Mặc dù trong bụng ta
tràn đầy nghi hoặc hận không thể nhéo lỗ tai hắn để hỏi cho rõ ràng,
nhưng vẫn cúi đầu nhìn xuống phía mặt biển thì thấy Lăng Xương đang cầm
trong tay Thanh Phong kiếm dài ba xích sắp đâm vào Ly Quang, ta và Nhạc
Kha đang ở khoảng cách xa như vậy, có muốn cứu cũng không kịp nữa, cả
hai cùng kinh hoảng hét lên một tiếng, vội vàng lao xuống phía dưới.
Trong chớp mắt tay cầm kiếm của Lăng Xương chệch đi, nhẹ nhàng đâm lệch sang
bên cạnh, Ly Quang vẫn đứng vững trên đỉnh sóng, ngay cả một lọn tóc
cũng chưa từng bị tổn hại.
Ta thở phào một hơi, lại tiến gần thêm một chút, quan sát tỉ mỉ bên dưới, chỉ thấy Ly Quang cười nhạt như lúc
bình thường, áo bào trắng mạnh mẽ, cũng không có cảm giác đao kiếm đang
bao vây quanh thân mình, ngược lại giống như đang bước chậm rãi trong
sân vắng, dưới chân sóng biển cuồn cuộn, từng bước nở hoa. Môi nhẹ nhàng cất tiếng hát tựa như sóng biếc khẽ lay động, có một người đang dạo
chơi dưới ánh trăng, lại tựa như từng gợn sóng thanh thản rượt đuổi
nhau, không khí bình yên nói không nên lời khiến cho lòng người không
thể nào nảy sinh ý đề phòng, chỉ cảm thấy đây là tất cả những gì mà bình sinh mình mong muốn.
Sau khi Lăng Xương chém xuống một kiếm thì
chưa từng chém ra kiếm thứ hai, ta cảm thấy vô cùng kỳ lạ không khỏi chỉ vào hắn cười nói: “Lăng Xương điện hạ đã mấy bữa chưa ăn rồi? Sao ngay
cả thanh kiếm cũng vung không nổi?”
Nếu như lúc bình thường thì
đương nhiên hắn sẽ bị những lời này khiến cho tức giận kinh khủng. Ta đi vòng tới trước mặt hắn để nhìn cho rõ, hôm nay sắc mặt hắn lại rất mờ
mịt.
Nhạc Kha khẽ cười nói: “Hắn bị thánh âm mê hoặc rồi.”
Cách đó mười bước Giao Vương đang ra sức chiến đấu với hai vị thần quân Chu
Tước và Huyền Vũ. Bởi vì ông ta vốn sống trong nước đã lâu, đạp sóng mà
đi cũng chỉ như đi dạo, Hai vị Thần Quân Huyền Vũ Chu Tước làm thượng
tiên đã nhiều năm, nếu là đánh nhau trên mây thì chắc sẽ có vài phần
thắng nhưng lúc này đánh nhau với ông ta ở nơi đây thì xem ra tay chân
có chút vụng về. Giao Vương thoáng chốc đứng trên đỉnh sóng rồi lại
thoáng chốc ẩn mình dưới đáy nước, bất chợt đâm hai người bọn họ một
kiếm, có lẽ hai người này không quen thủy tính, Chu Tước Thần Quân lại
thuộc hỏa, trời sinh đã tương khắc với thủy, trong chớp mắt đã bị làn
sóng lớn nuốt mất, phải uống mấy ngụm nước biển mặn chát, may mắn được
Huyền Vũ Thần Quân cứu, kéo người ra khỏi sóng lớn. Người đàn ông tráng
kiện đang dựa vào bờ vai của Huyền Vũ Thần Quân mà miệng thì không ngừng phun nước, khác xa so với dáng vẻ long tinh hổ mãnh của người lúc còn
trong phủ đệ khiến cho ta rất thích thú.
Giao Vương chiếm lợi
thế, liếc nhìn Ly Quang, kiên quyết quát: “Con ta còn không mau giết
thái tử Thiên Giới đi. Chẳng lẽ chờ bị diệt tộc sao?”
Ánh mắt Ly
Quang hiện lên sự tranh đấu dữ dội, nhưng trong khoảnh khắc không tập
trung đó, Lăng Xương đã tỉnh táo lại, miệng không rõ niệm chú ngữ kỳ
quái gì hòa với giọng ca của Ly Quang, không biết vì sao lại khiến cho
người ta cảm thấy đau đầu.
Ta vung ống tay áo quét Lăng Xương
văng xa ra khiến hắn ngã khỏi đụn mây, chìm nổi trong làn sóng biển, Ly
Quang vui vẻ nói: “Thanh nhi –”
Ta và hắn xa cách đã lâu. Bước
tới hai bước thế nhưng thấy sắc mặt hắn tiều tụy, gầy trơ cả xương,
không khỏi kinh hãi: “Ly Quang, từ lúc nào mà ngươi trở thành bộ dạng
này?”
Nhạc Kha mới định tiến đến thì đã nghe Chu Tước Thần Quân
kêu lớn: “Đại vương tử, thái tử điện hạ đã bị Thanh Loan đánh ngã xuống
biển, điện hạ phụng chỉ tiêu diệt Giao Nhân thì nên nhanh chóng giết
chết Giao Nhân thái tử đi, cũng có thể về Thiên Giới phục mệnh.”
Trong đầu ta tựa như chớp giữa trời quang, ý niệm đầu tiên chính là vung ống
tay áo đánh Chu Tước Thần Quân ngã xuống biển sâu luôn để cho ông ấy
uống nhiều nước biển thêm chút nữa, cho ông ấy mãi bận phun nước không
còn rảnh miệng để lắm lời. Lời nói kia của ông ấy giống như lúc hạnh
phúc nhất thì được nghe tin dữ khiến lòng ta thoáng chốc đại loạn.
Quay đầu lại nhìn Nhạc Kha, có lẽ hắn cũng bị niềm vui tương phùng làm cho
đầu óc lu mờ giống như ta, bị lời nói của Chu Tước Thần Quân làm hoảng
loạn lui về phía sau một bước, sắc mặt trắng bệch nhìn ta. Thời gian
thoáng chốc đã trôi xa, tháng ngày xa xưa nay tan vỡ, khó mà toàn vẹn
như lúc đầu.
Mặt biển dưới chân Ly Quang đã có một tên Giao Nhân
thấp bé trồi lên chắn trước mặt hắn, lẫm liệt không thể xem thường quát: “Ai muốn giết thái tử điện hạ, trước hết phải bước qua xác của ta!”
Chỉ nghe phía sau có một giọng cười tràn đầy oán hận nói: “Tốt! tốt! Vương
huynh, thì ra huynh với Giao Nhân thái tử là tình bạn cố tri, lần này
đến đây là muốn thả hắn!”
Ta buột miệng nói: “Mới không phải!”
Vốn một lòng muốn biện giải cho Nhạc Kha, lời nói vừa rồi sợ là đã có
vài phần tổn thương Ly Quang. Nếu nói lần này Nhạc Kha vì tiêu diệt Giao Nhân mà đến đây cũng không sai, quả thật hắn đã nhận đạo chỉ. Nếu nói
hắn nổi lên sát tâm đối với Ly Quang thì quyết không thể có. Nhưng dưới
sự bức ép của Lăng Xương, ta cùng với hắn chung một đường nhưng lại phải mở miệng phủ nhận, huynh đệ ngày xưa thế nhưng hôm nay vung đao về phía nhau, sao không khiến Ly Quang đau lòng chứ?
Ta quay đầu nhìn
lại, sắc mặt Ly Quang trắng bệch, lung lay sắp ngã khỏi đỉnh sóng. Trong lòng căng thẳng, người đã di chuyển vòng qua Giao Nhân thấp bé, đỡ lấy
hắn.
Ly Quang tựa vào vai ta, thở dốc một hồi, lại muốn giãy giụa nhưng đã bị ta ấn chặt, tức giận bảo: “Ngươi cứ giãy giụa như vậy, ta
sẽ quăng ngươi xuống biển cho cá lớn ăn.”
Cũng không biết là đang tức giận câu nói sai vừa rồi của mình, hay là tức giận tình cảnh trước
mắt, chỉ cảm thấy nói nhiều hơn một câu cũng là sai lầm, trái phải đều
không đúng, rất khó xử.
Nhạc Kha tiến lên hai bước, dịu dàng nói: “Thanh nhi……”
Bên cạnh mùi máu tươi càng nồng, thiên binh thiên tướng cùng Giao Nhân đang đấu với nhau trong biển, không chết không ngừng. Máu tươi nhiễm đỏ mặt
biển, sinh tử đại nghĩa trước mặt, tiếng gọi này của hắn sao mà vô lực
yếu ớt đến thế. Tuy rằng hôm nay họa diệt tộc của Giao Nhân hơn phân nửa là nên trách Giao Vương dẫn lửa lên thân, nhưng ta cũng không thể nhìn
Ly Quang chết ở trước mặt ta.
Mới vừa rồi ở trên đụn mây, cõi
lòng ta tràn đầy nhu tình mật ý, nhưng đảo mắt liền bị thế giới đầy máu
tanh trước mắt đánh tan mất. Nhạc Kha tất nhiên khó xử, mẫu thân của hắn nay còn ở Thiên Giới, lần này lại cùng chiến đấu với Lăng Xương, nếu
người biết chuyện đem chuyện hắn và thái tử Giao Tộc có mối quan hệ bằng hữu báo lại cho Thiên Đế, nếu Thiên Đế tức giận, sợ là hai mẹ con họ
đều gặp phải tai ương.
Lăng Xương ở phía sau hắn cười khẽ: “Đại
vương huynh, tuy rằng công chúa Tu La không tệ, nhưng Tu La Vương và
Thiên Giới là kẻ thù truyền kiếp. Huống chi công chúa Tu La này còn
thông đồng với Giao Nhân. Nếu đại vương huynh không muốn gánh trên mình
tội danh cấu kết với kẻ thù Tu La và Giao nhân, vẫn mong cùng với vương
đệ ngăn địch!” Lại gằn từng tiếng nói: “Giết Giao Nhân thái tử và Tu La
công chúa này, cũng coi như một công lớn!”
Nhạc Kha không hề động đậy, lại tiến lên một bước, kiên trì gọi: “Thanh nhi……”
Trong lòng ta đau đớn cực hạn. Ánh mắt hắn tràn đầy kỳ vọng như vậy khiến cho ta làm sao có thể cự tuyệt được chứ? Nếu giờ phút này mẫu thân của hắn
không ở trên Thiên Giới thì cùng lắm ta sẽ cuỗm hắn bỏ trốn về Tu La
giới, ta cũng không sợ thiên binh thiên tướng đánh tới núi Tu Di, nhưng
hiện tại mẫu thân của hắn còn đang ở Thiên Giới, ta sao có thể vì tư
tình nhi nữ mà bảo hắn bỏ lại thân mẫu của mình?
Ly Quang đẩy ta
ra, quát: “Thanh Loan, ngươi ngốc nghếch ở lại đây làm gì? Cho dù ngươi
mến mộ ta, cũng không cần phải vội vàng tìm cái chết! Còn không mau về
Tu La giới của ngươi đi!”
Ta sững sờ tại chỗ, đúng là đang đứng
giữa Nhạc Kha và Ly Quang nhưng nay nhìn lại, khoảng cách giữa ta và
Nhạc Kha không chỉ ngắn ngủi có vài bước chân mà chính là vô số tướng sĩ tử nạn của toàn bộ Tu La giới và Thiên Giới, cùng với bao nhiêu ân oán
hận thù chồng chất mấy đời nối tiếp nhau.
Ta hoàn toàn hiểu rõ
lòng tốt của Ly Quang. Hắn toàn tâm toàn ý bảo vệ cho ta như vậy, chẳng
qua là nghe thấy Lăng Xương muốn giết luôn cả ta nên mới muốn ta rời
khỏi nơi này.
Ngàn năm tình nghĩa, chút ăn ý đó cũng vẫn còn.
Ta mỉm cười với Nhạc Kha, thản nhiên nói: “Ngày xưa Thanh Loan và Tam điện hạ quen biết cũng không ngờ sẽ có họa ngày hôm nay. Nhưng ngươi và ta
đều có điều vướng bận, ví như Thanh Loan, mới cùng Tu La vương phụ thân
nhận lại nhau, bất luận thế nào cũng muốn hầu hạ bên gối người, cho lão
nhân gia người hưởng được tình cảm phụ tử, bù đắp lại nhiều năm mong
nhớ!”. Nếu chàng có thể hiểu rõ lòng ta thì giờ phút này cần phải nhớ
đến thân mẫu của mình! Côn Lôn Trắc Phi nửa đời đau khổ, nay mới có thể
giải được cấm chú, ta và chàng sau này còn núi cao sông dài, chung quy
vẫn có ngày gặp lại!
Nhìn thấy sắc mặt hắn càng thêm chua xót bất đắc dĩ, ta nhanh chóng lùi ra phía sau, kiên định đứng bên cạnh Ly
Quang. Giao Nhân thấp bé kia nức nở nói: “Công chúa điện hạ thật có
thiện tâm, mong hãy vì giao tình trước đây với thái tử điện hạ, điện hạ
nhà ta bị Vương giam giữ trong điện nhiều ngày, chưa từng ăn uống, giờ
phút này cơ thể suy yếu, xin công chúa điện hạ nhớ đến chút tình tri
ngộ, người vì nhớ nhung công chúa mà cơm nước không màng đến thì hãy cứu người một mạng.”
Ly Quang trừng mắt liếc hắn,“Ngột Liệt, chớ có
nhiều chuyện! Liên quan đến chuyện sống chết, há có thể bảo công chúa Tu La tặng không tính mạng?”
Chợt nghe Lăng Xương cất tiếng cười
to: “Ba người các ngươi diễn trò cũng khá lâu rồi! Vương huynh à, cho
tới hôm nay vương đệ còn tưởng rằng người Thanh Loan thích chính là thái tử Giao Nhân máu lạnh này, hôm nay mới biết, mắt nhìn người của nàng
quá kém, chọn đi chọn lại thế nhưng lại chọn một con rồng vô tích sự,
hồn phách không đầy đủ, hay quên, đầu óc không tỉnh táo, giờ còn dám mạo nhận là trưởng tử của Thiên Đế, cũng không biết có phải là chán sống
rồi không mà vọng tưởng đục nước béo cò ở Thiên Giới.”
Tựa như
hắn muốn đem hết oán giận phát tiết trong lời nói, lại hét lên tràn đầy ý mỉa mai: “Vương huynh ơi vương huynh, rốt cuộc ngươi có phải là vương
huynh của ta hay không? Đông Hải vương thúc cùng vương thẩm kia đã bị
quyền thế che mắt, muốn đưa con nhà mình đẩy lên địa vị cao sang, nhưng
cũng chỉ là một kẻ nhìn sơ đã biết là chẳng có phúc khí gì?”
Lòng ta vô cùng phẫn nộ nhìn thấy được hai mắt Nhạc Kha như phun hỏa, có lẽ
đang nghĩ đến mấy vạn năm sở chịu khổ sở của Côn Lôn Trắc Phi. Trong
lòng cảm thấy rất khó chịu nhưng lại không thể lên tiếng ủng hộ cho hắn, bằng không sẽ khiến hắn phải chịu thêm tội danh không đáng có. Đang lúc hết sức khó xử thì chỉ nghe Lăng Xương huýt sáo, lập tức nước biển cuồn cuộn dữ dội, bốn phương tám hướng vang lên tiếng đáp lại, trong chớp
mắt xảy ra một điều quái dị lạ thường, một đội kỵ binh đang ẩn trong
nước từ từ nổi lên, toàn thân đều một màu tối đen, cũng không biết có
phải thật sự đạp sóng mà đi hay không mà không hề nghe thấy tiếng vó
ngựa.
Người dẫn đầu đội kỵ binh kia ước chừng cao khoảng một
trượng, tay cầm trường mâu, trong nháy mắt đã đã đánh tan những Giao
Nhân đến cản đường, ném bọn họ ra xa, trường mâu nhiễm máu đỏ tươi, chỉ
nghe tiếng hét thèm khát máu tanh của hắn không ngừng vang lên, từng
tiếng đều cao vút, tựa hồ chém giết đến vui sướng.
Đôi đồng tử
của Ly Quang co rút mãnh liệt, đẩy mạnh ta ra: “Thanh nhi đi mau, đây là U Minh Thiết Kỵ. U Minh Thiết Kỵ có thể so sánh với quân Tu La.”
Quân Tu La người người dũng mãnh thiện chiến, trước đây lúc còn ở trong
thành Tu La,ta cũng từng theo Tu La vương phụ thân thị sát quân tình,
đây chính là ấn tượng khắc sâu nhất trong ta. Nhưng U Minh Thiết Kỵ này
lại chưa nghe bao giờ.
Mắt thấy U Minh Thiết Kỵ càng ngày càng
gần, ta phát hiện trong bộ mũ giáp thiết kỵ ấy thế nhưng là một bộ bạch
cốt, trên gương mặt trắng bệch chỉ có năm lỗ thủng màu đen và mấy cái
răng nanh không trọn vẹn.
Ly Quang đẩy mạnh ta ra, giọng nói hoảng sợ giống như tận thế: “Thanh nhi mau đi đi! Hôm nay Giao Tộc ta phải tuyệt vong rồi!”