Ta mặc dù tính tình ngang bướng, nhưng cũng biết rõ bản thân hiện tại thân cô thế cô không nơi nương tựa, không giống như Đan Chu lúc nào cũng có mẫu thân ruột thịt ở phía trên thay nàng ta tiêu tai giải nạn. Còn ta, từ khi bị phạt đến núi Nữ Sàng, sống chết không rõ nhưng cũng chả có ai để tâm. Mỗi khi nghĩ đến đây lòng ta lại chùng xuống.
Có điều nơi ta đang đứng là một thế giới ngập tràn ánh sáng, ngay cả cái bóng của mình cũng chẳng thấy đâu, cho nên bao nhiêu tổn thương, tủi hờn cũng chỉ là những ý nghĩ thoáng qua trong óc ta, trong nháy mắt những ý nghĩ này đã bị ánh sáng nơi đây xua tan, trong tim ta chỉ còn lại sự tò mò, thích thú.
Ta một lòng muốn tìm ra ngọn nguồn của thế giới sáng rực này, chừng nửa canh giờ sau, ta nhìn thấy từ phía xa xa một thân ảnh màu trắng, thân ảnh ấy tiến lại phía ta mỗi lúc một gần, khi đứng trước mặt ta liền ân cần chào hỏi: “Thanh nhi, vì sao nàng không từ mà biệt?” Nói xong còn định tiến đến ôm lấy ta.
Ta vô cùng kinh hãi, há hốc mồm hỏi hắn: “Ngươi nhìn thấy được ta?” Thân ảnh màu trắng này nhướng mày mỉm cười, đó là Nhạc Kha mà ta từng thích. Nhạc Kha cười to: “Ta thường hay đi đến nơi này trong mơ, để có thể nhìn lại một ít chuyện cũ năm xưa, nhưng trước nay chưa từng gặp qua một vị tiên hữu nào nơi đây, thực sự rất tịch mịch!” Ta mặc dù không biết vì sao hắn xuất hiện ở nơi này, nhưng có thể ở trong một thế giới xa lạ tình cờ gặp lại bạn cũ, cũng coi như là một chuyện may mắn. Ta suy nghĩ một lúc rồi cất tiếng hỏi bằng giọng nghi hoặc: “Ngươi thường đến thế giới này, chắc hẳn sẽ biết cách nào rời đi?” Hắn thân thiết nắm lấy tay của ta. Kỳ lạ là ta lại cảm giác giống như linh hồn mình mọc ra một cánh tay, tuy rằng không nhìn thấy cánh tay ấy nhưng vẫn có cảm giác rất quen thuộc, giống như cảm giác trước đây hắn từng nắm tay ta. Nếu ta không thể tìm thấy tay mình thì làm sao có thể rút tay ra khỏi tay hắn được, do đó đành để hắn nắm lấy.
Hắn trừng mắt nhìn ta, rồi lại thở dài: “Ta chưa bao giờ dám nghĩ sẽ được gặp Thanh nhi trong mộng, Thanh nhi bây giờ nhìn còn đẹp hơn hồi mới quen vài phần. Nếu nàng muốn rời khỏi thế giới này, chỉ cần tỉnh dậy từ trong mộng, tự khắc sẽ rời khỏi, chẳng có gì khó cả.” Ta ngơ ngác nhìn hắn, nói không nên lời. Hắn biết chính mình đến như thế nào, đương nhiên hiểu được như thế nào rời đi. Ta lại không biết chính mình vì sao lạc đến đây, cho nên cũng không rõ cách nào rời khỏi?
Có lẽ hắn thấy bộ dáng ngơ ngác của ta thật thú vị, liền xích lại gần ta, nhìn ta bằng ánh mắt chan chứa tình cảm: “Ta thật không ngờ Thanh nhi có thể quyến rũ động lòng người đến vậy.” Ta nhìn bộ dáng hay quên của hắn, định mở miệng nhắc hắn vài câu, nhưng lại sợ làm hắn thương tâm, đành nuốt xuống câu nói kế tiếp. Không chỉ là ta, cả Bích Dao, Ly Quang đều biết Nhạc Kha có cái tật xấu cực kỳ đòi mạng, đó là dễ quên. Nói theo ngôn ngữ của phàm nhân, hắn chính là tên ngốc nghếch của tiên giới. Chỉ là tứ hải bát hoang từ trước đến nay chưa từng xuất hiện tên ngốc, tiên gia lại rất xem trọng thể diện mặt mũi, con trai Đông Hải Long Vương sau khi hoá thành hình người lại là một tên ngốc, chuyện xấu thế này tự nhiên vợ chồng Đông Hải Long Vương sẽ giấu nhẹm tuyệt không để người ngoài biết được.
Còn nhớ lúc Điền Trì Giao Vương và ta lần lượt rời đi, cả hai chúng ta đều cảm thấy không cam lòng, nên sau một canh giờ liền len lén trở lại, nấp ở núi đá bên bờ Đông Hải. Đợi suốt ba mươi lăm năm, từ lúc gia đình ngư dân duy nhất bên bờ Đông Hải sinh hài tử, đến lúc tiểu hài tử trưởng thành, làm phụ thân, sinh được một tiểu nữ nhi tròn tròn hồng hồng, rốt cục cũng đợi được Nhạc Kha rời khỏi biển. Khi Nhạc Kha vừa rời mặt nước, Điền Trì Giao Vương liền thì thầm vào tai ta: “Thanh nhi, ngươi đi lên xem thử, xem xem cháu ta khi gặp ngươi thì mặt cười hay là mặt xụ?” Ta cảm thấy khó hiểu, bản tính lại ham học hỏi liền nhanh nhảu hỏi ngay: “Nếu hắn cười thì sao? Không cười thì sao?” Điền Trì Giao Vương cười hề hề: “Nếu hắn cười, ngươi liền hướng ta vẫy tay. Nếu hắn không cười, ngươi liền giả bộ đi lầm đường, chạy nhanh trở về.”
Khi đó ta thật không rõ hai loại tình huống này khác nhau như thế nào, nhưng vẫn mơ mơ hồ hồ gọi tới một đụn mây, rồi lại vội vội vàng vàng bay về phía hắn. Khi vẫn còn cách hắn một khoảng khá xa đã nghe tiếng hắn nhiệt tình chào đón: “Thanh nhi! Từ biệt mấy trăm năm, nàng có còn nhớ vị ân công cứu mạng này không?” Ta nhìn xung quanh, trên đầu là mặt trời nóng rát, dưới chân là mặt biển xanh rì, ngay phía trước mặt lại là một thanh niên anh tuấn với nụ cười chân thật cởi mở đến vô tội, hắn làm ta cảm thấy dường như ta và hắn chưa từng gặp lại bên bờ Điền Trì ba mươi lăm năm trước, và dường như những lãnh đạm kinh thường của hắn đối với ta khi ấy chỉ là một cơn ác mộng mà ta không cẩn thận dệt nên.
Ta máy móc gật gật đầu, bí mật hướng về phía sau vẫy vẫy tay, cố gắng nặn ra một nụ cười gượng gạo đáp trả hắn.
Ngay lập tức từ phía sau truyền đến một tràng cười khoái trá: “Ta nói hôm nay trời đẹp thế này, chắc chắn sẽ có chuyện vui, hoá ra là gặp được cháu ta. Cháu ta phong lưu phóng khoáng, chuyến này ra ngoài e rằng đã làm tan nát tâm tư của không ít tiên tử?!”
Ta quen biết Điền Trì Giao Vương cũng khoảng mấy trăm năm, rất ít khi nhìn thấy lão cười giả tạo thế này. Ta thầm nghĩ, nếu tên Nhạc Kha lạnh như băng kia lại đòi đưa lão đến gặp Đông Hải Long Vương, sắc mặt lão khi ấy chắc lại càng thú vị. Ta đang hết sức vui sướng chờ xem người khác gặp hoạ, không ngờ Nhạc Kha đã thân thiết chạy đến chỗ Điền Trì Giao Vương, nói với giọng vừa kính nể vừa ngưỡng mộ: “Nói đến thành tích làm chúng tiên tử tan nát cõi lòng, trong khắp tứ hải bát hoang có ai sánh kịp với tam thúc. Gần đây cháu cũng âm thầm nghiền ngẫm, nhưng vẫn không sánh bằng hai phần mười của tam thúc, mong rằng tam thúc vui lòng chỉ giáo!” Điền Trì Giao Vương tựa hồ đối với những lời này có chút hưởng thụ, rung đùi đắc ý, rồi cất giọng đầy tự hào đáp lại: “Đâu có! Đâu có!” Lại làm ra bộ dáng lấy một tay đưa lên đầu che nắng, mặt thì dáo dác nhìn xung quanh nói với Nhạc Kha: “Tam thúc gần đây vì tiên giới trừ hại, diệt được một con Tuyết Cáp Tinh, vốn định lấy nội đan tinh nguyên của nó, thế nhưng tên súc sinh đó trước khi chết liền đem nội đan tinh nguyên của nó ném xuống Đông Hải. Cháu cũng biết, nếu ta bước vào Đông Hải một bước, đại ca ắt sẽ đem ta đánh gãy chân, cho nên ta chỉ còn cách đứng trên bờ mà tìm kiếm.”
Trong lòng ta đang rất tò mò, ý cười đầy mặt đứng nhìn Điền Trì Giao Vương diễn trò, nghe đến đấy ý cười trên mặt trở nên cứng ngắt, thậm chí còn cảm thấy cơ mặt hơi đau. Tiếp sau, Nhạc Kha lại làm một việc mà ta suốt đời khó có thể quên. Hắn mở miệng phun ra một viên châu hổ phách óng ánh, rồi ung dung kẹp viên châu giữa hai đầu ngón tay đưa đến trước mặt Điền Trì Giao Vương, “Có phải thúc phụ muốn tìm hạt châu này?” Điền Trì Giao Vương gật đầu như bổ củi, không đợi hắn đưa tới nơi đã nhanh tay đoạt lấy, bỏ vào trong miệng, cảm thấy mỹ mãn vỗ vỗ bụng, nghênh ngang rời đi, bỏ lại ta ngây ngốc đứng đấy.
Ta bước lên đụn mây trước mặt, cảm thấy gió biển Đông Hải vốn mát mẻ bỗng trở nên giá lạnh, bèn cười ha ha nói với Nhạc Kha: “Tam điện hạ đi thong thả, tiểu tiên xin cáo từ! Cáo từ!” Nhạc Kha vội vàng bước lên đụn mây của ta, nắm chặt tay ta nhiệt tình nói: “Thân thể Thanh nhi khoẻ lại liền quên sạch Nhạc Kha, thật làm tiểu vương đau lòng quá! Từ khi nàng rời đi, Bích Dao thương tâm không thôi, không bằng hôm nay nàng theo tiểu vương hồi phủ, muội muội nhìn thấy chắc chắn sẽ rất cao hứng.”
Ta tránh trái tránh phải nhưng vẫn tránh không khỏi hắn, cổ tay đã bị hai tay hắn siết chặt, trong lòng bồn chồn, không biết cái tên hay thay đổi thất thường này đang nghĩ gì? Lại giận lão gia hoả Điền Trì Giao Vương kia, lấy được minh châu liền bỏ lại ta một mình, thật sự quá vô tình vô nghĩa.
Ta gượng cười, cố gắng giãy dụa để thoát khỏi xiềng xích của hắn, miệng thì không ngừng kêu gào: “Điện hạ buông tay, buông tay, người có thể bóp nát xương cổ tay của tiểu tiên đấy!” Nhạc Kha vẫn thà chết nắm chặt tay ta, ngoác miệng cười tươi: “Không buông! Không buông! Thanh nhi gian xảo lắm, tiểu vương sợ buông tay nàng sẽ rời đi ngay.” Ta dở khóc dở cười, tình huống này thật đúng là tạo hóa trêu người. Nếu là hai trăm ba mươi lăm năm trước, hắn đã cứu mạng ta, lại còn thâm tình nắm chặt tay ta thế này, chắc chắn ta sẽ cùng hắn tay trong tay sống chết có nhau, bất kể nước sôi lửa bỏng, ta cũng sẽ mãi mãi ở bên hắn, vĩnh viễn không xa rời. Chỉ là giờ phút này đây bao nhiêu vui mừng đã sớm bị gió thổi tan tác, lòng ta rối bời, thật không muốn theo hắn về Đông Hải Long cung. Về phần Nhạc Kha, hắn đang cười mỉm cười rạng ngời, nụ cười của hắn thân thiết ấm áp tới mức ngay cả Huyền Băng vạn năm ở đáy biển sâu cũng phải tan chảy. Quả thực, ta không thể cự tuyệt hắn, đành để hắn lôi lôi kéo kéo, túm ta kéo về Đông Hải Long cung.
Bích Dao cùng ta cách biệt hơn hai trăm năm, vừa nhìn thấy ta liền cực kỳ vui sướng, cười khanh khách, chạy tới ôm chầm lấy thắt lưng của ta xoay tới xoay lui. Ta có chút ăn không tiêu sự nhiệt tình của hai huynh muội nhà này, kéo Bích Dao dựa vào vai ta để nàng bình tĩnh trở lại: “Chậm một chút! Chậm một chút! Cẩn thận cái thắt lưng già nua của tỷ!” Bích Dao vẫn cười khanh khách không chịu dừng lại. Ngay cả Nhạc Kha cũng cười thích thú, tiến lại gần, nói: “Dao nhi thích Thanh tỷ tỷ như vậy, hay là đến xin Mẫu Phi thảo chiếu chỉ, để cho Thanh tỷ tỷ của muội định cư ở Đông Hải long cung luôn đi.” Ta vừa nghe đã lắc đầu nguầy nguậy: “Lời này của Tam điện hạ thật làm tiểu tiên hoảng sợ. Tiểu tiên thân là chim muôn, làm sao có thể sinh sống lâu dài nơi thuỷ giới? Nếu lỡ vì vậy mà da, lông vũ sinh bệnh, người nói tiểu tiên phải làm sao?” Nhạc Kha lại chẳng hề để ý đến lý do ta đưa ra, tiếp tục vừa thuyết phục vừa dụ dỗ: “Phụ vương ta cùng Dược Quân có giao tình nhiều năm, hỏi xin vài viên tiên đan nghĩ chẳng khó. Nghe nói Dược Quân đúng là thế gian y thánh tổ tông, bảo đảm thuốc đến bệnh trừ.” Nói xong liền cười nhẹ rời đi.
Hôm nay ta bị nhiệt tình của Long tam điện hạ làm cho hoảng sợ, nhất thời không kịp hoàn hồn. Đợi hắn đi rồi, ta cùng Bích Dao ăn một chút sơn trân hải vị, cuối cùng kiềm chế không được, ấp a ấp úng lên tiếng: “Có một chuyện rất lạ……” Bích Dao cười giảo hoạt: “Có phải có liên quan đến Tam ca của muội?” Ta cực kỳ ngạc nhiên: “Làm sao muội biết?” Bích Dao cho tất cả hầu gái lui hết, sắc mặt nghiêm trọng hỏi ta: “Tỷ tỷ đã phát hiện được điều gì?”
Trong lòng tò mò như có con kiến bò lung tung, cuối cùng ta cũng không nhịn được đành ngập ngừng ướm lời: “Thực không dám dấu công chúa, tiểu tiên đã gặp Tam điện hạ ba lần, nhưng chỉ có lần đầu và lần này thái độ của ngài giống nhau. Lần thứ hai tiểu tiên gặp ngài, dù tướng mạo không khác biệt nhưng biểu tình rất lạnh nhạt, cứ như là một người khác, ngay cả tiểu tiên ngài cũng không nhận ra. Nếu không phải Điền Trì Giao Vương cũng nhận ra ngài ấy, tiểu tiên còn nghĩ mình có mắt không tròng nhận nhầm bạn cũ.”
Liên quan đến những bí mật của Long cung, ta tự nhiên phải cẩn thận khéo léo, để tránh vị tiểu công chúa này khó xử. Ta định bụng, nếu Bích Dao trả lời thì ta sẽ cho qua, không trả lời thì ta sẽ rời đi ngay, để tránh hai bên cùng khó xử. Bích Dao tỏ vẻ đau khổ dữ dội, thở dài tuyệt vọng: “Tỷ tỷ quả thật tỉ mỉ. Chuyện này thực ra cũng không có gì khúc chiết. Chỉ là Tam ca ta từ nhỏ đã có chứng bệnh hay quên. Không phải chỉ đơn giản là quên người quên việc, mà tính tình cũng thay đổi thất thường, lúc lạnh lúc nóng. Lúc lạnh có thể đông chết người khác, lúc nóng có thể làm người băng tan chảy.” Ta bừng tỉnh đại ngộ, nghĩ thầm trong bụng: Hoá ra vị Long Tam thái tử này là một tên ngốc.
Ngốc nghếch thường là ngờ nghệch, nhưng vị ngốc tử này lúc thì thanh tỉnh lúc thì hồ đồ, là một tên ngốc không biết an phận, lại còn cực kỳ thích trêu hoa ghẹo nguyệt. Đột nhiên nhớ tới hai vị Giao Nhân công chúa xinh đẹp, một ý nghĩ bất hảo hiện lên trong đầu óc ta: Nếu hai vị Giao Nhân tiểu mĩ nhân được gả cho tên ngốc tử này, sau tân hôn mới biết được vị Long Tam thái tử mặt mày sáng láng kia kỳ thật là một tên ngốc, ắt hẳn sẽ khóc đến trôi hết phấn son trên mặt?
Bích Dao thấy ta không lên tiếng, hơi có chút đau lòng nũng nịu hỏi ta: “Tỷ tỷ! Có phải tỷ sẽ ghét bỏ tật xấu này của Tam ca?” Ta nhanh chóng thu lại ý cười vốn đã không tự giác mà tràn ra đầy mặt, âm thầm trách bản thân thật vô ý vô tứ, rồi lại liên tục xua tay biện hộ: “Làm gì có! Làm gì có! Tam thái tử ngọc thụ lâm phong, nhất biểu nhân tài, tuấn tú hiếm thấy, tiểu tiên làm sao dám ghét bỏ Tam thái tử?” Bích Dao nghe vậy, cực kỳ vui mừng: “Muội biết tỷ tỷ không phải loại người nông cạn, nhìn thấy Tam ca tuấn tú thì động lòng, đến khi biết hắn có tật xấu thì lại ghét bỏ.”
Ta nghĩ bụng: Kỳ thật tỷ tỷ ta chính là loại người nông cạn ấy. Tỷ tỷ ta từ nhỏ không cha không mẹ, gặp rắc rối cũng không có người thay ta che gió chắn mưa, nếu ta tìm phu quân, ắt hẳn sẽ chọn một vị phu quân oai trấn tứ hải bát hoang, để hắn thay ta tiêu tai tị họa.
Chỉ là từ trước đến nay cái tâm sự be bé này của ta chỉ nghĩ mà không nói ra.
Từ khi biết tật xấu không nhỏ cũng chẳng lớn này của Nhạc Kha, thời gian đầu quả thật ta rất thông cảm cho hắn. Ta nghĩ, dù là một gia đình dân gian bình thường, sinh ra một hài tử ngốc nghếch cũng coi là một bất hạnh lớn. Tiên giới đất thiêng trước nay sinh ra toàn là nhân tài xuất chúng, chỉ thiếu mỗi loại ngốc. Nếu chúng tiên biết được Long tam thái tử là một tên ngốc, sợ là các thần tiên nhàn rỗi ở khắp tứ hải bát hoang sẽ kéo đến Đông Hải từng nhóm từng nhóm như đi trẩy hội để xem náo nhiệt. Đến lúc đó, Đông Hải Long cung ắt hẳn sẽ cực kỳ náo nhiệt. Chưa kể đến các tiên tử xinh đẹp trước nay luôn mơ tưởng tới Nhạc Kha, giờ biết được lang quân như ý của mình lại là một tên ngốc, liệu sẽ cảm thấy thế nào?
Từ đó đến nay đã qua mấy ngàn năm, Nhạc Kha vẫn không hề biết ta đã sớm biết hắn là một tên ngốc. Do biết được tật xấu này của hắn, lần này gặp lại hắn ở dị thế, ta cũng không kinh hoảng lắm. Hắn dễ quên như vậy, chắc sẽ không nhớ chuyện ta đánh hắn tơi tả, còn bóc đi rất nhiều vẩy rồng của hắn. Ta đánh bạo hỏi hắn: “Lâu ngày không gặp, thân thể điện hạ có khỏe không?” Hắn giật mình, làm động tác vò đầu, giống như đang cố nhớ ra chuyện gì đó, sau một hồi lâu hắn mới ngượng ngùng trả lời ta: “Lâu nay ta đều ở trong phủ tĩnh dưỡng, cũng không biết sao bộ dáng của ta giống như vừa mới bị thương.” Những lời này thật đúng với mong đợi của ta. Ta có chút giả tình giả ý nói: “Ta thấy tốt hơn là điện hạ không nên đi lại nhiều, cứ ở lại Long cung nghỉ dưỡng đến khi khoẻ hẳn đi đã.” Miệng thì nói thế nhưng trong lòng ta lại âm thầm cười trộm. Có điều lời này lại làm Nhạc Kha rất phấn khởi, trong mắt hắn lộ ra ý cười: “Thì ra Thanh nhi vẫn còn quan tâm đến ta!” Ta nhớ đến bộ dáng trêu hoa ghẹo nguyệt của hắn ngày trước cùng với vẻ tươi cười độc nhất vô nhị, nhịn không được toàn thân run lên, ta nghĩ, nếu chân thân của ta vẫn còn, lúc này ắt hẳn mấy cọng lông chim sẽ dựng đứng lên hết.