Đại hỷ của Điểu tộc
công chúa Đan Chu, hỉ thước toàn tộc đều đến, bắc một chiếc cầu hỉ thước lênThiên giới. Bách điểu đưa dâu, con đường trải dài vạn dặm, nghìn dặm đều đỏ rực một màu, dì nắm tay Đan Chu, theo sau là tì nữ thiếp thân
Hồng Oanh, từng bước từng bước bước lên chiếc cầu, hướng phía Thiên giới mà đi.
Ta với Ly Quang ngồi trên đám mây, đằng vân yên lặng bám
theo. Hôm nay bầu trời không mấy quang đãng, mây từng cụm từng cụm che
lấp, trái lại rất có lợi cho hai người chúng ta, giấu mình trên tầng mây dày, nhìn xuống chiếc cầu đón dâu bên dưới, chỉ cảm thấy cực kỳ hưng
phấn. Ly Quang nhìn hết nửa ngày, cảm thán nói: “Điểu tộc chỉ có một vị
công chúa, hỷ sự quả nhiên long trọng. Thanh nhi có hâm mộ không?”
Thái tử điện hạ mặc dù dung mạo xuất chúng, địa vị tôn quý, nhưng…nghĩ tới
hắn còn chưa thành thân đã muốn nạp Trắc phi, không biết chung tình là
gì, cười lạnh nói: “Nghi thức cưới gả này chỉ là làm cho người ngoài
xem, cảnh tượng càng long trọng, tương lai vạn nhất phu thê bất hòa, lại càng trở thành trò cười. Nếu cả hai lưỡng tình tương duyệt, há lại quan trọng mấy nghi thức này?”
Ly Quang tựa như có điều suy ngẫm liếc nhìn ta, thở dài nói: “Tương lai cũng không biết người nào có phúc…”
Đột ngột ngậm miệng không nói.
Ta đang mò mẫm một quả trái cây
trên đám mây rồi đưa lên miệng cắn, thấy hắn cảm thán thế này, cười nói: “Đan Chu đương nhiên có phúc rồi, chẳng qua phúc khí này liệu có thể
kéo dài cả đời hay không, trước mắt còn chưa thể nào kết luận được.” Ăn
xong rồi tiện tay vứt đi, không ngờ dạo gần đây tiên lực tăng vọt, vẫn
chưa luyện được cách khống chế nhuần nhuyễn, hạt quả rơi xuống, không
khéo “cóc cóc” nện mạnh lên đầu của một con hỉ thước.
Con hỉ
thước này đang chuyên tâm chuyên ý vào việc lấy thân bắc cầu, “ai ui”
một tiếng liền ngã xuống, đợi đến lúc nó hốt ha hốt hoảng lại vỗ cánh
bay lên thì nơi đó của cây cầu đã bị đứt đoạn, vừa vặn lúc Đan Chu và dì tiến đến chỗ đó, cầu hỉ thước đã đứt, rõ ràng có chút không may mắn,
gương mặt phù dung của dì lập tức trầm xuống. Lại thêm loài chim hỉ
thước này từ khi sinh ra đã thích chiêm chiếp, chỉ trích con hỉ thước
làm đứt đoạn cây cầu, cuối cùng là quên mất nhiệm vụ.
Con hỉ
thước nhỏ đó sợ hãi rụt cánh lại bên người, không dám tiến lại gần đồng
bạn. Có lẽ bởi hôm nay là đại hỉ, dì không muốn nổi trận lôi đình nên
cắn răng nhịn xuống, quát: “Còn không nhanh bắc cầu?”
Ta bò lên
trên đám mây nhìn xuống bên dưới, Đan Chu đã giậm chân, thiếu điều phát
khóc, tay áo vung lên liền đem con hỉ thước nhỏ đó quấn trong một lớp sa mỏng, nện một cái choáng váng mặt mày, con hỉ thước nhỏ lảo đa lảo đảo
rơi xuống hạ giới.
Ta che miệng căn dặn Ly Quang: “ Ngươi ở lại
đây, đừng gây tiếng động.” Hóa về chân thân đuổi theo con hỉ thước nhỏ
kia, một tay đỡ lấy ôm nó vào trong ngực, hướng phía nó thổi một luồng
tiên khí, lúc bay đến giữa không trung đã nghe Đan Chu lớn tiếng thét
chói tai: “Thanh Loan, quả nhiên là ngươi! Mẫu thân, người không giúp
con trừng trị con tiện điểu kia! Ả không gả được cho Thái tử điện hạ
liền muốn phá hoại hôn lễ của nữ nhi.”
Cái này là từ đâu mà nói vậy?
Trời cao tại thượng, bổn tiên mặc dù đôi mắt không đẹp cho lắm, nhưng vẫn
trong suốt rõ ràng, thị lực cực tốt, chưa có bị mù mà đem tâm tình nhi
nữ sai lầm đặt ở trên người con rồng phong lưu Lăng Xương kia.
Ta hóa về hình người, nâng con chim hỉ thước nhỏ có chút ngượng ngập, cười nói: “Đan Chu đừng giận, Thanh Loan chỉ là chưa từng nhìn thấy Tiên
giới gả con, vì vậy hôm nay tiến đến góp vui. Không ngờ vừa mới ăn xong
trái cây, cái hột lại không cẩn thận nện trúng đầu của con chim hỉ thước nhỏ này, mới làm đứt cầu hỉ thước. Hôm nay là ngày đại hỷ, tỷ ngàn vạn
lần đừng có nổi giận!”
Dì lạnh nét mặt, lạnh lùng nói: “Thanh
Loan, mấy ngày nay ngươi đi đâu? Hủy đi Trấn tiên tháp chí bảo của Thiên giới, chính là tội chết.”
Không biết vì sao, trước đây ta luôn
cảm thấy dì đoan cẩn nghiêm trang, công tư phân minh. Nhưng hiện thời dì nói lời này, ta chỉ muốn cười, cợt nhả nói: “Thái tử điện hạ nhốt Thanh Loan trong tháp, mang theo bên mình. Nhưng bên trong tháp bốn bức tường đều trống rỗng, nán lại ở đó vừa quái dị lại vừa buồn tẻ, Thanh Loan
liền tìm cách thoát ra, trở về nhà.”
“Về nhà- -“ Dì thất thanh nói: “Về nhà nào?”
Ta thu ngón tay lại, gảy gảy cái đầu của con hỉ thước nhỏ, nhàn nhã nói: “Đương nhiên là về thành Tu La, nhà của phụ thân rồi.”
Con hỉ thước nhỏ sợ hãi mở to mắt, trong mắt rõ ràng đã bị che lấp bởi một tầng hơi nước.
Sắc mặt dì lập tức trắng bệch, tức giận nói: “Ngươi đồ không hiểu chuyện
này. Tộc Tu La và Thiên giới oán hận chất chồng, cũng không có khả năng
hòa giải. Ngươi thế nhưng lại muốn trở về thành Tu La, là muốn chết
không chỗ chôn thân sao?”
Nếu là trước đây, lời này đương nhiên
sẽ khiến ta cảm động, chỉ cho rằng dì vì suy nghĩ cho ta. Nhưng từ sau
khi bị bà đả thương ở Thiên giới, đối với bà, ta cũng chẳng còn trông
mong điều gì, lập tức khẽ cười nói: “Dì nói lời này là thế nào? Thanh
Loan và phụ thân ở trong thành Tu La cũng không biết cuộc sống hàng ngày qua nhanh như thế nào. Phụ thân thương con còn không hết, lẽ nào lại để Thanh Loan gặp nguy hiểm? Lại nói, Thanh Loan nếu đã là công chúa của
tộc Tu La, con gái của Tu La Vương, đương nhiên sẽ cùng người cùng tiến
cùng lui, cùng đồng hoạn nạn. Sau này nếu có bất trắc, có thể chết cùng
phụ thân, đó cũng là nguyện ước trong mơ của Thanh Loan!”
Hồng Oanh đứng sau dì và Đan Chu sắc mặt trắng bệch, nếu ta đoán không lầm, trong mắt rõ ràng đều là nét lo lắng.
Đan Chu ngẩng đầu sốt ruột nhìn sắc trời, thúc giục nói: “Mẫu thân, chi
bằng người một chưởng đánh chết ả rồi chúng ta nhanh lên đường.”
Hồng Oanh cực kỳ hoảng sợ, đương lúc muốn mở miệng, dì dã lạnh lùng nói:
“Chu nhi, hôm nay chính là ngày đại hỷ của con, không nên gây ra nhiều
việc. Con a đầu xuất hiện lúc này, nếu như con dây dưa với nó, chính là
đúng ý của nó. Nhanh nhanh đi thôi!”. Nói rồi thúc giục thước điểu dựng
lại cây cầu mới, con hỉ thước nhỏ ở trong tay ta run lẩy ba lẩy bẩy ,
dáng vẻ muốn xuống dưới bắc cầu nhưng không dám, đôi mắt nhìn suýt nữa
thì phát khóc.
Trong lòng ta thầm bội phục dì và Đan Chu suy bụng ta ra bụng người, áp đặt đại tội phá hỏng hôn lễ của Đan Chu cho ta.
Nhưng biện giải cũng vô ích, bất luận ta nói thế nào đi nữa, nghĩ thấy
hai người họ cũng không tin, hà tất gì phải hao tốn nước bọt? Mỉm cười
tự giễu, ta xoa xoa đầu con hỉ thước nhỏ, an ủi nó: “Ngươi có xuống cũng chẳng thể nhận được sự yêu thích của bọn họ, hà tất gì phải thế? Chi
bằng tự tìm niềm vui, chẳng tốt hơn sao?”
Tình cảnh này với ta
trước đây sao lại giống nhau đến vậy? Đều không được đồng loại yêu
thích, bị chỉ trích la mắng cũng là chuyện thường ngày mà thôi.
Đôi mắt mọng nước của con hỉ thước nhỏ dần dần trong suốt, mặc dù vẫn còn
nét sợ hãi, nhưng thân người cũng đã thả lỏng không ít.
Đợi đến
khi dì và Đan Chu mất hút, ta mới mang theo con chim hỉ thước nhỏ, nhún
chân bay lên đám mây. Ly Quang nét mặt lo lắng nhìn xuống, thấy ta quay
lại, lúc này mới hé ra gương mặt tươi cười rạng rỡ.
Ban đêm, ta ở Tư Hoàng Điện ôm cánh tay phụ thân không chịu đi ngủ. Người gõ đầu ta:
“Loan nhi hôm nay có chút nghịch ngợm, chạy ra ngoài chơi.”
Ta kinh ngạc: “Phụ thân sao lại biết?”
Người cười đến ý vị thâm trường: “Chỉ là con không nên nảy sinh đụng chạm với Xích Diễm. Người này tâm ngoan thủ lạt, hành sự hai mặt, bụng dạ khó
lường, so với con vẫn là một tiểu điểu nhi, rất dễ đối phó.”
Ta
quay đầu suy nghĩ, vui vẻ: “Phụ thân lẽ nào dạo gần đây ở trong cung
phát chán rồi, vì vậy cũng lén lún ra ngoài?” Biết rõ chẳng qua là người lo lắng ta đi ra ngoài không người bảo vệ, vì vậy mới âm thầm theo sau
mà thôi.
Phụ thân nhéo mũi ta: “Ranh ma cổ quái!”
Nửa đêm, ta trốn phụ thân lén lút cùng Ly Quang nổi lên mặt biển, trên Cửu Trùng Thiên đóa đóa kim hoa sáng rỡ, đẹp như ban ngày, chính là đại điển hôn
lễ của Lăng Xương Thái tử và Đan Chu, cũng không biết cảnh tượng đẹp đẽ
dường nào.
Xa Nhạc Kha đã không ít ngày, không rõ hắn đã cứu được Trắc phi nương nương hay chưa. Tu La Vương phụ thân mặc dù anh minh
thần võ, nhưng người quang minh lỗi lạc, trước giờ cũng chưa từng phái
những thứ đại loại như mật thám đến Thiên giới, ta từng thử thăm dò
người có biết được tin tức gì của Thiên giới không, người trừng mắt hỏi
ngược lại: “Vì sao phải phái người đến Thiên giới? Chỗ của lão già Thiên đế rất buồn tẻ.”
Ta cười khanh khách.
Tính tình phụ thân
phóng khoáng, chỉ hứng thú với rượu thịt, nữ sắc cũng chưa từng để tâm
đến, đích thực là một người cha tốt. Nhưng nếu muốn người làm những
chuyện không sạch sẽ, nghĩ thấy chính là không có khả năng a.
Ta
buồn so ngồi trên bờ biển, nhìn những chấm nhỏ xa xa nơi Cửu Trùng
Thiên, chỉ trông mong có thể biết được chút ít tin tức của hắn.
Không ngờ qua ngày thứ hai, từ Thiên giới lại truyền đến một tin tức như sấm động.
Nghe nói Lăng Xương Thái tử ngay giữa hôn lễ hủy bỏ hôn ước, Thiên đế nổi
trận lôi đình, Thủ lĩnh Điểu tộc Xích Diễm dẫn công chúa Đan Chu trở về
núi Đan Huyệt. Thiên đế nửa đêm buồn rầu phiền muộn, ở Ngự hoa viên phát hiện Côn Lôn Trắc phi nương nương đang chịu oan ức cùng với trưởng tử
của Thiên đế trước đây, hiện tại chính là Long Tam thái tử Nhạc Kha, phụ tử phu thê trùng phùng. Thiên hậu nương nương hiện tại liền bị tống vào lao ngục.
Phụ thân mặc dù chưa từng phái mật thám, nhưng người
lại có mối giao hảo với không ít tộc trưởng khắp bát hoang tứ hải, tin
tức này vừa loan ra, người liền gọi ta đến Tư Hoàng Điện, coi đây như
một chuyện vui lý thú kể cho ta nghe.
Trong lòng ta thất kinh.
Nhạc Kha có duyên quay trở lại Thiên giới, giải cứu cho Trắc phi nương
nương, đương nhiên là chuyện vui vô vàn. Nhưng lấy thân phận hiện tại
của hắn, từ Đông Hải Tam Thái tử biến thành trưởng tử của Thiên đế…Kết
quả này đối với hai chúng ta, cũng không biết là nên vui hay buồn nữa.
Phụ thân lại nói: “Nghe nói chuyện này can hệ rất lớn, không ít tướng sĩ
thủ hộ Thiên giới có giao hảo với Thiên hậu nương nương hiện tại, năm đó lão già Thiên đế phái người đi tìm tiểu long tử, những tướng sĩ này lại không tìm mà truy giết, cơ hồ bức tiểu long tử đến đường cùng.” Người
hết sức bùi ngùi nói: “Lại nói, mẫu thân con và tiểu long tử này thật có duyên, năm đó vô tình cứu y. Đứa nhỏ này tính tình thuần lương, sống ở
thành Tu La cũng mấy vạn năm . Chẳng qua phụ thân thật sự không hiểu,
tiểu long tử đó năm ấy lúc mẫu thân con tạ thế liều mình bảo vệ nàng, ba hồn tứ tán, một hồn trong đó được phụ thân trấn giữ ở thủy vực Đông
Hải, thế nào mà Long Tam Thái tử này lại trở thành trưởng tử của Thiên
đế rồi? Năm trước lúc đi ngang qua Đông Hải, phụ thân còn tới nhìn xem,
một hồn trong đó rõ ràng vẫn bị giữ trong quan tài.”
Ta đem
nguyên do giải thích cho người, cũng cho người biết Đông Hải Long Tam
Thái tử chính là một bào thai vô hồn. Phụ thân trầm tư một lúc lâu mới
nói: “Chuyện này thật sự rất hiếm gặp. Đứa trẻ này rất thân thiết với
mẫu thân con, sau này nếu có cơ hội, phụ thân nhất định sẽ giúp y hợp
nhất ba hồn.”
Nếu phụ thân đã không quan tâm đến thù oán của hai
tộc mà ra tay, đương nhiên là chuyện rất tốt. Nhưng Thiên đế đối với tộc Tu La sợ là căm hận đến tận xương tủy. Chúng tướng sĩ của hai tộc kết
thù kết oan đã bao đời, biến chiến tranh thành tơ lụa cũng chẳng phải
chuyện dễ dàng gì.
Ta buồn bã thở dài một tiếng, vui buồn đan xen.