Đợi đến lúc ta tỉnh
lại, lần nữa mở mắt ra thì đã thấy mình đang nằm trên chiếc giường lớn
trong thiên điện của Tư Hoàng Điện. Hai mắt Tu La vương phụ thân nhuộm
đầy tơ máu, vẻ mặt tiều tụy nắm chặt tay ta, liên tục thở dài: “Tốt!
Tốt! Loan nhi đã tỉnh thì tốt rồi!”. Người cất giọng thúc giục: “Còn
không mang thức ăn, thuốc bổ lên cho công chúa?”
Thị nữ nối đuôi
nhau bước vào, đĩa bát ly tách bày đầy bàn tròn trước giường ta. Phụ
thân tự tay nâng một chén thuốc đen sì lên, đặt ở bên môi thổi thổi rồi
vụng về đút cho ta uống.
Ta vừa mở miệng định nói thì phát hiện
cả cổ họng đều đầy nước, dưới ánh mắt tha thiết của phụ thân, ta đành
đặt môi vào miệng chén thuốc mà uống một ngụm, mùi vị kỳ quái hiếm thấy
trên đời khiến ta thiếu chút nữa đã ói ra nhưng dưới ánh mắt từ ái của
phụ thân ta đành miễn cưỡng nuốt xuống, vội vàng hỏi: “Phụ thân có sai
người đi tìm Ly Quang?”
Phụ thân thuận thế đưa chén thuốc đến,
không nhìn thấy đôi mày của ta đã nhíu chặt, chỉ là ta không thể mở
miệng. Ta nhắm chặt mắt một hơi uống hết chén thuốc to, lúc này người
mới mỉm cười nói: “Hùng Lực dẫn một vạn Tu La binh đi tìm kiếm, Loan nhi còn chưa yên tâm? Con đã mê man mười ngày, có lẽ hắn sắp trở về rồi.”
Hùng Lực là người quang minh chính đại, quyết không làm chuyện “giậu đổ bìm
leo”, ta đương nhiên yên tâm, nhận nước do phụ thân đưa sang, uống hai
ngụm. Phụ thân lại nâng bát cháo đưa tới, đút cho ta ăn từng muỗng một.
Trong lòng ta vẫn nhớ đến Ly Quang, mặc dù tim đau như dao cắt, nhưng lúc
tỉnh lại thấy dáng vẻ phụ thân như vậy nên không đành lòng khiến người
lo lắng, đành miễn cưỡng ăn nửa bát cháo. Phụ thân thấy ta nhu thuận ăn
cháo, ánh mắt lộ vẻ vui mừng: “Lúc phụ thân đến Long Hải, nghe thấy
tiếng hót thê lương của Loan nhi thì sợ đến mức hồn vía lên mây…Mấy ngày nay phụ thân cực kỳ hối hận vì chưa từng phái một đội quân bảo vệ Loan
nhi, sau này Loan nhi không thể đi du ngoạn một mình?!”
Vết
thương trên người ta vẫn chưa lành hết, lồng ngực còn rất đau, ta tự
biết lúc này bản thân hết sức thảm thương nhưng cũng không thấy phụ thân trách cứ nên trong lòng cảm thấy rất ấm áp và vui mừng, dùng tay ôm
ngực, cười nói: “Con không phải là một đứa con gái ngoan?!Đều tại con
không nghe lời hại phụ thân khai chiến với Thiên Tộc.”
Phụ thân
chẳng hề để ý đến mà khoát khoát tay : “Sớm muộn gì cũng phải khai
chiến, chẳng có gì liên quan đến Loan nhi cả. Bổn vương chỉ có một đứa
con gái, há lại để người ta ức hiếp?” Tiện thể người lại đưa cho ta một
loại trái cây màu tím: “Loại quả này là thần dược trị thương, Loan nhi
ăn mấy quả đi.”
Phương Trọng từ cửa đại điện bước vào nhìn thấy
phụ thân lúc thì đưa trái cây cho ta lúc lại đưa khăn, dường như đã bị
làm cho kinh hãi, vội vàng bước nhanh đến muốn đón lấy khăn tay từ trong tay phụ thân: “Mấy đứa hạ nô ngoài cửa đều không có mắt, sao có thể để
Vương làm những chuyện vụn vặt này?”
Phụ thân ngăn nàng lại:
“Phương Trọng chớ có kinh ngạc. Lúc Loan nhi còn là một con chim non Bổn vương đã muốn tự tay nuôi lớn con bé, nào ngờ, chỉ chớp mắt con bé đã
lớn như vậy rồi…!”
Ta biết phụ thân lại đang nhớ đến mẫu thân nên đành phải nghĩ cách kéo người ra khỏi nỗi ưu thương ấy. Tay ta sờ vào
trong lồng ngực, kinh ngạc hỏi: “Phụ thân, vật cất trong ngực con đâu
rồi?”
Phương Trọng ngẩn ra, cung kính đáp: “Vật tùy thân của công chúa là do Vương cất giữ, nô tỳ không biết.”
Kỳ thật khi ta tỉnh dậy thấy quần áo của mình đã thay đổi thì biết rằng
vật ấy đã không còn trên người mình. Phụ thân lại tưởng ta mắc bệnh đến
hồ đồ rồi, oán trách: “Chim loan từ nhỏ đã thích tự do, tính tình rất
mạnh mẽ. Trước đây Tiên giới đã có chim loan hát khúc bi thương, một
tiếng hót cuối cùng khí đã tuyệt. Nếu Thanh nhi còn nửa phần yêu thương
phụ thân thì phải biết trân trọng bản thân, phàm làm chuyện gì cũng phải suy nghĩ khái quát hết cục diện, đừng vì bi thương mà tổn hại kinh mạch phế tạng, hiện giờ sợ rằng phải nằm trên giường nghỉ ngơi mấy tháng.”
Vừa lục tìm bên gối ta lấy ra một cái túi được gói bằng tấm khăn màu tím rồi mở ra, bên trong là một mảnh vỡ Côn Lôn kính ước chừng to bằng nửa
bàn tay.
(Theo y lý Đông y, vui quá hại Tâm, bi quá hại Phế, giận quá hại Can, lo quá hại Tỳ, sợ quá hại Thận)
Ta nhận lấy, cẩn thận cầm trong tay. Phụ thân chần chừ nói: “Đây là…mảnh vỡ của Côn Lôn thần kính?”
Ta gật đầu, lại nhớ đến chuyện ba hồn của Nhạc Kha đã hợp nhất, chắc là
không cần dùng thứ này nữa, tiếc nuối trong lòng cũng giảm đi nhiều.
Tiện tay đặt nó lại bên gối, ngạc nhiên nói: “Phụ thân, lúc ở Đông Hải
Loan nhi biết được ba hồn của Nhạc Kha đã hợp nhất, nghe nói Trấn Hồn
trận pháp là do phụ thân năm đó bày ra, chỉ là không biết từ lúc nào mà
phụ thân đã phá bỏ trận pháp?”
Phụ thân như cười như không nhìn
ta, mỉm cười thở dài: “Bách tính người phàm có câu thành ngữ “nữ sinh
ngoại tộc” quả thật không sai. Loan nhi mới tỉnh lại liền nhớ đến tên
tiểu tử này. Lúc ở Điền Trì là tự con đi theo hắn, Hùng Lực ngày đêm gấp rút trở về thành Tu La, phụ thân liền đến Đông Hải thi pháp phá bỏ Trấn Hồn trận. Bấm ngón tay tính toán thì lúc ba hồn phách của hắn hợp lại
chính là khi con và hắn rời khỏi Thiên Giới.”
Mặt ta ửng đỏ như
bị thiêu đốt, đột nhiên nhớ đến câu nói dối của mình lúc ở Đông Hải. Khi đó nghĩ hắn mắc chứng hay quên, ta đã nói: “Tam lang có điều không
biết, ta và chàng…Sau mấy lần xuân phong, dạo gần đây mới phát hiện đã
ngầm kết châu thai”
Ta còn nói: “…Nếu chàng không thể đoạt được
Côn Lôn thần kính về, xảy ra việc ngoài ý muốn, thiếp và đứa trẻ trong
bụng cũng không muốn sống nữa…”
Nghĩ đến bổn tiên đã hơn một vạn
lẻ bốn trăm tuổi, đánh nhau sinh sự, nói dối thành tính, sớm đã luyện
được da mặt dày như tường thành, giờ phút này gương mặt da dày lại ửng
đỏ như thể bị lửa thiêu đốt, thiêu đến mức da mặt cũng sắp vàng giòn.
Ta rên một tiếng, chui đầu vào cái chăn bằng tơ tằm ở phía sau, hận không
thể nằm suốt trong ấy, không cần ra ngoài gặp người nữa. Tốt nhất là
sau này không cần gặp Nhạc Kha nữa.
Phụ thân ở bên ngoài chăn đấu sức với ta, bảo: “Loan nhi mau ra đi, con đừng có buồn bã giấu mình
trong chăn nữa. Con than khóc sẽ tổn thương đến tạng phế đó, quyết không thể buồn rầu được.”
Ta xấu hổ, lúng túng đến muốn khóc lên: “Phụ thân, người cứ để cho nữ nhi trốn đi.”
Tiếng cười sang sảng của phụ thân từ bên ngoài truyền đến: “Có phải Loan nhi
đã lừa gạt tên tiểu tử Nhạc Kha kia hay không? Dù sao lúc này hắn cũng
không có trong thành Tu La, con cứ yên tâm đi ra đi.” Nói xong lại bị
người kéo ra khỏi chăn.
Phương Trọng sắc mặt cổ quái vẫn đang
nhìn cha con ta, chắc là bị dáng vẻ vô lại của ta dọa sợ. Phụ thân và ta quen biết đã lâu tập mãi cũng thành quen. Bản thân ta đã trở về thành
Tu La, trước mặt phụ thân ta cũng hoàn toàn thả lỏng, tùy theo tâm ý bản thân mà làm. Bị người nhìn cười ha hả nhất thời cũng quên hơn phân nửa
nỗi xấu hổ thảm cảnh ở Đông Hải, mặc dù nhớ đến sống chết của Ly Quang
nhưng cũng khá hơn là bi thương khóc lóc không ngừng.
Có lẽ phụ
thân sợ ta quá đau lòng, mấy ngày nay chính vụ cũng vào bàn ở thiên
điện, ngày đêm canh giữ bên cạnh ta. Trên người ta bị thương rất nhiều
nơi, thỉnh thoảng cầm mãnh vỡ của Côn Lôn thần kính ra ngắm, người xử lý xong chính vụ cũng kể một vài chuyện kỳ thú ở tứ hải bát hoang để giải
sầu cho ta.
Mặc dù ta không thể buông bỏ Nhạc Kha, nhưng biết rõ
lời nói dối của mình đã bị hắn nhìn thấu, lòng ta dâng lên sự xấu hổ
lúng túng, cũng tạm thời vơi đi niềm thương nhớ.
Mấy ngày sau lúc ta đang dùng ngọ thiện với phụ thân thì nghe ngoài cửa vọng vào một
tiếng gọi to: “Tỷ tỷ tỷ tỷ…”. Nó chạy một mạch thẳng vào trong, theo sau là một đội thị vệ tỳ nữ trong cung vừa chạy theo vừa gọi: “Quốc chủ,
vương thượng và công chúa đang dùng bữa, xin quốc chủ chờ một chút, chờ
nô tỳ thông báo…”
Cửa điện mở rộng, lộ ra một khuôn mặt tuấn mỹ
tuyệt thế khuynh thành, đôi đồng tử màu đỏ như hồng ngọc, cực kỳ quyến
rũ sự chú ý của người khác. Tu La phụ thân buông đũa xuống, cười nói:
“Sớm đã nghe nói quốc chủ Thanh Khâu là người xuất chúng, Bổn vương
trông thấy, quả thật lời đồn không sai.”
Ta vừa vùng dậy đã bị phụ thân ấn xuống giường. Ta đành vẫy tay, dịu dàng nói: “Cửu Ly, mau tới đây, để tỷ tỷ nhìn một cái.”
Cửu Ly khó giấu được niềm vui mừng rạng ngời trên nét mặt nhưng lại giả vờ
ra vẻ già dặn, chỉnh sửa y phục, đi vào hành lễ với phụ thân, tỏ vẻ nho
nhã nói: “Từ lâu đã nghe nói Tu La vương anh hùng cường tráng, Cửu Ly
sớm có lòng muốn đến diện kiến thăm hỏi, nay được Tu La vương mời, Cửu
Ly liền không ngừng vó ngựa đến thăm.”
Ta đã nuôi nó từ nhỏ đến
lớn, hiếm khi thấy nó văn nhã như vậy, nhất thời nghiêm mặt không được
đành bật cười thành tiếng, ôm ngực vừa cười vừa đau, cuối cùng những u
sầu bi thương tích tụ trong lòng mấy ngày qua được giải tỏa không ít.
Phụ thân thấy ta cười thoải mái thì như trút được gánh nặng bảo: “Mấy ngày
nay Loan nhi tinh thần sa sút, vết thương cũng chậm lành, phụ thân nghe
nói con và quốc chủ Thanh Khâu có quan hệ thân thiết nên liền tự chủ
trương thay Loan nhi mời đến. Bây giờ phụ thân còn có việc bận, quốc chủ Thanh Khâu cứ tự nhiên.” Lại chỉ vào đám thị nữ đuổi theo đến căn dặn:
“Các ngươi phải hầu hạ công chúa và quốc chủ Thanh Khâu cho tốt.”
Mọi người đều nhất tề vâng dạ, phụ thân mới yên lòng rời đi.
Cửu Ly lôi kéo tay ta, nhìn ta một lượt từ đầu đến chân rồi thở dài: “Tỷ tỷ gầy đi rất nhiều, tội cho Tiểu Ly cứ tưởng rằng tỷ tỷ tìm được phụ thân rồi thì sẽ sống rất an ổn ở thành Tu La đó.”
Có thị nữ đến châm
trà rồi lặng lẽ lui ra. Ta kéo tay nó ngồi xuống giường, lắc đầu: “Đệ
không nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương của phụ vương sao, tỷ tỷ sao có thể
không sống an ổn ở đây cơ chứ? Nhưng mà vì sao Tiểu Ly lại trở thành
quốc chủ Thanh Khâu vậy?”
Cửu Ly vốn đã ngồi xuống nhưng khi nghe câu hỏi ấy thì ‘xoẹt’ một cái bật người đứng dậy khỏi ghế, xúc động
phẫn nộ nói: “Còn không phải là tại Tứ cô của đệ sao, suýt chút nữa thì
bức đệ đến phát điên. Lúc trước khi đệ và tỷ tỷ còn sống chung với nhau
chỉ lo ăn xong thì ngủ, ngủ dậy thì chơi, mọi việc đều không cần để ý
đến. Ngoài miệng Tứ cô nói là yêu thương đệ, sau khi lừa Cửu Ly trở về
thì buộc đệ phải học cái này học cái kia, nào là tiên thuật, nào là
chính vụ, không có được một khắc yên tĩnh. Bản thânTứ cô thì thoái vị
rời khỏi ngôi vị quốc chủ, rảnh rỗi quá nên nhìn chằm chằm vào việc học
hành của đệ.” Mặt mày hớn hở bảo: “May mà Tu La Vương mời đệ tới đây
làm khách, nếu không Tiểu Ly làm sao thoát khỏi biển khổ?”
Lại
nũng nịu như viên đường mật ôm chặt cánh tay ta làm nũng: “Tỷ tỷ, tỷ cho đệ ở lại đây mấy ngày đi, tốt nhất là ở lâu lâu một chút, không cần trở về Thanh Khâu có được không?”
Ta bật cười khanh khách. Nhớ đến
vị Tứ cô của Cửu Ly mà ta đã từng gặp một lần, nhìn nàng ta uy nghiêm
khí thế như vậy, chẳng phải thích hợp làm quốc chủ Thanh Khâu hơn Cửu Ly đó sao? Cửu Ly từ nhỏ đến lớn đều ở cạnh ta, từ trước đến nay ta đều
dùng chính sách nuôi thả với nó, dựa theo tính tình thích chạy loạn chơi bời của nó mà đột nhiên bị giam cầm, ở trong nhà học tập phép tắc, chắc chắn đối với nó mà nói chính là vô cùng đau khổ.
Nó ở bên cạnh
ta cọ cọ một hồi, mày bỗng nhiên nhíu chặt, hỏi: “Tỷ tỷ, nghe nói Giao
Nhân bị diệt tộc, chuyện này là sự thật sao? Ly Quang ca ca gặp nạn thật rồi à?”
Tuy rằng Hùng Lực chưa trở về, nhưng lòng ta cũng dần
dần hiểu rõ. Một ngày hắn chưa về, chẳng qua là kéo dài chút thời gian
mà thôi. Chuyện không may xảy ra đã hơn nửa tháng, thời gian càng lâu hy vọng càng xa vời. Lòng ta đau đớn, không kiềm chế được mà cúi đầu,
trong mắt lại ngưng tụ giọt lệ.
Có lẽ Cửu Ly chưa bao giờ thấy ta khóc nên lập tức luống cuống tay chân, vừa khuyên giải vừa lấy tay áo
mình lau nước mắt cho ta: “Tỷ tỷ đừng khóc! Tuy rằng Ly Quang ca ca đã
qua đời, nhưng không phải còn có Cửu Ly vẫn ở bên cạnh tỷ đó sao?. Sau
này Cửu Ly không gây chuyện sinh sự khiến tỷ tỷ tức giận nữa. Đệ nhất
định ngoan ngoãn mãi ở bên cạnh tỷ.”
Lại chỉ vào mảnh Côn Lôn
thần kính đang được đặt bên gối ta, nói: “Tỷ tỷ, tỷ xem, dạo này tiên
pháp của Cửu Ly rất tiến bộ, đệ sẽ biến ra một Ly Quang ca ca luôn ở bên tỷ có được không?” Ngón tay khẽ động niệm một câu quyết, miệng thì lẩm
bẩm, một luồng ánh sáng màu bạc chiếu về phía mặt kính nhưng mặt kính
kia cũng chưa từng hóa thành Ly Quang như nó mong muốn, nó cứ lặp đi lặp lại: “Sao mất linh rồi, sao mất linh rồi?”
Ánh sáng nhạt nhòa
trên nửa mảnh kính kia đột nhiên càng lúc càng mạnh, trên mặt kính màu
đen thế nhưng tỏa ra ánh sáng nhu hòa, giống như tấm gương đồng nơi nhân gian.
Trong khoảnh khắc này ta liền quên đi bi thương, vội vàng cầm mảnh kính vỡ lên tỉ mỉ quan sát.