Thành San Hô này có chút kỳ lạ, từ bên ngoài Tử Mạch Thanh Môn nhìn vào không trông thấy được rõ ràng, như thể bị ngăn cách bởi một tầng sương mù, mờ mờ ảo ảo. Chỉ thấy bên trong cánh cổng ẩn ẩn ánh sáng châu ngọc, nhưng khi vào thành mới phát hiện, bên trong thành đường phố thông suốt, các tiểu thương rao hàng không dứt, đâu đâu cũng lấp lánh châu quang, các cô nương Giao tộc xinh đẹp kiều diễm.Tộc Giao Nhân bất luận là nam nữ già trẻ tất cả đều mặc bạch y, chỉ khác là có bộ trên đó điểm xuyết thêm minh châu bảo thạch, gia tăng thêm phần quý giá.
Trên người ta đang mặc chính là bạch sam Ly Quang tặng, có Giao nương lướt qua người ta, cứ dán mắt vào kiện áo dài ta đang mặc. Trong lòng âm thầm kinh ngạc, nghe nói loài sống dưới nước và loài lông vũ là hai loài không giống nhau, loài lông vũ trước giờ dựa vào màu sắc lông vũ sặc sỡ trên người để đánh giá cái đẹp, còn loài dưới nước lại dựa vào hình dạng thuôn dài do chịu ít nhiều áp lực nước mà đánh giá, chính là không biết Giao nương kia khi nào lại có ham thích này, nhìn chằm chằm áo dài trên người ta.
Ly Quang thấy ta hiếu kỳ nhìn ngắm xung quanh, hoàn toàn không chút sợ hãi, ý cười trên mặt càng lúc càng đậm, ôn nhu nói: “Thanh nhi thấy thành San Hô của ta thế nào?”
Ta quan sát xung quanh một hồi, liên tục gật đầu: “Giao nương xinh đẹp, Giao nương kiều diễm.”
Hắn yên lặng, lại nhìn ta một lúc, thấy vẻ mặt ta thành thật không giống như đang giả bộ, chắc là tin tưởng ta thật tâm tán thưởng, bên môi dần dần nặn ra chút ý cười nhợt nhạt: “Nếu Thanh nhi thích, chi bằng ở lại đây lâu dài?”
Cuộc đời ta không thích nhất chính là ăn nhờ ở đậu, mặc dù thành San Hô của Giao tộc cũng không thua kém gì Đông Hải Thủy Tinh Cung, nhưng không phải là nơi ta có thể yên tâm ở lại. Lắc lắc đầu, ta nghiêm mặt nói: “Làm khách hơn tháng có lẽ cũng rất thích thú, nhưng nếu ở lại lâu dài thì không thích hợp.”
Vẻ mặt hắn buồn bã, ta đã liếc thấy được, mặc dù bản thân có thể kết giao với người bằng hữu tình thâm nghĩa nặng này khiến ta có chút kiêu ngạo, nhưng loại chuyện ăn nhờ ở đậu này ta đã nếm trải cay đắng đủ rồi, bây giờ Áp Dữ trên núi Nữ Sàng đã bị diệt trừ, chuyện ở đây xong, ta đương nhiên muốn quay về núi Nữ Sàng tu tu sửa sửa nhà tranh của ta, định cư lại đấy.
Ta vỗ vỗ vai hắn, cực kỳ cảm kích nói: “Ta với ngươi quen biết khá lâu, cũng biết ngươi trước giờ là người có tấm lòng nhân hậu, không nỡ thấy ta lưu lạc nơi hoang vu sơn dã nên mới mời ta ở lại đây sinh sống lâu dài. Nhưng thực không dám giấu diếm, ta tự tay dựng một mái nhà tranh ở núi Nữ Sàng nhưng trước nay chưa từng được sung sướng sinh sống ở đấy. Cho nên lần này trở về sống yên ổn thì dù là ăn quả dại uống nước suối cũng thấy ngọt.” Mãn nguyện thở ra một hơi, lại nói: “Chuyện định cư ở thành San Hô, sau này đừng nhắc tới nữa. Nếu ngươi có lòng, thường xuyên đến thăm ta là được rồi.”
Đôi mắt Ly Quang như sóng nước ôn nhu, khe khẽ nói: “Thanh nhi…”
Bên cạnh bỗng nhiên vang lên một thanh âm mềm mại trong vắt, như có chút buồn bã lại mang chút hoài nghi: “Tỷ tỷ…vẫn muốn quay về núi Nữ Sàng hoang vắng kia sao?”
Ta nhướng mi nhoẻn miệng cười: “Đó chính là đất phong mà Thiên Đế ban cho tỷ tỷ, mặc dù có khô cằn một chút, nhưng được cái là vô câu vô thúc (1). Huống hồ tỷ tỷ từ trước đến giờ vẫn luôn cô độc một mình, không thể so bì với mọi người có phụ mẫu khỏe mạnh ở bên, huynh đệ tỷ muội gắn bó, đương nhiên không thể vô cớ rời nhà.”
(1): không bị quản thúc
Bích Dao tuổi tác còn nhỏ, mặc dù nói là được Long Vương Phi yêu chiều từ bé, nhưng vẫn là một đứa trẻ ngoan ngoãn nhu thuận, nhớ tới bản thân trước đó đã nóng nảy vô lễ, từ từ tiến lên hai bước, nắm lấy tay ta, khe khẽ nói: “Tỷ tỷ…”
Ta vỗ hai cái vào mu bàn tay nàng: “Tỷ tỷ hiểu rõ.”
Đôi mắt nàng ấy như ngọn đuốc, lập tức sáng lên lấp lánh, trên má cũng ửng đỏ, lướt mắt nhìn Ly Quang nhưng người kia lại chưa từng phát hiện, nàng ấy đã thân thân thiết thiết kéo tay ta nói: “Tỷ tỷ, tỷ đối với Tam ca muội si mê thế này, mặc dù huynh ấy ngây ngốc cũng vẫn muốn ở bên cạnh, chi bằng đừng tới cái núi Nữ Sàng bỏ đi ấy, lưu lại Long Vương Phủ đi?”
Ta lắc lắc đầu, vừa đi vừa nói: “Mặc dù tỷ tỷ biết rõ muội toàn tâm toàn ý vì lo lắng cho bệnh tình của tam ca muội, lại trách tỷ lúc ở trước Tử Mạch Thanh Môn chưa từng đặc biệt chú ý ngăn cản, khiến tam ca của muội thần trí hồn phách bị tổn thương lớn, nhưng ta cùng hắn trước giờ vẫn là tình nghĩa huynh đệ….”Cắn cắn môi, trong lòng có chút chua xót, nhớ tới con rồng ngốc này toàn tâm toàn ý bảo hộ, bây giờ, ngay đến ta cũng không nhận ra…Chỉ sợ nhất thời ta không thể hồi đáp được lòng tốt của hắn. Thấy đôi mắt Bích Dao có chút u ám, nhìn ta chằm chằm, lại mở miệng nói: “Chỉ mong Đại thủ lĩnh Giao tộc có thể điều trị hết cho tam ca của muội, lúc đó ta rời đi cũng có thể yên tâm phần nào.”
Sắc mặt nàng nhất thời tái mét, thanh âm cực kỳ lạnh lẽo: “Thế nào, tỷ tỷ thấy tam ca muội ngốc nghếch, liền quyết ý muốn bỏ rơi tam ca, không hề nghĩ tới tình thâm ý đượm của hai người trước đây, muốn vứt đi rồi tìm chỗ dựa tốt khác sao?” Ánh mắt như có như không quét về phía Ly Quang.
Ta bị lời lẽ bén nhọn của nàng làm cho kinh ngạc, chỉ cảm thấy trước giờ chưa từng quen biết vị công chúa Đông Hải này, giật tay ra khỏi tay nàng, lại dùng chút khí lực áp chế lửa giận trong lòng, mới nói: “Bích Dao, giao tình giữa ta với tam ca muội không phải ngày một ngày hai, trong đó còn có ân oán muội không hiểu rõ, ta cho rằng muội không có quyền gì để mà chỉ trích ta!”
Ta cao hơn nàng một cái đầu, lúc này lại ngẩng cao đầu liếc nàng một cái, thấy Bích Dao đang cắn chặt môi, như thể muốn bật máu, trong lòng vừa thương vừa giận. Trước đây ở núi Đan Huyệt, ta một chút cũng không nhân nhượng, nàng chẳng qua cũng chỉ nói ra suy nghĩ có chút đen tối ẩn giấu trong lòng ta, ta liền thẹn quá hóa giận?
Quả thật Nhạc Kha đối với ta một lòng bảo hộ, không tiếc xả thân cứu giúp, nhưng hắn từ trước đến giờ là một tên ngốc, Long Vương Phi cũng nói rõ Tam thái tử chính là một bào thai vô hồn, dùng chiêu hồn đại pháp, cũng không biết là linh hồn nơi nào, lai lịch không rõ. Nếu suy đoán của ta thật sự không lầm, cộng với cảnh tượng nhìn thấy trong Côn Lôn Kính, linh hồn này chính là tiểu long tử Thiên Giới mà mẫu thân đã nhặt về, ta cần phải gọi hắn một tiếng: “Tiểu cữu cữu”. Mặc dù thiên giới không quá chú trọng lễ giáo như phàm giới, người mảy may không có quan hệ gì cũng không nhất thiết phải xưng hô theo bối phận địa vị, nhưng ta cũng không thể khiến bản thân mình chịu thiệt thòi vì một con rồng ngốc được.
Bất quá ta chỉ là một con chim loan cô độc, không có cha mẹ để dựa dẫm, cũng không có huynh đệ che chở bảo bọc, nếu kẻ chung tình lại là một con rồng ngốc, thật sự là không cần phải sống thêm ở chốn bát hoang tứ hải này nữa, chỉ đợi ngày nào đó ngẫu nhiên chạm mặt một con Áp Dữ khác, bị nó nuốt vào bụng, xương cốt không còn.
Bởi vậy, cho dù lúc này ta đối với con rồng ngốc này ngập tràn cảm kích, quá khứ tuy từng có tình cảm yêu thích đối với hắn, nhưng cũng kháng cự không nổi với cái lạnh thấu xương của núi Nữ Sàng, dần dần nguội lạnh.
Bích Dao chỉ trích ta như vậy, thật sự khiến ta tức giận khó nói nên lời.
Ta cũng không có năng lực đảm đương nhiệm vụ trông chừng con rồng ngốc này, cũng như cùng hắn kết mối lương duyên vạn năm. Nhưng tức giận trong lòng khó nén, ánh mắt liền có chút lạnh. Nàng với ta nhìn nhau chằm chằm hết nửa ngày, cuối cùng nhịn không được, “Oa” một tiếng khóc rống lên.
Mấy ngày trước đó ta bị nước mắt của mẫu thân nàng oanh tạc, giờ phút này lại phải chịu đựng thống khổ thế này, huyệt thái dương không khỏi đập thình thịch, đẩy Ly Quang lên phía trước: “Đều là khách của nhà ngươi, nhanh nhanh đến gặp phụ mẫu ngươi thôi, để khỏi thất lễ.”
Bích Dao nghe thấy ta viện cớ từ chối như thế, mới ngừng tiếng khóc.
Từ đầu chí cuối, Nhạc Kha giống như kẻ mất hồn, ngơ ngơ ngác ngác nhìn ta với Bích Dao náo loạn. Xé rách cả da mặt, cũng không có chút phản ứng.
Ta từng nghe nói chiêu hồn đại pháp nếu thành công, từ đó trở đi hồn phách cùng thân thể hợp nhất, sau này cũng không có trở ngại gì. Nhưng nếu như thất bại, không thể đem ba hồn nhập vào cơ thể, sợ là hậu hoạn khôn lường. Bây giờ thấy tình trạng Nhạc Kha thế này, dĩ nhiên là có dấu hiệu hồn phách sắp tách rời khỏi thể xác, không khỏi gấp rút đẩy Ly Quang một cái: “Ly Quang, ta thấy Nhạc Kha tựa như có chút không ổn, nhanh nhanh đi tìm đại thủ lĩnh.”
Giao nhân đại thủ lĩnh quả rất uy nghiêm, chỉ một ánh mắt lạnh lùng, Ly Quang đã mồ hồi đầy đầu, trên mặt hiện lên vẻ sợ hãi.
Nếu sớm biết hắn e ngại phụ thân hắn như thế thì ta nhất định sẽ không cưỡng cầu bắt hắn dẫn ba người bọn ta đến Giao Nhân Vương phủ làm gì. Nhưng hắn lại quay đầu, len lén nhếch khóe môi mỉm cười với ta, hàm ý an ủi, khiến ta không biết nên làm thế nào mới tốt.
Bích Dao vài ta vừa mới gặp qua vị trưởng tộc này nhưng thấy ông ấy ngồi trên bảo tọa thi triển ảo thuật, vây Nhạc Kha cùng với chính mình trong một tầng sương mù nhàn nhạt, hai người bọn ta kinh ngạc,cứ thế dán mắt vào đám sương mù đó.
Có gấp cũng không được gì, bất quá đợi qua một canh giờ, sương mù tự động tản đi, Giao Nhân thủ lĩnh trán đầy mồ hôi đứng dậy, vẻ mặt ngưng trọng, Nhạc Kha lại nằm trên tháp bên dưới bảo tọa an nhàn ngủ say.
Bích Dao vẫn là một tiểu cô nương, lo lắng cho huynh trưởng, vội vàng tiến lên hỏi: “Giao bá bá, Tam ca của con thế nào rồi?”
Giao Nhân thủ lĩnh trầm tư nói: “Dao nhi có biết lệnh huynh chỉ có một hồn một phách?”
Bích Dao “A” lên một tiếng “Ý Giao bá bá chính là hồn phách của tam ca không toàn vẹn?”
Ta thường nghe nói ba hồn bảy phách mới coi là đầy đủ, Giao Vương Phi cũng nói Nhạc Kha chính là một bào thai vô hồn, Long Vương thi triển chiêu hồn thuật mới giúp hắn có được hồn phách.
Mặc dù bà nói chiêu hồn thuật không hoàn toàn thành công, nhưng nếu chiếu theo lời Giao Vương đại thủ lĩnh, đâu chỉ là không thành công, đích thực là thất bại thảm hại!
Giao Nhân bộ tộc và Đông Hải thủy tộc cùng sống ở thủy vực, từ trước tới nay vẫn luôn là vui ngọt có nhau. Ngẫm thấy vị Giao Vương thủ lĩnh này đối với sự tình nhà Đông Hải Long Vương chính là tường tận rõ ràng, cau mày nói: “Dao nhi có điều không biết, năm đó lúc phụ thân cháu thi triển chiêu hồn thuật, bổn vương cũng không có mặt, mấy năm nay gặp Tam thái tử cũng cảm thấy sắc mặt bình thường nên chưa từng tỉ mỉ quan sát thái tử. Hôm nay nhìn thấy, trong ba hồn của thái tử có đến hai hồn đã lạc mất. Bổn vương truy theo khí trạch của hồn phách dò tìm kỹ lưỡng, một hồn không biết tung tích, hồn kia tựa như bị cất giấu ở nơi thủy vực tối tăm, nhưng người thi thuật thủ pháp cao minh, ta không thể vào, chỉ cảm giác được thôi.”
Trong đầu ta bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Thủy vực âm u tối tăm nhất định chính là ở nơi ta nhìn thấy trong Côn Lôn Kính, Nhạc Kha trong ảo cảnh đã dẫn ta tới một căn phòng bằng đá, bên trong quan tài đựng một thi thể, lẽ nào hồn phách còn lại chính là đang nằm trong thi thể đó?
Về phần hai hồn phách khác, chẳng lẽ một trong số đó chính là hồn phách ta đã gặp ở bên trong Côn Lôn kính?
Vị Long tam thái tử này có đôi khi tính cách phân chia rõ rệt, lý nào là do hai mảnh hồn phách bài xích lẫn nhau không thể dung hợp? Hay là hai mảnh hồn này lại có thể dưới sự trợ giúp của Côn Lôn Kính tráo đổi cho nhau, bởi vậy vị Long tam thái tử mà ta quen biết không chỉ hay quên, mà tính cách còn có điểm bất đồng?
–Chỉ vì hai hồn phách này đều tự niêm phong những mảnh ký ức của chính mình, Long Tam thái tử mới mắc phải chứng hay quên?
Ta âm thầm suy đoán như vậy, duỗi tay sờ sờ Côn Lôn Kính đang treo bên hông dưới lớp áo choàng, thì ra thời khắc Nhạc Kha với ta cùng nhau tỉnh lại, nguyên nhân chính là vì Côn Lôn Kính này?
Khi đó ở núi Nữ Sàng, ta bị hỏa châu của Áp vương đả thương, cơ hồ hồn phi phách tán, hắn biết rõ Côn Lôn Kính chính là bảo vật bảo hộ hồn phách của chính mình, nhưng lại lén lút đưa cho ta, suốt hai trăm năm canh giữ bên cạnh một kẻ ngủ mê mệt là ta, mới có thể đem hồn phách ta tụ lại…Con rồng ngốc nghếch này!
Trong lòng ta khốn khổ vô cùng, nhất thời khó quyết. Thế nhưng trong mắt đã có hơi nước nổi lên, liên vội vã quay đầu, lặng lẽ lau đi.
Chỉ nghe thấy Giao vương đại thủ lĩnh lại nói: “Hôm nay mảnh hồn phách trên người điện hạ lại bị Tử Mạch trên Thanh Môn thương tổn, thần trí mới tạm thời u mê, gặp người không nhận biết được. Bổn vương đã thay điện hạ tu bổ phần hồn phách này, chỉ mong sau này gặp được cơ duyên, triệu hồi được hai mảnh hồn phách kia, điện hạ liền có thể khỏe mạnh như thường.”
Bích Dao hung hăng trừng ta một cái: “Đều là do tỷ, xúi Tam ca muội đi lấy Tử Mạch.”
Giờ phút này trong lòng ta vừa chua xót vừa đau đớn, vạn năm qua lần đầu tiên có loại cảm giác này, chỉ cảm thấy không những xa lạ, ẩn chứa đôi chút ngọt ngào khó nói, mà còn có một loại cảm giác đau đớn ẩn ẩn nổi lên trong lòng, cũng không biết là ai đã cất giấu một mảnh hồn phách Nhạc Kha trong quan tài đá, pháp thuật cao thâm đến độ khiến thủ lĩnh Giao tộc cũng phải bó tay không có cách nào?
Về phần tiểu nha đầu oán giận thế này, mặc dù không phải ta xúi Nhạc Kha đi lấy Tử Mạch, nhưng việc hắn đi lấy không hẳn là không có can hệ với ta, bị nàng oán giận thế này, trong lòng ta cũng không có ý khổ sở.
So với ân tình Nhạc Kha đã dành cho ta, chút trách cứ nho nhỏ này thật sự chẳng đáng là gì.
Nhưng Ly Quang cho rằng ta khó chịu, lặng lẽ nghiêng người nói vào tai ta: “Thanh nhi đừng buồn, Long Tứ công chúa tuổi còn quá nhỏ, lời lẽ có chút thất thố, đây tuyệt không phải lỗi của nàng. Tử Mạch thu hồn phách, Nhạc Kha chỉ có một hồn, miễn là đứng phía trước Thanh Môn, sự tình này cũng khó tránh khỏi.”
Ta bị hảo ý của hắn thuyết phục, gật gật đầu qua quýt: “Ta hiểu mà. Biết muội ấy chỉ là vì đau lòng mà thôi.”
Lại tiến lên tỷ mỷ quan sát Nhạc Kha, nếu ta dự đoán không lầm, chẳng bao lâu nữa nếu có thể tìm được cao nhân, khẳng định có thể triệu hồi được cả ba hồn phách của hắn.
Nếu hồn phách bên trong cơ thể của Long Tam thái tử chính là tiểu long tử của Thiên đế gia, ta phải gọi hắn một tiếng “tiểu cữu cữu”, bây giờ hắn đang ngủ say bên trong quan tài đá, thế này có gì tốt chứ?
Trong nhất thời ta chỉ cảm thấy tình nghĩa khó phân, trong thân thể của Đông Hải Long vương Tam thái tử chính là một hồn phách không nơi nương tựa, nếu năm đó triệu đến chính là hồn của “Tiểu cữu cữu”, nhưng tiểu cữu cữu vẫn chưa chết, chỉ là bị nhốt trong quan tài… Nếu có một ngày hắn tỉnh lại, đương nhiên sẽ muốn thu hồi hồn phách của bản thân về chứ?
Lúc đó, Tam điện hạ của Đông Hải Long Vương Gia chính là một bào thai vô hồn sẽ bị phản phệ, thân thể nhất định sẽ không chịu đựng được lâu.
Trong lòng ta rối rắm vô cùng, giống như có một đám sợi rối, đầu này gắn với đầu kia, gỡ đầu kia đầu này nhất định sẽ bị vướng, lại ôm một bí mật trong lòng không thể thương thảo với bạn bè thân hữu, Ly Quang liên tục gọi ba tiếng mới phát hiện, đành phải theo Giao Nương cùng với Bích Dao dìu Nhạc Kha tới tẩm điện của Ly Quang, thu xếp ổn thỏa, mới rảnh rỗi chút đỉnh nghỉ ngơi một lúc.
Ly Quang ngồi xuống chiếc ghế san hô bên cạnh ta, nhẹ giọng an ủi: “Thanh nhi, nàng không cần phải lo lắng, có l ẽ hai ngày sau Nhạc Kha sẽ tỉnh lại. Ảo thuật của phụ vương cao thâm, người nếu đã nói tu bổ xong tốt hồn phách của Nhạc Kha, chính là đã tu bổ ổn thỏa rồi. Đợi Nhạc Kha tỉnh lại, nhất định nhận ra nàng và ta.”
Vẻ mặt Bích Dao không chút thiện ý, nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh Ly Quang, nhàn nhã nói: “Tỷ tỷ nếu đã thương nhớ ca ca muội, chi bằng vĩnh viễn ở bên cạnh bầu bạn với huynh ấy đi?”
Ly Quang khẽ giật mình, bình tĩnh nhìn ta.
Suy đoán trong lòng ta đã gần với chân tướng, chỉ cảm thấy đề nghị của Bích Dao cũng không có gì phức tạp, nếu sự thật thật sự đơn giản như vậy, yêu cầu của nàng không hẳn là không thể. Nhưng nàng ấy muốn ta bầu bạn cùng, là hồn phách của Nhạc Kha, hay là thân thể của Long Tam thái tử?
Sợ là ngay đến chính bản thân ta cũng không rõ nữa a!
Ta lắc lắc đầu, cười nói: “Ta cũng cực kỳ thương nhớ Ly Quang, lẽ nào muốn ta vĩnh viễn bầu bạn cùng Ly Quang?”
Sắc mặt nàng ấy đại biến, hung hăng phất tay áo bỏ đi.
Ly Quang khẽ mỉm cười, thở dài: “Thanh nhi, nàng đúng là bướng bỉnh mà!”