Dì không nhắc đến ngoại tổ mẫu còn đỡ, bà vừa nhắc, bổn tiên không khỏi
giận đến run người, không nhịn được chỉ có thể bàng quan đứng nhìn, lạnh lùng nói: “Mẫu thân bà năm đó bị bà lỡ tay giết chết, người sao còn có
thể nói cho nghiệt nữ ác độc như bà biết bí mật này của Phượng tộc?”
Lời vừa nói ra, chúng điểu liền ồ lên huyên náo.
Gương mặt dì trắng bệch, hận không thể lập tức lao đến bóp chết bổn tiên,
lạnh lùng quan sát ta một hồi, đột nhiên cười nói: “Ta còn tưởng ai? Ra
là nghiệt chủng của Tu La Vương!”
Bà nhục mạ ta thế này, ta lý ra phải phẫn nộ, chỉ là thói quen nhiều năm, thế nên lại bật cười thành
tiếng: “Nếu nói tới nghiệt tử, cũng phải là dì chứ nhỉ? Mặc dù Thanh
Loan có cha không mẹ, hiện giờ cũng có thể hầu hạ dưới gối phụ mẫu, tận
hiếu với người, đâu bì được với dì, vì Phượng Viêm Lệnh ngay cả mạng của mẫu thân mình cũng có thể cho đi! Đến dượng cũng ghét lòng dạ rắn rết
của dì, thà chết nơi chiến trường cũng không chịu về núi Đan Huyệt đoàn
tụ với vợ con!” Nói rồi hóa về dáng vẻ vốn có, bên dưới trống vang lên
âm thanh kinh ngạc.
Kỳ thực cũng không trách được điểu tộc này,
khi ấy bổn tiên sống ở núi Đan Huyệt vạn năm, trên mình luôn luôn là
chiếc áo xanh bụi bặm, cho dù trải qua mấy trăm năm thì dung mạo cũng
không có khác biệt gì nhiều, người dưới đài nhận ra ta nói chung cũng
hết tám chín phần.
Dì bị lời này của ta chọc giận đến ngã ngửa,
hết sức phẫn nộ nhưng lại bật cười: “Con nít miệng còn hôi sữa, uổng
công ta nuôi dưỡng ngươi nên người, nào ngờ trái lại lại trở mặt thành
thù! Ngươi bôi nhọ ta, rốt cuộc là vì sao?”
Nhạc Kha vẫn không
ngừng vuốt lưng ta, tránh những chỗ bị thương. Thế nhưng ta chung quy
vẫn cảm nhận được sự yếu đuối của bản thân, không nhịn được run rẩy,
nhưng âm thanh thốt ra lại kiên định xa lạ đến không ngờ: “Dì làm Đại
thủ lĩnh điểu tộc, trưởng tộc Phượng tộc cũng hơn ngàn năm rồi, có từng
tìm thấy Phượng Viêm Lệnh? Nếu như hôm nay dì có thể ở đây đưa ra Phượng Viêm Lệnh, Thanh Loan nhất định sẽ đem toàn bộ những lời ban nãy nuốt
ngược trở lại, chỉ trách bản thân lấy oán báo ân, bôi nhọ thanh danh của dì, tự sát tạ tội!”
Nét mặt dì biến đổi không ngừng, cuối cùng
ngửa lên trời cười dài: “Giỏi cho Thanh Loan, ngươi giấu đi Phượng Viêm
Lệnh, hôm nay chạy tới đem chuyện ra bôi nhọ ta, lòng dạ đích thực đáng
giết!”
Ta sớm đã biết chuyện này không dễ dàng gì, nhưng thấy dì
một mực lấp liếm như vậy, nháy mắt đã biến ta thành tội đồ trộm Phượng
Viêm Lệnh, không khỏi âm thầm ngưỡng phục thủ đoạn của dì. Bà biết ta
nhắc tới Phượng Viêm Lệnh, bất luận Phượng Viêm Lệnh có trong tay ta hay không, đều là có miệng khó nói.
Suy nghĩ ta xoay chuyển, dì
Phượng đã nói: “Phượng Viêm Lệnh mặc dù là sở hữu của Tộc trưởng Phượng
tộc các đời, nhưng cũng không phải là phượng ấn của tộc trưởng, thật sự
không quan trọng đến vậy. Nhưng nếu đã nhắc đến Phượng Viêm Lệnh, mấy
ngày trước ta cứu được một cô nương, nàng ấy biết tung tích của Phượng
Viêm Lệnh.– Hồng Oanh, ra đây, hôm nay ở trước mặt vương hầu các tộc của Điểu tộc, đem ngọn nguồn chân tướng của Phượng Viêm Lệnh kể rõ một lần, nếu có nửa chữ dối trá, liền lấy đầu của ngươi!”
Chiêu di hoa tiếp mộc này của dì Phượng quá mức tuyệt diệu.
Dì vốn muốn giá họa cho ta, hôm nay bất luận ta có lấy Phượng Viêm Lệnh ra hay không, đều sẽ mang tiếng ác, nhưng dì Phượng đã nói với mọi người
là mình cứu được một cô nương, Hồng Oanh lại từ trong đám người bước ra, nét mặt dì liền biến thành màu xám tro, nghĩ thấy kết cuộc ngày hôm nay là thảm bại rồi.
Hồng Oanh bước lên hướng về đỉnh Phượng Dực
Nhai quỳ lạy, mặc dù trong mắt rưng rưng, nhưng vẫn trấn định hơn rất
nhiều, đem tình huống năm đó kể lại, giữa chừng có vài lần dì muốn ngắt
lời đều bị dì Phượng ngăn chặn, đến cuối cùng, lại thấy đôi mắt bà ánh
lên vẻ căm hận điên cuồng, chỉ đợi Hồng Oanh nói đến đoạn ngoại tổ mẫu
tạ thế, một đoàn hỏa châu đã liên tiếp phẫn nộ ồ ạt đánh về phía đài
trống. Nháy mắt vang lên tiếng kêu hoảng hốt, ta phất tay giải cứu, một
cột nước liền thẳng hướng về phía hỏa châu, hỏa châu ấy gặp phải nước
liền tắt ngấm, lẳng lặng vô thanh.
Bên dưới đài có người kinh ngạc hô: “Là long…Là long… …”
Nhạc Kha biến về dung mạo vốn có, đã có người nhận ra kêu lên: “Thiên tộc Thái tử! Chính là Thiên tộc Thái tử giá lâm!”
Trong lòng ta mặc dù không biết là cảm giác gì, trước đây đối với thân phận
Thái tử Thiên tộc này của hắn vẫn luôn buồn phiền lo lắng, cũng không
ngờ thân phận Thái tử Thiên tộc này thế nhưng lại khiến chúng điểu huyên náo rầm rộ. Nhưng thấy hắn phất tay, bên dưới đài liền tĩnh lặng, trong lòng lại vui mừng thay cho hắn. Suốt vạn năm, vốn dĩ chính là trưởng tử Thiên đế, hiện giờ hắn cũng coi như là khổ tận cam lại, không phải giấu giấu giếm giếm như trước đây, trốn tránh khắp nơi rồi.
Nhạc Kha
nói: “Điểu tộc Đại thủ lĩnh có tội hay không, chi bằng hôm nay ở trước
Triêu Dương trống này nói cho rõ ràng! Nếu như bổn điện đã vừa hay có
mặt ở đây, không khỏi trở thành nhân chứng, hiện thời phàm là dùng vũ
lực giết hại, đều sẽ là có tật giật mình. Nay nếu như Hồng Oanh đã kể
được một nửa, chi bằng mọi người yên lặng đợi nàng nói xong, thế nào?”
Tiếng bàn bạc của chúng điểu dưới đài đều dừng lại, chỉ nghe thấy giọng nói
có chút run rẩy nhưng lại cố ra vẻ bình tĩnh của Hồng Oanh lại tiếp tục
kể, đem chuyện dì thế nào sát hại ngoại tổ, bản thân lại như thế nào
trộm Phượng Viêm Lệnh, khiến dì tra hỏi hành hạ đủ cách cũng không tìm
thấy, đến sau này Đan Chu bị hối hôn, sát hại toàn tộc tiểu hỷ thước,
Đan Chu ngày thường như thế nào giết hại thị nữ, bản thân lại làm cách
nào chạy thoát khỏi núi Đan Huyệt,– từng chuyện từng chuyện nói rõ.
Đợi đến khi nàng kể xong, bên dưới đài bàn tán xôn xao, lời gì cũng có.
Đại khái là vì dì vạn năm qua ngụy trang quá tốt, lừa gạt hết chúng điểu,
hiện giờ mặc dù có một nửa đã tin, nửa khác vẫn còn bán tín bán nghi,
không nói lời nào, chỉ lắng nghe sự tình huyên náo.
Trong lòng
bổn tiên thở dài, cho dù mọi người nhận ra Hồng Oanh chính là thị nữ
thiếp thân của Đan Chu, hiện giờ nói ra chuyện này, nhưng không lấy ra
được Phượng Viêm Lệnh, mọi người sao chịu tin tưởng? Nhưng nàng muốn lấy Phượng Viêm Lệnh, bổn tiên thật sự không muốn nàng mất mạng, kết quả
ngày hôm nay, mặc dù có thể khiến một bộ phận quần chúng phẫn nộ, chỉ
nói dì dung túng con gái lạm sát, nhưng cuối cùng cũng bớt đi tội trạng
của dì, không thể khiến bà hết đường chối cãi!
Lại nghe thấy Hồng Oanh nói: “Chư vị đều nói Hồng Oanh bôi nhọ cựu vương, nào biết bà ta
tâm ngoan thủ lạt dung túng nữ nhi lạm sát, không hề đem tính mệnh ta
đặt vào trong mắt? Đừng nói là che chở, sợ rằng cuối cùng cũng sẽ chết
dưới tay bà ta!” Lời còn chưa dứt, cửa Phượng Tê Cung đã rộng mở, Đan
Chu tay cầm Phượng linh chém tới, dọc đường chém bay hai người trong hạc tộc không chút phòng bị, điên cuồng không dứt, miệng chỉ một mạch quát: “Kẻ nào chán sống, thế nhưng chạy tới núi Đan Huyệt đối nghịch với mẫu
thân ta? Không muốn sống thì sớm nạp mạng đi!”
Hai người hạc tộc
đó mặc dù bị phượng linh đả thương ngã xuống đất, nhưng Nhạc Kha ở bên
tai ta khẽ cười nói: “Biểu tỷ này của nàng đến thật đúng lúc, lại chém
bị thương thêm nhiều nhiều hơn hai người nữa, sẽ càng dễ khiến chúng
điểu tin tưởng!”
Nét mặt dì âm u, kiềm chế vẻ phẫn nộ cùng điên
loạn, mắt mở trừng trừng nhìn nữ nhi tay cầm phượng linh liên tiếp chém
bay mấy người điểu tộc, giống như không thể tin được đây chính là đứa
con hằng ngày bà yêu thương, không biết chừng mực như vậy, khiến bà ở
trước mặt chúng điểu như lửa cháy thêm dầu.
Chúng điểu vốn phân
nửa còn bán tín bán nghi, hiện giờ trông thấy Đan Chu bạo ngược, xem
mạng chúng điểu như cỏ rác, đại thủ lĩnh trước giờ luôn nghiêm trị như
luật lại công bình công chính thế nhưng không nói lời nào, chẳng phải là dung túng nữ nhi lạm sát sao, phân nửa không tin ấy cũng đã bắt đầu
tin.
Ta len lén chọt cánh tay Nhạc Kha, nhỏ giọng suy đoán: “Ta đoán dì nhất định là giận đến độ không nói được một câu!”
Mắt phượng của Nhạc Kha khẽ nhếch, lướt qua gương mặt dì : “Gân xanh trên
mặt co rút, đôi mắt sung huyết, chứa đựng khí giận muốn cắn người, –a,
lẽ nào bà ta hận chết nữ nhi của mình, muốn bóp chết biểu tỷ ngu ngốc lỗ mãng này của nàng ?” Vẻ mặt trưng ra nét thương tiếc!
Bổn tiên hận đến nhéo hông hắn một cái: “Chàng lại nghe Hồng Oanh nói thế nào?”
Bên tai chỉ nghe thấy giọng nói hắn cực kỳ ủy khuất: “Vi phu nào có gì sai, Thanh nhi lại ngược đãi vi phu như vậy?”
Ai nấy chăm chú nhìn, hắn lại thân thiết gần gũi như vậy… Tên nhãi này tật cũ không sửa, nhưng lại không khiến người ta tức giận mà lại khiến từ
trong đáy lòng nảy sinh cảm giác vui vẻ.
Bên dưới như nước sôi
lửa bỏng, đang lúc hết sức huyên náo. Chỉ nghe thấy dì cuối cùng cũng
nhịn không được, phẫn nộ quát: “Ngu xuẩn, còn không mau dừng tay?”
Chúng điểu né tránh nhưng cũng có người tức giận giao đấu với Đan Chu. Đan
Chu trước giờ ở trong cung kiêu căng đã quen, chưa từng gặp qua người
dám chống đối mình, lúc này bị đánh trả, lửa giận như gia tăng gấp bội,
phẫn nộ quát: “Bọn ngươi còn không nhanh tránh ra?” Lại nghe được câu
này của dì không khỏi dương dương tự đắc: “Bọn ngươi còn không tránh
ra, đừng trách mẫu thân ta nổi giận diệt tộc các ngươi!”
Tiểu hỷ
thước vốn vẫn đứng hầu hạ bên cạnh dì Phượng, lúc này nghe thấy hai chữ
“diệt tộc”, đôi mắt bốc hỏa, rưng rưng cao giọng nói: “Ngu xuẩn, mẫu
thân ngươi là đang nói ngươi, can hệ gì tới người bên cạnh?!”
Chúng điểu rầm rầm phá lên cười. Phượng linh trong tay Đan Chu rũ xuống, đần
đần ngốc ngốc đứng tại chỗ, lập tức bị một thiếu niên hạc tộc chém một
đao, cánh tay trái tức thì máu chảy ròng ròng. Thiếu niên ấy thân cao
chân dài, mặt mày xanh mét nói: “Ngươi nữ nhi rắn rết này, dám vô cớ đả
thương mẹ và huynh trưởng của ta, hôm nay phải chết dưới đao của ta!”
Hồng Oanh nhân cơ hội cao giọng nói: “Xích Diễm, hơn vạn năm qua ngươi ngày
ngày đều bức ta giao ra Phượng Viêm Lệnh, ngươi có biết ta giấu Phượng
Viêm Lệnh ở đâu không?”
Dì cắn môi, lúc này mới mở miệng: “Không phải ngươi muốn chiếm trọn Phượng Viêm Lệnh sao? Hôm nay lý nào lại giao ra?”
Lời này của dì chính là thừa nhận chuyện Hồng Oanh kể không chút giả dối.
Chúng điểu đến bấy giờ hết thảy đều tin rồi.
Hồng Oanh lạnh lùng nở nụ cười: “Phượng Viêm Lệnh chính là vật sở hữu của
trưởng tộc đức độ bao đời, năm đó nghĩa mẫu đem lệnh này giao phó cho
ta, vạn liệu cũng không ngờ bản thân cuối cùng lại mất đi tính mệnh
trong tay nữ nhi mình sinh ra! Hôm nay vừa vặn cho ngươi biết, Phượng
Viêm Lệnh trước giờ vẫn luôn giấu trên người ta.”
Lời vừa thốt ra, dì không khỏi kinh ngạc, vạn năm qua ngày nào Hồng Oanh không bị bà tìm khắp người?
Hồng Oanh nói: “Đại thủ lĩnh tiền nhiệm năm đó từng dạy Hồng Oanh một loại
thuật cấm chú, lấy nguyên thần làm hộp đựng thần khí, thần vỡ khí xuất.”
Dì lạnh lùng cười nói: “Thì ra ngươi cũng biết thuật cấm chú này? Chỉ là
ta thật sự không tin, ngươi lý nào lại thật sự muốn hủy đi nội đan
nguyên thân lấy Phượng Viêm Lệnh?”
Ta không khỏi níu ngón tay
Nhạc Kha, cả kinh nói: “Thế này có gì hay chứ? Lời này của dì rõ ràng là không tin, muốn bức Hồng Oanh phải chết… …”
Nhạc Kha kéo tay bổn tiên: “Nàng bình tĩnh đừng nôn nóng!”
Lại nghe thấy Hồng Oanh cười lớn: “Xích Diễm, ngươi trước giờ suy bụng ta
ra bụng người, không chỉ nghĩa mẫu, nhị công chúa đến nô tỳ, ngươi cũng
chưa từng hiểu rõ. Ngươi bỏ đi lớp áo khoác nhân nghĩa đạo đức, bên
trong đích thực là cầm thú! Hôm nay ta đến núi Đan Huyệt cũng chưa từng
nghĩ qua sẽ sống sót rời đi. Có điều nếu như Phượng phu nhân đã tới núi
Đan Huyệt, Hồng Oanh xin được phó thác, thỉnh xin Thiên tộc thái tử làm
chứng, đem Phượng Viêm Lệnh giao đến tay người Phượng tộc đức độ, đừng
rơi vào tay mụ đàn bà ác độc Xích Diễm này!”
Nhạc Kha còn chưa
đồng ý, bổn tiên lập tức lao lên phía trước, nhưng thấy hồng quang ngút
trời, ta trơ mắt nhìn thân thể Hồng Oanh tứ phân ngũ liệt, giống như có
một thanh kiếm tức thì xuyên qua cơ thể nàng, thân thể nàng dần dần trở
nên trong suốt mong manh, tựa như tà dương còn sót lại lúc ráng chiều,
thu hết chút dư quang còn lại sau cùng, khó tìm dấu vết.
Giữa không trung, duy chỉ có Phượng Viêm Lệnh lơ lửng, đỏ rực óng nhuận, lệnh vĩ như cánh phượng, đẹp đẽ vô cùng.
Mắt dì sáng rực, lao nhanh tới hướng Phượng Viêm Lệnh xuất thủ.