Từ xa đi đến, bên bờ
Vong Xuyên, một mái chèo cô độc khua nước, oán linh đòi mạng, ta với
Nhạc Kha giấu đi tiên khí quanh người, đồng hành cùng oán quỷ.
Bên cạnh ta là một thiếu nữ trẻ tuổi đang thè chiếc lưỡi dài hai thước,
hướng về phía bổn tiên nở nụ cười thê lương ai oán, bổn tiên cơ hồ sợ
mất vía, toàn thân run rẩy nhào về trước, ôm chặt lấy cổ Nhạc Kha, thành ra dáng vẻ ôm ấp yêu thương. Cũng may đường từ Hoàng Tuyền đến địa phủ
đều là những linh hồn không nơi nương tự, không bao lâu nữa sẽ mất đi ký ức, bổn tiên cũng không sợ mất thể diện, mặt dày tựa vào trong ngực
hắn.
Nhạc Kha thằng nhãi này tất nhiên là cực kỳ hưởng thụ, trước đó được ta không ngừng xin xỏ, nhưng mới vừa được cho biết, lần tỷ thí
này mặc dù Hùng Lực cũng tham gia, nhưng cũng phải phụ trách vấn đề
phòng vệ, vì người báo danh rất đông, nên tranh thủ chút thời gian rảnh
rỗi trước trận đấu đi đến Minh Giới một chuyến. Sau lại được bổn tiên
yêu thương ôm ấp, giờ phút này hắn híp nửa con mắt ôm chặt lấy eo bổn
tiên, bày ra nụ cười phong lưu trác tuyệt, hướng về phía thiếu nữ ấy
cười rạng rỡ.
Cũng không biết nữ quỷ đó lúc sinh tiền liệu có
phải là bị nam nhân phụ tình rồi thắt cổ tự vẫn hay không, đại khái là
trong lòng đối với tất cả nam nhân đều có lòng đề phòng, như một con bò
cạp sợ hãi, “chít” một tiếng, thế nhưng lại phát ra tiếng kêu thảm thiết không phải của người, trốn ra sau lưng một con quỷ không đầu.
Ta ở trong ngực Nhạc Kha cười đến nghiêng ngả, tâm tình sợ hãi cũng giảm
đi một chút, trong lòng suy đoán nữ quỷ treo cổ này lúc còn sống lẽ nào
chính là một con chuột tinh a? Tiếng kêu so với lão thử (chuột) sao lại
giống đến vậy.
Tự cảm thấy suy đoán này mười phần có căn cứ, đang muốn nói phát hiện này cho Nhạc Kha, hắn đã cốc lên đầu bổn tiên: “Nên
qua sông rồi.”
Chiếc đò nhỏ hẹp, người lái đò cầm chèo râu tóc
đều dài, dường như đã ở trên dòng Vong Xuyên này hàng nghìn hàng vạn
năm, gặp không biết bao nhiêu là si quỷ oán hồn. Hô lên một tiếng, Nhạc
Kha đã ôm chặt lấy ta, chân điểm nhẹ một cái liền ngay ngắn đứng trên
mũi thuyền. Chúng quỷ ở trên bờ hỗn loạn bày ra hết mánh khóe, chen lấn
lên thuyền, rõ ràng là thuyền nhỏ chèo ngắn, thế nhưng cũng chen lên
được đến mười mấy hai mươi oán quỷ, nhưng chỉ tụ tập chen chúc nơi đuôi
thuyền. Bổn tiên liền chăm chú nhìn kỹ, thằng nhãi Nhạc Kha này không
biết từ lúc nào đã lộ ra tiên khí quanh mình, chúng quỷ e ngại, mặc dù
đã lên thuyền cùng chúng ta nhưng cũng không dám chen cùng một chỗ.
Người lái đò lộ vẻ đã trải qua biết bao phong ba bão táp, vững như bàn thạch, cũng chưa từng có một tia kinh ngạc, mái chèo khua sóng, chiếc thuyền
nhỏ từ từ di chuyển, nhanh chóng hất toàn bộ đám quỷ ở nơi đuôi thuyền
còn chưa kịp lên xuống dưới nước khiến chúng thảm thiết kêu lên không
ngừng. Ta ở trong ngực Nhạc Kha kinh hồn khiếp sợ, cúi đầu nhìn, chúng
quỷ đã bị máu nổi trên những con sóng sắc vàng này nhấn chìm, giữa dòng
sông hiện ra gương mặt dữ tợn của một Thủy quỷ, đang cố gắng vươn cánh
tay về phía mạn thuyền, tình cảnh thê lương thế này, cảnh tượng khiến
người sợ hãi thế này khiến ta không khỏi run rẩy một cái, liền ôm chặt
lấy cổ Nhạc Kha, sợ rằng tiếp đó sẽ bị Thủy quỷ kéo xuống nước, rồi cũng chìm thành một oán hồn nơi đáy sông.
Nhạc Kha vỗ nhẹ sau lưng
ta, nói với giọng dịu dàng cực kỳ hiếm hoi: “Thanh nhi đừng sợ, mấy
Thủy quỷ này mặc dù trông vô cùng đáng sợ, nhưng chỉ cần không rơi vào
Vong Xuyên Hà thì cũng không có gì đáng ngại.”
Ta kinh hoàng táng đảm nhìn người lái đò một hồi, thấy ông ấy đã gần đất xa trời, chống
một thuyền Thủy quỷ, trên Vong Xuyên Hà gió tanh sóng máu, sợ ông ấy sức lực không đủ, bị đám Thủy quỷ hất khỏi con thuyền nhỏ, vì vậy lắc đầu:
“Chàng cũng không phải lái đò, lời chàng nói cũng không chuẩn xác…Ta
thấy lái đò gia gia tuổi tác cũng khá cao, chèo đò hao tổn sức lực, chi
bằng chàng thay ông ấy chèo vài cái?”
Bổn tiên sống hơn vạn năm, chung quy vẫn dùng giọng điệu ôn hòa uyển chuyển, sợ sẽ chọc giận người lái đò này.
Không ngờ người lái đò nghe thấy, trên gương mặt như gỗ đá lộ ra chút ý cười: “Tiểu cô nương ngồi thuyền lần đầu?”
Thuyền của phàm gian, bổn tiên cũng từng ngồi qua, cho dù có lật thuyền bất
quá cũng chỉ ướt mình rồi thôi. Bổn tiên cẩn thận nói: “Thuyền trên Vong Xuyên Hà, quả thật là ngồi lần đầu tiên…”
Không chỉ người lái đò vui vẻ mà ngay cả Nhạc Kha cũng ha hả bật cười một tiếng. Trong lòng
bổn tiên hoảng hốt, lập tức lặng lẽ vươn tay ra, ở bên hông thằng nhãi
này bấm một cái, nghe thấy tiếng hắn hít một ngụm khí lạnh mới hả giận.
Cho ngươi dám cười bổn tiên!
Người lái đò vừa chống thuyền vừa khẽ cười: “Linh hồn nơi phàm giới, cả đời
chỉ có một cơ hội duy nhất để ngồi thuyền do lão phu chèo, điều đáng sợ
chính là một lần cũng không có.”
Bổn tiên liên tục gật đầu phụ
họa — nếu biết đi U Minh giới phải ngồi trên chiếc thuyền nhỏ để qua
Vong Xuyên Hà đáng sợ thế này, đánh chết bổn tiên cũng sẽ không đi.
Chẳng qua là tò mò lai lịch của Tuyền Khách Châu gửi tới thành Tu La,
nhưng đôi mắt Ly Quang vẫn khỏe mạnh an ổn, nói ra thì Lăng Xương Thái
tử đã trúng một kiếm của ta, quả thực có chút oan uổng, giờ phút này hắn sa cơ, không khỏi nảy sinh vài phần thẹn ý, nên đi thăm hắn một phen.
Hiện giờ đã bị Thủy quỷ nơi đáy Vong Xuyên Hà dọa sợ đến độ bắt đầu nảy
sinh ý định rút lui.
Ông lão chèo thuyền thấy ta ngây ngốc mở to
mắt, chỉ gật đầu phụ họa một cái, lại nở nụ cười ảm đạm, thương nhan như tùng: “Lão phu ở trên Vong Xuyên Hà chèo thuyền ước chừng cũng đã ba
bốn mươi vạn năm, đến bây giờ chưa từng xảy ra chuyện lật thuyền.”
Bổn tiên thuận miệng khen ngợi: “Rất tốt! Rất tốt!” Khen xong mới hiểu được rõ ràng, thiếu điều mừng rỡ như điên!
Trên trời dưới đất, thí dụ như Mão Nhật Tinh Quân trên Thiên đình hay Thái
giám túc trực hoàng cung nơi phàm giới cũng khó mà không có một lần sơ
sẩy, không thể đảm bảo chín mười vạn năm đều như một ngày, không hề xảy
ra tai nạn nghề nghiệp, duy chỉ có lão nhân gia trên Vong Xuyên Hà này,
có thể nói là vị tiên đầu tiên mà suốt mười mấy vạn năm chưa từng gây ra việc rủi ro, ngồi thuyền của ông ấy cũng sẽ an ổn thôi. Ta cẩn cẩn thận thận, quả thực không khỏi nhìn ông ấy vài lần.
Bổn tiên yên lòng nhẹ nhõm từ trong ngực Nhạc Kha tách ra, kề vai đứng bên cạnh hắn nơi
mũi thuyền, gió tanh táp vào mặt, ông lão chèo thuyền vừa chống thuyền
vừa khen ngợi: “Một đôi vợ chồng son thật đẹp đôi, lão phu chèo thuyền
mười mấy vạn năm, trước đến giờ chỉ thấy oán quỷ than khóc, chưa từng
gặp qua tiên lữ thành đôi, nhị vị hôm nay lẽ nào là bỏ nhà trốn đi? Nhất định là Tiên giới không chỗ dung thân mới chạy đến chỗ lục đạo luân hồi này.”
Cho dù ta đứng vững nhưng cũng không khỏi ở nơi mũi thuyền lảo đảo một cái, suýt chút nữa rơi xuống sông, hoảng đến độ Nhạc Kha
đưa tay lại kéo ta ôm vào trong ngực: “Nàng vẫn nên thành thành thực
thực làm ổ trong ngực ta đi, đừng rơi khỏi thuyền.”
Ý cười trên
gương mặt người lái đò quả nhiên không ngoài dự liệu của ta, khó khăn
lắm trên gương mặt gỗ đá với những nếp nhăn ấy mới lộ ra nét cười hồn
hậu nhân từ, đích thực là hiếm hoi!
Thuyền đến giữa sông, gió
tanh dần dần thổi mạnh, thân thuyền khẽ nghiêng, chỉ nghe thấy tiếng
“bùm bùm”, chính là mấy quỷ hồn bị gió quật ngã xuống sông, một đám khóc lóc kêu cha gọi mẹ, ta ở trong ngực Nhạc Kha cũng nghiêng trái ngã phải một lúc, trái tim treo lơ lửng nơi cổ họng, lúc này mới rõ ràng: Ông
lão chèo đò quả thực không hề gạt ta! Ông ấy nói chưa từng lật thuyền
khẳng định là chưa từng lật thuyền, chỉ là oán quỷ rớt xuống thành Thủy
quỷ, đây đâu phải là trách nhiệm của ông ấy.
May mà rất nhanh sau đó đã đến bờ, sau khi cáo biệt ông lão chèo đò, Nhạc Kha liền dắt ta
nhảy xuống bên kia bờ Vong Xuyên Hà. U Minh địa phủ sắc trời nửa râm nửa tối, mơ hồ không rõ, mặt đất sền sệt trống trải, không một ngọn cỏ, bổn tiên với con rồng ngốc bốn mắt nhìn nhau, đồng thanh cười nói: “Côn Lôn Thần Kính!”
Cảnh tượng này quả thực có vài phần giống với cảnh
sắc bên trong Côn Lôn Kính. Hắn hiện thời ba hồn đã đủ, cũng không phải
là một cô hồn trong kính, chúng ta nắm tay nhau mà đứng, nhìn thấy một
tiểu quỷ dẫn đường tiến đến dẫn dắt vong hồn, trông thấy hai người chúng ta, có chút cung kính: “Không biết nhị vị tiên nhân đến đây có việc gì? Nếu không có việc, xin hãy lên thuyền quay trở về đi?”
Ý định
ban đầu của ta là cùng với Nhạc Kha âm thầm lẻn vào U Minh Địa Phủ, tìm
chỗ giam giữ Lăng Xương, nếu gặp phải trở ngại thì liền quay về. Không
ngờ con rồng ngốc này lại đường hoàng nói: “Bổn điện muốn gặp Nhân Thánh Đại Đế, làm phiền dẫn đường.”
Nét mặt tiểu quỷ đó hiện lên vẻ
khó xử: “Tiểu nhân chỉ là một tiểu quỷ dẫn đường nho nhỏ ở phía bắc chốn âm ty nơi Đại đế quản hạt, Thiên Tề Nhân Thánh Đại Đế lẽ nào một kẻ nhỏ bé như tiểu nhân có thể gặp được? Chi bằng nhị vị theo tiểu nhân quay
về Phong Đô thành*, rồi hãy nghĩ cách?”
*Phong Đô là Quỷ thành
trong truyền thuyết, là đô thành của âm ty địa phủ.”Quỷ thành” và “Mười
tám tầng địa ngục” vốn là thế giới sau khi chết được miêu tả trong Phật
Giáo, nhưng sau này cũng được tiếp tục nhắc đến trong Đạo giáo. Nguyên
do vì tại Phong Đô có một ngọn núi phong cảnh rất đẹp tên gọi Bình Đô,là vùng đất lành thứ bốn mươi lăm trong bảy mươi hai phúc địa của Đạo
giáo.Theo như “Liệt Tiên Truyền” của nhà Hán và “Thần Tiên Truyền” của
triều Tấn, vào thời nhà Hán, có hai người là Vương Phương Bình và Âm
Trường Sinh đã từ quan đến đây tu đạo, cuối cùng đắc đạo phi thăng thành tiên.Nhờ vào danh tiếng của hai vị tiên nhân Vương Phương Bình và Âm
Trường Sinh đã mời gọi không ít tiên nhân đến đây bái phỏng.Sau này, hai tiên nhân “Vương, Âm” bị đồn thành “Âm Vương”, lại hiểu lầm thành “Vua
của âm ty”, vì vậy mà nơi họ ở – Phong Đô – cũng bị biến thành âm tào
địa phủ (nguồn: baidu)
Nhạc Kha dắt tay ta, theo tiểu quỷ dẫn
đường cùng với đám oán quỷ mà đi, trên đường sắc trời không hề thay đổi, mặt đất trơn trượt vô cùng, đến gần cổng Phong Đô thành, nhìn thấy cổng thành cao ngất, trên chiếc cổng màu đá xanh viết ba chữ lớn “Phong Đô
Thành” , đến gần chút nữa, nhờ vào chút ánh sáng nhợt nhạt, ba chữ lớn
đó màu như màu máu, lộ ra ý lạnh run người, khiến bổn tiên nhớ tới mấy
câu chuyện ma quái, âm thầm hoài nghi liệu có phải đã đi nhầm chỗ rồi
không?
Cánh cổng lớn nặng nề đen kịt “két” một tiếng rộng mở, gió lạnh bạt đến, không có bóng dáng quỷ hồn, cũng không có gì thay đổi,
bổn tiên như cũ ôm chặt lấy cánh tay Nhạc Kha, được hắn nửa kéo nửa ôm,
tiến vào trong thành.
Tiểu quỷ đó dẫn đám quỷ hồn cáo từ rời đi,
chỉ để lại hai người bọn ta đứng nơi phố xá âm ty, thò đầu nhìn, phảng
phất như lần đầu tiên đến nhân gian.
U Minh Địa Phủ theo như
truyền thuyết ở nhân gian mà người phàm một khi nhắc tới chung quy đều
không khỏi sợ hãi. Bổn tiên trước giờ tự tin mình có tu vi, lại biết nơi này quy củ nghiêm mật, thật sự chưa từng nảy sinh tâm tình sợ hãi.
Không nghĩ trên đường đi lại sợ đến cơ hồ mất đi nửa mạng già, nào biết
nhìn thấy thị trấn âm ty bên trong thành này lại cực kỳ náo nhiệt. Những quỷ hồn qua lại trên trấn ai nấy đều cầm u đăng mà đi, mấy sạp hàng nhỏ đều bày biện hàng hóa sặc sỡ muôn màu, phố xá sầm uất không khác gì
thành trấn nơi nhân gian.
Ta với Nhạc Kha dắt tay nhau dọc theo
con phố chậm rãi bước đi, nhưng nhìn thấy quỷ hồn đi lại giữa thành trấn đều không một chút lệ khí, bình yên trải qua năm tháng, lại cầm một món hàng trên phố lên xem cẩn thận, thì ra đồ mà quỷ hồn bán đều không phải đồ thật, chỉ giống như đồ vật nơi phàm gian, các loại rau quả tương ứng với mùa màng, nhưng vừa nhẹ lại vừa vô vị. Quỷ hồn trên phố lại mừng rỡ mua hàng rồi quay về, hoàn toàn là dáng vẻ giống như ở nhà. Vẻ náo
nhiệt sầm uất nơi phố xá này như vậy lại khiến bổn tiên cảm nhận được
nét thê lương.
Chỉ là âm binh thần tướng nơi cổng nha môn âm ty
quả thật quá khó khăn, ngoại trừ tiểu quỷ dẫn đường và oan hồn được cho
vào, nhìn tiên khí lượn lờ quanh người Nhạc Kha, sống chết cũng không
chịu để hai người bọn ta vào trong nha môn. Ngược lại còn hết lời khuyên nhủ: “Nhị vị tiên nhân cũng biết, người không phận sự không được phép
vào U Minh Địa Phủ, kính xin thượng tiên nhanh chóng quay về, đừng làm
khó tiểu quỷ…”
Nhạc Kha nắm tay bổn tiên, ở nơi đầu trấn xa xa
nhìn về phía hai vị âm binh nơi cửa nha môn, đột ngột mỉm cười: “Thanh
nhi nàng cũng biết, phàm giới xảy ra án mạng, phải đi đâu báo oan?”
Ta dần hiểu ra, liên tục xua tay: “Muốn bổn tiên giả chết, chuyện đó vạn vạn lần không thể!”
Chủ ý của thằng nhãi này cũng không sai, xảy ra án mạng đương nhiên phải
tìm đến nha môn. Nhưng tiên nhân nơi này ngoại trừ ta thì chỉ có hắn, cả con phố đều là quỷ hồn, án mạng án mạng, mấy quỷ hồn này đến mạng cũng
không có, lấy đâu ra án? Thấy ánh mắt hắn lấp lóe sáng rỡ, rõ ràng là
chính là hướng vào bổn tiên.
Hắn nở nụ cười rạng rỡ với ta:
“Thanh nhi nàng xem–” Phùng má, dùng lực hướng nơi thị trấn âm ty thổi
một hơi tiên khí, trông thấy hàng hóa cùng những quỷ hồn đi lại trên phố đều lộn nhào trong không trung vài cái, rầm rầm ào ào bị thổi bay xa.
Ta trân trối đứng nhìn, không nói được lời nào.
Mặc dù bổn tiên muốn đi U Minh Địa Phủ ngắm cảnh, nhưng đích thực chưa từng có ý nghĩ muốn gây rối làm loạn, bị một hơi tiên khí của hắn, cả thị
trấn sầm uất đều bị thổi bay đến trống không, giống như bị nước lũ quét
qua, ngay đến tôm cá cát bùn cũng không còn.
Trên bầu trời nửa âm u của U Minh Địa Phủ vang lên một giọng nói phẫn nộ: “Tiểu yêu phương
nào, dám tự tiện xông vào U Minh Địa Phủ?”
Nhân Thánh Đại Đế, lão nhân gia ngài đến chậm rồi…