Ta đứng phía trước Ly Quang, rút ra Thanh Linh, ngẩng đầu hạ gục một bộ bạch cốt trong đội
quân U Minh Thiết Kỵ đang xông tới, mùi thịt hôi thối tanh nồng xộc vào
mũi. Mặc dù trong lòng ta cực kỳ sợ hãi nhưng ngoài mặt vẫn có thể duy
trì ý cười: “Ly Quang, sao ngươi lại nhát gan đến vậy? Chẳng qua là
mấy…” Chỉ nghe thấy tiếng xương kêu răng rắc, bộ bạch cốt gãy đó thế
nhưng lại bắt đầu hợp lại như cũ.
Ta không thể nào tin nổi, cứ
ngây ngốc nhìn bộ xương vừa bị ta chém đứng dậy trước mặt ta, tự tay sắp xếp lại cái đầu, xoay xoay cần cổ một cách lưu loát, hai hốc mắt đen
ngòm liếc nhìn ta chằm chằm. Rõ ràng chỉ là hai cái lỗ tối om om, nhưng
không hiểu vì sao lại khiến ta cảm giác thấy bên trong bộ xương khô này
chứa đựng điều gì đó rất đáng sợ, như thể đang nhìn ta chòng chọc, bất
tri bất giác một cảm giác ớn lạnh nổi lên, từ từ chạy dọc sống lưng.
Ly Quang kéo tay áo của ta, sốt ruột kêu: “Thanh nhi chạy nhanh đi! Nơi
này không thích hợp để lưu lại, lẽ nào vì ta mà liên lụy đến an nguy
tính mạng của nàng?”
Ta vững vàng đứng phía trước hắn, dồn lực
chém Thanh linh xuống, mắt thấy hai bộ hài cốt trước mặt đã bị ta chém
đứt thân thể, nhân lúc chúng đang phục hồi lại hình dáng quay đầu mắng
hắn: “Ly Quang, ngươi sao lại cổ hủ quá vậy? Muốn sống thì cùng sống,
muốn chết thì…vẫn còn chưa tới ngày đó đâu!”
Trước mặt lại có một đám bạch cốt thiết kỵ lao đến, ta vung tay chém xuống, lóe lên một
luồng sáng xanh, mặc dù đã hạ hết cả năm nhưng hai tên trước đó đã khôi
phục lại nguyên trạng đang hướng phía ta mà lao đến. Bỗng nhiên Ly Quang từ phía sau lưng ta xông tới, vung tay đánh xuống, bộ hài cốt này lại
một lần nữa bị chém bay đầu.
Hắn vội vàng đẩy ta: “Thanh nhi chạy nhanh đi. Nghe nói U Minh Thiết Kỵ này chính là bộ hạ của chiến thần
mười mấy vạn năm, sau khi tử trận nơi sa trường, nguyên thân nhờ vào
tiên thuật mà được bảo tồn, mặc dù là hài cốt nhưng lại mang linh hồn
của những người đã bỏ mạng nơi chiến trường, trở thành một đội quân bí
mật nhất của gia tộc chiến thần.”
Đang nói giữa chừng thì lại có
một đạo quân bạch cốt mặc thiết giáp xông tới, ta cùng với Ly Quang,
cộng thêm Ngột Liệt bị vây hãm vào giữa, bất luận đánh bao nhiêu lần thì những hài cốt này cũng sẽ phục hồi lại tứ chi, nhìn mà khiến người kinh sợ. Điều mà chúng ta có được chỉ là chút thời giờ ít ỏi khi bọn chúng
đang khôi phục lại thân thể bị đứt đoạn.
Cách đó không xa Lăng
Xương cười như điên loạn: “Vương huynh ơi Vương huynh, huynh cấu kết với kẻ địch, cùng với Tu La công chúa và Giao Vương thái tử thông đồng, hôm nay Bổn vương đành phải thay Thiên giới diệt trừ gian tế, thay phụ đế
thanh lý môn hộ rồi!”
Chỉ nghe được một tiếng kêu thảm thiết,
trong lòng ta đau nhói, ngỡ rằng Lăng Xương đã xuống tay với con rồng
ngốc đó rồi, trong phút thất thần suýt chút nữa bị một bộ hài cốt mặc
thiết giáp chém về phía cánh tay, may mắn là Ly Quang đẩy ta một cái,
đợi đến khi ta phục hồi tinh thần, trên vai hắn máu tươi đã chảy đầm
đìa, bị trúng một đao rất nặng.
Ngột Liệt bi thương kêu lên: “Thái tử điện hạ, là Vương đã bị hạ độc thủ!”
Mặc dù trong lòng ta biết vui mừng là điều vạn phần không nên, nhưng vẫn
không khỏi mừng rỡ một chút, so sánh với tên nhãi Nhạc Kha, việc Giao
vương bị thương với ta không có chút quan hệ nào. Nhưng Ly Quang vì ta
mà bị thương, đây chính là sai sót lúc ta thất thần.
Ngột Liệt
đại khái là mới chỉ chăm chú để ý tới âm thanh kêu thảm thiết đó mới
không hề chú ý, lúc này quay đầu lại, bỗng dưng sợ đến độ nhảy dựng,
trong giọng nói còn mang theo ý hoảng loạn không kìm chế được: “Điện hạ, người sao vậy?”
Bộ hài cốt mặc thiết giáp đã chém hắn mặc dù đã
bị ta chém làm hai phần, nhưng chỉ trong nháy mắt, hắn đã lắp xong phần
hông, cứng nhắc lắc lắc hai cái, bộ dạng kỳ quái đáng sợ, thế nhưng lại
tiếp tục xách đao lao tới.
Trong lòng ta dâng lên một nỗi khiếp
sợ trước nay chưa từng có. Cứ đánh đấm kiểu này, sợ là chúng ta sẽ phải
hao tốn đến hơi thở cuối cùng, kế đó là bị mấy tên thiết giáp đầu lâu
này chém thành thịt nát.
Tộc Tu La mặc dù dũng cảm thiện chiến, nhưng nếu hai bên đối đầu trên chiến trường, e là cũng thua nhiều thắng ít.
Ta nắm chặt thất thải ngũ linh, vừa liều mạng chém hạ đám bạch cốt thiết
giáp xung quanh vừa không ngừng hối thúc Ngột Liệt: “Đừng có ở đó mà kêu gào hoài, nhanh băng bó vết thương cho điện hạ nhà ngươi đi!”
Ngột Liệt có lẽ do còn nhỏ tuổi, chưa từng bị kinh sợ như thế này, nhưng vẫn lẩy ba lẩy bẩy cố gắng cột chặt miệng vết thương cho Ly Quang.
Phía bên kia lại nghe thấy mấy tiếng kêu thảm thiết, Chu Tước Thần Quân lạnh lùng bẩm báo: “Bẩm Điện hạ, Giao Vương đã chết!”
Ly Quang đau đớn kêu lên một tiếng, liền muốn lao đi, dáng vẻ như thể phải liều mạng với Chu Tước Thần Quân một phen. Từ trước đến giờ thật chưa
từng nghĩ đến việc Giao vương trước nay dã tâm bừng bừng cũng sẽ chết đi một cách vô thanh vô tức như thế này, bất quá chỉ vài tiếng hô thảm
thiết rồi mất mạng, quả thật đáng thương, quả thật đáng tiếc.
Ngột Liệt chắn đường ôm lấy Ly Quang, ta đem mấy hài cốt xung quanh giải
quyết xong xuôi, bắt tay niệm một câu quyết, tức tốc tạo nên một kết
giới xung quanh ba người chúng ta, lúc này mới nhẹ nhõm thở một hơi.
Ngột Liệt đôi mắt đỏ bừng ôm chặt thắt lưng Ly Quang, thấy Ly Quang như muốn xông ra khỏi kết giới, chỉ vội vàng hô to: “Thanh công chúa, xin người
ngăn Điện hạ nhà ta lại! Van xin người!”
Ly Quang vùng vẫy thoát
khỏi hắn, lao đầu về phía trước nhưng bị kết giới dội lại, trên đầu lập
tức xuất hiện một cục u to tướng.
Hiện tại tiên pháp của ta không giống với trước đây, đương nhiên không ai có tiên lực có thể sánh bằng, Ly Quang cũng không có năng lực phá giải tiên chướng.
Ngột Liệt
thấy hắn thử hai lần phá bỏ kết giới nhưng đều không thể thoát ra được,
không khỏi thở phào một hơi, cảm tạ tận đáy lòng: “Đa tạ Thanh công
chúa!”
Trong lòng ta rất bất an. Nhạc Kha đang ở bên ngoài kết
giới, phóng tầm mắt nhìn qua bức tường kết giới trong suốt, xung quanh
máu chảy thành sông, chân trời u ám, sắc hoàng hôn tang thương, những
Giao nhân còn lại đang tập trung liều mình chiến đấu cùng với Thiên binh Thiên tướng và bạch cốt Thiết giáp. Nhạc Kha đứng trước Lăng Xương, nét mặt đầy vẻ châm biếm, ta thậm chí còn có thể nghe được hắn cực kỳ ôn
nhu nói: “Vương đệ sao lại vội vàng trừ khử vi huynh như vậy?”
Lăng Xương ngẩng đầu cười dài, hung ác nói: “Cũng không biết dã chủng từ đâu xuất hiện, thế nhưng dám mạo nhận huyết mạch của Thiên tộc ta. Phụ đế
hồ đồ chứ Bổn Vương thì không! Ngươi không phải đã cùng thề nguyền sống
chết với Tu La công chúa đó sao, nếu như nàng đã không có mắt nhìn người như vậy, chung tình với ngươi…” Đột nhiên đè thấp giọng nói, ta loáng
thoáng nghe thấy hắn cười đến điên cuồng mà ớn lạnh: “Vương huynh ơi là
vương huynh, ngươi nói ta nên đối đãi với hai người như thế nào đây?”
Xung quanh Nhạc Kha đã bị vây bởi mười tên U Minh Thiết Giáp, chỉ là có chút quái lạ, cũng không biết bọn chúng nghe theo hiệu lệnh của Lăng Xương
hay là còn có ám hiệu nào khác, mấy bộ hài cốt này lại chưa từng vây bọc tấn công như khi đối phó với chúng ta, mà lúc này bất chấp tứ chi gãy
rụng mà lao về phía Nhạc Kha, chỉ thận trọng vây thành một vòng tròn
nhỏ, quây Nhạc Kha vào chính giữa.
Trong lòng ta vô cùng lo lắng. Nhưng nếu như vào giờ phút này, đang ở trước tướng sĩ Thiên giới, ta vì Nhạc Kha mà ra mặt biện bạch, chẳng khác nào đã chứng thực tội danh của hắn. Trong lòng sốt ruột không thôi nhưng lại không có biện pháp giải
quyết.
Lại chỉ nghe thấy Nhạc Kha cười nhẹ: “Ngươi tính đối phó với hai người chúng ta như thế nào?”
Hoàn toàn không hề né tránh, cư nhiên thẳng thắn thừa nhận.
Trong lòng ta lúc thì nghẹn ngào lúc lại muốn khóc. Con rồng ngốc này sao lại không chừa một con đường lui cho mình chứ, thẳng thắn bộc trực, không
biết chút gì gọi là toan tính, sợ là không cần phải rời khỏi Thiên giới
cũng sẽ bị mẹ con Lăng Xương bày kế tống vào trong ngục, vô dưng vô cớ
mất mạng.
Lăng Xương nhanh chóng liếc mắt về phía ta. Khi ánh mắt của ta với hắn chạm nhau, lòng ta không khỏi nhảy dựng. Đôi mắt hắn đỏ
rực một màu, dáng vẻ tiều tụy, không giống kẻ đang vây đánh người khác
mà giống như bị Nhạc Kha phát động U Minh Thiết Kỵ bao vây hắn. Dáng vẻ
này thực sự có chút buồn cười. Ta nhịn không được hướng về phía hắn khe
khẽ mỉm cười, kỳ lạ là hắn lại không hề bày ra gương mặt vui vẻ của kẻ
chiến thắng, trái lại, nét mặt đau đớn thống khổ như muốn chết?
Hắn nhất thời sửng sốt, lời nói lại giống như thiếu chút khí lực: “Đương nhiên là…Đương nhiên là…”
Ta “ha” một tiếng, cười to thay hắn tiếp lời: “Muốn xẻ thì xẻ, muốn nướng thì nướng?”
Phương pháp này đúng là một chút sáng tạo cũng không có.
Thằng nhãi Nhạc Kha này trong lòng dường như sáng tỏ, cũng cười dài một
tiếng: “Đã vậy Vương đệ cứ thay vi huynh nghĩ ra cách chết nào tốt rồi
hãy quay lại?”. Trường kiếm trong tay như điện quang hỏa thạch, lướt qua người của mấy bạch cốt thiết giáp đang vây xung quanh, liền có lớp lớp
đầu lâu rớt xuống, còn chưa kịp chìm vào đáy biển đã được những cánh tay dài khô quắt tóm lấy, an ổn đặt lại trên cổ, vặn vặn hai cái, mặc dù có chút khoảng cách nhưng ta vẫn nghe được âm thanh răng rắc khiến người
hoảng sợ đó, trong lòng lạnh lẽo ảm đạm, chỉ thấy hôm nay không hề có cơ may sống sót.
Ta nhìn về phía Nhạc Kha, lưu luyến không thôi,
nhưng thấy hắn trong khoảnh khắc giao đấu cũng liếc nhìn về phía ta,
trong mắt là áy náy thương tiếc không dứt, ta hiểu rõ, hắn như vậy là
đang tự trách bản thân đã dẫn ta đến nơi này, cố gắng nặn ra gương mặt
tươi cười rạng rỡ nhất, khe khẽ lắc đầu.
Chẳng qua là, ta nghĩ
tới nỗi bi thương thống khổ của Tu La Vương phụ thân mà thôi. Người sớm
mất đi ái thê, bây giờ lại mất đi nữ nhi thân thuộc, không biết sẽ đau
lòng đến mức nào. Sau hôm nay, trong thành Tu La rộng lớn chỉ còn lại
người một mình cô đơn nơi Tư Hoàng Điện, tình cảnh đó thê lương biết
bao?
Nhưng, hôm nay nếu như có thể cùng Nhạc Kha đồng táng nơi
này, cũng chính là ước nguyện của Thanh Loan! Có bao nhiêu cặp uyên ương ân ái nhưng đến phút cuối cùng lại mỗi người mỗi ngả, trở mặt thành
thù?
Ta đã gặp được hắn vào những năm tháng tươi đẹp nhất của
cuộc đời, đôi bên tình nồng ý đậm lưỡng tình tương duyệt không thể chia
lìa, sau khi đã cảm nếm được sự tuyệt diệu của điều tốt đẹp nhất trên
thế gian này lại có thể cùng hắn rời bỏ nhân gian, chẳng phải là điều
may mắn lớn lao sao?
Nhạc Kha vung kiếm chém xuống, xuyên qua lớp lớp xương khô gãy rụng trao cho ta ánh mắt dịu dàng mà khổ sở. Ta
nghiêng đầu lặng lẽ lau khô lệ nóng nơi khóe mắt, lại tặng cho hắn một
nụ cười mỉm, thấy dáng vẻ hắn oai hùng anh tuấn, lần lượt vung tay nhanh chóng giải quyết đám hài cốt, cố gắng hết sức chiến đấu, trong lòng
ngọt ngào vô cùng, vô biên vô hạn.
Ta nguyện ước tình cảm của chúng ta sẽ vĩnh viễn ngọt thơm như lúc ban đầu, trường tồn cùng thiên địa, không thể nào thay đổi!
Ta vẫn thường nhìn thấy ở nhân giới lúc tình nồng ý đậm, mấy nữ tử phàm
giới hay ngốc nghếch hỏi tình lang: Tình duyên liệu có thể nào vĩnh cửu?
Chẳng qua là mấy chục năm ngắn ngủi, không chống chọi được khi hồng nhan tóc
bạc da mồi, năm tháng như vết dao! Đến cuối cùng ta cũng chưa từng thấy
có đôi nào nhất sinh nhất thế 1, sao lại không khiến người nản lòng được chứ?
1một đời một kiếp
Thế gian nam tử tuy nhiều, nhưng có thể trọng tình trọng nghĩa như Tu La Vương phụ thân liệu được mấy người?
Ta tình nguyện vào giờ khắc này mắt mù tâm chết, đem năm tháng của mấy vạn năm sau vứt đi hết thảy, chỉ mong thời khắc này hồ điệp song phi, tuyệt không hối hận!
Ly Quang ở sau lưng ta dịu dàng nói: “Thanh nhi,
nếu mệt thì nghỉ chút đi.” Sự dịu dàng ấm áp không chút che giấu này, kỳ thực ta hiếm khi được nghe từ chính miệng của hắn.
Ta quay đầu
nở nụ cười với hắn, điểm ngón tay biến ra hai cái đệm ngồi bên cạnh hắn, tự mình ngồi xuống một bên, ý bảo hắn ngồi bên còn lại.
Giao
nhân ở dưới nước nên dù đi hay ngồi đều như nhau, nhưng là loài trên
cạn, dạng kỹ năng này đến bây giờ ta vẫn chưa thành thục, chỉ có thể
ngồi ở trên đệm, lại giống như ngồi trên thuyền tam bản, còn hết sức
thong dong nhàn nhã khua khua hai chân, hướng về đám U Minh Thiết Kỵ
đang ở bên ngoài kết giới không xông vào được thè lưỡi, làm bộ mặt quỷ.
Nếu như cuộc đời thật sự phải chấm dứt lúc này, sao lại không tự tặng cho bản thân một nụ cười?