Long Phượng Trình Tường

Chương 11: Chương 11: Thả rông và nuôi nhốt




Ta ngẩng đầu lên, phía sau bàn đá xuất hiện cái đầu của đứa nhỏ chừng mười tuổi, mái tóc đen bóng được cột lên một cách tùy tiện phía sau ót, đôi mắt sáng lấp lánh say động lòng người, như một ngọn lửa dữ dội có thể thiêu đốt tất cả, đuôi mắt xếch lên, mặc dù chỉ mới là một đứa trẻ nhưng đã lộ ra nét mê hoặc kiều mị, khiến người khác hận không thể ngay lập tức thấy được lúc nó lớn lên, đồng thời cũng muốn nhìn thấy dáng vẻ hào hoa tuyệt thế sau khi trưởng thành. Đứa nhỏ từ từ đứng dậy, vốn dĩ là đang ngồi xổm trên cái ghế ở phía bên kia của bàn đá. Một thân trường sam trắng bạc đẹp đẽ lóa mắt, đôi hài da mềm mại, từ trên ghế đá nhảy xuống, cắn chặt đôi môi phấn hồng mọng nước, đây rõ ràng là bộ dáng vừa tức giận vừa ủy khuất mà.

Tử Hồ tựa hồ như gặp việc gì đó rất đáng sợ, lùi về sau vài bước. Ta sờ sờ đầu Nhạc Kha, dạt dào hứng thú hói: “Là ai nhặt tiểu yêu này về vậy?”

Đầu lão hổ dưới tay ta cứng lại trong chốc lát, hại ta túm mất mấy nhúm lông của nó.

Đôi mắt đứa nhỏ dần dần long lanh mọng nước, rõ ràng là dấu hiệu sắp khóc mà. Ta trước giờ dù chẳng phải người thiện lương gì, nhưng cũng không đành lòng chọc một đứa nhỏ dáng vẻ như tranh như vậy khóc lên, làm hỏng đi bức tranh hài hòa này. Ta lập tức chống tay lên người lão hổ mà đứng dậy, vẫy vẫy tay với đứa nhỏ ở phía xa: “Tiểu tử, ngươi qua đây.”

Thà không gọi còn hơn. Ta vừa gọi , miệng đứa nhỏ đã méo xệch, từng giọt từng giọt nước mắt giàn giụa chảy xuống từ đôi đồng tử đỏ thẫm, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Quả nhiên là không nhớ ta…Đồ hỗn đản nhà ngươi!”

Dáng điệu đanh đá cùng với miệng lưỡi bén nhọn này, lại thêm đôi đồng tử đỏ thẫm, đầu ta thoáng hiện lên một thân ảnh, thử gọi : “Cửu Ly…”. Một luồng ánh sáng trắng chợt lóe lên trước mắt, lồng ngực đã có một cơ thể nặng trình trịch, đứa nhỏ lao vào lòng ta, khóc đến long trời lở đất, chết đi sống lại: “Tỷ tỷ, đệ cứ tưởng là tỷ đã chết…”

Ta thầm nghĩ, Cửu Ly vẫn là chân thân tiểu động vật thì hay quá. Nó như vậy ở trong lòng ta cọ cọ quẹt quẹt, quệt hết nước mắt nước mũi vào vạt trước còn chút sạch sẽ của chiếc áo choàng xanh trên người ta. Ta sử dụng vài phần sức, mong kéo nó xuống. Nhưng nó vốn dĩ là Cửu Vỹ Hồ, lại ở trên người ta luyện thành công phu nằm mà bám dính người không buông, mặc dù hiện giờ vuốt sắc đã biến thành ngón tay trắng nõn, công lực này vẫn không vì thế mà tệ đi chút nào.

Ta cẩn thận lùi về sau, không ngờ phía sau lại là lão hổ Nhạc Kha, sau khi bị thương cơ thể hư nhược, cứ thế ngã lên người nó. May mà Nhạc Kha hiện tại vẫn chưa tu thành hình người, không thể mở miệng kêu đau, chí ít cũng thay ta giữ lại chút mặt mũi.

Tên tiểu tử bám người Cửu Ly dường như lại hoàn toàn không thấy việc ta ngã trên người lão hổ, cứ như vậy mà khóc nức nở. Ta sinh ra cũng không ngốc, chưa từng học biết cách chăm sóc trẻ con. Cửu Ly trước đây chỉ là động vật, ta đương nhiên chọn phương pháp thả rông. Nhưng hiện tại Cửu Ly đã thành bộ dạng mềm mại non nớt, dáng vẻ nhỏ nhắn khiến người ta yêu thương này, nếu ta cho nó tự do trong núi, sợ rằng sớm sẽ bị yêu quái nuốt vào bụng.

Ta thở dài một tiếng, ôm ôm nó vào lòng, dùng phương pháp lạt mềm buộc chặt nói: “Đệ xem, áo choàng của tỷ tỷ rách nát thế này, đừng làm dơ y phục của mình.”

Nó quả nhiên ngừng khóc, như người vừa tỉnh dậy sau giấc mộng dài, “A” lên một tiếng, lùi về sau một bước dài, thực sự thoát khỏi vòng ôm của ta.

Lúc Cửu Ly vẫn còn là một tiểu động vật, nước không sạch không uống, giường không sạch không nằm. Sau khi thành người, tật xấu này quả nhiên không thể một sớm một chiều mà sửa được.

Không nghĩ tới, ta bất quá chỉ muốn thử một chút, đã khiến nó lộ ra bộ mặt thật rồi.

Nó hơi có chút ghét bỏ nói: “Tỷ tỷ, áo choàng xanh của tỷ cũng nên đổi rồi.”

Ngoài cửa vang lên giọng nói thanh thanh như đá rơi vào dòng suối trong: “Ta đã nhờ người may một áo choàng giao tiêu sa cho Thanh nhi, không bằng mặc thử đi? “

Cửu Ly kỳ quái lùi về phía sau, vừa vặn tiến vào trong lòng ta, đôi môi hồng mọng chu lên, thấp giọng nói: “Lại tới rồi”

Ta chỉ chỉ vào vệt nước mắt nước mũi trên vạt áo mình, nó nhíu nhíu mày ghét bỏ, nhưng vẫn cứ thế rút vào trong lồng ngực ta.

Ly Quang từ ngoài cửa nhanh nhẹn bước vào, trong lòng ôm chiếc áo choàng trắng. Ta đẩy Cửu Ly ra, nhẹ giọng nói: “Chẳng phải đệ rất thích Ly Quang ca ca sao?”

Thân người nó cứng đơ, lớn giọng : “Con mắt nào của tỷ thấy đệ thích hắn?”

Ly Quang đã ở trước mặt, mặc dù nghe thấy lời của Cửu Ly, ý cười vẫn không giảm chút nào, đem áo choàng trong lồng ngực đưa qua. Ta phấn khích mở ra xem, chỉ thấy trên áo choàng minh châu nhấp nháy, đá quý lấp lánh, thực chói mắt dưới sáng ban ngày.

Ta sớm đã nghe nói bộ tộc Giao nhân giàu có, nhưng dù thế nào cũng không ngờ được lại xa xỉ đến thế, áo choàng tặng cho một người tầm thường cũng hoa lệ như vậy, tay ta mặc dù đã nắm chặt áo choàng, nhưng vẫn giả bộ từ chối: “Ly Quang, thế này không tốt chút nào. Áo choàng trân quý như thế, vô công bất thụ lộc, ta sao có thể không biết xấu hổ mà nhận?”

Ý cười trong mắt Ly Quang càng sâu sắc: “Bất quá chỉ là một chiếc áo choàng, Thanh nhi khách sáo quá. Với giao tình giữa ta với nàng, cho dù có đem toàn bộ Giao vương phủ trao cho nàng, cũng là điều đương nhiên. “

Phía sau ta, lão hổ Nhạc Kha khẽ gầm lên một tiếng, như thể đối với lời này cực kỳ khinh thường. Ta quay đầu nhìn, bật cười khanh khách: “Ly Quang, chẳng lẽ con hổ ngươi nuôi có thế hiểu được tiếng người?”

Tử Hồ từ nãy đến giờ vẫn lặng lẽ đứng chợt run cầm cập, ta có chút đau lòng nhìn chiếc áo choàng vẫn còn chưa mặc trên tay. Đây coi như chiếc áo đầu tiên mà bản tiên nhận được trong cả vạn năm qua, sao có thể đưa cho nàng tiểu hồ ly đem đi chống lạnh? Cuối cùng nghĩ ra một biện pháp, hóa một chiếc áo lông trùm kín lên dáng người xinh đẹp của nàng.

Tử Hồ không rõ vì sao lại sợ tới mức quỳ xuống. Cửu Ly bộ dạng vài phần người lớn chỉ vào Tử Hồ nói: “Ngươi lui xuống.” Nàng ta liền đứng dậy, vội vội vàng vàng lui ra.

Ta ngủ say suốt hai trăm năm, hôm nay mới tỉnh lại sau giấc mộng dài, trong lòng có rất nhiều băn khoăn cần giải đáp. Trước mắt Nhạc Kha không ở đây, nhưng Ly Quang từ trước đến giờ vẫn luôn như hình với bóng với hắn, đương nhiên cũng sẽ biết một vài việc. Ta cẩn thận tháo Côn Lôn kính bên hông đưa sang: “Ly Quang có biết đây là vật gì? “

Ly Quang nhận lấy tấm kính, mỉm cười trên dưới quan sát ta : “Thanh Nhi vẫn luôn ngủ say, khí sắc cũng không tốt. Hôm nay tỉnh lại, xem ra rất có tinh thần.”

Ta cúi đầu nhìn chiếc áo choàng rách trên người mình, những lỗ thủng to đùng trên áo do bị lửa thiêu đã tuyên cáo một cách rõ rệch dáng vẻ lếch thếch của chủ nhân. Áo choàng xanh này chính là do lông vũ trên người ta biến thành, nghĩ đến lông vũ hẳn nhiên cũng bị đốt trụi chẳng còn lại bao nhiêu. Bị đốt đến như vậy ta cư nhiên còn có thể đứng đây, chắc chắn là có vài phần tinh thần rồi.

Ta cười cười thừa nhận: ” Đúng thực rất có tinh thần.” Nhân tiện niệm một cái quyết, đem áo choàng trong lồng ngực Ly Quang mặc vào, chỉ cảm thấy hoa hòe rất rõ ràng, trên đó đính không biết bao nhiêu là bảo thạch minh châu, có thể sánh với Phượng bào ngũ sắc của Đan Chu, cực kỳ tinh xảo, cực kỳ sặc sỡ lóa mắt.

Đôi mắt Ly Quang lộ ra một tia khẩn trương: “Thanh Nhi có thấy áo choàng này quá sức xa hoa?”

Ta vui rạo rực trong lòng, xoay một vòng, liên tục lắc đầu: ” Ly Quang có điều không biết, loài chim chúng ta trước giờ vẫn luôn chú trọng bề ngoài, giống như Đan Chu có được Vũ Y ngũ sắc, có thể nói là có được lợi thế lớn, việc tuyển phu quân nhất định cũng sẽ thuận lợi vài phần. Nếu không nhờ vào Vũ y ngũ sắc, nàng ấy sao có thể trở thành Thiên hậu nương nương tương lai?”

Lời này thật sự có vài phần hạ thấp Đan Chu, nàng ta có thể cùng Thiên gia kết hôn, dung mạo xinh đẹp đương nhiên quan trọng, trọng yếu nhất vẫn là gia thế. Chỉ là ta trước giờ vẫn luôn thích bôi nhọ nàng ta, cơ hội tốt thế này lý nào lại có thể nói câu công bằng?

Ly Quang biết rõ tật xấu của ta, ánh mắt chợt lóe, có chút buồn cười: “Chỉ sợ cơ hội như vậy trao cho Thanh nhi, Thanh nhi cũng sẽ không nguyện ý?”

Nói xong cầm Côn Lôn kính trong tay lên, bắt đầu xem xét tỉ mỉ.

Ta nhớ tới cuộc sống thường ngày của Đan Chu thật giống cảnh cá chậu chim lồng, không nhịn được thấy thật đáng thương. Đột nhiên nghe thấy Ly Quang kêu lên: ” Đây – Lẽ nào lại là…”, đem Côn Lôn kính lật qua lật lại trên tay nhìn ngắm kỹ càng.

“Đúng thực là Côn Lôn kính!” Hai tròng mắt hắn sáng rực, kích động không thôi: “Thanh nhi làm thế nào lại tìm được bảo bối này?”

Ta có vài phần thất vọng: “Ly Quang chưa từng thấy qua Côn Lôn kính?”

Hắn lắc đầu, thử niệm chú ngữ, bề mặt tối đen của Côn Luân kính một chút cũng không suy suyển, chỉ còn cách đem nó đưa lại cho ta.

Ta vẫn chưa hết hi vọng, lại hỏi: “Ly Quang mấy ngày nay có gặp qua Nhạc Kha?”

Trong nháy mắt, ta thấy thần sắc hắn cực kỳ không tự nhiên, ánh mắt dời đến trên người bạch hổ Nhạc Kha, ta không nhịn được vỗ vai hắn cười lớn: “Ly Quang a Ly Quang, ta cướp lấy bạch hổ ngươi nuôi để thay ta trút giận, ngươi thế nào lại có thể hồ đồ như thế? Ta nói là nói Nhạc Kha Tam thái tử Long Vương, không phải chỉ con hổ này.”

Gương mặt như ngọc của hắn lập tức hiện lên chút đỏ, vừa gật gật lại vừa lắc lắc đầu. Bạch hổ Nhạc Kha bắt đầu đứng dậy rề rề đi qua, thấp giọng gừ gừ, như thể cực kỳ bất mãn việc ta chọc ghẹo nó. Ta sờ sờ cái đầu to của nó, an ủi: “Một con hổ phàm trần nho nhỏ, chưa từng đắc đạo tu tiên, lại trùng tên với Đông Hải Long cung tam thái tử điện hạ, chẳng phải là tam sinh hữu hạnh hay sao?”

Dưới tay là một khoảng không, Bạch hổ có chút tức giận kiên quyết quay đầu sang chỗ khác, nhất định không cho ta sờ.

Ta ngượng ngùng thu tay về, cười khan: “Ly Quang có điều không biết, con hổ ngươi nuôi ban đầu tính tình khá tốt, không ngờ ta ngủ hai trăm năm, tính khí cáu kỉnh này lại trở nên lớn như vậy.”

Cửu Ly ở bên cạnh sung sướng khi người gặp nạn: “Tỷ tỷ cả ngày bắn nhạn, lại nói nhạn mổ vào mắt. “(giống vừa ăn cướp vừa la làng?)

Lúc đó ta không biết nó có ý gì. Chỉ có chút lo lắng nhìn về hướng đỉnh núi Nữ Sàng, nơi đó từng là cảnh trời trong xanh không một gợn mây, mà nay nhìn từ xa xa cũng thấy tiên khí lượn lờ, thế nhưng nếu như từ vị trí bên dưới của ta nhìn lên, ma chướng khí hiển lộ rõ ràng không thể nghi ngờ.

Ta ngủ say suốt hai trăm năm, tiên thuật đương nhiên sẽ lơ lỏng, nếu như yêu ma nhân lúc này ồ ạt tấn công, sợ là chỉ trong một giờ ba khắc tính mạng cũng chẳng giữ được.

Ly Quang nhìn theo ánh mắt của ta, mắt cũng lộ vẻ ưu lo: “Thanh nhi, hai trăm năm nay ta vẫn thường xuyên lui tới, mặc dù chướng khí sau núi càng ngày càng nhiều, nhưng cũng không rõ yêu ma vì duyên cớ gì, lại chưa từng quấy nhiễu đến thế.”

Tối hôm sau, ta viết một tấu chương báo cáo sự việc lên thiên giới, chính là lúc vừa niệm tiên chú, gửi tấu chương lên thiên đình, thì loạt loạt quả cầu lửa từ đỉnh núi lao đến, thẳng hướng về phía tấu chương.

Tấu chương ta tốn công phí sức viết hết một đêm, trong nháy mắt bị đốt thành tro bụi, phiêu tán trong không khí.

Hướng về đỉnh núi, nơi đó một mảnh tĩnh lặng, đêm nay trăng sáng sao thưa, chim chóc ẩn nấp, mãnh thú cũng không thấy bóng dáng, một màn diễn ra trước mắt vừa rồi tựa như chỉ là ảo giác, căn bản là chưa từng có quả cầu lửa nào xuất hiện.

Ta mặc dù tiên thuật thấp kém, nhưng rốt cuộc cũng coi như có chút kiến thức, có thể đốt tấuchương ta đã niệm tiên chú thành tro bụi, đây không phải là lửa của hỏa châu bình thường, mà là Tam vị chân hỏa.

Chẳng trách ta thiếu chút nữa bị đánh cho hồn phi phách tán-hôi phi yên diệt, không thể đầu thai.

Ta trở lại trúc viện, đèn sớm đã tắt, Cửu Ly ngồi trên bàn đá bên trong viện, đôi đồng tử đỏ thẫm trong bóng đêm sáng đến kinh người, bên trái lão hổ Nhạc Kha nằm phủ phục phía dưới , Thỏ tinh cùng Tử Hồ cũng im lặng đứng hầu.

Ta đoán bọn họ đều đã thấy việc tấu chương bị đốt, miễn cưỡng cười nói: “Đã quá nửa đêm, sao lại không đi ngủ, còn tập trung trong viện làm cái gì?”

Tử Hồ run giọng hỏi: “Đại tiên, bây giờ làm thế nào?”

Ta kiếm một cái ghế đá gần nhất ngồi xuống, trầm ngâm một lúc lâu, cuối cùng nghĩ ra một biện pháp.

“Cửu Ly, đệ đã ở bên tỷ tám trăm năm, sớm muộn gì cũng phải về Thanh Khâu. Theo tỷ tỷ nghĩ, không bằng hai ngày này lên đường đi. Thỏ yêu trù nghệ không tồi, Tử Hồ lại ôn nhu, Thanh Khâu đường xá xa xôi, chặng đường phía trước có thể hầu hạ ngươi. Về phần Nhạc Kha, thân thể cường tráng, tỷ tỷ sẽ cho đệ cưỡi nó để khỏi đi bộ, ngày mai liền lên đường.”

Cửu Ly nhào tới, đôi mắt sáng rực như lửa, gương mặt thanh lệ ẩn chứa tức giận: ” Tỷ tỷ có chuyện liền muốn đẩy Cửu Ly đi xa. Cửu Ly không cha không mẹ, về tới Thanh Khâu cũng chỉ là một côi nhi, so với cái chết có gì khác biệt?”

Ta vội vàng đưa tay bịt kín miệng nó, trách mắng: ” Tuổi còn nhỏ, nói bừa cái gì?”. Tiên yêu tộc, mặc dù tuổi thọ dài hơn so với người phàm, nhưng nếu chết đi, chính là bị hồn phi phách tán, hôi phi yên diệt, khó tìm tông tích trong lục giới, đây là điểm ta kiêng kỵ nhất.

Đôi môi mềm mại dưới tay dần dần lan tỏa hơi nóng làm lòng bàn tay ta ẩm ướt, cảm giác được gương mặt đứa nhỏ này đang càng lúc càng mất bình tĩnh, ta buông tay, mềm giọng yêu cầu.

Nó bất quá mới là một đứa nhỏ chừng mười tuổi, trải qua một lần nguy hiểm, ta không thể nhẫn tâm để nó theo ta chịu nguy hiểm lần nữa, chỉ hi vọng có thể mềm mỏng khuyên nó đồng ý rời khỏi nơi này.

Chỉ tiếc Cửu Ly tâm ý kiên định, khổ cực khuyên răn thế nào cũng không nghe. Ta mỗi ngày đều thở ngắn than dài, sầu khổ khốn đốn không thôi. Lao tâm khổ tứ bày đủ kế sách khuyên Cửu Ly, thế nhưng tiểu tử này có chết cũng không chịu rời ta. Cả Tử Hồ và Thỏ yêu cũng không chịu rời đi, lão hổ Nhạc Kha không thể nói chuyện, nhưng im lặng trầm mặc, đến cánh cửa viện không bước ra một bước, đủ để chứng minh quyết tâm cự tuyệt của nó.

Ta nghiêm túc tự kiểm điểm bản thân mình giáo dưỡng thất trách, trong điều kiện bình thường, đứa nhỏ được dưỡng theo cách “thả rông” bản tính sẽ khó thuần, so ra thì những đứa trẻ dưỡng theo phương pháp “nuôi nhốt” lại ngoan ngoãn nghe lời hơn. Cũng may ta trước giờ chưa từng gặp phụ mẫu Cửu Ly, nếu không để bọn họ biết được Cửu Ly bị ta nuôi dạy thành đứa bướng bỉnh thế này, chẳng biết liệu có lật tung nhà tranh của ta hay không.

Bất quá, chờ tới lúc bọn họ đến đây, nhà tranh sớm đã hóa thành một đống tro tàn.

Tối hai ngày sau, Hổ Yêu đến đưa tin, đứng ở bên ngoài kết giới tha thiết nhìn vào trong viện. Lúc đó chúng ta đang dùng bữa, Tử Hồ thấy hắn trước tiên, sắc mặt sớm đã trắng bệch, răng va vào nhau lập cập. Lúc ấy ta đang ăn rất vui vẻ, không hề trông thấy hắn. Chỉ nghe thấy tiếng răng va vào nhau của Tử Hồ, ngẩng đầu nhìn sang, nàng ta lúc đó thần sắc hoảng loạn, cũng không biết cầu cứu ta, chỉ nhìn chằm chằm vào Nhạc Kha đang quỳ rạp trên mặt đất.

Ta quay đầu nhìn, thấy Hổ yêu đang cười đến hưng phấn, hướng ta vẫy vẫy. Cả đám trong viện cũng chỉ chằm chằm nhìn Nhạc Kha đang nằm sấp mà ngủ.

Ta “xì” một tiếng, bật cười: “Cái đám ngốc này. Tuy bề ngoài Nhạc Kha với đầu hổ ngoài kia đều là bà con với nhau, nhưng nếu hai hổ đánh nhau, không cần suy nghĩ, bị thương đương nhiên là con hổ nhà chúng ta – cho dù nó to gấp hai lần.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.