Trong điển tịch của Điểu tộc có đoạn chép, vào thời viễn cổ, khi chiến tranh
giữa các tộc diễn ra liên miên, Phượng tộc đã xuất hiện một đôi vợ chồng Loan điểu vô cùng ân ái. Nhưng người chồng chết trong trận chiến giữa
Điểu tộc và ngoại tộc, người vợ tìm đến chiến trường, khóc lóc không
ngừng, nàng tìm đến một vị thượng thần có pháp thuật cao cường, từ bỏ
thân xác, đem nguyên thần của mình và chồng phong ấn ở mặt sau một tấm
gương. Vào đêm trăng tròn, lúc tĩnh lặng vắng người, nguyên thần của hai vợ chồng sẽ rời khỏi tấm gương, ân ái giao hòa hát ca vui mừng.
Ta cứ nghĩ đây chỉ là một truyền thuyết xa xưa, nhưng nay mới biết thì ra truyền thuyết này có thật.
Tử Mạch càng sáng chói, bóng đêm khôn cùng, tiếng ca của chim Loan càng
vang vọng, những hạt mưa tạt vào mặt khiến ta đau rát, nhưng lòng lại
tràn đầy vui sướng tựa như muốn thoát khỏi thể xác, chỉ có ca hát mới có thể biểu đạt hết nỗi lòng này. Có một loại tình yêu ngay cả sinh tử
cũng không thể ngăn cách được. Ta nghe thấy trong tiếng ca ấy chứa đựng
một tình yêu say đắm sống chết không rời, thâm tình gắn bó, nghĩa nặng
bền lâu, hai trái tim hòa cùng nhịp đập.
Trong cảnh bão to gió
lớn, mưa rơi như trút, ta nghe thấy Nhạc Kha hoảng hốt gọi: “Thanh nhi,
trở về đi…” Cũng nghe giọng nói gấp gáp của Lăng Xương thái tử: “Thanh
Loan, vì sao nàng lại ở đây?” Nhưng ta không thể chống lại tiếng ca đầy
ma lực kia, khiến ta không hề quay đầu lại.
Dần dần có Giao Nhân
cất giọng hát hòa cùng tiếng ca, giọng hát trong trẻo mãnh liệt cao vút, mang theo nỗi buồn triền miên bi thương vô tận. Giống như đóa hoa nở ở
nơi đáy lòng sâu thẳm, hương tỏa theo làn gió, ngửi mùi hương lòng càng
sầu thêm.
— Đây là khúc ca của sự ly biệt.
Giao Nhân có sở trường về thuật mê hoặc, ngay cả tiếng ca của Giao Vương cũng không
thoát khỏi tà âm đó, chỉ có mình Ly Quang thì không cần âm thanh mê hoặc ấy, tự tìm con đường riêng, tiếng ca tự nhiên, âm điệu trong trẻo.
Thanh âm như vậy, muốn mê hoặc lòng người đã khó, muốn mê hoặc thần binh Tiên giới chỉ sợ càng khó hơn. Nhưng mà hắn không chút sợ hãi đứng trên đỉnh ngọn sóng, nhấp nhô theo nhịp thủy triều vẫn không ngừng cất tiếng ca.
Tay Giao Vương nâng Tử Mạch, trong cơn giông bão ra sức gào
thét: “Đồ ngốc, đây là lúc nào rồi mà ngươi còn không chịu dùng thánh
âm?”
Thánh âm chính là tiếng ca của vương tộc Giao Nhân, người ca phải dùng một lực thu hút tâm thần rất lớn, cũng dễ dàng mê hoặc lòng
người nhất. Ly Quang từng nói, khi thánh âm cất lên, thần tiên có tâm
trí bạc nhược đều phải quăng vũ khí mà đầu hàng, kể hết những ham muốn
mê hoặc mà mình mong mỏi.
Từ lúc sinh ra đến khi trưởng thành, Ly Quang luôn học thánh âm. Ta và hắn quen biết đã lâu nhưng cũng chưa
từng được thưởng thức thánh âm này. Giao Vương thấy Ly Quang không chịu
nghe theo lời mình thì càng thúc giục Tử Mạch, ánh sáng càng mạnh, tiếng ca của chim Loan càng vang dội. Bỗng chốc cuồng phong bão táp càng dữ,
ta lảo đảo bay lượn trong mưa, chỉ nghe vài tiếng răng rắc dường như
ngay cạnh bên tai, trong miệng cảm thấy ngòn ngọt thì ta đã ói ra một
ngụm máu tươi, ánh sáng của Tử Mạch xuyên qua Côn Lôn kính khiến tấm
gương đột nhiên vỡ tan thành nhiều mảnh, tiếng ca chim Loan bi thương,
trong thoáng chốc Tử Mạch cũng vỡ tan hóa thành những mảnh vụn mang ánh
hào quang màu tím từ tay Giao Vương rơi xuống làn sóng u tối nơi biển cả mênh mông.
Ta bay về phía trước, hóa thành hình người nhào về
hướng Côn Lôn thần kính. Ánh mắt Lăng Xương thái tử mờ mịt nhìn theo ta
đang rơi xuống, đón lấy những mảnh vụn của thần kính. Khi ánh mắt hai ta chạm vào nhau, lòng ta nổi lên căm hận trừng mắt nhìn hắn, tay áo mở
rộng đón lấy mảnh vỡ thần kính lớn nhất, lại đưa mắt nhìn những mảnh vỡ
nhỏ còn lại đang rơi vào đáy biển sâu, lòng vô cùng sợ hãi ngẩng đầu
nhìn xung quanh tìm kiếm Nhạc Kha, chỉ thấy đôi chim Loan ân ái phía sau mặt thần kính đã mất đi kết giới hộ thể, hào quang tiên nguyên sáng
chói bên trong đột nhiên bị nước mưa xuyên thấu hóa thành bột mịn, tan
thành mây khói.
Đột nhiên phía sau có một khối khôi giáp ẩm ướt dán sát vào, người nọ vội hỏi: “Thanh nhi, Thanh nhi, nàng có ổn không?”
Tinh thần ta mỏi mệt, tiếng ca tận nơi đáy lòng đã mờ mịt, cho dù cố gắng
giãy giụa cũng không cách nào thoát ra được cái ôm siết chặt kia, lòng
ta sợ hãi cực độ, ôm chặt mảnh còn lại của thần kính, cuồng loạn la hét: “Gương vỡ rồi…gương vỡ rồi…”
Ta đã nhìn thấy rõ ràng nguyên thần của vợ chồng Loan điểu tan biến ra sao. Nguyên thần của bọn họ gửi ở
mặt sau thần kính, mà một hồn của Nhạc Kha ký sinh trong kính, một hồn
ký sinh trong cơ thể của Long Tam thái tử, một hồn còn lại tuy bảo là đã được trấn trong nguyên thân, nhưng phụ thân cũng đã nói, nguyên thân
kia sớm đã không dùng được nữa, vừa động vào thì sợ rằng sẽ hóa thành
bột phấn, chẳng qua là người đã dùng tiên pháp tạo thành cái giả mà
thôi.
Nay Côn Lôn thần kính đã vỡ, phụ thân lại chưa đến, hồn
phách của Nhạc Kha không ổn định, đại chiến đã diễn ra, ta sợ…có một
ngày hồn phách của hắn sẽ rời bỏ ta mà đi.
Trước đây ta cũng từng chú trọng vấn đề hình thức, rất hâm mộ bộ lông vũ xinh đẹp của Đan Chu, lần đầu gặp Nhạc Kha liền bị dáng vẻ bên ngoài của hắn cuốn hút, sau đó lại phát hiện hắn là con rồng ngốc, trong lòng không khỏi thất vọng.
Đám tiên tử tiên nga trẻ tuổi trên thiên giới đều muốn phó thác đời mình
cho phu quân tương lai, cho nên tướng mạo, gia thế của phu quân chính là tiêu chuẩn xét tuyển hàng đầu. Chỉ có phu quân do ta chọn, hồn phách
không đầy đủ, thân thể cũng là vay mượn của người khác, nguyên thân đã
rách nát không dùng được, thậm chí hiện tại ngay cả những ký ức trước
đây của chúng ta cũng không nhớ nổi, nhưng mà ta vẫn luôn muốn ở cạnh
bên hắn mãi đến sau này. Khối khôi giáp lạnh như băng bế ta chậm rãi
bước lên đụn mây, hắn thở dài bên tai ta: “Thanh nhi ngốc…Thanh nhi
ngốc…”
“Chàng mới ngốc!” Ta túm chặt lấy những mảnh vỡ của thần
kính giống như đang ôm bảo vật. Vừa mới bác bỏ câu nói kia mà lòng đột
nhiên nghẹn ngào không xiết, con rồng ngốc này chính mình bị bệnh hay
quên đã không nói, vậy mà còn nghĩ kẻ khác cũng giống như hắn. Chẳng qua là ta rộng lượng bao dung cho hắn mà thôi.
Trên đụn mây bên kia, Lăng Xương nhìn chằm chằm ta, ánh mặt kia rất lạnh lùng, đột nhiên hắn nở nụ cười với ta: “Ta sẽ chém nó!”
Hắn chém hay không chém cái gì thì có can hệ chi đến ta?
Ta vẫn còn tựa vào lòng Nhạc Kha, đau lòng lúng túng, không biết làm cách
nào mới có thể tu bổ hoàn toàn hồn phách cho Nhạc Kha, chợt nghe ‘xẹt’
một tiếng thì Lăng Xương đã rút Hỏa Vân kiếm của Chu Tước thần quân ra,
bước một bước lớn đi đến chỗ ta và Nhạc Kha.
Hắn bị điên rồi à?
Dưới chân sóng lớn cuồn cuộn, Giao Tộc đang đề phòng mà hắn lại chạy đến nơi này chém ta và Nhạc Kha.
Hỏa Vân kiếm mang theo nhiệt độ cực nóng nhanh chóng tiến đến, ta và Nhạc
Kha bị bắt phải tách rời nhau, hắn lại chém một nhát vào khoảng không
giữa ta và Nhạc Kha, chỉ thấy có hai đốm lửa nho nhỏ cháy dần đến chân
của hai người chúng ta.
Ta chợt hiểu ra: Thì ra thứ Lăng Xương muốn chém chính là tơ nhân duyên của Nguyệt Lão.
Ngọn lửa nhỏ kia cháy đến cổ chân ta thì tắt.
Ta ngẩng đầu nhìn Nhạc Khac ở phía đối diện mình, nỗi lòng lo lắng quyến
luyến không muốn rời xa vẫn không hề giảm đi phần nào. Ánh mắt của hắn
nhìn ta vẫn dịu dàng như trước. Lòng ta hết vui lại buồn. Lúc trước, ta
sợ tình duyên giữa ta và hắn chẳng qua chỉ là do một sợi dây tơ hồng của Nguyệt Lão cưỡng ép, buộc cùng một chỗ mới động lòng, mỗi lần đều chẳng chịu suy nghĩ cho kỹ. Nay tơ hồng đã đứt nhưng tình ý ta dành cho hắn
vẫn chưa hề suy giảm. Có lẽ tơ hồng vốn chẳng có tác dụng gì. Đau đớn
càng cực điểm, Côn Lôn thần kính đã vỡ, sau này hắn phải làm thế nào
đây?
Lăng Xương mỉm cười bí hiểm: “Thanh nhi, nay ta chặt đứt tơ
hồng, kế tiếp sẽ giết Giao Nhân này, xem nàng còn có thể có ý trung nhân nào nữa?”
Ta còn chưa trả lời thì hắn đã vứt bỏ Hỏa vân kiếm,
bay về phía Ly Quang. Thiên binh thiên tướng thấy Thái tử bay xuống hạ
giới đương nhiên toàn bộ đều rời khỏi mây mà bay xuống. Ngay lập tức
khắp nơi đều đen kịt người.
Ly Quang trời sinh tính đôn hậu nhạy
cảm, hiếm khi phát sinh tranh chấp với người khác. Giờ phút này một đám
tướng lãnh mang theo sát khí áp xuống, tiếng giết chóc vang vọng tận
trời, lòng ta mặc dù vẫn nhớ đến hắn, nhưng càng lo lắng một chuyện
khác. Vì thế túm chặt mảnh vỡ, vẻ mặt buồn rười rượi hỏi Nhạc Kha: “Thần kính này vỡ rồi, có cảm thấy có gì không khỏe không?”
Trong mắt hắn hiện lên ánh sáng nhu hòa: “Vỡ thì vỡ thôi. Dù sao cũng không quan trọng bằng Thanh nhi.”
Ta bị một sức lực rất lớn kéo vào cái ôm cứng rắn lạnh như băng, khôi giáp cộm cấn khiến ta cảm thấy hơi đau. Trong lòng lo lắng tự trách, thật
cẩn thận lần mò đem những mảnh vỡ Côn Lôn thần kính còn sót lại này cất
kỹ vào trong ngực. Lúc này mới đẩy hắn ra, bảo: “Chẳng lẽ chàng muốn
giống như hai con chim Loan này……”. Nghĩ đến hắn sắp hồn phi phách tán
khiến cho lòng ta đau đớn cực điểm, quát: “Vì sao không giết hắn? Giết
hắn đoạt lại thần kính?”
Tiếng sấm không ngừng không nghỉ vang
lên bên tai, cơn mưa to lạnh buốt tưới lên mặt ta, mưa lạnh, lệ nóng,
tinh thần ta mê muội suy nghĩ, giá mà lúc đầu vừa thấy Lăng Xương liền
giết hắn đoạt lại thần kính. Ta cũng không phải là không có năng lực
này.
Bây giờ thần kính đã vỡ, bảo ta đi đâu tìm một cái khác để gửi hồn phách quý giá vào đây?
Sát tâm trong lòng ta nổi lên, chỉ cảm thấy phải tìm cái gì đó để lấp đầy
nỗi khủng hoảng trong lòng. Lại đẩy ra Nhạc Kha ra lần nữa, kêu lên: “Ta muốn giết hắn, giết hắn!”
Cánh tay bị người ta giữ chặt, hắn kéo ta lại, lệ nóng đã phủ đầy mặt, ta hung hăng cắn tay hắn một cái, mắt
đỏ ngầu hét lên: “Chàng không cho ta giết hắn thì bồi thường tấm gương
cho ta, bồi thường tấm gương cho ta!”
Hắn nói nhỏ một câu bên tai ta, lập tức ta ngây người như tượng gỗ.
Hắn nói: “Nha đầu ngốc, hồn phách của ta đã tụ đủ. Cần tấm gương kia làm chi?”
Cảnh sát phạt xung quanh vẫn không ngừng, tiếng ca bi thương của Giao Nhân
vẫn vang vọng, tiếng kêu thảm thiết không dứt, chim hải âu kinh hoảng vỗ cánh bay trốn khắp nơi, Thiên Lôi Điện Mẫu thúc giục tiếng sấm nổ vang
kéo dài không dứt, nhưng vọng vào tai ta chỉ như tiếng pháo nổ, niềm vui mừng tựa sóng lớn thủy triều dâng lên, trong nháy mắt đã bao phủ toàn
thân ta. Ta ngơ ngác đứng trước mặt hắn, ánh chớp lần hồi chiếu sáng
gương mặt của hắn trong bóng tối, gương mặt thanh tú như vậy, ánh mắt
chuyên chú như vậy, được nước mưa gột rửa, tựa như lần đầu gặp gỡ, nam
tử bước trên làn sóng trước kia do bàn tay định mệnh đùn đẩy, trong thời khác này hoàn hoàn chỉnh chỉnh đứng trước mặt ta.
Vui sướng dạt dào, khiến người ta hoa mắt.
Ta vươn tay ra, nhẹ nhàng chạm vào đôi gò má của hắn, cảm giác mát lạnh
ngấm vào người. Nhưng vẫn nhịn không được đem toàn bộ lòng bàn tay đều
dán lên đó, từng chút từng chút một, từ khoảng gian mày chầm chậm vuốt
xuống, giống như đã rất lâu rồi, lại giống như trong chớp mắt, bỗng
chốc ta nghĩ đến một vấn đề.
Ta thật sự vui mừng đến hồ đồ rồi!
Ta đành nghiêm mặt lại, lòng tràn đầy ý cười khó suy giảm, muốn nghiêm mặt lại thì tất nhiên có hơi gượng, nhưng lúc này cũng đành phải vậy. Đè
thấp giọng hỏi: “Tam điện hạ, ba hồn phách của chàng hợp nhất là chuyện
xảy ra khi nào thế?”
Ta nghĩ tới cách đây chẳng bao lâu, ở chỗ
Điền Trì Giao Vương ta tự xưng là đã có quan hệ xác thịt với hắn, sau đó lại nói dối là đã có con với hắn…… Trên mặt nhịn không được nóng tựa
như thiêu. Nếu như hắn nói ba hồn đã hợp nhất từ sớm, ta nhất định sẽ
bóp chết hắn, sau đó tự sát.
Có lẽ hắn nhìn thấy sát ý trong mắt
ta, lập tức cúi xuống nhìn xung quanh, lại chỉ vào một chỗ bên dưới nói: “Thanh nhi nàng nhìn xem, Ly Quang sợ là sắp gặp chuyện không may, ta
đi xem thử, đừng để Lăng Xương thật sự đánh chết hắn.”