn rồi hẵng quay
lại đi!”
“Phải đó phải đó….”
Đồng loạt là âm thanh hưởng ứng.
Ý cười trong đôi mắt Cửu Ly lóe lên vẻ gian xảo: “Tại hạ đối với công
chúa điện hạ quý mến đã lâu. Khó có được cơ hội tốt, không đi tỷ thí há
chẳng phải sẽ hối tiếc cả đời? Ca ca đừng cản đệ. Nếu như huynh có ý với công chúa điện hạ, chi bằng huynh đệ ta cùng đi?”
Quần chúng bên cạnh ầm ĩ, ai nấy đều có vẻ không đồng tình. Nam nhi tộc Tu La bình
thường cao lớn hơn nam tử tộc khác rất nhiều, bổn tiên với Cửu Ly lại
biến thành vóc dáng với chiều cao vốn dĩ rất chuẩn, nhưng đứng giữa đám
nam nhi Tu La đến báo danh cầu thân, không khỏi thấp hơn một cái đầu,
chút khí thế cũng không có.
Ban đầu bổn tiên còn muốn cản Cửu Ly
lại, ngăn không cho nó làm loạn, nhưng suy nghĩ một chút, so với việc
đem nhân duyên giao vào tay người khác, chi bằng tự mình lên đài tỷ thí, phàm là kẻ nào không thuận mắt đều đánh rớt xuống đài hết, đến lúc đó ở trước mặt Tu La phụ thân cũng dễ tính. Chủ ý đã quyết, cười ha hả sờ sờ đầu Cửu Ly: “Tiểu đệ nói không sai, vi huynh tuổi cũng không còn nhỏ,
cũng đã đến lúc nên cưới vợ rồi.”
Cửu Ly trừng lớn hai mắt, hoàn toàn là vẻ không thể nào tin được, đích thực hiếm khi lại lộ ra một chút nét ngây thơ như thế.
Thôi Phục thúc thúc trước giờ làm việc rất chu đáo, việc Tu La phụ thân giao cho cũng chưa bao giờ mắc lỗi. Hôm nay đương nhiên cũng không phải
ngoại lệ, dọc theo xung quanh mấy đài cao nơi thao trường dựng lên sáu
chiếc bàn đứng riêng biệt, mỗi bàn đều có sáu vị văn thư đang múa bút
thành văn, ghi chép tỉ mỉ cẩn thận về những người đến tham chiến. Đám
đông hỗn loạn đến lúc này giống như sông được phân khúc, xếp thành hàng
dài phía sau mỗi chiếc bàn, ngay ngắn trật tự, Cửu Ly kéo tay áo ta cũng đứng vào hàng.
Đợi đến lượt chúng ta, quản sự hỏi tên họ, đôi
mắt Cửu Ly đảo tròn, kéo ta lên trước, nói: “Gia huynh Võ Thử Nhân, tại hạ Võ Cửu Ly.”
Bổn tiên đánh nó một cái rồi mới nâng mắt nhìn
Cửu Ly: Đứa trẻ này từ khi trở thành quốc chủ Thanh Khâu, nói dối mặt
cũng không hề đổi sắc, dưới ánh mắt tán thưởng của bổn tiên còn có chút
đắc ý, hướng về phía bổn tiên nở nụ cười chiến thắng– cũng coi như có
được chút chân truyền của bổn tiên, không uổng công ta nuôi dưỡng trước
đây!
Đợi đến lúc hai người chúng ta báo danh xong, từ đám người
phía sau chợt có âm thanh huyên náo, không lâu sau, sau lưng có người
kinh hô: “Hùng Lực đại nhân…”
Bổn tiên quay đầu nhìn, hai nam tử
sóng vai cùng bước tới đó, một là Hùng Lực, còn người kia chính là kẻ đã khiến bổn tiên nhớ nhung suốt hai ngày nay- Nhạc Kha. Vốn là một hàng
người nghiêm chỉnh, thấy hai người họ, ai nấy đều dạt ra nhường một con
đường lớn, chiếc bàn bên phía tay trái lập tức trống không, tùy ý hai
người họ đến báo danh không chút trở ngại.
Cửu Ly nghiến răng lẩm bẩm: “……..Chẳng qua ỷ vào chức thống lĩnh tiên phong Tu La Thiết
Kỵ…ngày thường chính là một kẻ mặt than…” Lại thấp giọng hỏi bổn
tiên: “Tỷ tỷ sẽ không thích nam nhân mặt than chứ?”
Ta âm thầm
bật cười, cốc đầu nó một cái, thật không biết đứa trẻ này từ khi nào lại nảy sinh nhiều thành kiến với Hùng Lực như vậy? Lẽ nào nó cũng đã nghe
chuyện Tu La phụ thân hứa hôn trước trận tuyến? Thấy con rồng ngốc đó
với Hùng Lực đã rời đi, bổn tiên lập tức xuyên qua đám người, nối gót
bám theo.
Không ngờ hai tên này cũng có chút cảnh giác, ta với
Cửu Ly yên lặng theo sát, mới ra khỏi thao trường Tu La liền mất dấu hai người bọn họ, nhìn đường phố ngõ hẻm vắng lặng xung quanh mà không khỏi thở dài bất lực. Cửu Ly có chút vui sướng khi người gặp họa: “Tỷ tỷ,
mất dấu cũng đã mất dấu rồi.” Nói rồi phe phẩy một mảnh lụa chi chít chữ trong tay, cũng không biết nó tiện tay mượn gió bẻ măng từ quầy hàng
nào nữa.
Trong lòng ta tức giận Nhạc Kha cố ý trốn ta, lập tức
đứng tại chỗ hung dữ mắng hắn một lúc, không gì ngoài: “Coi con rồng
ngốc ấy mù mờ ra khỏi thành Tu La, tốt nhất là bị ma nữ U Minh giới bám
lấy, đừng có mà quay lại nữa…Còn để bổn tiên thấy hắn một lần liền đánh
một lần…” Đưa tay lấy mảnh vải trong tay Cửu Ly, thì ra là chi tiết về
trận tỷ thí, tất cả đều ghi lại rất tỉ mỉ bằng thể chữ khải nhỏ, từ sau
khi báo danh đến tham chiến như thế nào, ngày và đêm không ngừng nghỉ,
đến các hạng mục quy tắc thông thường cũng được ghi rất chi tiết, duy
chỉ không có thời gian kết thúc tỷ thí.
Có một nam nhi Tu La vừa
đi vừa cao giọng cười: “…Mặc dù ta cũng không nghĩ có thể giành được vị
trí phò mã mà về, nhưng có thể tham gia tỷ thí, náo nhiệt như vậy sao
lại không hay chứ?”
Một người khác xoa xoa nắm tay: “….Vị trí phò mã cuối cùng cũng không biết sẽ rơi vào tay con trai của vị trọng thần
nào đây? Chỉ là có thể so tài với thống lĩnh Thiết kỵ, quả thực đáng giá đáng giá…”
Cửu Ly đứa nhỏ đáng chết này cười đến cực kỳ xấu xa:
“Đệ đã sớm thấy, tỷ tỷ thường ngày cũng chẳng thể coi là thập phần xuất
sắc, tính tình lại không tốt, sao có thể khiến nam nhi cả tộc tranh
giành thê tử? Thì ra là do mọi người đều vì muốn đánh nhau mà đến…” Ở
thành Tu La tỷ thí so dũng khí, sớm đã thành phong trào a, không phải
chuyện bí mật gì ở Tiên giới.
Mặc dù bổn tiên sớm đã biết bản
thân chẳng phải có sắc đẹp khuynh thành hay thiên kiều bách mị gì, nhưng thói hư vinh thì dù gì cũng có một chút, trước đó thấy một đám đông nam nhi đến ghi danh, không khỏi một phen vui mừng. Bây giờ trong lúc vô
tình nghe được lời chân thật, gân xanh trên trán không khỏi nhảy lên vài cái, nghiêm mặt lại, hung hăng cốc một cái trên đầu Cửu Ly: “Đợi tối
nay quay về, để phụ thân biến đệ thành một con thú nhỏ, coi đệ còn dám
lắm mồm?”
Cửu Ly ôm đầu lùi về sau tránh đi như chuột, chỉ nghe
thấy “ui” một tiếng, lúc bổn tiên nhìn qua, nó đã lọt thỏm trong ngực
của một người. Bên cạnh người này còn một người khác dáng vóc cao lớn,
chính là hai kẻ mà ta đã tìm hết nửa ngày-Hùng Lực và Nhạc Kha. Cửu Ly
đang chỉnh lại phát quan trên đầu, xiêu xiêu vẹo vẹo từ trong ngực Nhạc
Kha vùng vẫy thoát ra, vừa cảm thán: “Tỷ tỷ ở nơi phố thị hành hung đánh người, cũng không sợ dọa mấy người đến cầu thân chạy hết, đến lúc đó
không gả đi được, chi bằng Tiểu Ly thử làm việc tốt…thử phát thiện tâm…” Nửa câu còn lại cuối cùng tắc trong cổ họng, vẻ mặt kinh ngạc nhìn chằm chằm Nhạc Kha.
Hùng Lực khẽ mỉm cười với ta: “Trên phố không
tiện hành lễ, tại hạ cáo lui.” Cánh tay dài vươn ra, đem Cửu Ly kẹp lại
lôi đi, xa xa chỉ nghe thấy tiếng kêu vô cùng thảm thiết thê lương của
nó, nếu có người nghe được cũng sẽ thương tâm mà rơi nước mắt đồng tình: “Tỷ tỷ…Đệ sai rồi đệ sai rồi…Tỷ tỷ cứu đệ…Tiểu Ly không muốn rơi vào
tay mặt than…”
Bổn tiên tập trung lực chú ý vào một Tu La và một
tiểu thú đi xa dần rồi mới lúng túng quay nhìn Nhạc Kha, khóe miệng tên
nhãi này đang nhếch lên ý cười thích thú: “Nghe nói Thanh nhi sau này
nếu gặp ta một lần liền đánh một lần…”
“Khụ…khụ…”
“Nghe nói còn muốn ta bị ma nữ U Minh địa phủ quấn lấy…tốt nhất là đừng quay về?”
Bổn tiên gập người ho khan….
Hắn bước tới hai bước, giống như lo lắng: “Thanh nhi, nàng bệnh sao? Ho dữ
như vậy?” Không đợi ta trả lời, hắn lại nói: “Thấy nàng bệnh nặng đến
thế, muốn đi U Minh địa phủ cũng không được rồi, hay là quay về Tư Hoàng Điện nghỉ ngơi thật tốt đi?”
Thằng nhãi này rõ ràng đang trêu
chọc ta — Hắn luôn luôn không phải kẻ độ lượng khoan dung gì, nếu lúc
này bổn tiên còn không nghe lời, không chừng hắn sẽ thật sự bỏ ta mà đi U Minh giới một mình. Vì vậy miễn cưỡng bày ra nụ cười cứng ngắc, ngừng
ho khan, kéo tay áo hắn nịnh nọt nói: “Tam lang ước chừng là nghe nhầm
rồi a? Cũng không biết là kẻ nào ác miệng, ly gián hai ta?” Vén tay xắn
áo, bày ra khí thế muốn liều mạng.
Hắn giật giật tay áo, dáng vẻ
giống như muốn phân rõ ranh giới với ta, bổn tiên khẩn trương, ôm chặt
cánh tay phải của hắn, sống chết không buông, vô lại nói: “Nếu chàng
không dẫn ta đi, đừng hòng ta thả chàng ra…”
Có mấy nam nhi tộc
Tu La lục tục lướt qua bên cạnh, không khỏi kinh ngạc: “Lẽ nào ta hoa
mắt rồi? Thế nhưng nhìn thấy nam tử ôm nhau trên phố…”
“Huynh đài chưa từng nhìn nhầm, bị ôm chặt chính là người dẫn đầu cho vị trí phò
mã lần này, tên gọi Nhạc Kha tiểu tử…” Nghĩ thấy vị Tu La này nhất định
không thân quen với Nhạc Kha.
Da mặt bổn tiên trước giờ vẫn dày
vô đối, giờ phút này lại hóa thành dáng vẻ mặt mũi của nam nhi Tu La,
không ai nhận ra, cũng không sợ mất mặt, chỉ một mực ôm lấy cánh tay
phải của hắn giở trò: “Nếu chàng còn không đồng ý với ta, đợi lời đồn
“đoạn tụ” này lan ra khắp thành ai ai cũng biết, ta xem chàng còn mặt
mũi nào mà đi tham gia tỷ thí?”
Gương mặt hắn lộ vẻ khó xử:
“Thanh nhi lẽ nào không muốn cho ta tham gia?” Lại do dự nói: “Nhưng ta
đã chuẩn bị kỹ càng, muốn giành chức phò mã…”
Trong lòng bổn tiên dâng lên một cảm giác ngọt ngào, ước thấy vẻ khó xử thế này của hắn
cũng không phải giả tạo, rõ ràng là dáng vẻ đã quyết định tham gia,
nhưng vẫn muốn trêu chọc ta. Nhưng nhớ tới bản thân cũng đã ghi danh tỷ
thí, không khỏi mừng thầm…Người chọn lựa phò mã cuối cùng vẫn phải qua
bổn tiên, vì vậy tự nhiên vỗ ngực: “Chàng nghĩ vậy là sai rồi. Xét thấy
nam nhi tộc Tu La ta, ai nấy đều thiện chiến, cuộc tỷ thí tầm thường
chẳng qua là chuyện nhỏ, lý nào lại thua con rồng ngốc như chàng…”
Hắn cũng không giận, nhướng mày mỉm cười, lộ vẻ cương quyết: “Hoàng tử
Thiên giới với Tu La phò mã, vẫn là chức phò mã tiêu dao hơn nhiều,
chính vì hai chữ tiêu dao này, bản điện cũng phải cố gắng liều mạng,
gắng sức giành lấy chức vị phò mã …Thắng bại còn chưa biết được.”
….Ta cảm thấy y liều mạng vì chức phò mã, cũng không phải là vì bổn tiên nha?!