Trên mảnh kính vỡ dần giống như có một mảng sương mù mờ mịt, trước tiên hơi lộ ra một góc
hiên đình, ta nhìn thấy có vài phần quen mắt, đương lúc nhớ lại thì liền xuất hiện một mảnh trăng khuyết treo lơ lửng giữa trời. Sương mù dần
tan, lộ ra hoa cỏ trước điện. Giữa các khóm hoa từ từ xuất hiện một nam
tử, cẩm y ngọc diện, chính là Nhạc Kha.
Ta nhìn thấy hắn xuất
hiện trong Côn Lôn kính âu không phải là lần đầu nên cũng chẳng hề kinh
ngạc. Ngược lại Cửu Ly chỉ vào hắn hết sức sửng sốt: “Tỷ tỷ, đây lẽ nào
chính là Đông Hải Long Cung? Nhìn có vẻ giống Thiên giới.”
Trong
lòng ta nhớ nhung Nhạc Kha, thấy hắn len lỏi giữa những bụi hoa, rành
đường thuộc lối, đang tiến đến trước một bụi hoa quỳnh, trả lời nó: “Đây đích thực chính là Thiên giới.”
Cửu Ly ở Thiên giới cũng không
phải một vài ngày, lập tức hứng thú dâng tràn, tập trung tinh thần cùng
ta quan sát. Nhưng thấy Nhạc Kha tiến đến trước bụi hoa quỳnh, không lâu sau, khóm hoa quỳnh dần dần hé nở, đầu người bên trong nhụy hoa lộ ra,
ta sớm đã thấy cảnh tượng này, nhưng Cửu Ly lại ngạc nhiên, “A- -Ai lại
ác độc thế này, đi hạ cấm chú ngoan độc xuống bụi hoa quỳnh?”
“Tiểu Ly sao lại biết đây là cấm chú ngoan độc?”
Nếu nói Côn Lôn Trắc Phi bị hạ một loại cấm chú độc ác nhưng ta với Nhạc
Kha lại chưa từng nhận ra, thật không ngờ Cửu Ly cả ngày hồ thiên hồ
địa, hết ăn rồi ngủ hết ngủ lại ăn thế nhưng lại có thể biết được chuyện này, quả thực khiến ta hổ thẹn.
Cửu Ly cau mày, giống như đang
cố gắng lục lọi chút kiến thức còn sót lại trong đầu: “Bí tịch trong
cung Thanh Khâu có ghi, hoa cỏ tu thành tiên với loài chim bay thú chạy
không giống nhau, không thể di dời nguyên thân. Chỉ cần tìm được nguyên
thân của thảo mộc tiên, đem nguyên thần này bứng khỏi đất bùn, chặt đi
một ít gốc rễ, rồi dán vào một đạo phù cấm chú, tùy ý đem nàng ta chôn ở đâu đó, thảo mộc tiên này sẽ không thể nào di chuyển nửa phần, thêm nữa tiên thuật cũng mất hết. Giống như trong khóm hoa này có thể xuất hiện
gương mặt, thần trí thanh tỉnh, sợ là người hạ cấm chú còn có mưu tính
nào khác nên cũng chưa từng để nàng ấy hoàn toàn mất đi thần trí.”
Ta thấy nó nói năng rõ ràng mạch lạc thế này, khen ngợi: “Tỷ tỷ thấy cô
mẫu của đệ quả thật đối xử với đệ rất tốt, đệ chẳng qua ở trong cung
Thanh Khâu cũng chỉ mới vài tháng nhưng kiến thức về tiên thuật đã tiến
bộ rất nhiều, ngay đến tỷ tỷ cũng không bằng. Chi bằng Tiểu Ly ở lại đây vài ngày, tỷ tỷ sau đó sẽ nói phụ vương sai người hộ tống đệ quay về
Thanh Khâu.”
Tiểu Ly tiến bộ thế này, ta thật sự cũng rất hài
lòng. Nghĩ thấy bản thân nuôi dưỡng nó một thời gian dài cũng không bằng vị cô mẫu này dạy dỗ nó mấy tháng, trong lòng có chút cảm giác không rõ là tư vị gì, nhưng vẫn có ý vui mừng.
Cửu Ly nức nở nghẹn ngào cọ vào bả vai ta: “Tỷ tỷ sao lại nhẫn tâm đem dê vào miệng cọp như vậy?”
Quốc chủ Thanh Khâu tiền nhiệm dung mạo đoan trang, bổn tiên cho rằng, mặc
dù đều là loài thú chạy, nhưng Cửu Vỹ Hồ với Hổ yêu vẫn là khác nhau rất nhiều a.
Tiểu Ly đứa nhỏ chết tiệt này!
Ta chỉ chọc ghẹo
Cửu Ly một lúc, Côn Lôn Trắc Phi với Nhạc Kha đã thì thầm xong. Khung
cảnh lướt qua, Thiên đình đã là nơi nơi màn thêu cẩm tú, một cung nga
xuyên qua hành lang cẩn thận nâng một đóa hoa sen tịnh đế tràn đầy tiên
khí tiến vào Thanh Hoa Cung, Nhạc Kha nối gót phía sau, đi vào Đồng Tước Điện. Lăng Xương đang ở bên trong Đồng Tước Điện uống đến chuếnh choáng say, Lưu Niên ở bên cạnh hầu hạ, trông thấy Nhạc Kha, rót xong ly trà
liền lui xuống.
Nhạc Kha gương mặt ngập tràn vui mừng, liên miệng nói: “Thái tử điện hạ ngày mai đại hỷ, thần đệ trước ở nơi đây chúc
Điện hạ vạn năm hảo hợp! Thái tử phi nương nương dịu dàng hiền hậu,
chính là tấm gương trong chúng tiên tử…” Ta biết rõ tính tình Nhạc Kha
nhưng thật không biết hắn tâng bốc người khác cũng đến mức lưỡi nở hoa
như vậy, thấy hắn dốc hết sức tán dương Đan Chu, đương nhiên trong lòng
không tốt.
Lăng Xương hừ lạnh một tiếng: “Tam đệ biết gì chứ?
Nàng ta mặc dù cao quý nhờ là công chúa Phượng tộc, nhưng ngay đến tiểu
ngốc điểu ấy cũng không bằng.” Rồi nâng bình rượu dốc cạn.
Gương
mặt Nhạc Kha thoáng đen, lại nặn ra nụ cười: “Tiểu ngốc điểu đó đầu óc
ngốc nghếch, chẳng những lớn lên không xuất chúng, trước đến giờ lôi
thôi lếch thếch, mảy may không hiểu được tâm ý của nam tử, chỉ biết ăn
rồi uống, gây sự càn quấy. Lẽ nào lại được một phần vạn của Đan Chu công chúa chứ? Lại còn không hiểu được tình nghĩa của Thái tử điện hạ, cư
nhiên hủy Trấn Tiên Tháp rồi trốn đi. Nếu như bị bắt quay về, Bệ hạ chắc chắn sẽ không dễ gì tha cho nàng.”
Ta ngây ngốc nhìn Nhạc Kha
trong kính, thằng nhãi này khóe miệng cứ đóng đóng mở mở, dạo gần đây
trong lòng ta vốn dĩ đã giận hắn, ba hồn hợp nhất cũng không nói cho ta
biết, khiến bổn tiên hết sức lo lắng. Hắn coi thường ta thế này, lẽ nào
là trong lòng sớm đã nhìn trúng Đan Chu, chỉ vì e ngại Lăng Xương, cũng
bởi ta và Đan Chu cùng sống ở núi Đan Huyệt cho nên mới tương giao với
ta?
Cửu Ly ở bên cạnh cười đến lăn lộn, kéo một tay ta, quan sát
ta từ trên xuống dưới: “Tiểu ngốc điểu tiểu ngốc điểu!” Bị ta cho một
đấm rớt xuống chân giường.
Bổn tiên…Bổn tiên sống tới vạn năm,
lần đầu tiên hận không thể lôi thằng nhãi Nhạc Kha này về, đem hắn nhốt
trong thành Tu La, hảo hảo dạy dỗ một phen, mới tiêu trừ được cơn giận
trong lòng ta.
Lăng Xương lại ngửa cổ nốc rượu, tựa như có điều
suy nghĩ: “Tiểu ngốc điểu này quả thực đáng giận! Dám đem một mảnh tâm ý của Bổn vương giẫm đạp dưới chân, chỉ hết lòng si si mê mê tên Giao
nhân Thái tử đó. Chỉ là hiện giờ cũng không biết nàng ấy chạy đến nơi
nào, phái Thiên binh Thiên tướng thế nhưng cũng không tìm được nàng.”
Trong đôi mắt Nhạc Kha chợt lóe lên ý cười, bổn tiên trốn được hay không trốn được có can hệ gì đến hắn chứ, nét mặt hắn vui mừng thế này là sao?
Đáng tiếc là thằng nhãi trong gương không nhìn thấy được bộ dạng tức giận
của ta lúc này, khổ công khuyên nhủ Lăng Xương: “Điện hạ không phải
không biết, Tiểu ngốc điểu đó tâm cao khí ngạo, từ nhỏ lại là một kẻ vô
pháp vô thiên, ngay đến thần đệ cũng dám đánh, với Điểu tộc công chúa
trước giờ lại không hợp, lẽ nào sẽ nguyện ý làm Trắc phi, đành phải ở
dưới cơ nàng ấy? Cho dù có tìm được nàng về, ngày mai Thái tử điện hạ sẽ phải cùng với Điểu tộc công chúa bái đường thành thân, nàng há có thể
không để ý, há có thể không náo loạn?”
Trong lòng bổn tiên oán
giận lời nói trước đó của hắn, suy nghĩ một hồi, hắn rốt cuộc là mong
Lăng Xương tìm được ta về Thiên giới hay là hi vọng Lăng Xương đừng tìm
ta nữa?
Lăng Xương tựa như có điều suy ngẫm, đập bàn đứng dậy:
“Nếu Bổn vương cưới nữ nhân Đan Chu này, đây mới là đại bất hạnh của Bổn Vương.”
Nhạc Kha hơi cúi đầu, hoảng sợ nói: “Lẽ nào Điện hạ muốn hủy hôn sao?” Hắn trước nay chưa từng sợ hãi, ta thấy hắn hoảng hốt thế này mười phần hết chín chính là giả vờ.
Đôi mắt Lăng Xương sáng rực, liên tục gật đầu: “Điểu tộc công chúa tính khí như thế…Hối hôn sao, cũng không phải là không thể.”
Ta âm thầm cảm thấy Nhạc Kha thằng nhãi này không có ý tốt, một mực muốn
dẫn dụ Lăng Xương hối hôn. Nhưng Thiên giới Thái tử cũng không phải kẻ
ăn chay, cư nhiên tính toán lăng nhục Đan Chu tự mình hối hôn…Bất giác
nhớ lại hành vi vô tâm sau này của mình, ngồi trên đám mây ném hột, lại
làm đứt đoạn cầu hỉ thước của Đan Chu…
Bổn tiên vứt bỏ thành kiến, chân thành đồng cảm với Đan Chu một hồi!
Nàng công chúa đáng thương, thế nhưng vẫn u u mê mê đắm chìm trong giấc mộng đẹp làm chưởng quản tương lai của Thiên đình!
Nhạc Kha cáo từ rời đi, quay đầu nhìn một góc mái đình cong cong của Hoa
Thanh Cung phía xa xa, thế nhưng lại thở phào một hơi, khe khẽ tự mình
lẩm bẩm: “Thanh nhi, kẻ ức hiếp coi khinh nàng, một ngày nào đó nhất
định sẽ không có kết quả tốt!”
Một bụng tức giận trong ta bởi nhu tình luyến tiếc trong mắt hắn mà biến mất không chút dấu vết. Cửu Ly
đẩy đẩy ta: “Tỷ tỷ, mới vừa rồi còn hận không thể dùng đao chém Tam điện hạ a, sao bây giờ lửa giận lại mất đâu hết rồi? Tỷ cũng thật là, không
có chút tiền đồ!”
Trong lòng ta hết sức vui vẻ, niệm một câu
quyết biến nó về lại nguyên hình, lại dùng định thân chú, lúc này mới
thoải mái ôm nó vào trong ngực, mặc kệ nó nức nức nở nở lên án, đến khi
nhìn lại, bên trong mảnh kính đã là cảnh tượng của ngày kế tiếp, một đám tiên gia trẻ tuổi đang đứng ở Nam Thiên Môn nhìn xuống phía dưới, Thước Điểu bay qua, dì dắt tay Đan Chu, gương mặt tràn đầy ý cười chậm rãi
bước lên. Chúng tiên gia ở Nam Thiên Môn tiến đến chúc mừng, ánh mắt dì
ôn nhu, nào có nửa phần lạnh lẽo thường ngày?
Nhạc Kha đang đứng
bên cạnh Lăng Xương, một đôi tân nhân tay nắm tay, Đan Chu cách một lớp
sa mỏng hướng về phía Lăng Xương thân mặc hoa phục rực rỡ thẹn thùng nở
nụ cười, thế nhưng sắc mặt Lăng Xương lại cứng ngắc, cách xa chúng tiên
gia một chút mới nhẹ giọng hỏi: “Khi lên cầu hỉ thước nghe nói chiếc cầu bị đứt đoạn? Đây là điềm báo không tốt!”
Gió nhẹ vén lên tấm sa mỏng, ta thấy Đan Chu gương mặt xanh mét, hung ác nói: “Thanh Loan ả tiện nhân đó!”
Ô, trước đó ta còn đồng cảm với nàng ta một lúc, hiện giờ vẫn là thu lại sự đồng cảm của bổn tiên mới thích hợp.
Sắc mặt Lăng Xương cũng có chút đen, nhẹ giọng nói: “Cũng có lẽ ldocông
chúa phước mỏng nên mới khiến cầu hỉ thước đứt a, nói không chừng, hôn
sự ngày hôm nay có điềm báo đại hung chăng?”
Một miệng toàn lời
bịa đặt dối trá! Lăng Xương rõ ràng đang muốn tìm cách hối hôn, Đan Chu
lại một mực vụng về, cư nhiên không hiểu việc quan sát sắc mặt. Nàng ta
trước giờ tự cao tự ngạo đã quen, chưa bao giờ biết nhìn sắc mặt người
khác, dì bảo bọc nàng ta thật sự quá tốt, chưa từng phải chịu nửa điểm
ủy khuất. Giờ phút này cũng không chút nhân nhượng, mở miệng liền nói:
“Nếu không phải Thanh Loan ả tiện nhân đó, cầu hỉ thước sao lại gãy
được? Chi bằng Điện hạ phái một đội thiên tướng bắt ả tiện nhân Thanh
Loan đó về. Khi thiếp đến, ả ta đang ở núi Đan Huyệt, lúc này bắt về
chắc chắn vẫn kịp.”
Lăng Xương lại nói: “Theo Bổn Vương nghĩ công chúa khắc nghiệt như vậy, ngày trước bắt nạt Thanh nhi một con chim
loan cô độc, hôm nay rõ ràng là trời giáng điềm báo đại hung, hôn nhân
của nàng và ta sợ là sẽ có họa lớn, nhưng vẫn còn muốn đổ lên người vô
tội. Phượng tộc tộc trưởng nuôi dạy thật khéo, dạy dỗ được một nữ nhi
không biết lễ nghĩa, tầm mắt hẹp hòi, tâm địa khắc nghiệt độc ác như
vậy!”
Hắn nói những lời này với Đan chu nhưng lại gương mặt tràn
đầy ý cười, bàn tay nắm chặt tay nàng ta, trong ánh mắt của chúng tiên ở cách đó không xa, giống như Thái tử đối với Thái tử phi tình nồng ý
đậm, ai nấy đều an lòng mừng rỡ.
Lúc này Thiên giới hoa hoa cỏ cỏ đều nở rộ, khói nhẹ dập dềnh, trong lời chúc mừng của chúng tiên, Đan
Chu bị lời nói của Lăng Xương chọc giận, hung hăng giằng khỏi tay hắn,
kéo tấm sa xuống, dữ tợn hô lên: “Mối quan hệ này, Bổn công chúa không
cần!”
Trong mắt Lăng Xương rõ ràng có ý cười nổi lên, nhưng nét
mặt lại như thể đau thương, lướt mắt nhìn xung quanh, chúng tiên gia
biểu tình ai nấy đều kinh ngạc, dì ngừng cười, Nhạc Kha tiến lên hai
bước, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Công chúa điện hạ, loại chuyện hối hôn này
sao có thể nói ra dễ dàng như vậy? Nói ra rồi có thể sẽ không thu hồi
lại được!”
Có lẽ lời này thức tỉnh Đan Chu, nàng ta liền có chút
hối hận, ngây ngẩn đứng tại chỗ. Mấy lời này của Nhạc Kha giống như thêm dầu vào lửa, một mực hắn còn muốn cho thêm củi vào, giọng hết sức nhỏ
nói: “Cho dù trong lòng Thái tử điện hạ đối với Thanh Loan có tình ý,
nhưng huynh ấy là Thiên giới Thái tử cao quý, cùng lúc nạp hai thê thiếp cũng không phải chuyện kỳ lạ gì.”
Mấy lời về Trắc phi này, chẳng những là một vết đâm vào lòng ta mà còn là vết giằm trong lòng Đan Chu. Bị Nhạc Kha kích động, nàng ta tức giận đến độ run cầm cập, hung hăng
mắng Nhạc Kha: “Chuyện của Bổn công chúa, khi nào đến lượt ngươi chen
miệng vào?”
Ngẩng đầu rút châu sai trên mũ phượng, mũ phượng theo đó rơi xuống đất, mái tóc dài xõa bay, nàng hung hăng nhìn chăm chăm
vào ánh mắt Lăng Xương: “Bổn công chúa với Thanh Loan ả tiện nhân đó,
thề không thể cùng hầu hạ một phu quân!”
……..
Hôn lễ tốt
đẹp là thế nhưng lại bị náo động đến cục diện như vậy. Một bên cố ý sắp
đặt, bên kia lại tự mình sập bẫy. Ta ở bên ngoài tấm kính thở dài mấy
tiếng. Tâm huyết trên vạn năm của dì, nữ nhi nuôi dưỡng như châu như
ngọc, chân chính một chút tâm nhãn cũng không có, không trải qua được
sóng lớn, không chịu được gió mưa, nhịn không được cơn giận nhất thời,
há có thể ngồi lên bảo tọa của Thái tử phi.
Nhớ tới năm đó Côn
Lôn Trắc Phi và Thiên hậu nương nương đấu đá, vứt con bỏ mệnh, chỉ lê
tấm thân tàn cho qua ngày đoạn tháng, sự thê thảm không chút dễ dàng gì
trong đó có thể nhận rõ được. Nếu như sau này Lăng Xương còn cưới thêm
về mấy phi tử, mắt thấy nàng ta cũng sẽ không thể thắng được người khác, hối hận về cửa hôn sự này, may mắn hay bất hạnh, quả thực khó phân
định.