Bất luận Thiên hậu và Thiên đế khuyên răn thế nào, Lăng Xương Thái tử cũng quyết không chịu
lại thành thân. Dì hết cách, đành phải dắt tay Đan Chu rời đi.
Thời gian trong kính lướt nhanh, nháy mắt trăng tròn treo cao, hôn sự mặc dù chưa thành nhưng chúng tiên tứ phương tiến đến chúc mừng cũng không thể bụng rỗng mà về. Thiên hậu và Lăng Xương bị phạt cấm túc trong điện của mỗi người, Thiên đế cùng với chúng thần khai yến ở đại điện, yến ẩm đến say sưa.
Tiên giới năm dài tháng rộng, chúng tiên yến ẩm ba ngày ba đêm âu cũng là chuyện bình thường.
Trước mặt Nhạc Kha là kim tôn ngọc lộ, nhưng không thấy hắn nhấp môi. Mắt
thấy Thiên đế ngà ngà say, khi bắt đầu đứng dậy rời chỗ, hắn đã đi trước một bước, phục sẵn trên đường Thiên đế quay về tẩm điện. Sắc đêm lay
động, bóng dáng Thiên đế nơi xa xa mới vừa lộ, Nhạc Kha đã nhẹ giọng
xướng lên một bài ca.
Ta với hắn tương giao đã lâu, nhưng từ
trước đến giờ chưa từng nghe hắn hát qua, giọng hát ấm áp nhu hòa, giống như tiếng ru trẻ nhỏ, ban đầu âm thanh còn rất khẽ, dần dần liền tăng
lên một chút. Thiên đế vừa nghe thấy tiếng ca liền ngây ngẩn đứng tại
chỗ. Lại nghe thêm hai câu, thế nhưng vội vàng cất bước hướng phía Nhạc Kha đang ẩn mình mà đi. Ta ở bên ngoài kính nhìn thấy, thay hắn đổ mồ
hôi lạnh, không biết hắn vì lý gì lại muốn xướng lên thanh âm, dẫn dụ
Thiên đế bước tới.
Nhạc Kha hóa thành một con chim hình dáng rất
nhỏ, vừa hát vừa bay, nhưng lại khiến Thiên đế đẩy ra thị hầu đang dìu
đỡ, một đường nghiêng ngả lảo đảo, theo sát hướng Nhạc Kha dẫn đường.
Bóng đêm dày đặc, Nhạc Kha đến Ngự hoa viên Thiên đế liền bí mật hóa về
nguyên thân, hướng phía trong mà đi. Thiên đế lại giống như một phàm
nhân bình thường bước qua, bất chợt ở cửa chính Ngự hoa viên đột ngột
xuất hiện hai kim giáp võ sĩ, quát: “Kẻ nào, dám nửa đêm náo động Ngự
hoa viên? Nửa đêm, Ngự hoa viên không cho ai vào.”
Ta trố mắt ra
nhìn, nhớ lại trước đây mỗi lần cùng Nhạc Kha đến đây thế nhưng lại chưa từng từ cổng chính mà vào, vô tình đã không ít lần làm đạo chích.
Thiên đế trong lúc nửa say nửa tỉnh bị người ngăn cản, trong lòng nôn nóng,
phất tay đem hai kim giáp võ sĩ đánh văng ra, xông vào bên trong. Trong
lòng ta thông suốt, Nhạc Kha hao tâm tổn tứ như vậy, nhất định là muốn
dẫn Thiên đế đến gặp Trắc Phi nương nương. Nếu như Côn Lôn Trắc phi
nương nương bị hạ cấm chú, Thiên đế không biết cũng không sao, nếu biết
được, Thiên hậu nương nương sợ là không thoát khỏi liên quan.
Hai vị kim giáp võ sĩ bị đánh ngã nằm trên đất, Thiên đế thong thả bước vào trong. Vừa vặn nửa đêm, Nhạc Kha ở trong nhành hoa đám lá sum suê bay
qua, trong miệng nhẹ giọng líu ríu, cuối cùng đến trước bụi hoa quỳnh,
tức thì nửa tấm kính liền phản chiếu hình ảnh một bụi hoa quỳnh e ấp sắp nở.
Nhạc Kha giấu mình giữa một nhánh hoa. Hôm nay Thiên đế ắt
hẳn là đã say mèm, tiếng ca đó có lẽ đã khơi gợi lên quá khứ, khiến tâm
thần ông ấy buông lỏng mới chưa từng phát hiện Nhạc Kha ẩn thân phía
sau. Trông thấy bụi hoa quỳnh, ông ấy lại không di chuyển nữa, bất chấp
thân phận Thiên tử tôn quý, ngồi ở phía trước bụi hoa, rạp người lẩm bẩm nói: “Lưu Lan, lẽ nào là hồn phách của nàng trở về? Đêm nay thế nhưng
ta lại nghe được tiếng hát, khúc hát nàng đã từng hát qua ở Côn Lôn tiên cảnh, cũng từng cả đêm hát ru con của chúng ta ngủ…”
Đóa hoa
quỳnh chầm chậm bung nở, đầu người giữa đóa hoa theo gió đung đưa, nhưng trên mặt nước mắt nhạt nhòa, ôn nhu nói: “Thái tử ca ca…”
Ta chà xát người mình đến độ bắt đầu nóng lên, thầm hạ quyết tâm, sau này đánh chết cũng quyết không gọi Nhạc Kha là “Tam lang” nữa, nếu bị người bên
cạnh nghe được, nhất định là cũng bị kích thích đến run rẩy. Thiên đế
ngẩng đầu, thế nhưng cũng chưa từng kinh ngạc mà lùi bước, bổn tiên đích thực bội phục định lực của ông ấy.
Ông ấy chẳng những chưa từng
lùi, mà còn lao về phía trước, lấy tay khẽ chạm vào gương mặt giữa lá
hoa. Côn Lôn Trắc Phi nghiêng mặt, đem nửa gương mặt mình đều áp vào
trong lòng bàn tay ông ấy, thấp giọng nức nở: “Tiễn lang…”
Ta ở bên ngoài tấm kính lại run lên một hồi.
Mặc dù màn này, nếu như ở phàm gian nhất định sẽ bị coi là cảnh tượng cực
kỳ thê lương, vở kịch phu thê phụ tử trùng phùng thống thiết, nhưng bổn
tiên nghe nói trong hậu cung của Thiên đế hiện nay phi tử vô số, mỹ nhân nổi danh các tộc đều bị ông ấy cưới về trong cung, không khỏi điểm thêm không ít nét vui mừng cho vở kịch, giảm bớt ý thê lương.
Tiên
thuật của Thiên đế đương nhiên không phải loại mà hạng tiểu tiên như ta
có thể với tới. Chỉ thấy ông ấy thuận tay chưởng một cái, phần rễ của
bụi hoa quỳnh liền lộ ra, đúng như lời Cửu Ly đã nói, rễ hoa bị một sợi
kim tuyến buộc lại, dán một đạo phù bên trên. Cửu Ly ở trong ngực ta
nhìn đến chăm chú, cũng không còn nghẹn ngào nỉ non nữa.
Thiên đế thuận tay giật đạo phù, đặt ở trước mặt cẩn thận nhìn xem, tức giận
nói: “Tiện nhân, cư nhiên sử dụng thủ đoạn độc ác như vậy!” Đem đạo phù
cất trong tay áo, tiến lên tháo gỡ sợi kim tuyến, phần rễ của bụi hoa
quỳnh đó dần dần hóa thành một đôi chân, Côn Lôn Trắc Phi một thân xiêm y trắng muốt hết sức đáng thương, yêu kiều khiếp sợ từ trong bụi hoa chạy đến. Đáng tiếc là bà đã mấy vạn năm chưa từng di chuyển trên đôi chân
của mình, giờ phút này mới chạy được hai bước liền ngã xuống, rưng rưng
hướng phía Thiên đế vươn tay ra.
Ta ở bên ngoài kính chỉ cảm thấy xương cốt mềm nhũn, hận không thể biến thành nam nhi, lao đến dìu bà
đứng dậy. Trong lòng âm thầm cảm thán: nhìn dáng vẻ Thiên hậu, thế nhưng uy nghi có thừa ôn nhu không đủ, nếu không phải năm đó Thiên đế đi tìm
Cửu Lê Hồ, bảo tọa của Thiên hậu nương nương hiện nay, ai ngồi quả thực
cũng chưa biết.
Thiên đế tiến lên phía trước, ôm chặt Côn Lôn
Trắc Phi vào lòng, lại ngờ vực nói: “Côn Lôn Tiên giới ba vạn gốc hoa
quỳnh, tiện nhân đó sao lại có thể tìm ra chân thân Lan nhi?”
Côn Lôn Trắc Phi u oán liếc ông ấy, lặng lẽ chảy xuống hai hàng lệ: “Tiễn lang thật sự không biết?”
Thiên đế lắc đầu, thay bà lau nước mắt trên mặt.
“Thiếp thân với Lưu Chỉ cùng nhau xuất môn, hôm đó nàng ấy cũng ngưỡng mộ Tiễn lang, ngoại trừ thế tôn đã tạ thế, thế gian này chỉ còn nàng ấy biết
chân thân của thiếp thân ở nơi nào.”
Gương mặt Thiên đế hiện lên
vẻ xấu hổ, lại thấy Côn Lôn Trắc Phi nước mắt giàn giụa, thế nhưng…thế
nhưng lại giống như một con chó nhỏ, liếm nước mắt trên mặt bà.
Ta đưa tay che mặt, một tay cũng che hai mắt Tiểu Ly lại, nó vẫn là một
đứa trẻ, mấy cảnh này ít nhìn một chút cũng tốt. Vốn dĩ sinh ra dáng vẻ
đã phong lưu, vạn nhất học theo thói xấu, có gì hay chứ? Trong lòng ta
thầm mắng Thiên đế háo sắc. Từ khe hở ngón tay len lén nhìn ra—nhàn nhã
liếc trộm đôi phu thê bên cạnh rì rầm, đây là lần đầu, huống chi người
bên cạnh lại chính là Thiên đế bệ hạ phong lưu trước đây. Lúc trước ta
chỉ ghét Nhạc Kha phong lưu, hiện giờ trông thấy, hắn cũng chưa từng
thừa hưởng một phần của Thiên đế, quả thực may mắn.
Côn Lôn Trắc Phi được ông ấy hết mực an ủi, nét sầu khổ trên gương mặt đã vơi đi phân nửa, ta âm thầm khen ngợi.
Thiên đế đem bùn đất trên rễ hoa bỏ đi, ôm Côn Lôn Trắc Phi nhìn xung quanh,
rừng sâu cây cối rậm rạp, nhún chân nhảy lên tìm một nhành cây ngồi
xuống, vui vẻ tâm sự.
Trong khoảng hoa cỏ phía trước hai người họ cỡ một cánh tay, một con chim nhỏ đang run rẩy — Ta ở phía trước kính
cười đến phát run, suýt chút nữa ném Cửu Ly đang ở trong ngực ra, mười
phần thông cảm cho tình cảnh ngày hôm nay của con chim nhỏ.
Chung quy, tận mắt nhìn thấy chuyện tư mật chốn khuê phòng của phụ mẫu mình,
thân thân thiết thiết, lại không thể tránh đi, duy chỉ có Nhạc Kha con
rồng ngốc này mà thôi.
Ta qua kẽ hở ngón tay thấy Thiên đế ôm Côn Lôn Trắc Phi hết sức thân mật, mặt nóng ran tim đập thình thịch, trong
lòng phù hộ Nhạc Kha ngày thứ hai thức dậy, tốt nhất là phát bệnh hay
quên, ngàn vạn lần đừng học hành vi phong lưu này của Thiên đế. Thằng
nhãi đó mặc dù hóa thành con chim nhỏ, nửa đêm lại không giống như mấy
con chim bình thường nhắm mắt nghỉ ngơi, nào biết hắn thế nhưng lại mở
to đôi mắt chim tròn vo,, không rõ là đang thành tâm học tập hay vì bị
dọa đến phát ngốc rồi?
May mà Thiên đế cũng biết mấy chuyện này có chút bất nhã, ôm Côn Lôn Trắc Phi vào trong ngực, nhảy xuống nhánh cây rời đi.
Nhạc Kha tên nhãi này giống như quên mất hiện về hình người, dang cánh bay
ra bên ngoài, hắn trước giờ luôn luôn nhanh nhẹn, chưa từng dùng cánh,
giờ phút này thế nhưng lại quên vỗ cánh, đầu đụng vào gốc cây trước mặt, đầu váng mắt hoa ngã ngồi xuống đất, hiện về hình người, than thở nói:
“Thanh nhi a…”
Ta ở bên ngoài kính kích động run lên một cái.
Cửu Ly mặc dù bị ta biến về hình dạng tiểu thú, cũng cười phá lên: “Tam điện hạ phải chăng là bị kích động rồi a?”
Ta cốc một cái lên cái đầu nhỏ của nó, uy hiếp nói: “Tiểu Ly có muốn thử thuật cấm thanh của tỷ tỷ không?”
Nó ngoan ngoãn ngậm miệng hồ ly lại.
Bên ngoài cửa có tiếng bước chân, ta đang xem đến hăng say cũng chưa từng
để ý đến. Ở trên đầu Cửu Ly gảy một cái, cảnh tượng ào ạt thay đổi, thế
nhưng lại tựa như những mảnh vỡ, lúc là phu thê Đông Hải Long Vương cùng bàn bạc với Thiên đế, sắc mặt tất cả đều không tốt, ta chỉ nghe được
bốn chữ “Chiêu hồn đại pháp”, lúc thì hình ảnh lướt qua, nhưng là sư
muội Lưu Chỉ của Côn Lôn Trắc Phi, nữ tử cao ngạo đó ngã vào trong đất
bụi bặm, bi thương nức nở nhưng vẫn không thể đổi được một cái quay đầu
của Thiên đế, bị kim giáp võ sĩ dẫn đi. Lúc thì lại là Thiên hậu nương
nương, bà chính là một nữ nhân ngoan cường, trong miệng không ngừng quát mắng: “Chẳng qua là hoa tiên, lại vọng tưởng làm Thiên hậu nương nương
gì chứ…Bổn cung hận không thể giết chết ả ta cùng với nghiệt tử của ả…”
Thiên đế giận đến độ sắc mặt xanh mét, Lăng Xương và Đồng Sa quỳ trên
mặt đất, không ngừng dập đầu. Hắn luôn luôn cao cao tại thượng, ta quả
thật chưa từng thấy hắn cúi đầu khẩn cầu một ai, âm thầm kinh ngạc. Hình ảnh đã lướt qua, kim giáp võ sĩ áp giải mấy tướng lĩnh Thiên giới
đến…Cảnh tượng cuối cùng, Nhạc Kha quỳ xuống, gọi “Phụ đế–“ Thiên đế nhẹ dìu hắn dậy, Côn Lôn Trắc Phi nằm ở trên tháp tịnh dưỡng, mấp máy mấy
tiếng, mảnh kính còn lại đã vỡ thành những mảnh nhỏ, cũng không có khả
năng ghép lại được nữa.
Phương Trọng cười nói: “Điện hạ thi triển pháp thuật nhìn kính nhớ người, chi bằng hiện giờ ra ngoài cung nhìn
thử, cũng để giải tỏa nỗi khổ tương tư.”
Ngẩng đầu lên nhìn,
Phương Trọng đang đứng nơi đầu giường, đoán là cũng vừa xem thấy cảnh
tượng trong mảnh kính vỡ. Ta bất chợt nhớ tới hình ảnh thân mật của
Thiên đế và Côn Lôn Trắc Phi vừa rồi, lại có chút không rõ Phương Trọng
tiến vào lúc nào, lỗ tai đỏ bừng bừng, lắp ba lắp bắp nói: “Phương Trọng tỷ tỷ vào đây khi nào?”
Trong mắt nàng hàm chứa ý cười, nói: “Nô tỳ chỉ nói Vương thượng thâm tình, thì ra công chúa điện hạ cũng không
kém. Nhạc Kha tiểu công tử mới đứng ngoài thành Tu La năm sáu ngày, Điện hạ đã ở trong cung nghe thấy tin tức, liền đối với nô tỳ khách khí như
vậy.” Che miệng cười: “Nô tỳ làm thế nào đây?”
Ta biết nàng trêu
chọc ta, nhưng phục hồi tinh thần lại, trong lòng đã nở ra từng đóa từng đóa hoa dày đặc, ngay đến giọng nói cũng bất giác chứa đựng vui sướng:
“Phương Trọng tỷ tỷ nói, Nhạc Kha đến rồi…Chàng ở bên ngoài thành Tu
La?”
Phương Trọng gật gật đầu, mắt nhìn ta cười mãi thôi.
Ta bị nàng nhìn đến trên mặt phát sốt, đem Cửu Ly ném lên trên giường,
nhảy xuống muốn chạy ra ngoài, lồng ngực đau nhói, Phương Trọng đã đuổi
theo: “Điện hạ chậm đã, giày…giày..Thương thế người chưa lành, không thể chạy đi như vậy.”