Lúc rời thành Tu La, ta cũng chưa từng nói một lời từ biệt, chỉ đứng xa xa nhìn về phía cung điện một hồi lâu.
Phụ nữ và trẻ em trong tộc yên lặng đứng bên đợi lệnh xuất phát, tưởng
tượng thấy từ nay về sau nàng sẽ có cuộc sống hạnh phúc nơi vương thành, chỉ là hạnh phúc ấy không hề có can hệ với ta, trong lòng không khỏi
đau đớn, tựa như mực nước thủy triều, sáng sáng tối tối, không ngừng
không nghỉ.
Năm ấy biết nàng là lúc phụ vương dẫn ta và các muội
muội đến Đông Hải Long Cung làm khách. Trong yến hội, nàng lọt thỏm giữa các long tử và long nữ của Long Vương, không chút thu hút, nhưng không
biết vì sao, mắt vừa liếc qua đã khiến ta nhớ mãi nàng.
Cũng có
lẽ là vì dung mạo thanh tú đoan trang, ánh mắt buồn bã, cũng có lẽ vì bộ thanh sam tựa như làn khói nhẹ của nàng, tóm lại đều khiến người gặp
rồi khó quên.
Sau khi quen biết nàng một khoảng thời gian dài, ta mới biết, nữ tử mới đầu tưởng rằng hiền thục ôn nhã này kỳ thực tính
tình lại vô cùng hoạt bát, dáng vẻ nàng ngồi nghiêm chỉnh ngay ngắn
chung quy rất ít, phần lớn thời gian, nàng đều vui vẻ cao hứng, mặt mày
tươi cười không e ngại gì, lộ ra hàm răng trắng bóng, mơ hồ như có thể
ấm đến tận lòng người.
Sau khi rời khỏi chỗ ngồi, ta không nhịn
được tò mò, lẳng lặng bám theo. Mắt thấy nàng mặt mày ủ rũ, thầm trách
thanh sam trên người mình khó coi, ta nhịn không được nói một câu thật
lòng: “Kỳ thực chiếc áo xanh này rất đẹp, so với Giao tiêu sa một màu
trắng thuần đơn điệu trông đẹp hơn nhiều.” Vẫn còn nửa câu ta chưa từng
nói: màu sắc tươi đẹp như làn khói nhẹ này, còn thanh nhã cao quý hơn so với ngũ thải ban loan1, thế gian khó tìm.
1Năm màu: vàng xanh đỏ trắng đen
Bộ tộc Giao Nhân có nhiều bí mật không lưu truyền ra ngoài, trong đó ghi
chép về những điều Giao Vương qua các thời đại đã mắt thấy tai nghe khi
du ngoạn. Có một năm kho điển tịch bị mất trộm, lúc tra xét kệ văn thư
bị mất, ta từng đọc được một ghi chép trong khoảng thời gian phụ vương
du ngoạn, chuyện ấy nói rằng, Tu La Vương Nhiếp Phần coi thường lệnh cấm của Thiên tộc, lén cưới Bích Hoàng nhị công chúa Điểu tộc, sau này có
một nữ nhi. Thiên tộc nổi trận lôi đình, dùng Huyền Thiên Hồng Lôi đem
vị công chúa điểu tộc đó đánh cho hôi phi yên diệt, chiến tranh giữa hai tộc càng thêm nghiêm trọng.
Giao tộc mặc dù không dễ gì dính đến tranh chấp giữa các tộc khác, nhưng chuyện của những tộc khác cũng tìm
hiểu rất cặn kẽ, báo cáo về thành Tu La mà Giao binh trình lên hàng năm
hoàn toàn không có một lời nào về Tu La công chúa, sau trải qua chứng
thực, trong thành Tu La thật sự không có công chúa.
Trong ghi
chép của Phụ vương cũng không có một lời ghi chú nào về tông tích của
đứa trẻ ấy. Có đôi khi ta không khỏi nhớ lại, đứa bé ấy mang trong mình
huyết thống của Điểu tộc và tộc Tu la, vốn dĩ tôn quý vô cùng, nhưng
lại vì mối bất hòa giữa hai tộc, không biết đã lưu lạc đến nơi nào.
Vì ta từ nhỏ đã quen biết với Nhạc Kha, Nhạc Kha lại cứu mạng nàng, ba
người chúng ta dần dần trở nên thân thiết, ta biết được nàng gọi Thủ
lĩnh Điểu tộc Xích Diễm là dì, lúc ấy mới rõ, thì ra đứa bé khiến ta
phải để tâm không chỉ một lần thời niên thiếu ấy chính là người thiếu nữ tinh nghịch, hoạt bát vui vẻ trước mắt này.
Nàng gọi là Thanh Loan.
Đứa bé ấy một mình trưởng thành, nhưng tính cách cũng không hề nhu nhược
yếu ớt, hành sự đều có trình tự, cười thì cười rất sảng khoái, vui cũng
vui rất hồ hởi, chung quy đều khiến ta và Nhạc Kha bất giác vui vẻ theo.
Nhạc Kha từ nhỏ được phu thê Long Vương yêu thương, đương nhiên tùy tâm mà
làm. Thanh Loan lại càng ít có người quản thúc, hành sự không có gì cố
kỵ, duy chỉ có ta, có lẽ bởi từ nhỏ bị Phụ vương dạy dỗ nghiêm khắc,
chung quy vẫn có chút cẩn trọng. Ba người lần đầu tiên cùng nhau đi phàm gian, đôi mắt thông minh lém lỉnh của nàng lướt qua người ta, sau lưng
ta liền có một dự cảm chẳng lành, nàng đã bước tới ôm lấy hông ta, đằng
vân mà đi, bầu trời cao xanh, sóng biếc ở ngay dưới chân, Nhạc Kha đuổi
theo phía sau, miệng kêu to hét lớn: “Thanh Loan nàng a đầu hoang dã
này, cẩn thận một chút, Ly Quang cũng không bay được.” Lại khiến nàng
càng thêm cao hứng, tiếng cười sảng khoái. Đám mây dưới chân không khỏi
nghiêng đông ngả tây, dạ dày ta cũng theo đó mà cuộn lên.
Ngày
hôm ấy dừng chân ở biên giới nước Quân Tử, nàng cười đến nghiêng ngả, ta được nàng từ trên đám mây lảo đa lảo đảo đỡ xuống, nôn đến độ đầu óc
choáng váng. Trong lòng còn chưa hiểu ra, đây là trò đùa dai của nàng.
Ta chật vật thế này, nàng trái lại lại cười đến cực kỳ thích thú, nhưng
không hiểu vì sao, lòng ta một chút buồn bực cũng không có, như thể vì
bản thân có thể mang đến vui vẻ cho nàng, phảng phất cũng dâng lên một
tia vui mừng.
Ta vốn là Giao nhân ở đáy biển Đông Hải, năm năm
tháng tháng đều sinh sống trong thành San Hô, đây là lần đầu tiên, cách
bầu trời cao rộng gần như vậy, cách biển xanh sóng biếc xa như vậy,
thiếu nữ bên cạnh, cười đến rạng rỡ như vậy.
Đợi đến khi Nhạc Kha dẫn chúng ta bước vào một quán rượu ở nhân giới, thức ăn các loại được
bưng lên, ta cũng vứt đi lễ nghi của Thái tử Giao tộc, tựa như bản thân
chỉ là một đại hán thô lỗ bưng cái bát ngồi trước cửa nhà mình, từng
ngụm từng ngụm giành ăn với nàng– lịch sự một lần, liền bị nàng cười một lúc.
Nàng và Nhạc Kha dường như trời sinh chính là oan gia, luôn luôn ầm ĩ không thôi. Nếu như từ lần đầu tiên gặp gỡ ta chưa từng nhìn
lầm, rõ ràng nàng có tình ý với Nhạc Kha, nhưng về sau hai người cãi cọ, thường muốn ta ở giữa điều đình, ta chung quy vẫn nghi ngờ liệu có phải bản thân lần đầu tiên nhìn không rõ nên đoán sai tâm tư của nàng. Ầm ĩ
dữ dội như vậy, nàng liền kéo tay áo ta: “Ly Quang Ly Quang, ngươi nói
xem… …”
Ta khẽ mỉm cười, cảm thấy được nàng ỷ lại như thế, gần
gũi không chút câu nệ như thế, luôn luôn có thể khiến tâm tình vui vẻ,
kết quả đương nhiên cũng sẽ nghiêng về phía nàng.
Niềm vui ấy tựa như đóa hoa nở trong bóng tối, mạnh mẽ không gì ngăn trở.
Có một năm, chúng ta du ngoạn khắp nơi, ngang qua Thanh Khâu, nửa đêm ở
Ngân Hà Cốc tình cờ bắt gặp một con cửu vĩ bạch hồ cực kỳ xinh đẹp. Ai
cũng biết, Cửu vĩ bạch hồ chính là đế tộc của Thanh Khâu quốc, cửu vĩ hồ nho nhỏ này còn chưa biến hình thế nhưng nửa đêm lại xuất hiện ở Ngân
Hà cốc, quả thực là kỳ lạ.
Nhưng Thanh Loan vừa liếc thấy con hồ
ly nhỏ đó liền muốn dụ nó về nuôi. Nhạc Kha can ngăn không được, tranh
cãi với nàng một hồi, nàng lại lần nữa kéo tay ta, vì sợ khiến tiểu hồ
ly sợ hãi bỏ chạy, nhỏ giọng kề sát bên tai ta năn nỉ: “Ly Quang Ly
Quang, ngươi nhất định không thể nào nghe theo Nhạc Kha, ngươi nói xem…
…”
Tim ta đập dồn dập như nhịp trống, bị mùi hương nhàn nhạt bên
tai mê mẩn, lo ngại bản thân sẽ làm ra hành vi không thỏa đáng nào đó,
vội vàng quay đầu nhìn Nhạc Kha, giả bộ điều đình, nhưng trong thoáng
chốc nhìn thấy nụ cười khổ trên mặt Nhạc Kha.
— Y nào có vẻ muốn gắng sức tranh cãi, rõ ràng sớm đã đầu hàng.
Lòng ta chưa khi nào thông suốt đến vậy, thì ra không biết tự lúc nào, ta và Nhạc Kha đều đã chung tình với thiếu nữ tinh ranh trước mắt này. Nhưng
một chữ “tình”, với nàng, có thể nói gần như là ngây thơ.
Lúc đám mây rời khỏi Ngân Hà cốc, nàng được như sở nguyện ôm cửu vỹ hồ trong ngực.
Khi đó ta được nàng và Nhạc Kha giúp đỡ, đã quen đằng vân, ngắm nhìn rặng
núi trải dài dưới chân, mặt nước xanh xanh, đàn chim ríu rít, trăm điều
của thế gian. Nhưng ngày hôm ấy, thấy nàng cẩn thận bảo bọc cho cửu vỹ
hồ trong ngực, Nhạc Kha quắc mắt nhìn trừng trừng Cửu vỹ hồ nho nhỏ đó,
trong đầu ta âm thầm nảy lên một suy nghĩ không hay, phảng phất như thể
Cửu vỹ hồ đang dựa sát vào lồng ngực nàng ấy sẽ chiếm hết phân nửa tinh
lực của nàng. Vì vậy ngày hôm đó ta ngồi trên đám mây, giả vờ say ngủ,
từ trên đám mây rơi xuống… … Nàng cũng không hề khiến ta thất vọng, vứt
cửu vỹ hồ đó đi cứu ta, ta đương nhiên bình an vô sự.
Sau này
chuyện như vậy thường xuyên xảy ra. Lúc đầu là cố ý, nhưng nhiều lần về
sau thật sự là do lơi lỏng, cho dù ta ở trên đám mây ngủ say, trở mình
rơi xuống, thế nhưng vẫn bình an vô sự. Vì nàng từ trước sẽ ngồi cùng
đám mây với ta, chăm chú nhìn ta, sợ ta rơi xuống.
Nhưng những
tháng ngày tươi đẹp như vậy chẳng qua chỉ mới được tám trăm năm, nàng vì tức giận đánh Nhạc Kha, lỡ bứt vảy rồng mà bị Thiên Đế giáng xuống núi
Nữ Sàng. Nhạc Kha đau ốm nằm trên giường, không có người đến đằng vân
đưa ta đi, một lần đó, ta dùng đôi chân của mình từng bước từng bước đo
đạc, phảng phất đây là lần đầu tiên, ta hiểu được khoảng cách giữa chim
bay cùng cá lội.
Nhưng ta không cam lòng, vì vậy cố gắng gần gũi.
Nhạc Kha nghe nói Long Vương tức giận thượng cáo Thiên đình, Thiên Đế phẫn
nộ, giáng nàng xuống núi Nữ Sàng, trong lòng như có lửa đốt, nhưng lại
chán nản: “Nha đầu này trước giờ quật cường, hiện giờ nếu như ta đến, bị đánh một trận nữa vẫn là còn nhẹ… Lý nào chịu nghe ta giải thích?”
Ta không nỡ thấy y khó xử như vậy, bèn đưa ra chủ ý: “Chi bằng ngươi dùng
thuật biến thân, dựa vào pháp thuật của nàng, có lẽ tạm thời sẽ không
phát hiện.” Lời vừa thốt ra, trông thấy gương mặt rạng ngời của hắn,
trong lòng ta liền hối hận không thôi. Chỉ có một hi vọng duy nhất là
Thanh Loan tiểu ngốc điểu này, nàng cứ thế mơ mơ màng màng, ngấp nghé
trước ngưỡng cửa ái tình.
Thế nhưng nàng vẫn luôn là một thiếu nữ có suy nghĩ kỳ lạ, được một con Hổ yêu cầu thân, thế nhưng lại hết sức
vui mừng. Lúc đó ta liền nghĩ, nếu như ta ngỏ lời cầu hôn nàng, liệu
nàng có chấp thuận?
Sau này ta thật sự đã thu hết dũng khí ngỏ
lời với nàng, bất chấp sự phản đối ngăn cản của Phụ vương. Thành San Hô
nơi đáy nước Đông Hải đỏ rực tựa lửa nóng, thế nhưng lại cô độc lạnh lẽo vô cùng. Ta hi vọng có thể cùng nàng nương tựa bầu bạn với nhau nơi
thành San Hô này.
Tiếc là, ngày vui trôi đi quá nhanh, dã tâm của Phụ vương không chỉ hủy hoại toàn bộ thành San Hô cùng với Giao tộc, mà còn cả chút quan hệ nhỏ nhoi cuối cùng giữa ta và nàng.
Khi nàng liều chết cõng ta bay lên chín tầng trời, xả thân cứu ta, khi ta thả
người từ trên lưng nàng, rơi xuống biển lớn, mưa gió thét gào, trời xanh phẫn nộ nước tung đục ngầu, quay đầu ngắm nhìn lần cuối cùng người
thiếu nữ đã khắc ghi vào tâm khảm của ta, đấy là khoảng cách giữa bầu
trời cao xanh vời vợi và biển cả âm u sóng biếc, là nỗi tuyệt vọng vô
vàn, là khoảng cách mà ta cho dù có tình nguyện đánh đổi cả sinh mạng
cũng không thể nào thay đổi được… …
Ta từ trên chín tầng trời rơi xuống, trở về nước biếc, mơ hồ như thể đang ngâm mình trong huyết trì
của Giao tộc, mặc dù thân thể va phải đá ngầm, đau đến tê tâm liệt phế,
nhưng cũng không bằng nỗi đau bỏng rát như dầu sôi lửa đỏ nơi lồng
ngực.. …
Viên đá ngũ sắc trước ngực nghe nói chính là thần vật
còn sót lại khi Thần Nữ Oa đội đá vá trời, cú va chạm đó khiến đá thần
khởi động, trước lúc ta bất tỉnh, chỉ nhìn thấy một luồng sáng mờ mờ bao bọc quanh người, những U Minh Thiết Kỵ đuổi theo sau đó liền tự động
thối lui, vào giờ khắc ấy cảm thấy bản thân quả thật là xuẩn ngốc không
ai bằng.
Nếu như ta biết viên đá ngũ sắc này có thể ngăn được U Minh Thiết Kỵ, sao có thể để người thiếu nữ ta yêu đổ máu chiến đấu?
… …
Ngày hôm đó tỉnh lại, được phụ nữ và trẻ em đang ẩn núp trong tộc cứu về mật thất của thành San Hô, ta liền biết, những ngày tháng xưa cũ đã mãi mãi xa rời. Phụ Vương chết trận, thanh thiếu niên trong tộc toàn bộ cũng
vong mệnh trong trận chiến này, thành San Hô bị thiên binh chiếm đóng,
Giao tộc bị diệt vong. Rất nhiều ngày sau đó, ta dẫn theo những người
còn lại trong tộc gian nan trôi nổi nơi tối tăm của đáy biển, một mặt
nhằm tránh khỏi sự truy đuổi của Thiên giới, mặt khác tìm kiếm nơi hải
vực thích hợp để Giao nhân sinh sống.
Viên đá ngũ sắc trước ngực
lúc ta rơi xuống đụng phải đá ngầm sớm đã vỡ nát, không có nó, Giao nhân Ly Quang cả đời này sẽ không thể nào nổi trên mặt nước, đi lại nơi đất
bằng, càng không thể hóa ra đôi cánh, cùng nàng bay lượn đến tận chân
trời.
Rất rất nhiều ngày đêm sau đó, ta ngang dọc nơi đáy biển âm u lạnh lẽo, không cách nào lại có thể cùng nàng tắm mình dưới ánh dương rạng rỡ, khát thì uống nước suối trong nơi khe núi, nhàn rỗi ngắm hoa
rơi nước chảy, lại càng không thể cùng nàng sát cánh kề vai nơi sóng
biếc mây xanh…
Ta cũng từng nghĩ qua, nếu như nàng biết ta đã
chết, liệu có đau lòng rơi lệ? Có ngẫu nhiên nhớ đến những tháng ngày
vui vẻ hạnh phúc trước đây?
Tu La Vương đích thực là điển hình
của một người cha nhân hậu, lần đầu gặp mặt đã khiến lòng ta kính nể.
Người cha hiền từ như vậy, bất luận thế nào cũng sẽ nghĩ cách để con gái hạnh phúc, ta chưa từng nghi ngờ điều này.
Lần gặp mặt kế đó lại nhanh như thế, khiến ta không kịp trở tay.
Ngày ấy ở hải vực tìm kiếm vị trí thích hợp xây dựng lại thành San Hô, bị
tuần tra của tộc Tu La phát hiện, trong tộc toàn là phụ nữ và trẻ em,
chạy trốn cũng không thể được. Trong lòng ta chỉ có tâm niệm một điều:
cho ta được gặp nàng lần cuối… …Đây chỉ là lần gặp mặt cuối cùng… …
Thế nhưng bước vào thành Tu La ta mới biết, vì hay tin ta đã chết, nàng dẫn quân mã lên Thiên Hà, đến nay vẫn chưa trở về. Giờ phút ấy trong lòng
ta buồn vui lẫn lộn, lúc đưa tay lên che mặt, có gì đó ẩm ướt len theo
kẽ tay tràn ra, sau đó ngưng lại thành những hạt trân châu sắc lam u
tịch.
Không phải ta không rõ, mấy ngàn năm này, giữa ta và nàng
cũng có chút tình nghĩa, đương nhiên nàng sẽ vì ta mà xông mình ra trận, ta cũng vì nàng mà lên trời tìm kiếm, tình thế lúc đó, dựa theo tính
tình trượng nghĩa của nàng, khẳng định sẽ không cam lòng để ta đi. Thế
nhưng giờ này ngày này, ta mới bắt đầu tin trong lòng nàng đối với ta
không có một chút thiên vị, cho dù Nhạc Kha được phần tình ấy của nàng,
nàng đối với ta chính là một phần nghĩa, nửa phần cũng không ít đi chút
nào.
Ta buông tay, gương mặt bên trong kính vô cùng thảm hại, bởi ta đụng phải đá ngầm, không thể khôi phục dáng vẻ khi xưa.
Trên người nàng mặc chiến bào Cửu Thiên Huyền Phượng, hồng bào như mây, mang theo hơi thở đậm mùi sát khí nơi chiến trường bước đến, dáng vẻ khẩn
trương đầy quan tâm đó khiến lòng ta đau nhói, hận không thể cứ như vậy
mà chết đi, còn hơn phải trải qua những tháng ngày thoi thóp hơi tàn nơi đáy biển âm u thăm thẳm này.
Ta thường nghĩ, thường mong ước bản thân vẫn còn là vị Thái tử Giao tộc vô lo khi xưa, trên có phụ vương
che chở, dưới có vương thành nương nhờ, không phải lo sợ cuộc đời này
không thể nào gắn bó như đôi uyên lữ, cũng có thể nắm tay cùng nhau
phiêu bạt khắp chân trời. Nhưng hiện tại ta rày đây mai đó, thân tựa bèo trôi, phụ nữ trẻ em của cả tộc hết thảy đều nương tựa vào ta… …
Sau khi ta nói ra lời đó: “Cô nương, xin hãy tự trọng!”, ta thấy nét mặt nàng sượng sùng, không thể nào tin được.
Người thiếu nữ ta một lòng yêu thương ơi, nàng có tâm hồn như sóng xanh biển
lớn, có tấm lòng thiện lương ơn đức như phúc trạch mưa nguồn, chỉ là một khắc do dự, nàng đã cười trong nước mắt, cảm hoài không thôi. Hiển
nhiên, bất luận ta còn nhớ nàng hay không, cho dù trên người ta không
một xu dính túi hay dung mạo bị hủy hoại hoàn toàn tựa như ác quái đứng
trước mặt nàng, đều không có gì quan trọng. Nàng vẫn sẽ hết mực kích
động, cảm tạ trời xanh thương xót, có thể cho ta bình an sống trên thế
gian này…
Nhận được tin tức về hôn sự của nàng, đây từ trước là điều đương nhiên.
Mặc dù kết quả này ta đã từng trăm ngàn lần tưởng tượng ra, nhưng đều không như lúc tin tức này được truyền tới, một kích nặng nề.
Bái Trạch nói: “Vương, Tu La công chúa đại hôn, tộc ta nhận đại ân của Tu La
Vương, ở lại nơi này cũng đã một khoảng thời gian dài, chẳng phải nên
gửi tặng một phần hạ lễ?”
Ta hận không thể đâm đầu vào cột, gục xuống đất khóc lớn.
Lúc đầu ta cũng từng nuôi hi vọng, vô số lần nằm mơ mộng đẹp, trong thành
San Hô bích thiên yên thụ, cả điện tràn ngập ánh sáng, ta nguyện ý dùng
toàn bộ bảo vật trong thành cũng muốn nghênh đón tân nương, nhưng hôn lễ hiện giờ của nàng, người ta không một xu dính túi, ngay cả một phần hạ
lễ cũng không thể gửi tặng.
Bái Trạch ở bên ngoài gõ cửa một lúc
lâu, cuối cùng ta mới mở cửa, đưa cho hắn một chiếc hộp, sai Giao nương
trong tộc gửi đến Vương cung.
Cô nương ta yêu, nếu như nàng nhìn
thấy trân châu lam sắc trong hộp này, nàng sẽ hiểu, thứ ta nguyện ý cho
nàng, không chỉ đơn thuần là một hộp những giọt nước mắt hổ thẹn, mà còn là tấm lòng cùng sinh mệnh của cả cuộc đời ta. Trong lúc chúng ta còn
chưa rõ, trời xanh sớm đã định sẵn, nàng và ta chung quy vẫn cách nhau
cả một đại dương thăm thẳm, tựa như lần gặp gỡ đầu tiên. Ta hãy còn chút ích kỷ, muốn những viên trân châu này bầu bạn với nàng, từng giọt nước
mắt ấy, sẽ thay cho đôi mắt của ta, luôn chăm chú quan tâm dõi theo
nàng.
Ta nghĩ ta nên rời khỏi nơi này, từ nay về sau, theo như
tâm nguyện của nàng, bình bình an an nơi đáy biển tịch mịch thăm thẳm,
không lo không bệnh, an ổn đến già.
Ngẫu nhiên, có thể trộm nhìn nàng từ phía xa, đã là niềm hạnh phúc to lớn suốt cuộc đời.