Long Vương Phi thấy ta chưa từng lên tiếng trả lời, nghiêng đầu yên lặng nhìn ta hết nửa ngày, ta bị bà nhìn đến sởn tóc gáy, còn đáng sợ hơn lúc đối mặt với Áp Dữ. Ta trước giờ chưa hề khiến người khác vui vẻ, bà mặc dù tính tình âm nhu, nhưng lại có thể làm ra chuyện tàn nhẫn này, mưu tính trăm bề, quyết không buông tha ái thiếp của Long Vương, vạn nhất có gì bất mãn với ta …quả thực không dám tưởng tượng ta sẽ rơi vào kết cục thế nào đây.
Thế nhưng bà lại cười, nét thê lương trong mắt càng lúc càng đậm, thở dài: “Đứa nhỏ này lại đang nghĩ gì vậy?” Kéo tay của ta qua, đem các ngón tay của ta nắm lại, lúc này ta mới phát hiện toàn thân đã bị giữ chặt, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Bà nắm chặt tay ta, sau một hồi ngừng thật lâu cuối cùng mở miệng: “Hai con ngư tinh chết không lâu, ta liền có Kha Nhi,—trăm năm sau thì sinh nó…”
Đôi mắt xinh đẹp của bà dần dần tràn ra lệ nóng, mặc dù ta không biết vì sao bà lại khóc, trong lòng rất hiếu kỳ, không biết Long Vương liệu có ăn ngư tinh hay không. Nhưng việc này bà nếu không đề cập đến, ta thực không dám mở miệng hỏi, chỉ có thể mặc bà giữ chặt tay ta, giống như muốn mượn chút sức lực từ đó, cực kỳ khốn khổ nói: “Kha Nhi sinh ra chính là một bào thai vô hồn…”
Ta há hốc miệng, trăm ngàn lần chưa từng nghĩ tới, trước nay cũng chưa từng kinh ngạc như lúc này. Trước giờ nghe nói bào thai vô hồn là hình phạt ông trời giáng xuống phụ mẫu tiên giới gây ra đại tội, đứa nhỏ sinh ra ngớ ngẩn, chỉ có thân xác mà không có ba hồn, nếu muốn giữ lại đứa nhỏ này, phải dùng đến chiêu hồn đại pháp.
Đông Hải Long Vương chưởng quản thủy vực một phương, tạo mây làm mưa, thuật chiêu hồn đại pháp nhất định là dễ như trở bàn tay.
Trên người ta dần dần có chút lạnh, thì ra thiếu niên vẫn gọi ta “tỷ tỷ”, hồn phách trên người quả nhiên có không ít quan hệ với mẫu thân.
Long Vương Phi không ngừng tuôn lệ, cả khuôn mặt đều ướt đẫm: “Lúc Kha Nhi sáu trăm tuổi, Long Vương đã dùng chiêu hồn đại pháp…Cũng không biết là chiêu hồn đại pháp chưa từng thành công, hay là có nguyên nhân gì, Kha Nhi ban đầu liền tự xưng là Nhạc Kha, nhưng lúc mê lúc tỉnh. Mọi thứ chúng ta đều chiều theo nó. Bản thân Vương Gia vì vậy cũng đã lên thiên đình bẩm báo, sau này cũng tu tâm dưỡng tính, quả thực chưa từng đem yêu tinh bên ngoài về phủ…”
Từ trong lời nói của bà, ta cảm nhận được vị chua xót, lại bị đôi mắt đẫm lệ của bà làm mềm lòng, nhịn không được khuyên nhủ: “Vương Phi đừng khóc, Tam điện hạ chẳng qua là nhất thời khốn khó, nếu như gặp được cơ duyên, khẳng định có thể chuyển nguy thành an.”
Bà thế nhưng lại níu chặt vạt áo ta, khóc đến đứt ruột đứt gan: “Mấy vạn năm qua, ta chưa từng nói chuyện này với Vương Gia, chỉ âm thầm gánh chịu một mình. Nhưng trong lòng biết rõ, nạn này của Kha Nhi nhất định có liên quan không nhỏ với việc ta giết hại hai cá chép tinh, cũng may sau đó, trong khoảnh khắc đã đem món cá kho đổ đi, không hề cho Vương Gia dùng, mới giữ lại được chân thân của Kha Nhi…Loan cô nương, cô hãy cứu nó được không?”
Từ nhỏ chí lớn, hiếm khi ta khóc lóc kể lể, chỉ cảm thấy đã ăn nhờ ở đậu, khóc than cũng chẳng được gì. Dần dà mỗi khi có chuyện thương tâm, cũng chỉ lên đỉnh Phượng Dực Nhai ngây ngốc một hồi, nhìn bầu trời cao rộng thưa thớt mây, gió lạnh táp vào mặt, mọi chuyện cứ thế mà bay đi hết. Hôm nay bị một phụ nữ trung niên níu áo khóc lóc kể lể bi ai thống thiết, đương nhiên tay chân luống cuống, thấy nước mắt bà giọt giọt rơi rơi trên áo choàng của ta, trong lòng cực kỳ may mắn vì hôm nay mặc trên người chính là áo dệt Giao Tiêu sa, không hề bị lấm bẩn.
Ta lắp ba lắp bắp muốn đỡ bà đứng dậy, hết sức nghi hoặc nói: “Vương Phi cũng biết Thanh Loan trước mắt chỉ là một địa tiên, pháp thuật thấp kém không nói, nửa điểm kiến thức lại càng không có. Nếu nhờ Thanh Loan cứu Tam điện hạ, khác nào là chuyện cười!”
Long Vương Phi đưa tay lau châu lệ trên mặt, tức thì giọt lớn giọt nhỏ lại nối đuôi nhau trào ra, bà chỉ giữ chặt ta không buông: “Mấy ngày nay bổn cung lẳng lặng quan sát, lúc có cô nương, Kha Nhi liền thanh tỉnh được một chút. Cô nương tính tình nhanh nhẹn, tâm trí lại trong sáng thuần khiết, nghĩ thấy nhất định là nguyên nhân này, có cô nương bầu bạn với Kha Nhi, nó mới có thể bình tâm. Vì vậy hôm nay bổn cung đặc biệt đến thỉnh cầu cô nương…” Đương nói liền vén vạt áo, như muốn quỳ xuống.
Bất luận thế nào, bà là trưởng bối, lại là thượng thần, ta chỉ là một địa tiên nho nhỏ đương nhiên vô phúc đón nhận lễ này, vội vội vàng vàng đứng dậy tránh đi, khó xử nói: “Vương Phi làm khó tiểu tiên rồi!”
Bà vẫn níu chặt ta không buông: “Loan cô nương hôm nay nếu không đồng ý, bổn cung sao có thể an tâm? Đây là báo ứng của bổn cung, nhưng lại rơi vào Kha Nhi, nó cũng không làm gì sai, nhưng lại phải gánh chịu thống khổ ủy khuất này…” Rồi lại gào khóc một trận.
Ta bị bà khóc đến phiền không chịu nổi, chỉ thấy bản thân trước giờ đại khái đánh giá cao nước mắt nữ nhân, bà khóc thế này, thế nhưng nhìn lại vẫn hết mực đoan trang, mày than bị nhòe, mặt lại không đỏ, ngẫm ngẫm nghĩ, chính là Long tộc tính thủy, khóc lên nước mắt lại càng nhiều. Đành phải đỡ tay áo dài của bà nói: “Vương Phi có điều không biết, nhiều lần trong lúc nguy nan Tam điện hạ luôn cứu giúp tiểu tiên, nếu tiểu tiên đã biết được chuyện này, sao có thể bỏ mặc Tam điện hạ không quan tâm? Thanh Loan nhất định thời gian này sẽ ở lại, chiếu cố Tam điện hạ vượt qua kiếp nạn gian nan này.”
Bà thấy ta đồng ý, vừa cảm kích, vừa nhanh chóng cất tiếng gọi: “Người đâu, còn không nhanh đem lễ vật đã chuẩn bị dâng lên?”
Không bao lâu, cửa điện rộng mở, vô số ngư nương bưng khay khay bảo bối chậm rãi tiến vào, trong khay tất thảy đều là bảo quang lóa mắt, trong đó hơn phân nửa ta chưa từng biết đến. Chỉ biết viên tròn tròn có ánh sáng nhu hòa nhất định là Đông Hải Dạ Minh Châu, màu hồng là san hô, số còn lại hoàn toàn không biết, còn có rất nhiều trang sức trâm cài vòng cổ, ta hoa mắt nhìn một hồi, nghi ngờ nói: “Vương Phi đây là…”
Nước mắt trên mặt bà đã khô, lúc này nắm tay ta giảng giải một hồi, ta cực kỳ không kiên nhẫn, khẩu khí có chút nóng giận: “Vương Phi thế này là đang làm gì vậy?”
Sắc mặt bà chưa hề biến đổi, cầm lên một viên Dạ minh châu to bằng nắm tay: “Viên châu này mặc dù không phải vật quý giá gì, nhưng là Dạ Minh Châu Đông Hải cất giữ nhiều năm. Giữ làm lễ vật cũng coi là thích hợp.”
Ta bị dáng vẻ bồi thường bù đắp này của bà dọa sợ, không ngừng khước từ: “Vương Phi, mặc dù Thanh Loan chưa từng thấy qua bảo vật này, nhưng cũng không cần thiết phải lãng phí tặng cho Thanh Loan. Tiểu tiên một thân một mình, lang bạt khắp nơi, những bảo vật này đương nhiên không dùng tới, huống chi Tam điện hạ xả thân cứu mạng tiểu tiên không phải chỉ có một lần, tiểu tiên ở lại bên cạnh người vài năm, đợi bệnh tình của người ổn định mới rời đi, cùng là điều nên làm.”
Vừa nói vừa đẩy ngư nương đang tiến đến gần ra, vội vội vàng vàng cáo từ.
Buổi trưa mấy ngày sau, ta đang ngồi cạnh Nhạc Kha ngủ gật, trên đầu bị gõ nhẹ, đột ngột choàng tỉnh mở to mắt, lại thấy Bích Dao cười tủm tỉm đứng trước mặt ta, trong mắt ý cười mờ ám: “May mà Tam ca có nữ nhân si tình như tỷ tỷ đây bên cạnh giúp đỡ, cũng coi là phúc khí của huynh ấy!”
Ta mở miệng muốn biện minh, nhưng nghĩ cũng vô ích, bèn nhe răng giống như thị uy, lại chọc nàng cười to, kinh động Nhạc Kha đang ngủ trên tháp, ôm cánh tay ta hỏi: “Tỷ tỷ, lại sao vậy?”
Gân xanh trên trán ta cơ hồ nổi hết cả lên, có chút hối hận khi quen biết với tên ngốc nhà Đông Hải Long vương này.
Thằng nhãi Nhạc Kha này mấy ngày liên tiếp có chút kỳ quái, nếu như ta ở bên cạnh, hắn thanh tỉnh lên rất nhiều, thế nhưng chỉ rời đi chốc lát, hắn lại càng mơ mơ hồ hồ đến đáng sợ, bất đắc dĩ ban đêm ta đành phải ở lại trong tẩm điện của hắn, dẫn đến mấy ngư nương thị hầu mím môi cười đến ám muội.
Ở chỗ không người ta không hẳn là chưa từng nghĩ đến việc: nếu như hắn không ngốc, ta dời một phần tâm trí cũng không sao….Ngốc thế này, ngay cả ta và mẫu thân cũng không phân rõ, quả thực không phải là chuyện đùa.
Long Vương Phi nếu đã quyết tâm đem nguồn căn duyên cớ nói rõ ràng, khẳng định là thấy Nhạc Kha gặp ta có ba phần tỉnh táo, đoán chắc là bên trong thân thể đứa con trai này một tia hồn phách có mối duyên cũ với ta, vì vậy mới hạ nét mặt già nua đến ngăn ta, chỉ mong có thể nương nhờ chuyện xưa giúp hắn thanh tỉnh vài phần.
Ta đã thiếu nợ Nhạc Kha rất nhiều, mấy lần cứu giúp đương nhiên không thể nào quên, đành phải mỗi ngày cùng hắn chơi đùa, chỉ trông mong hắn nhanh nhanh tốt lên.
Nhưng tên ngốc này bây giờ cực kỳ ngoan ngoãn, vừa không giống bộ dạng trêu hoa ghẹo nguyệt mặt cười hi ha, cũng không giống dáng vẻ lạnh lùng vô vị trong quá khứ, có chút giống Cửu Ly nhu thuận bám người, không có lúc nào không theo sát phía sau ta, yếu ớt gọi: “Tỷ tỷ- -“
Ta bị hắn kêu đến bực mình, âm thầm suy đoán năm đó hắn nhất định cũng gọi mẫu thân như thế, trước mặt Bích Dao không thể véo hắn cắn hắn, một bụng căm tức không chỗ phát tiết, đành phải kéo hắn dậy, đi tới đi lui xung quanh ở ngoài điện, chỉ mong hắn vận động nhiều nhiều tiêu bớt tinh lực, bớt bám ta một chút.
Bích Dao thấy ta dắt hắn ra rừng san hô đi lại vòng vèo, theo ở phía sau không ngừng cười to, bất tri bất giác đã ra khỏi Đông Hải Long Cung, xung quanh là vùng nước âm u, Tị Thủy Châu trong ngực ta đúng là hiệu quả cực tốt, dù là người cá bơi ngang qua, hay gặp binh tôm tướng cá, cũng cực kỳ cung kính. Mặc dù tên ngốc Nhạc Kha đã quên sạch chuyện của bản thân mình, nhưng bước đi trong nước, nhẹ nhàng phiêu lãng, cư nhiên có vài phần dáng vẻ phong lưu, chỉ tiếc là ánh mắt lại giống như đứa nhỏ phàm giới năm-sáu tuổi, ta không khỏi cảm khái nhớ lại quang cảnh lần đầu tiên gặp hắn.
Ba người chúng ta đi lại chung quanh đáy nước Đông Hải, gặp người cá, san hô trai nương kì đà cản mũi, cũng không biết là đi được bao lâu, Bích Dao vui vẻ nói: “Tỷ tỷ, chúng ta đã tới Tử Mạch Thanh Môn.”
Ta ngẩng đầu lên, trong tầm mắt là một tòa kiến trúc san hô giống với điện thờ. San hô của cổng kiến trúc này chính là có màu xanh hiếm thấy, sắc xanh ngọc lóng lánh, xa xa đều tràn ngập ánh sáng nhu hòa, chính là một tòa cung điện san hô hùng vĩ.
Vẻ mặt Bích Dao hưng phấn, ta dừng bước, chỉ cảm thấy tòa cung điện san hô nổi dưới đáy biển này lộ ra một cảm giác quỷ dị, không khỏi nghiêng đầu hỏi: “Bích Dao, ai ở trong cung điện này?”
Má nàng ửng đỏ: “Cung điện San hô này chính là ngọc thành của bộ tộc Giao Nhân….Ly Quang ca ca lâu nay ngụ ở thành này!”
Ta vui mừng nhướng đuôi mày. Trong nước không thể đằng vân giá vũ, đi thẳng một đường tới đây, quả thực có chút mệt, vì thế dán mắt nhìn Bích Dao cười nói: “Có lẽ mấy ngày nay Dao Nhi không gặp Ly Quang, trong lòng nhớ nhung khôn xiết, mới dẫn ta với Tam ca muội đến thành này gặp giai nhân?”
Mặt Bích Dao đỏ ửng, nhanh chóng chạy đi mấy bước về phía trước: “Muội đi tìm Ly Quang ca ca!” Một thân sam y xanh biếc chạy về phía Tử Mạch Thanh Môn, không thấy tăm tích.
Ta hướng lên phía trước vài bước cẩn thận quan sát, nhưng thấy Tử Mạch Thanh Môn giống như ở trên đỉnh mây mù, dưới chân sương dày che lấp, cư nhiên không thể thấy được gốc rễ cắm ở nơi nào, ngẩng đầu nhìn lên, cánh cổng này cao cực kỳ, độ cao sánh với nhà ba – bốn tầng của người bình thường, trên đó khảm một viên bảo thạch màu tím cực lớn, cũng không rõ là có ma lực gì, nhưng xa xa nhìn lại giống như có một thứ ma lực, khiến ta ló đầu hết nhìn lại nhìn, thiếu chút nữa lướt nhẹ mà đi, hướng lên trên đi sờ sờ viên bảo thạch màu tím.
Đương lúc nhiệt tâm sờ sờ chà xát, cánh tay bị nắm giữ một cách đầy sợ hãi, Nhạc Kha nhỏ giọng nói: “Tỷ tỷ, tỷ muốn bỏ lại đệ sao?”
Ta đau đầu vỗ vỗ trán, cố gắng chấn chỉnh lại sai lệch của hắn: “Nhạc Kha, ta không phải tỷ tỷ của ngươi, gọi ta Thanh Loan.”
Hắn hoảng sợ nới lỏng hai tay nơi cánh tay ta, vẻ mặt nghiêm trang trẻ con: “Bệnh cũ của tỷ tỷ lại tái phát sao?”
Ta thừa nhận lúc đầu ở lại cùng hắn, ngoại trừ báo ân còn có nguyên nhân khác, chính là muốn từ miệng hắn biết được chút chuyện cũ của mẫu thân, nhưng vạn liệu không ngờ tên ngốc này trí lực lại thoái hóa đến độ u mê, chỉ nhớ được một ít chuyện thời thơ ấu.
Ta nghiêm mặt, hỏi: “Ta phát bệnh cũ gì?”
Hắn can trường dũng cảm không sợ chết, đôi con ngươi trong sáng tinh khiết như mạch suối, nét cười như sóng vỗ dịu dàng, lộ ra hàm răng trắng sáng: “Tỷ tỷ, tỷ vẫn thích thu thập bảo thạch xinh đẹp?”
Ta ngơ ngác đứng tại chỗ, nghĩ một hồi mới rõ ràng, đây nhất định là sở thích kỳ quái của mẫu thân. Không đợi ta hiểu rõ mọi chuyện, hắn đã xắn tay vén áo, tư thái tuyệt vời phiêu lãng mà đi về phía bảo thạch màu tím.
Trong lòng ta có chút cảm động, chỉ cảm thấy con rồng này ngốc thì cứ ngốc đi, nhưng lại một bụng nhiệt tình, trước giờ vẫn là tận tâm che chở ta, đang lúc ngây ngốc nhìn hắn, chợt nghe một giọng kinh hô: “Dừng tay – -“
Quay đầu nhìn, chính là Ly Quang mái tóc dài tự rong biển đang gấp rút đi tới, trên mặt mặc dù có nét vui mừng, nhưng phần lớn vẫn là ngạc nhiên nghi ngờ.
Nhạc Kha u u mê mê trừng mắt quay đầu, đạp nước thẳng một đường đáp xuống, đứng trước mặt ta rồi lại liếc nhìn ta, bất ngờ nói: “Ngươi là ai?”
Mồ hôi lạnh trên trán ta bắt đầu túa ra, kinh hãi: “Ngay đến ta mà ngươicũng không nhận ra?”
Ánh mắt hắn mờ mịt, giống như nai con lạc đường, bộ dáng thập phần vô tội.
Ly Quang vội vàng đi nhanh tới, giữa lấy cổ tay hắn rồi bắt mạch, cuống quít nói: “Nguy rồi nguy rồi, hắn bị Tử Mạch làm thương tổn đến khí lực tinh thần, làm thế nào mới được đây?”
Bích Dao theo sát phía sau hắn chỉ viên bảo thạch màu tím, lẩm bẩm nói: “Huynh nói nó? Thảo nào mọi khi lui tới đều khiến muội nửa mắt cũng không muốn nhìn nhiều.”
Ta lại nhiều lần nhìn viên bảo thạch tím bằng cả hai mắt, chỉ cảm thấy đầu óc một trận mơ mơ màng màng, vội vàng trấn định tâm thần, lo lắng nói: “Ly Quang, tên này vốn dĩ đã u u mê mê, thành ra thế này, là hoàn toàn u mê rồi! Ta phải giao phó thế nào với Long Vương Vương Phi đây?”
Sắc mặt hắn trịnh trọng nói: “Viên bảo thạch này gọi là Tử Mạch, tiên nhân phàm là tu vi thấp một chút, đều thua trước ma lực của nó. Người bị nó hấp thu khí lực tinh thần chỗ nào cũng có. Mấy vạn năm qua ma lực nó gia tăng rất nhiều, ngay đến Phụ vương cũng không thể chống lại, nó chính là bảo vật hộ thành của tộc Giao nhân chúng ta.”
Trong lòng ta lạnh toát, nhớ tới thủ đoạn ác độc của Long Vương Phi, nếu như biết được con của bà vốn dĩ có chút tỉnh táo, bây giờ bị ta dắt tới đây hoàn toàn u mê si ngốc, cũng không biết làm thế nào cho phải, nhất thời mồ hôi túa ra đầy mặt.
Ly Quang nhìn thấy nét mặt lo lắng của ta, tiến lên kéo tay ta nói: “Thanh nhi, nếu đã đến đây, vậy thì hãy ở lại trong cung. Ta đi thỉnh cầu phụ vương, xem thử người có biện pháp gì không.” Ta với hắn có mấy vạn năm giao tình, trước giờ cũng tốt bụng hay giúp đỡ người khác, nghe hắn nói đồng ý thỉnh cầu phụ vương hắn tìm biện pháp, trong lòng có chút nhẹ nhõm.
Nhưng Bích Dao tuổi nhỏ chưa từng trải qua sóng to gió lớn, đứng phía sau Ly Quang, vừa mới tươi cười lập tức nhanh chóng khóc lên, nghĩ là lo lắng cho bệnh tình của Tam ca nàng, nhưng lại không thể thầm oán trách ta. Trong lòng ta hối hận, khó khăn nặn ra chút nét cười, an ủi nàng: “Dao nhi đừng nóng vội, Đại thủ lĩnh Giao tộc ảo thuật cao thâm, nhất định có thể khiến tam ca muội thần trí thanh tỉnh.”
Đôi mắt nàng ấy đầy lệ, chăm chăm nhìn ta cùng với Ly Quang, không nói tiếng nào, nước mắt đã theo khuôn mặt nàng chảy xuống, dáng vẻ cực kỳ thương tâm. Ta rút tay khỏi tay Ly Quang, tiến lên kéo đôi tay lạnh lẽo của nàng, nhưng lại bị nàng giựt tay lại, nhìn ta đầy khinh thường.