Long Phượng Trình Tường

Chương 10: Chương 10: Côn Lôn Thần Kính




Thời điểm Nhạc Kha tới đây có chút tịch mịch, lại thêm không thấy được bồng lai tiên cảnh, nên càng cảm thấy thật khó mà trải qua. Vì vậy, gặp được ta lúc này không tránh khỏi nhiệt tình thái quá, dốc hết sức kéo ta đi về phía trước, như thường lệ không ngớt miệng khoe khoang kể lể : « Thanh Nhi lần đầu tới đây, Tiểu Vương vừa hay dẫn nàng đi xem một thứ rất tuyệt »

Ta cùng hắn vốn dĩ cũng thường cùng nhau đi chu du đây đó. Bản thân tiểu a đầu Bích Dao cũng rất rõ ta không ghét bỏ gì huynh trưởng của nàng, nên lại càng trước mặt Đông Hải Long Vương và Vương Phi mà khoe khoang về ta hết chuyện này đến chuyện kia. Trong mấy ngàn năm này ta và Nhạc Kha tựa như hình với bóng. Lại thêm tộc Giao Nhân từ trước đến nay vốn dĩ vẫn có quan hệ khá thân thiết với Đông Hải Long Vương Cung, bởi thế mà không biết từ lúc nào đã biến thành cục diện, ta, Ly Quang và Nhạc Kha ba người cùng nhau ngao du khắp bát hoang tứ hải, chỉ ngoại trừ chốn U Minh âm tào địa phủ và Cửu Trùng Thiên là chưa từng đặt chân đến.

Hôm nay vừa đúng lúc không có Ly Quang, ta với hắn thân mật như vậy cũng là lần đầu tiên. Tuy trong lòng cực kỳ không thoải mái, nhưng lúc này không thể thấy được hình thể thật của ta, âu cũng là điều may mắn.

Hai người chúng ta đi khoảng một canh giờ, liền thấy trước mặt một khoảng tối tối sáng sáng. Ngay tại ranh giới sáng tối đó cũng là một vùng mơ hồ hỗn loạn. Xung quanh mặc dù rất yên lặng tĩnh mịch, nhưng Nhạc Kha vẫn quan sát trước sau, rồi cười đắc ý : « Nghe nói trên Cửu Trùng Thiên có một tấm kính gọi là Quan Trần Kính, có khả năng ngay tại Tiên Giới xem thấy chuyện thế tục ở nhân gian, nhưng lại không thể xem chuyện xảy ra trong quá khứ. Nơi này thần kỳ ở chỗ là nó có thể sánh với Côn Lôn thần kính đã bị tuyệt tích của Côn Lôn Thiên Cung. Nghe nói Thần Kính có thể năng lực xuyên qua thời không, tới được quá khứ vị lai. Hôm nay ta chính là đem nàng cùng đi xem thử. »

Ta bị hắn kéo đến một chỗ hỗn độn, kế đó hắn vươn tay ra sờ soạng xung quanh một lượt, giống như mở một rương bảo vật, tức khắc ánh sáng lấp lánh tỏa ra, trong ánh sáng bảo vật dần dần hiện ra một nữ tử mặc sam y màu ngọc bích, dáng vẻ yểu điệu thướt tha. Nàng từ từ quay đầu lại, mặc dù giờ phút này trái tim nằm trong cơ thể vốn không có hình dạng của con chim Loan là ta đây đập liên hồi-nữ tử này, thế nhưng lại giống ta đến bảy tám phần. Ta sống ở núi Đan Huyệt đã vạn năm, nhưng lại chưa từng gặp qua nàng ta.

Gương mặt nàng ngập tràn ý cười, thần thái phấn khởi, quả thực có thể xứng với từ lóa mắt, như thể một đóa tường vi đang thì nở rộ, tràn trề nhựa sống. Phía sau nàng là một cây ngô đồng, đôi ba cành nhánh ẩn ẩn hiện hiện phía ngoài khu rừng rậm rạp.

Ta ngơ ngơ ngác ngác nhìn xuống dưới chân nàng, nơi đó là một vách núi đen sâu vạn trượng. Nàng xê dịch một cây ngô đồng nhỏ, dịu dàng cất giọng « Ta muốn trồng một cây ngô đồng ở nơi này. »

Một tiểu hài tử chừng mười tuổi từ phía sau nàng chợt chạy đến, làn da trắng nõn, mi thanh mục tú, giọng điệu non nớt « Tỷ tỷ, chờ đến lúc cây ngô đồng này lớn lên, chẳng phải tỷ cũng đã thành bà lão rồi sao ? »

Nàng cười thực vui vẻ đến độ gập người lại, kế đó kéo đứa trẻ kia vào lòng mình, xoa xoa nắn nắn một hồi « Đứa nhóc này… »

Tim ta lại khua loạn trong lồng ngực.

Cây ngô đồng mà cô nữ tử này trồng chẳng phải là cây đại thụ ngàn năm tuổi trên đinh Phượng Dực của núi Đan Huyệt mà Cửu Ly vẫn thường chạy tới đó chơi đùa hay sao ?

Nữ tử kia…Lẽ nào lại chính là mẫu thân mà ta chưa từng được gặp ?

Ta ngây người trong chốc lát, tình cảm yêu thương của một đứa trẻ đối với cha mẹ lại trào dâng. Nhớ tới lời lão mẹ nói mẫu thân ta bị thiên lôi đánh, hồn phi phách tán mà chết. Trong lòng ta vẫn luôn thay người mà biện minh : mẫu thân dù thế nào cũng là Nhị công chúa của Điểu tộc, một đời như thế có thể xem là vinh quang. Thời niên thiếu cũng có lúc tùy tiện bốc đồng, vừa rồi thấy qua nét cười tươi tắn trên gương mặt người, dáng vẻ ấy làm sao chịu nổi đao thương sương gió ? Cho dù sau này kết cục có bi thảm thế nào đi chăng nữa, thì những điều tốt đẹp từ trước đến giờ là không thể nào xóa được.

Mẫu thân, người cũng có được một khoảng thời gian vui vẻ tươi đẹp.

Lòng ta vừa chua xót vừa đau đớn, nhưng cũng ẩn ẩn cảm giác vui mừng thanh thản, trong một thoáng, chính ta cũng không rõ bản thân mình sao lại như thế.

« A… »Nhạc Kha bất chợt sáp lại, chỉ tay về phía nữ tử trồng ngô đồng mà nói : « Thanh nhi nàng xem, diện mạo của nàng ta thế mà lại có đến chín phần tương tự nàng. Thảo nào trước ta thấy nàng rất quen mắt. »

Ta nghẹn ngào một lúc, nếu như không phải hiện tại ta chỉ là một thực thể mơ hồ trong suốt, nhất định là đã khóc òa lên.

Trước nay vẫn cứ cô đơn thui thủi một mình, chịu đủ lời lẽ cùng ánh mắt lạnh lẽo đến độ cuộc sống hàng ngày không có chút ấm áp, ta từng khát khao được như Đan Chu- có kẻ hầu người hạ, trong mơ cũng thấy tủi thân tiếc phận, cũng đã từng nảy sinh ý nghĩ oán hận, căm ghét phụ mẫu sao lại dễ dàng bỏ lại ta nơi trời đất hoang vu này, đầu không mái nhà, chân không tấc đất. Giờ phút ngày trông thấy mẫu thân vui vẻ như thế, khúc mắc bao năm nay bỗng chốc tự nhiên tiêu biến.

Ta tâm thần hoảng loạn, chỉ cảm giác được bản thân bị Nhạc Kha lay mạnh, ở bên tai ta gào to : « Này này, Thanh nhi sao lại vừa khóc vừa cười vậy ? »

Ta thử sờ sờ chính mình, thế nhưng lại có nước mắt ? Ta hiện giờ ngay đến hình dạng của bản thân cũng chẳng thể nhìn thấy được nữa là…

Bên tai chợt không ngừng truyền đến lời gọi : « Hồn hề quay về…Hồn hề quay về… »

Tựa như có một ma lực kỳ lạ. Ta mơ mơ hồ hồ quay đầu khẽ liếc nhìn Nhạc Kha, rồi nhẹ nhàng tách ra xa hắn, nương theo hướng tiếng gọi đó mà đi. Hắn ở phía sau gọi lớn, nhưng thực sự kỳ quái, ta lại bất vi sở động, thân bất do kỷ mà bắt đầu chạy, càng lúc càng nhanh, hướng về phía thanh âm đó mà chạy.

Cảnh vật xung quanh dần dần biến mất, ta lại hoàn toàn không hề hay biết, chỉ cảm thấy cần phải đi về phía trước.

Trước mắt chợt lóe lên một đạo bạch quang, chân ta đạp vào khoảng không cứ thế mà rơi xuống, trong giây phút đó chỉ thấy toàn thân đau nhức, cảm giác như đã quay trở lại thân thể của mình, mắt ta vừa mệt vừa nặng, căn bản là không cách nào có thể mở ra được.

Bên tai vọng đến một thanh âm lạnh lùng : « Nếu nàng tỉnh, người cứ tùy tiện bảo là mình đã tu chỉnh lại hồn phách của nàng, hoặc nói là có cao nhân nào đấy giúp đỡ cũng được, chỉ là không được nói ra ta là được. »

Một giọng nũng nịu yếu ớt hỏi lại : « Chẳng may đại tiên hỏi khoảng thời gian trước người đã ở đâu…làm sao tiểu yêu có thể trả lời ? Tiểu yêu pháp lực không cao, e là sẽ bị người phát hiện. »

Lại chỉ nghe thấy thanh âm cởi y phục, giọng nói yếu ớt kia vẫn không ngừng run run : « Thượng…thượng tiên, đây là nơi ở của thổ địa, nàng lại đang nằm trên giường…Tiểu yêu thật không thể nào hầu hạ thượng tiên… »

Ta nghe được rất rõ ràng, giọng nói lạnh lùng đó đúng là của Nhạc Kha. Nhưng dù ta cố gắng thế nào cũng chẳng thể nào mở mắt nổi. Trong lòng không chỉ tò mò bản thân trước đây đã ở đâu, mà càng hết sức hiếu kỳ trước việc tên Nhạc Kha mắc chứng hay quên lại nói năng vốn rất cẩn trọng này thế mà lại có thể tại phòng của ta bắt nạt một con tiểu yêu.

Nói đến tên Nhạc Kha kia thấy cũng lạ, khi thì không gần nữ sắc, băng lãnh lạnh lùng, khi thì chỉ cần là tiên nữ có chút tư sắc, liền như ong gặp mật, luôn tìm cách bám dính lấy. Tính khí ương ương dở dở sớm nắng chiều mưa như thế, quả thật khiến người khác không biết hắn đang nghĩ gì.

“Leng keng!”

Chỉ nghe thấy âm thanh của vật nặng rơi xuống, Nhạc Kha nói với thanh âm lạnh lùng khiến đối phương run lập cập : « Tiểu yêu nhà ngươi muốn bị hồn phi phách tán sao ? Tấm kính này chính là Côn Luân thần kính, có khả năng xuyên qua thời không. »

Lúc này ta chợt nhớ ra, chủ nhân giọng nói nũng nịu kiều mị này chính là vị phu nhân Hồ ly của Hổ yêu kia. Khi ấy chỉ nghe thấy thanh âm thanh thúy như bị vỡ thành ngàn mảnh nhỏ, như thể nàng đang dập đầu liên tục, nói nhỏ trong miệng : « Thượng tiên tha mạng ! Thực sự tiểu yêu… »

Lúc xây dựng căn phòng này, trên sàn được ta trải một lớp đá xanh, mặc dù không thể sánh với độ sáng bóng của ngọc lưu ly, nhưng chắc cũng cứng không kém.

Tên Nhạc Kha này thật là không biết thương hương tiếc ngọc.

Ta dùng sức giật giật lông mi, lần này cư nhiên lại có thể mở mắt dễ dàng, vừa thoáng động, đã nghe thấy một giọng kinh hô : « Đại tiên, người tỉnh rồi ? » Trên đỉnh đầu xuất hiện một dung nhan kiều diễm lê hoa đái vũ, trên trán vẫn còn đọng lại một dòng máu đỏ thẫm cực kỳ sát phong cảnh, lúc này đang từ từ nhỏ giọt xuống mi tâm, trông như một chuỗi san hô.

Ta mở miệng, cổ họng như bị lửa thiêu đốt, thanh âm khàn khàn khó nghe : « Hồ cô nương, trán cô chảy máu… »

Mắt nàng ngấn lệ, dường như cực kỳ cảm kích : « Đại tiên thương tình, tấm lòng từ bi. » Mắt thấy nàng đã bật khóc.

Ta hơi có chút ngờ nghệch.

« Tiểu tiên chỉ muốn Hồ cô nương dịch về sau một chút, cứ đứng như vậy, máu trên trán nàng sẽ nhỏ xuống mặt Tiểu tiên… »

Nét cảm kích trên mặt Tử Hồ (Hồ ly tím) liền lặn mất.

Ta trước nay chưa từng hi vọng những người xung quanh đối với ta nảy sinh lòng cảm kích hay quan tâm. Vạn năm qua luôn cô độc một mình, bản thân cũng đã quen rồi. Bây giờ thấy Tử Hồ cẩn thận dè dặt lùi ra sau mấy bước, lại thấy mình chưa từng làm ra việc gì thương thiên hại lý, gây tổn hại đến nàng. Cố gắng lê tấm thân nặng nề ngồi dậy, trong phòng yên ắng tĩnh mịch, ngoại trừ Tử Hồ, ngay đến đứa nhóc Cửu Ly cũng không thấy.

Cúi đầu nhìn xuống người mình, thương tích nhiều chỗ, nghĩ đến trên mặt hẳn cũng chẳng thể nào khá khẩm hơn. Chiếc áo choàng xanh trên người lại càng tệ hại, khắp nơi đều là lỗ hổng do bị lửa thiêu càng trở nên nổi vật. Ta tiếc hận run run chiếc áo rách trong tay, thở dài một tiếng : nghĩ đến chân thân của mình cũng bị thiêu cháy đến thảm thương thế này a ?

Tử Hồ thấy ta không nói không rằng, chỉ khư khư giữ chiếc áo choàng, dè dặt hỏi : « Đại tiên ngủ hai trăm năm, đã có thể tỉnh lại. »

Ta có chút kinh ngạc, đánh giá xung quanh một phen, nhà tranh so ra quả thật cũ nát đi rất nhiều, xà nhà lúc xây vốn là cây gỗ mới đốn, nay thế nhưng đã mục đến độ gần như không chống đỡ nổi, bộ dạng thật sự giống như đã trải qua một-hai trăm năm. Trên mặt Tử hồ là ý vui mừng gượng ép, ánh mắt chưa ẩn chút sợ hãi không thể nào che giấu, mỉm cười đứng ở bên cạnh ta.

Ta không khỏi để tay lên ngực tự vấn, quả thật chưa từng làm ra việc gì gây thương tổn cho Hồ Yêu. Sắc mặt nàng ta gượng ép như vậy, nhất định là do bị cột băng Nhạc Kha kia dọa sợ rồi. Trong đầu không khỏi quyết định, hướng về phía gương mặt đang cúi đầu của nàng ta mà mỉm cười, nhẹ giọng nói : « Tiểu tiên ngủ đã mấy ngày, chỉ cảm thấy xương cốt đều đau. Chính là ngày ấy ở phía sau núi bị trúng một quả cầu lửa, những tưởng sẽ vong mệnh, không biết Hồ cô nương có thể nói cho tiểu tiên rõ sự tình từ đầu đến cuối không ? »

Tử Hồ nhìn quanh quất xung quanh, cuối cùng lấy ra từ trong người một tấm kính cực nhẹ, to cỡ lòng bàn tay. Ta dù toàn thân đau đớn, một cử động nhỏ cũng khiến tứ chi càng thêm muôn phần thống khổ, nhưng vẫn gắng gượng đưa tay nhận lấy. Chỗ tay chạm tới cảm thấy hơi ươn ướt, mặt kính là phản chiếu sắc đen óng ánh, nhìn qua trông giống một tấm kính, nhưng khi nhìn kỹ, mặt kính lại đen kịt một màu, ngay cả thân ảnh cũng không thể phản chiếu.

Đây chẳng qua chỉ là giống hình dạng tấm kính mà thôi.

Tử Hồ thấp giọng nói : « Đại tiên minh giám. Đây là thần vật thượng cổ Côn Luân thần kính. Đi vào kính này có thể xuyên qua thời không. Đại tiên trước đây ở sau núi bị yêu ma của Ma giới đánh hồn phi phách tán, may mắn là có một vị thượng tiên đi ngang qua đây, vừa hay lại đang giữ thần vật này, nên đem hồn phách của đại tiên nhập vào trong kính, lại dùng thần lực để tu bổ, thế nên đại tiên đã ngủ mê mệt suốt hai trăm năm. »

Ta suy ngẫm trong chốc lát, nhất thời thông suốt mọi chuyện.

Ban đầu tỉnh lại ở nơi dị giới tối tăm âm u, vô tri vô giác, nhất định là do hồn phách còn chưa vẹn toàn. Ta có thể thấy được sự việc đã qua, ắt hẳn cũng là nhờ vào pháp lực của Côn Lôn thần kính. Chỉ có một điều ta vẫn chưa rõ, vì sao Nhạc Kha cũng ở trong kính ?

Với lại nhìn bộ dạng rành rẽ của hắn, tất nhiên không phải là lần đầu vào Côn Lôn Kính. Lẽ nào hắn cũng từng bị trọng thương, hồn phách không chỗ trú ngụ, chỉ có thể ở trong Côn Lôn Thần Kính ?

Lúc ở trong kính, hắn cũng từng đề cập qua về thần vật thượng cổ Côn Luân Thần kính, trước khi ta tỉnh lại, cũng từng nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Nhạc Kha, chưa bao giờ thấy trên người hắn cùng lúc lại xuất hiện hai dạng tính cách này, lẽ nào, trên người hắn lại đang tồn tại hồn phách của một người khác?

Ngẫm như thế, quả thật khiến người ta đau đầu mà.

Ta đem kính đặt lên tay xem xét tỉ mỉ, mặt kính trơn nhẵn đen bóng, không nhìn ra chút gì kỳ quái. Sau lưng khắc một đôi chim Loan ân ân ái ái cùng nhau bay lượn. Nghe nói tại nhân gian, những gia đình giàu có phú quý thích chạm hình chim Loan sau gương đồng, ban đầu khi nghe việc này, lòng ta không khỏi vui mừng một hồi. Có điều, một đám tiên nhân mắt cao hơn đầu chốn tiên giới, lẽ nào cũng tự nguyện khắc Loan Điểu Kính ?

Côn Lôn Kính này tuy rằng ngày thường không thể dùng để trang điềm, nhưng dù gì cũng là pháp khí quý hiếm của tiên gia. Ta dùng loan y đem thần kính buộc vào bên hông, cúi đầu nhìn kỹ, chỉ thấy chiếc áo rách màu xanh của ta giống như làm nền cho Côn Lôn thần kính-một mảng u ám không ánh sáng.

Ánh mắt Tử Hồ khẽ dao động, có lẽ do sợ ta sẽ tra hỏi lai lịch của tấm kính.

Ta trước lúc tỉnh lại đã nghe được đoạn nói chuyện kia, đủ để chứng minh tấm kính này là của Nhạc Kha. Bị trọng thương lại vô tình có được bảo bối, ta thế nào lại truy hỏi cho rõ ràng, vô duyên vô cớ đem pháp bảo này trả lại ?

Bổn tiên một khi đã đưa ra quyết định, muốn yên tâm thoải mái chiếm lấy bảo vật này, tự nhiên sẽ không lắm mồm lắm miệng. Chỉ là khi ta đứng dậy đi hai bước, có lẽ do ngủ quá lâu, bây giờ bắt đầu vận động đi lại, xương cốt toàn thân dường như muốn nát ra.

Tộc hồ ly trước giờ vốn nhanh nhẹn, thấy ta đi đứng bất tiện, lập tức tiến lên đỡ cánh tay phải của ta, ôn nhu nói : « Đại tiên cần gì cứ việc sai bảo Tử Hồ là được, cần gì phải vất vả? »

Ta vừa đi vừa nhìn xung quanh, mười bước đã đến cửa phòng, đứng ở trong viện nhìn ra, bất quá đã hai trăm năm chưa hề tỉnh lại, quang cảnh trong viện thật khác xưa rất nhiều.

Bên tay trái là một vưởn rau, trong vườn trồng đủ loại cải trắng cải củ linh tinh, to lớn mập mạp trông thật mát mắt. Một nữ tử mặc áo trắng đang ngồi xổm nơi đó nhổ củ cải, đã không còn thấy đôi tai thỏ, lúc này nàng quay đầu lại, mái tóc đen mượt, diện mạo so với trước đây không hề thay đổi, hai trăm năm trôi qua mà lá gan vẫn chẳng lớn thêm được chút nào, vẫn như trước run run giọng nói : « Đại…đại tiên tỉnh rồi ? Tiểu Yêu đang chuẩn bị cơm trưa cho đại tiên. »

Ta gật gật đầu, để nàng ta đi.

Một con bạch hổ nằm sấp cạnh cái bàn đá trong viện, vết thương trên người sớm đã lành, lớp lông sáng bóng như sa tanh, ta cực kỳ hưng phấn tiến tới « Nhạc Kha ! »

Tử Hồ đỡ bên cánh tay ta đột nhiên run run một chút.

Tử Hồ này cũng có chút kiến thức, nghe thấy ta dùng tên húy của Long tam thái tử đặt cho lão hổ, run rẩy sợ hãi âu cũng là điều khó tránh.

Dựa theo tính tình của Nhạc Kha, cho dù hai trăm năm qua đã giúp đỡ ta, hao tốn không ít linh lực, giờ phút này có lẽ cũng đã quay về Đông Hải Long Cung để tịnh dưỡng, lý nào vẫn có thể lưu lại núi Nữ Sàng hoang vu vắng vẻ này ?

Hắn có chứng hay quên, chẳng biết khi nào sẽ nhớ ra việc bị ta đánh, ta đương nhiên là âm thầm mừng rỡ khi hắn thay ta tu bổ xong hồn phách liền rời đi.

Ta thoát khỏi Tử Hồ, tiến lên ôm lấy cái đầu to to của bạch hổ, hết sờ lại sờ, thân thân thiết thiết trách nó : « Ngươi con hổ không biết điều này. Thấy bổn tiên tỉnh lại cũng không vui mừng tí nào ? »

Thần sắc bạc hổ như thể cực kỳ mệt mỏi uể oải, cái đầu to chậm chạp chuyển động, đương nhiên cũng không có vẻ gì là thích thú việc ta vuốt ve nó.

Hai trăm năm không gặp, đến con hổ tính tình cũng thay đổi.

Ta đem toàn thân áp lên người nó, trên đầu thái dương thực ấm, càng làm nổi bậc nhiệt độ lạnh lẻo trên người ta, ta cuối cùng cảm thấy con hổ này cũng giống như Tử Hồ, run run giống như cái rây bằng tre ở chốn nhân gian vậy.

Ta nhéo nhéo cái đầu hổ, xoay nó lại, trách cứ : « Chẳng lẽ trên người ta có cái gì chích ngươi sao ? » Thấy nó quả thật yên ổn trở lại, ta âm thầm vui mừng. Lăn lăn trên lớp da lông thơm ngát lại rất ấm áp của nó, ta liền cảm thấy lười nhác, muốn đánh một giấc.

Ngay lúc ta mơ mơ màng màng, chuẩn bị thiếp đi, trên đỉnh đầu chợt vang lên một giọng nói phẫn nộ trong trẻo : « Sao tỷ có thể ôm nó ? »

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.