Sang ngày thứ ba, Ly Quang đến chào từ biệt. Phụ thân ở Thất Diệp Đường tiễn khách, ta với chư tướng cũng đi cùng.
Phụ thân mặc dù nhận lễ vật Ly Quang dâng tặng, nhưng lại đem mấy Giao
nương trả về, chỉ nói các nàng xa nhà đã nhiều ngày, thành Tu La và
thành San Hô khác nhau khá nhiều, vẫn là quay về nhà thì hơn.
Lại sai Phương Trọng chuẩn bị phần đại lễ gửi tặng Giao Vương, thản nhiên
nói: “Ly Quang Điện hạ có điều không biết, tộc Tu La và Thiên giới oán
thù mấy đời liên tiếp, lẽ nào lại có thể liên lụy đến Giao Vương? Theo
như Bổn Vương thấy, minh ước này vẫn không kết thì hơn.”
Những
ngày Ly Quang ở lại thành Tu La, mấy Giao nhân đi cùng chỉ nói hắn và ta rất mực thân thiết, đương nhiên có thể hoàn thành nhiệm vụ lần này,
không ngờ phụ thân giáp mặt từ chối, tất cả đều kinh ngạc vô cùng.
Trái lại Ly Quang áo trắng như tuyết, cả người như vầng trăng sáng, vẫn như
cũ khẽ mỉm cười: “Tu La Vương không cần áy náy, chuyện kết minh ước vốn
dĩ không nên miễn cưỡng. Lần này tiểu vương đến đây cũng chỉ vì ngưỡng
mộ phong thái của Tu La Vương nên thành tâm đến bái phỏng. Lại thêm Tiểu Vương cùng Loan công chúa chính là bạn cũ thâm giao, hiện giờ xin bái
biệt Tu La Vương và Công chúa điện hạ.”
Ta bị hắn xưng hô thế
này, cảm thấy không thể nói rõ được tư vị kỳ lạ thế nào, chỉ thấy so với trước đây lạ lẫm hơn rất nhiều. Nhưng hắn đã chậm rãi hướng ta nở một
nụ cười, trong lòng không khỏi thư thái nhẹ nhõm.
Ta xin phụ thân cho phép đi tiễn Ly Quang. Người phái một đội nam tử Tu La đi theo bảo
vệ ta, ta cười người lo lắng thái quá, người chỉ nói: “Tình thế hiện giờ xem ra không giống với trước đây. Thiên giới mặc dù hỗn loạn, nhưng vạn nhất Thiên đế mượn dịp này gây rối, không thể không phòng.”
Ly
Quang cũng không chịu để ta đi tiễn, từ chối một hồi lâu, cuối cùng
không chịu được ta hết lần này đến lần khác hết mực năn nỉ, mới cùng với Giao nhân và thủ vệ Tu La rời khỏi thành Tu La.
Ta với hắn đi
phía trước, những người khác nối gót theo sau cách đó khoảng một trượng, lướt nước mà đi. Sau một hồi trầm mặc, cuối cùng hắn mới nói: “Thanh
nhi, lần này từ biệt, cũng không biết đến khi nào gặp lại, ta…Trước đây
ta lỗ mãng, chỉ mong ở cùng với nàng, nhưng tình thế hiện nay, ngay đến
bản thân ta cũng không biết sau này phải làm thế nào, chỉ hi vọng nàng
ghi nhớ tâm ý của ta, tương lai sau này…nếu còn có tương lai…”
Mấy ngày nay làm bạn với hắn càng khiến ta luyến tiếc khoảng thời gian
trước đây. Lúc đó tự do thoải mái, hai bên đều không bị quá nhiều ràng
buộc. Không như bây giờ, Nhạc Kha quay về Thiên giới, Giao tộc và Thiên
giới đại chiến, chưa phân thắng bại. Tộc Tu La và Thiên giới lại mấy đời liên tiếp kết thù kết oán, ba người chúng ta tụ tập gặp gỡ rõ ràng đã
là chuyện không có khả năng. Mỗi lần nghĩ tới, chung quy đều khiến ta
băn khoăn, không biết phải làm thế nào.
Có lúc ta nảy sinh tư
tâm, hi vọng Nhạc Kha chưa từng gặp lại Thiên đế, vẫn chỉ là Đông Hải
Long Tam Thái tử. Dù gì Đông Hải Long Vương long tử đông đúc, giống như
Điền Trì Giao Vương, long tử sau khi trưởng thành đa phần đều định cư
nơi ao hồ sông ngòi của mình, ta với hắn ngược lại còn có dịp gặp gỡ.
Bây giờ cảm khái hối hận vô vàn, cũng chẳng thể giải quyết được gì.
Có lúc lại nhớ tới tình cảnh bi thảm của Côn Lôn Trắc Phi, chỉ cảm thấy nữ tử nương nhờ vào phu quân, ngược lại phải đau khổ hết cuộc đời mãi đến
tận bây giờ, bị giam hãm ở một nơi, quả thực đáng thương, may mắn còn có con trai giải cứu bà, cũng coi như là trong họa có phước.
Ta
thất vọng lắc lắc đầu, cắn răng nói: “Sau này…chuyện tương lai sau này,
ai có thể nói trước được. Nhưng giữa hai ta, trước giờ chỉ có tình nghĩa huynh muội. Ta…trong lòng ta từ lâu chỉ có Nhạc Kha.”
Ánh mắt
hắn buồn bã, sau bình tĩnh lại lại miễn cưỡng nở nụ cười: “Chuyện này,
kỳ thật ta từ sớm đã nhận ra được chút ít.” Lại mỉm cười tự giễu: “Chỉ
là trong lòng chung quy vẫn mơ mộng hão huyền, hi vọng một ngày nào đó
nàng có thể thấy được điểm tốt của ta, sẽ ở cùng ta.”
Ta vạn liệu cũng không ngờ hắn lại có suy nghĩ này, trong lòng cảm động, vừa ấm áp
lại vừa chua xót, níu tay áo hắn áy náy nói: “Ly Quang, ta vẫn luôn biết ngươi dịu dàng săn sóc, đối đãi với ta thành tâm thành ý. So giữa ngươi với Nhạc Kha, ta vốn nên chọn ngươi mới tốt, nhưng tình do tâm sinh,
chuyện này ta cũng không thể nào làm chủ.” Trong lòng bỗng nhiên nhớ tới bản thân bị Nguyệt Lão buộc tơ hồng. Nếu tình do tâm sinh, nam nữ phàm
gian yêu nhau, vì sao lệ thuộc vào Nguyệt Lão kết tơ hồng mới có thể trở thành nhân duyên?
Ta với Nhạc Kha nảy sinh tình cảm, liệu có phải cũng là do sợi tơ hồng này hay không?
Suy nghĩ này mặc dù hoang đường, nhưng lại giống như một mũi nhọn đâm vào đáy lòng, khiến ta có chút thất thần.
Ly Quang xoa xoa đầu ta, nhẹ giọng nói: “Ta biết. Chỉ là trước mắt nàng
quay về thành Tu La, y lại bắt đầu làm trưởng tử của Thiên đình, tương
lai nếu có một ngày, Giao tộc không còn chiến tranh, nhưng tộc Tu La và
Thiên giới lại không thể nào xóa bỏ thù hận, Thanh nhi…Thanh nhi, nàng
liệu có thể nào đồng ý, gả cho ta, làm thê tử của ta?”
Ta ngẩng
đầu nhìn, nam tử trước mặt ôn nhuận dịu dàng như dòng suối ấm áp, vẫn
như lần gặp gỡ đầu tiên, khiến người kinh diễm. Trong lúc mơ hồ mấy ngàn năm đã trôi qua, nhưng tấm chân tình của người này cuối cùng vẫn chưa
từng thay đổi, khiến ta sao có thể không cảm động. Ta mấp máy môi, cổ
họng như thể nghẹn ứ, lại nói không ra được một chữ. Ta với Nhạc Kha nếu như không có khả năng, liệu ta còn có thể lựa chọn lại lần nữa hay
không?
Nhất thời trong lòng rối loạn, nhưng nhìn thấy đôi mắt hắn dần dần tĩnh mịch như tro tàn, không khỏi gật gật đầu, ừ nhẹ một tiếng. Đôi mắt âm u của hắn lập tức sáng rực, cười nói: “Thanh nhi, ta biết rõ chuyện này khả năng rất thấp, nhưng vẫn hi vọng chờ đợi. Nàng thấy ta
có ngốc không?”
Ta thầm nghĩ: Ngươi đối với ta tình thâm ý trọng, lẽ nào chỉ một từ ngốc có thể diễn tả được hết chứ? Trọng tình si ngốc, không thua gì Tu La Vương phụ thân. Nhưng miệng lại không dám nói nhiều lời, chỉ sợ không cẩn thận, ngay cả lúc chia tay chút ý cười trên mặt
hắn cũng bị ta quét sạch. Chỉ khẽ mỉm cười dặn dò hắn: “Giao tộc và
Thiên giới đánh nhau, kẻ trên trời kẻ dưới nước, chung quy vẫn là chịu
thiệt một chút, nếu như ngươi có thể khuyên can Giao vương …” Ngừng lại
một chút, chỉ cảm thấy chuyện này khả năng cực kỳ nhỏ nhoi. Ta sớm đã
biết Giao Vương chuyên quyền độc đoán, Ly Quang há có thể ảnh hưởng chứ.
Trong lòng thay hắn lo nghĩ, lắc lắc đầu cười nói: “Ngươi xem, ta lại đi nói
lời ngốc nghếch thế này. Nếu như không thể khuyên giải Giao Vương, ngươi phải tìm cách khác đi. Chỉ là bất luận thế nào, chung quy cũng phải chú ý bản thân. Ta ở trong thành Tu La, dù gì ta với ngươi vẫn sẽ có cơ hội gặp gỡ.”
Trong đôi mắt hắn tràn ngập ấm áp dịu dàng, thấp giọng
nói: “Thanh nhi, lời này của nàng trái lại thật khiến ta cảm thấy giống
như tiểu thê tử căn dặn phu quân lúc đi xa, mọi chuyện phải thận trọng,
nếu như đây là thật thì tốt biết bao?”
Tiễn bước Ly Quang, trong
lòng ta buồn bã bế tắc, phiền muộn khó chịu, ở trên mặt nước đạp sóng mà đi, chỉ cảm thấy đất trời bao la, sóng biếc trập trùng, càng thêm u sầu thê lương.
Trong số các thủ hộ đi theo phía sau có một người trẻ tuổi dáng vẻ khỏe mạnh tiến lên nói: “Bẩm công chúa, lúc thuộc hạ rời
đi, Vương thượng đã căn dặn thuộc hạ, nhanh chóng hộ tống công chúa hồi
cung, không thể nấn ná bên ngoài quá lâu.”
Mấy ngày nay từ khi ta ở cùng với phụ thân, người cũng chưa từng yêu cầu ta chuyện gì. Trong
lòng cho rằng hộ vệ Tu La này chính là giả truyền mệnh lệnh, ngả người
nằm trên mặt biển, đầu gối trên hai tay, xấu xa nói “Ta đi đến đây có
chút mệt mỏi, nếu như ngươi muốn lập tức đưa ta về, vậy ra sẽ cõng ta
sao?”
Ý cười trong đôi mắt nam tử chợt thoáng qua, nghiêm nét mặt khom người nói: “Nam nữ khác biệt, thân thể công chúa tôn quý, không
cho phép hạ thần vấy bẩn.”
Ta nghe hắn tự xưng hạ thần, cũng
không phải là hộ vệ chuyên trách, trong lòng cảm thấy kỳ lạ. Chỉ có
trọng thần võ tướng mới tự xưng như vậy. Mấy hộ vệ này tất cả đều tự
xưng thuộc hạ, lẽ nào nam tử này lại không phải hộ vệ, chính là võ tướng của Tu La Vương phụ thân? Không khỏi híp mắt, quan sát hắn nhiều một
chút.
Nam tử trước mắt lưng dài vai rộng, làn da hơi ngăm đen,
không trắng nõn như nam tử Thiên giới, nhưng tóc đen răng trắng, trong
mắt ý cười nồng đậm, có chút khí phách của Tu La Vương phụ thân, cực kỳ
quang minh lỗi lạc.
Ta luôn luôn tán thưởng những nam tử giống
như phụ thân, quan sát hắn kỹ một chút, nhẹ giọng hỏi: “Ta thấy ngươi
không giống hộ vệ, lẽ nào là trọng thần võ tướng trong tộc?”
Hắn
khẽ mỉm cười, tựa như vầng dương chói lọi, khiến người khác nảy sinh ý
muốn thân thiết. Chỉ nghe hắn cao giọng đáp: “Tiểu thần chính là Hùng
Lực-chiến tướng dưới trướng Tu La Vương, thống lĩnh đội quân tiên
phong.”
Ta lập tức bật dậy, trên mặt nóng bừng, có chút ngượng
ngùng nói: “Hùng Lực Tướng quân đừng chê cười. Thanh Loan hôm nay tâm
tình không thoải mái, nhất thời thất lễ, vẫn xin Hùng Lực tướng quân
rộng lòng lượng thứ, đừng nhắc đến chuyện này trước mặt phụ thân.”
Hắn mờ mịt khó hiểu: “Công chúa đa lễ rồi. Chỉ là tiểu thần thấy Vương
thượng hết mực yêu thương công chúa, chuyện nhỏ này, công chúa vì sao
lại sợ Vương thượng?”
Ta lắc lắc đầu, “Không phải vậy. Không phải Thanh Loan sợ Tu La phụ thân, mà là Tu La phụ thân hàng ngày trăm công
nghìn việc, chính vụ bận rộn, người đối với chiến tướng dưới trướng lại
quan tâm nể trọng, nếu biết ta ở trước mặt tướng quân vô lễ thế này,
trong lòng nhất định không vui. Thanh Loan không thể thay phụ vương chia sẻ phiền não thì thôi, lẽ nào lại có thể khiến người không vui?”
Hùng Lực cao ráo tráng kiện, tính tình xem ra cũng không khác với những nam
tử trong tộc, đều ngay thẳng bộc trực. Nghe ta giải thích như vậy, cười
nói: “Vương thượng và công chúa vạn năm không gặp, nhưng sao tiểu thần
nhìn thấy, công chúa và Vương thượng một chút xa cách cũng không có,
thật tình quan tâm hiếu thuận.”
Ta liếc hắn một cái, nổi giận.
“Hùng Lực tướng quân muốn nói ta và phụ thân hai bên xa cách, oán hận đối
phương mới phải? Phụ thân kiên cường, trọng tình trọng nghĩa, chính là
một nam tử hiếm có khắp bát hoang tứ hải này, cho dù người không phải là phụ thân của ta, cũng đáng để ta kính trọng.”
Hùng Lực gật gật
đầu, ngạo nghễ nói: “Vương của tộc Tu La ta, anh dũng thiện chiến, lỗi
lạc kiên nghị, đương nhiên là một nam tử chân chính!”
Đương lúc
hai người bọn ta lời qua tiếng lại, từ phía chân trời có một đám mây lảo đa lảo đảo nhẹ nhàng đáp xuống, đám mây đó dừng lại trên đỉnh đầu chúng ta một chút, người trên đó thò đầu nhìn , ta còn chưa kịp nhìn cho rõ
ràng, người trên đám mây đã lập tức rơi xuống, khuấy một đống bọt nước
tung tóe trước mặt ta, chìm xuống bên dưới.
Ta vừa lau bọt nước
trên mặt, Hùng Lực đã lập tức nhảy xuống nước, không lâu sau liền vớt
lên một nữ tử đang hôn mê, bước tới nhìn, không phải ai xa lạ mà chính
là Hồng Oanh-thị nữ thiếp thân của Đan Chu. Chỉ là hiện tại trên mặt
nàng vô số vết thương, những vết thương này dường như bị móng tay cào
rách. Y phục trên người rách nát, cơ hồ gần như không thể che đậy thân
thể, lộ ra da thịt sưng tấy, đoán thấy đây là vết thương do bị roi da
quất gây ra.
Hồng Oanh chính là thị nữ thiếp thân được sủng ái
bên cạnh Đan Chu, hiện giờ trên người đầy vết thương, ngoại trừ Đan Chu
sợ là không còn ai khác có thể xuống tay. Đan Chu một lòng muốn làm Thái tử phi Thiên giới, cuối cùng lại bị hủy hôn, thất vọng quay về núi Đan
Huyệt, dựa vào tính tình của nàng ta, không đánh chết mười đến tám cung
thị sợ là cũng không thể tiêu được lửa giận. Chỉ là, điều khiến ta không ngờ tới chính là ngay đến Hồng Oanh cũng không tránh được độc thủ.
Ta với Hùng Lực mang theo Hồng Oanh một lần nữa lặn xuống nước, quay về
thành Tu La. Ngẩng đầu nhìn, trong làn nước biếc lờ mờ có ánh dương
chiếu rọi, dưường như chiếu tới con đường trước mặt. Ta với Nhạc Kha
cùng Ly Quang, mỗi người đều có vận số của riêng mình, những vui vẻ
trước đây không còn nữa.
Khúc ca đã tận, vẫn khắc ghi, những ngày tháng tươi đẹp xưa kia.