Long Phượng Trình Tường

Chương 47: Chương 47: Đời người trôi dạt tựa cánh bèo




Nhạc Kha bị ta đẩy một cái thì lảo đảo, lập tức đưa hai tay ra giữ chặt lấy ta. Trên mặt hiện lên một nụ cười đáng ghét. Ta rất ghét nụ cười đó của hắn, dùng hết sức lực đẩy hắn, đáng tiếc lúc này lồng ngực lại đau đớn, đẩy qua đẩy lại thế này thật không mấy tốt. Dáng người hắn cao lớn, sức lực mạnh mẽ, pháp thuật lại cao hơn ta rất nhiều, ta bị hắn bế lên, đầu óc choáng váng, chờ đến lúc hiểu ra thì đã được hắn nhẹ nhàng đặt lên giường.

Hắn đắp chăn mây cho ta, ta cắn răng trừng mắt nhìn hắn, thấy hắn chẳng hề động đậy, chỉ cảm thấy một bụng chua xót khổ sở không chỗ phát tiết, lửa giận ngập trời, vươn nắm tay ra đấm vào lồng ngực của hắn mấy cái, dường như chẳng hả giận được, lại muốn đấm thêm mấy cái nữa, trong mắt đã vương giọt lệ, trước mắt tràn ngập hơi nước, chỉ mơ hồ nhìn thấy gương mặt tươi cười của hắn.

Chắc là đầu óc của con rồng này đã hỏng rồi, dễ quên thì cũng thôi đi, nay cư nhiên bị đánh mà chẳng đánh trả lại, bị mắng cũng không mắng lại, chỉ trưng ra bộ mặt tươi cười vô lại, chắc là trước đây thường dùng chiêu này lừa gạt đám tiên tử vui vẻ nên lúc này dùng lại với ta.

Ta vừa khóc vừa thầm bất bình tức giận, nỗi oán giận uất chiết trong đó, ngay cả chính mình cũng sinh ra cảm giác kinh hãi, quả thực cảm giác đó giống như đám oán phụ thường tình nơi thế gian.

Đột ngột đứng dậy, lồng ngực đau đớn dữ dội, ta ôm ngực hung hãn đẩy hắn ra, quát: “Long Tam điện hạ thân phận cao quý không nên đến những nơi hèn mọn, nay lại chạy đến chỗ Tín Phương Viện của ta làm chi?”

Hắn liếc nhìn xung quanh một hồi, sau đó quay đầu lại làm ra vẻ cực kỳ vô tội nói: “Nghe nói Tín Phương Viện này chính là nơi ở của đương kim Thiên Hậu lúc còn làm Trắc Phi của thái tử, Thái tử điện hạ để nàng sống ở đây, có thể nói hàm ý rất sâu xa nha.”

“Cho dù vậy thì chỉ có liên quan đến ta, can hệ gì đến ngươi chứ?”

Ta vốn nói không lựa lời, một câu còn chưa hả giận, lại nói ngay một câu nữa: “Dù sao cũng không phải chỗ của Thái tử phi Đông Hải Long Cung, chẳng lẽ còn trông chờ ngươi mở miệng sao?”

Nụ cười trên gương mặt hắn càng sâu, một tay giữ lấy ta, tay kia lấy chiếc khăn bên giường lau nước mắt cho ta: “Mấy ngàn năm giao tình của chúng ta,còn mang cái danh tiểu cữu cữu, tiểu cữu cữu này quan tâm đến nhân duyên của tiểu Thanh Loan một chút cũng không được sao?”

Hắn không đề cập tới cái danh xưng “tiểu cữu cữu” này thì ta còn không thấy khác lạ, ngược lại lúc nhắc tới, ta càng cảm thấy có chút khó chịu. Hồn phách trong thân thể con rồng này có quan hệ sâu xa với mẫu thân, thân thể này coi như có mấy ngàn năm giao tình với ta, nay lại thêm tơ nhân duyên không đáng tin của Nguyệt Lão buộc lấy, cũng không biết là tơ nhân duyên này đang tác quái hay trong lòng ta đã xem hắn là chỗ dựa, có lẽ đã có sự kỳ vọng, lúc ở Tước La Điện bị lời nói của hắn tạo thành nút thắt trong lòng, lúc này lại thấy hắn lấy ra cái hư danh tiểu cữu cữu, lòng ta lại cảm thấy lạnh đến thấu xương.

Lần đầu gặp gỡ vào năm đó, ta ngây thơ không biết, lại động tâm với con rồng ngốc này, thật vất vả trải qua mấy ngàn năm thử luyện, cuối cùng đã quên mất chuyện đó. Nhưng giờ phút này trong lòng dâng lên hoang mang khiến cho cảm xúc của ta cũng chẳng ổn định được, hay là bởi vì dây tơ hồng kia mà bất tri bất giác ta đã cắm sâu rễ tình với hắn?

Bởi vậy khi hắn mở miệng chúc mừng hôn sự của ta với Thái tử điện hạ thì lòng ta chẳng còn tư vị gì nữa?

Hắn dùng giọng điệu cử chỉ của tiểu cữu cữu quan tâm ta, nhưng ta lại không thể chấp nhận được, hận không thể đánh hắn một cái cho hả giận?

Không, cho dù đánh hắn cũng không thể hả giận. Ta chỉ hận — chỉ hận hắn hư tình giả ý có lệ như vậy với ta, không chịu nói một câu thật lòng nói với ta. Không chịu mở miệng nói một câu: Thanh nhi, trong lòng ta chỉ có nàng.

Hoặc có lẽ, chỉ có mình ta cam tâm tình nguyện?

Ta ngơ ngác nhìn hắn, mắt phượng in sóng nước, mi tóc màu xanh đen, diện mạo tươi cười trời sinh, đai ngọc áo gấm, kim quan buộc tóc, đúng là một công tử ôn nhuận. Ở cùng hắn càng lâu thì càng quên mất dáng vẻ thanh tú của hắn, chỉ nhớ rõ những tật xấu vặt vãnh của hắn mà thôi.

Hắn hay quên, miệng lưỡi trơn tru, có đôi khi lạnh như băng sương, bị lão Nguyệt Lão hồ đồ buộc dây tơ hồng với ta. Nhưng mà, mỗi lần nhớ tới mấy thứ đó, cuối cùng ta không khỏi lại nhớ đến những mặt khác của hắn.

Lầu đầu gặp nhau ở Đông Hải, kế đó là mấy ngàn năm bầu bạn, thề sống chết cùng nhau trên núi Nữ Sàng, ngày biệt ly bất đắc dĩ ở thành San Hô, cho tới bây giờ bất giác ta đã xem hắn là người thân có thể nương tựa, bất giác trong lòng dâng lên tham niệm, càng muốn được hắn dịu dàng bầu bạn, cẩn thận che chở, thề sống chết cùng nhau.

Ta…… Ta…… Ta nắm chặt lòng bàn tay mình, chỉ cảm thấy trong lòng hoang mang khủng hoảng, phía sau lưng lạnh lẽo, thế nhưng đã toát ra một tầng mồ hôi lạnh, làm ướt cả y phục.

Nếu như hắn không thích ta thì ta phải làm sao cho phải đây?

Từ trước đến nay ta luôn cơ khổ không có chỗ dựa, luôn mỉm cười với những lời châm chọc, một mình gánh vác, một mình chịu đựng sương gió đã thành quen. Nay, lúc gặp chuyện luôn luôn được hắn toàn lực bảo vệ khiến ta hình thành thói ỷ lại vào hắn, lúc này bảo ta rời khỏi vòng tay bảo vệ của hắn thì trong lòng lại cảm thấy đau lòng khổ sở không thể buông bỏ.

Giờ khắc này để cho hắn nhìn thấy bộ dạng ngốc nghếch của ta, thế nhưng hắn chỉ mỉm cười, lẳng lặng nhìn ta, vươn tay ra, chậm rãi lau sạch những giọt lê còn vương trên bờ má ta, từng giọt từng giọt, vô cùng dịu dàng.

Không biết ta lấy được dũng khí từ đâu, bỗng nhiên lại có suy nghĩ ích kỷ muốn giữ lấy sự dịu dàng này, không hề buông tay. Cho dù hắn có nhiều tật xấu thì ta cũng đã quen từ lâu. Thừa dịp lúc hắn đang thu tay lại, ta vội nắm lấy tay hắn, ấp úng mở miệng nói: “Ta…… Ta không muốn chàng làm tiểu cữu cữu của ta.”

Tia kinh ngạc vụt lướt qua trong mắt hắn, ta lại đột nhiên rất bình tĩnh, lời nói rõ ràng rành mạch cuồn cuộn tuôn ra: “Tuy rằng hồn phách trong cơ thể chàng có tình nghĩa cũ với mẫu thân ta, nhưng thân thể này cũng là Tam thái tử của Đông Hải, bởi vậy chàng không thể lấy danh hào tiểu cữu cữu để áp chế ta.”

Hắn mỉm cười, dịu dàng nói: “Ta dùng danh hào tiểu cữu cữu áp chế nàng khi nào thế?”

Ta bướng bỉnh quật cường nhìn thẳng vào đôi mắt phượng của hắn, nơi đó in lên gương mặt tái nhợt, nhưng hai mắt long lanh, đôi môi hơi run run, đúng là ta vẫn còn rất khẩn trương, từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên ta có tham niệm này, cũng không biết có nên hay không.

“Ta không muốn chàng làm tiểu cữu cữu của ta, ta muốn chàng làm phu quân của ta!”

Ta nắm chặt tay hắn, trong lòng đã suy nghĩ kỹ, cho dù hắn lập tức thu tay lại, cho dù trên mặt hắn hiện lên nét chán ghét , ta cũng muốn thử một lần, tốt nhất có thể làm hắn rung động thì lòng ta đã thỏa mãn rồi.

Hắn ngây người một lúc, thế nhưng chưa từng thu tay lại, trên mặt cũng không hề lộ vẻ chán ghét, nhưng thật ra trong đôi mắt phượng hình như đang lấp lánh ánh sáng tựa như ánh sao khiến ta cứ phải nhìn mãi.

Hắn nói: “Nàng không sợ ta hay quên? Không sợ ta có nhiều tật xấu? Nếu so sánh ta với Thái tử điện hạ, chung quy ta vẫn kém hơn hắn nhiều.”

Một bàn tay to khác lặng lẽ đặt lên, nắm chặt tay ta.

Trái tim ta đập nhanh dần — hắn nói như vậy là có ý từ chối? Hay là đồng ý với yêu cầu của ta?

“Thái tử điện hạ có tốt hơn thì sao, đó là của Đan Chu, có liên quan gì đến ta đâu? Nhưng nếu hôm nay chàng không đồng ý thì ta…… Nếu không đồng ý thì ta……”

Hắn lại cười nói: “Nàng sẽ như thế nào?”

Ta suy đi nghĩ lại mấy lượt, thế nhưng trong khoảng thời gian ngắn chẳng nghĩ ra được biện pháp nào hay, trong lòng lo lắng, không khỏi buột miệng nói: “Nếu chàng không chịu làm phu quân của ta, sau này cũng đừng mơ tưởng làm phu quân của tiên tử khác! Ta tất nhiên sẽ khiến cho chàng không thể ôm mỹ nhân về như nguyện vọng!”

Hắn bỗng nhiên cười tươi, đưa hai tay ra ôm chặt ta vào lòng, cúi đầu nói nhỏ bên tai ta: “Thanh nhi đã là mỹ nhân, ta cần gì đi ôm người khác? Nàng bằng lòng cho ta ôm, đó là phúc khí rất lớn của ta rồi!”

Ta giãy giụa, tránh ra khỏi lồng ngực của hắn, vô cùng nghiêm túc nói: “Chàng cũng không thể hối hận!”

Hắn cúi đầu mỉm cười than thở: “Vốn khi nghe thấy nàng và Thái tử đính hôn thì trong lòng ta rất tức giận, nào ngờ có thể nghe được lời này của nàng? Nếu bởi vì cùng hắn đính ước mới có thể nghe được lời nói này của nàng thì cho dù nàng có đính ước tám lần mười lần cũng không sao, cuối cùng thì nàng cũng muốn ở cùng ta.”

Ta “phụt” cười thành tiếng. Nói hắn trẻ con chẳng rành sự đời cũng chẳng phải nói dối, mặc kệ là thần tiên hay người phàm, đính ước một lần thì đủ rồi, nào có ai đính ước tám lần mười lần chứ?

“Nghe người ta nói Đông Hải Long Tam thái tử là một con rồng ngốc, quả thực không sai, chuyện đính ước cũng không phải trò chơi trẻ con bày hàng, hãy còn tám lần mười lần?”

Hắn hôn lên trán ta, cười đáp: “Cho dù ta có ngốc, chỉ cần nàng không ruồng bỏ là được rồi.”

Sau đó lại kéo ta vào lòng, tựa cằm lên vai ta, thở dài vô cùng mãn nguyện: “Ta nằm mơ cũng không thể mơ thấy cảnh tượng này, Thanh nhi thế nhưng cầu hôn với ta.”

Lo lắng thấp thỏm lúc trước đã trôi qua, lúc này ta lại cảm thấy xấu hổ, từ hai má đến sau tai đều nóng cả lên, ban nãy ta còn chắc như đinh đóng cột, phân rõ rạch ròi với hắn, song chỉ một lát liền tự mình cầu hôn hắn…… Ta vậy mà lại như trước đây, rơi ngay vào hoàn cảnh này.

Tuy vậy, trong lòng lại ngọt ngào lạ thường, ngọt ngào đến mức không kềm chế được, giống như trong đáy lòng có một bóng người nhỏ bé đang không ngừng ca hát nhảy múa, chim loan luôn nổi tiếng về tiếng ca và kỹ thuật nhảy múa, dù cho bóng người đó mặc áo bào màu xanh không hề chói mắt, nhưng trong lòng dạt dào niềm vui, tinh thần phấn khởi không ai sánh nổi.

Hắn cúi đầu nói: “Thanh nhi đang suy nghĩ gì vậy?”

“Áo bào màu xanh của ta không thu hút.”

Ta thì thầm nói, có vài phần nuối tiếc.

Hắn giữ lấy vai ta, nhìn sâu vào đôi mắt ta, rồi mỉm cười nói: “Màu áo choàng xanh của nàng rất đẹp, tựa như sắc khói mây phiêu lãng, mấy màu sắc tục tằng diễm lệ kia sao có thể sánh bằng sắc màu ấy?”

Ta thấy nét mặt hắn hoàn toàn không có vẻ gì giả dối, lại thì thầm nói: “Nhưng Đan Chu……”

Ai trên núi Đan Huyệt cũng nói Đan Chu xinh đẹp vô song, nghe nhiều rồi, tới cuối cùng ngay cả ta cũng thừa nhận lời này là thật.

Hắn cười khẽ một tiếng: “Đan Chu chính là con gái của người đứng đầu Điểu Tộc, bọn họ đương nhiên phải khen ngợi nịnh bợ, không nói nàng ta xinh đẹp chẳng lẽ nói nàng ta xấu xí? Nhưng theo ta thấy, Thanh nhi vẫn đẹp hơn, phóng khoáng không chút gò bó, thanh sam xinh đẹp, như trời quang sau cơn mưa, chỉ cần liếc nhìn qua đã khiến người ta yêu thích.”

Lòng ta rất đắc ý, nhịn không được nhếch khóe môi, vui sướng tràn ngập cõi lòng.

Đời người trôi dạt tựa cánh bèo, ta muốn nắm chặt lấy tay, muốn giữ chặt người này, trong mắt của hắn tất nhiên phải cảm thấy ta là đẹp nhất tốt nhất, mà không cần đưa mắt nhìn xung quanh để ngắm nhìn những nữ tử đẹp hơn ta.

Ta nghiêm trang ho một tiếng, thản nhiên nói: “Tuy rằng chàng có chút ngốc nghếch, trí nhớ lại không tốt, bị mọi người ghét bỏ, ta cũng sẽ cố gắng tiếp nhận chàng, yêu thương chàng một lúc.”

Hắn cù vào nách ta, khiến ta nhột đến mức vội vàng né ra sau, hắn lại giống như uy hiếp giơ móng rồng về phía ta: “Là một lúc hay một đời?”

Một đời?

Một đời dài bao lâu, ai biết được?

“Đương nhiên là ý trước.”

Ta khe khẽ mỉm cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.