Ta nghe thấy lời này, suýt nữa sẩy tay đánh rơi tách trà, cũng không biết là lồng ngực đau nhói hay do tâm trạng bực bội, lập tức khó khăn tựa người vào ghế, đầu cũng không ngoảnh lại nhìn ra bên ngoài.
Thái tử điện hạ vui mừng nói: “Nghe nói Tam đệ thương hương tiếc ngọc, hôm nay lời này chính là nói đến tâm sự trong lòng vi huynh rồi.” Hàn huyên hai câu lại bước nhanh tới, đỡ cánh tay ta quan tâm bảo: “Tín Phương Viện cách nơi này hơi xa, chi bằng Thanh nhi ở lại trong điện nghỉ ngơi đi.”
Ta đẩy cánh tay hắn ra, quay lưng về phía Nhạc Kha thản nhiên nói: “Tam điện hạ thật không có đạo lý, mặc dù Thanh Loan là một cô loan, nhưng cũng không để người khác tùy ý ức hiếp.”Trong lòng tự dưng nổi lên một bụng chua xót. Ta vốn cho rằng hắn hiểu rõ ta, nhưng xét thấy ta đã đánh giá cao hắn rồi, giờ phút này lại chạy đến chúc mừng, nói mấy lời nhăng nhít, quả thật uổng phí hai ta quen biết bấy lâu.
Thái tử điện hạ kinh ngạc hỏi: “Ai dám ức hiếp Thanh nhi? Bổn vương thay nàng trút giận!”
Ta chăm chăm nhìn đôi mắt hắn, dịu dàng ấm áp như mùa xuân, nếu như hắn không phải là Thiên giới Thái tử, ta nhất định tin tưởng nam tử đứng trước mặt ta giờ phút này đối với ta có hai phần tình ý, nhưng hắn lại là con của Thiên đế, cháu của chiến thần.
Ta nở nụ cười tự giễu, ôm ngực nói: “Người ức hiếp ta, chẳng phải chính là Thái tử điện hạ người sao? Biểu tỷ Đan Chu là công chúa tôn quý, đương nhiên sẽ là Thái tử phi nương nương tương lai. Thanh Loan chẳng qua là một cô loan, không có chỗ dựa, đành phải đứng sau nàng ta làm nhỏ?”
Nét vui mừng trong mắt hắn lập tức lụi tàn, con ngươi rũ xuống, cư nhiên có dáng vẻ ba phần yếu đuối. Ta có lúc nào gặp qua Thiên tộc Thái tử cao ngạo bày ra bộ dạng thế này a? Nhìn chằm chằm hắn kỳ quái hỏi: “Thái tử điện hạ dựa vào cái gì cho rằng Thanh Loan sẽ đồng ý đứng sau Đan Chu?”
Hắn đưa tay ra, giống như muốn kéo ta, lại giống như đuối lý rụt tay về, chăm chú nhìn cánh tay mình một lúc, ta cũng nghiêng đầu nhìn, ngón tay hắn thon dài, làn da trắng nõn, là đôi tay của người sống sung sướng an nhàn, lý nào lại có thể thông cảm suy nghĩ cho một địa tiên có phẩm cấp thấp như ta?
“Chuyện này…Chuyện này đích thực là Bổn vương không đúng. Chỉ là…chỉ là sau khi thành thân, Bổn vương nhất định sẽ đối với Thanh nhi càng thêm sủng ái, thiên y bách thuận(1).” . Đôi mắt hắn sáng quắc, nhìn thẳng vào mắt ta, như thể đang hướng ta cam đoan.
(1): Trăm chiều vạn chuộng, nhất nhất nghe theo
Mặc dù Bổn tiên đã hơn một vạn bốn trăm tuổi, nhưng ở nơi bát hoang tứ hải này gặp qua bao người kết thành nhân duyên, ái ân ít ỏi. Tỷ như dì, dượng mặc dù trải qua hơn vạn năm, nhưng cho đến tận bây giờ trong lòng bà vẫn còn oán hận, đương nhiên không coi là đằm thắm.
Lại tỷ như Đại tổng quản Thương Diệc bên cạnh dì, mặc dù bà thu lại pháp lực của chồng mình rồi đuổi đi, nhưng bà xưa nay độc đoán ngang ngược, cho mình là cao, luôn luôn đàn áp chồng, cuộc hôn nhân này cũng không xem là êm ấm.
Con chim cút nhỏ cũng được coi là người hiền lành dịu dàng? Nhưng nàng với con diệc trống cũng không thể bạc đầu.
Đông Hải Long Vương Phi và Đông Hải Long Vương bằng mặt không bằng lòng, Thiên Đế phong lưu hoa tâm, hai nữ một chồng đánh nhau không ngừng, nhà cửa không yên, ầm ĩ náo loạn đến độ tứ hải bát hoang nơi nơi đều biết.
Cho đến tận bây giờ đã để bổn tiên rõ ràng được một đạo lý.
Ta lùi về sau một bước dài, mỉm cười nói: “Thái tử điện hạ có thể cầu thân với Thanh Loan, Thanh Loan tất nhiên vinh quang trăm lần. Tiếc là Thanh Loan và Thái tử điện hạ không thể lưỡng tình tương duyệt… đương nhiên không thể thành phu thê, chung quy là chuyện đáng tiếc. Theo Thanh Loan biết, phu thê, hai người nhất thể, là người thân thiết nhất gần gũi nhất, trong người có ta, trong ta có người, mới xem là ân ái, nhưng thêm một người lại có phần sát phong cảnh. Điện hạ không cảm thấy ngạt, Thanh Loan cũng thấy ngạt đến hoảng loạn cuống cuồng. Hôn sự này, vẫn là xin người thôi đi.”
Thái tử điện hạ lộ ra gương mặt lạnh lẽo như gió tháng ba, lạnh đến độ có thể đông thành vụn băng. Hắn theo sát tiến lên hai bước, nắm chặt hai cổ tay ta, ngưng giọng nói: “Thanh Loan lời này là thật lòng?”
Mặc dù ta biết bản thân khó thoát khỏi số mệnh làm quân cờ, nhưng chuyện tới trước mắt, chung quy vẫn là không thể nào cam tâm, tức thì ánh mắt nhìn thẳng một cách bình thản, kiên định như ban đầu: “Thanh Loan mặc dù là một kẻ côn đồ vô lại, nhưng chung thân đại sự cũng quyết không chịu ủy khuất bản thân dù chỉ một chút. Có thể được Điện hạ nhìn bằng con mắt khác, vốn dĩ là chuyện vui mừng, nhưng Thanh Loan chỉ sợ bản thân không có phúc hưởng, vẫn xin Điện hạ bỏ hôn ước. Dì đồng ý hôn sự này, chẳng qua là bất đắc dĩ, để Đan Chu công chúa không bị Điện hạ ghét bỏ, thỉnh xin Điện hạ thu hồi.”
Trên cổ tay một trận đau đớn, ta cắn răng không nói, nhưng da thịt trên mặt đã đông cứng, ngực càng đau đớn dữ dội, trước mắt không ngừng nổ đom đóm, liên tục nhận mấy chưởng của dì, khi ấy chỉ đơn thuần là cắn răng nhịn xuống, không ngừng chống đỡ mà thôi, bây giờ mọi chuyện đã qua, lại lấy hết dũng khí đem ý định từ hôn nói ra rõ ràng, đầu óc đã có điểm mơ hồ, gương mặt của Thái tử điện hạ trước mặt càng lúc càng mờ ảo, đau đớn trên cổ tay cũng càng lúc càng nhạt dần, trong mông lung chỉ nghe thấy hắn ảm đạm nói: “Chẳng qua là nàng thích mái tóc dài cùng với giọng hát của công tử Giao nhân kia thôi, đợi ta cắt lưỡi hắn cho nàng, xem nàng còn thích hắn không?”
Chút thanh tỉnh cuối cùng trong đầu ta là một tia nghi hoặc: Công tử Giao nhân này là Ly Quang sao? Đúng là bổn tiên thích Ly Quang, nhưng cũng giống như muội muội thích ca ca, quả thực chưa từng nghĩ qua sẽ cùng hắn trải qua một đời ở trong thành San Hô.
Trước mắt tối sầm, cuối cùng hoàn toàn mất đi tri giác.
Đợi đến khi ta tỉnh lại, bên trong điện dạ minh châu phát ra ánh sáng nhu hòa, người đang đứng nơi đầu giường lạnh lùng hừ một tiếng, trách mắng: “Tiểu Ngốc Điểu nhà ngươi cũng thật không có tiền đồ. Bất quá là được Thái tử ca ca cầu thân thôi, liền vui sướng đến độ hôn mê bất tỉnh, mê man suốt ba ngày, đúng là mất mặt mà.”
Ta há hốc miệng, hết sức muốn biện giải một câu: Tiểu tiên đây là bị dọa sợ, không phải vui mừng. Nhưng bên trong cổ họng tựa như có một tầng hơi nước, nói cũng không ra được một chữ.
Người đó thấy ta như cá mắc cạn, chỉ không một tiếng động há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn là tức giận đến độ thở phì phì rót một chén trà lạnh đưa cho ta. Hành động này đối với ta như nắng hạn gặp mưa, đợi đến khi đem cổ họng thấm nhuận, cuối cùng mới gian nan ngồi dậy, lồng ngực lập tức truyền tới một cơn đau nhói khiến ta nhịn không được kêu lên, thấp giọng nói: “Đa tạ Đồng Sa Điện hạ.”
Mặc dù Hắn hay đùa dai, nhưng tâm địa cũng không xấu, chẳng qua là con út của Thiên đế và Thiên hậu, được cưng chiều có chút thái quá mà thôi.
Bị ta cảm tạ trịnh trọng thế này, ngược lại bên má hắn thoáng nổi lên chút ửng đỏ, qua quýt khoát tay nói: “Ngày thường trông thấy là một kẻ miệng mồm nanh nọc, sao lại không được việc thế này? Vương tử công chúa các giới trưa nay đã tới Thiên đình, lúc này Thái tử ca ca đang mở tiệc đãi khách, đương nhiên không có thời gian, mới để ta ở đây chăm sóc ngươi. Ngươi chỉ cần nhớ sau này thành thân với Thái tử ca ca rồi, cùng tẩu tẩu ở cùng nhau vui vẻ hòa thuận, đừng gây thêm phiền phức cho huynh ấy.”
Lời này của hắn nghe thật chói tai, vốn dĩ ngày thường ta còn có thể nhịn xuống, nhưng sau khi bị dì đả thương, khơi lên những đau khổ chua xót trước kia, thật sự không thể nào nhịn được nữa, từng chữ từng chữ nói: “Thái tử điện hạ hồ đồ, Đồng Sa điện hạ cũng hồ đồ theo sao? Thanh Loan sẽ không thành thân với Thái tử điện hạ, vì vậy Đồng Sa điện hạ không cần lo lắng ta sẽ gây bất lợi cho tẩu tẩu Đan Chu của người!”
“Ngươi đúng là không biết tốt xấu!” Đồng Sa điện hạ tức đến đỏ mặt, vung tay gạt tách trà trên bàn xuống đất, đi đi lại lại mấy bước, chỉ vào mũi ta chửi ầm lên: “Thái tử ca ca nếu đã thật sự có ý, khắp bát hoang tứ hải này có bao nhiêu công chúa tiên tử đợi được huynh ấy liếc mắt nhìn qua? Chỉ nội mấy vị công chúa đến trong ngày hôm nay thôi, liền có không dưới mười người quấn lấy Thái tử ca ca, huynh ấy lại chỉ để ý đến đồ hay sinh sự nhà ngươi? Lớn lên mặc dù cũng không coi là tệ, nhưng tính tình lại quá mức bướng bỉnh, sau này cho ngươi nếm mùi đau khổ.”
Ta biết bản thân trước giờ cũng không phải là con chim mưu cầu vui vẻ, không giống với loài anh vũ bát ca, chỉ biết học vẹt, liền có thể đem mấy lời ngon tiếng ngọt nói đến độ như thể phát ra từ tận đáy lòng, lập tức có chút cam chịu nói: “Thanh Loan dã tính khó thuần, trông mong lớn nhất chẳng qua là được Thái tử điện hạ khai ân, có thể cho Thanh Loan quay về núi Nữ Sàng làm một địa tiên tiêu dao, trải qua những ngày tháng khoái hoạt vô câu vô thúc mà thôi, có chỗ nào khiến Thái tử điện hạ vừa mắt? Về phần Thái tử Trắc phi gì đó, trước giờ lại càng chưa từng nghĩ đến, cùng biểu tỷ Đan Chu hòa thuận với nhau, quả thật rất khó, vẫn xin Thái tử điện hạ để cho bậc cao minh khác, Thanh Loan không làm, cũng không hi vọng cúi đầu làm nhỏ!”
Đồng Sa điện hạ chỉ vào ta như thể hận tới mức muốn giống như dì giáng cho ta một chưởng, một lúc lâu sau mới phẫn nộ nói: “Không muốn làm nhỏ cũng thôi đi, thế nhưng còn lạt mềm buộc chặt, mưu đồ vị trí Thái tử phi, Thanh Loan, chiêu này của ngươi dùng hay lắm, dùng hay lắm!”
Ta mờ mịt nhìn hắn, rõ ràng bổn tiên cho là đã cự tuyệt triệt để mười phần, cứ cho là vị Đồng Sa điện hạ này không hiểu tiếng chim, nhưng hôm nay ta rành rành mạch mạch nói là tiếng người, vì sao vẫn khiến hắn hiểu thành ta lạt mềm buộc chặt?
Có đôi khi, ta một mực suy tính để người khác hiểu được nguyện vọng ban đầu của mình, nhưng kết quả vẫn là đi ngược lại hết thảy. Mấy kẻ đó chẳng những không thể dụng tâm lương thiện để lý giải, ngược lại còn một mực suy đoán theo chiều hướng xấu, đúng là bi ai mà.
Nhưng điều bi ai chính là, thế nhưng ban đầu ta vẫn còn muốn dụng tâm để họ hiểu được ta. Hôm nay cũng xem như đã đạt tới cảnh giới cao siêu “ông nói gà bà nói vịt”, chính là tình cảnh trước mắt này đây. Được cái Đồng Sa điện hạ cũng không thể coi là bằng hữu gắn bó thân tình với ta, không như Nhạc Kha lúc ở Tước La Điện nói mấy lời khiến ta kinh ngạc quá đỗi, cho nên ta cũng chưa từng để trong lòng, chỉ tùy ý hắn tức tối rời Tín Phương Viện, bản thân thì quấn chiếc chăn mây, ngây ngốc nhìn lên đỉnh trướng, mặc cho suy nghĩ lan tràn.
Nếu như Vương tử công chúa các giới đã tới, yến hội này sẽ kéo dài mấy ngày, nếu Thiên đế có thể chỉ ước được vài mối nhân duyên mỹ mãn, đại thể sự tình náo nhiệt này cũng coi như kết thúc? Ta thở dài một tiếng, cũng may hôm nay bị thương nằm trên giường, không bị Thái tử điện hạ bắt đi làm Chưởng Lại, vạn nhất lại ngẫu nhiên đụng phải mấy vị công chúa không hiểu chuyện, muốn cùng Thái tử thân cận mà không được, liền đem lửa giận trút hết lên người ta, điều đó đúng là quá quá không tốt rồi.
Đương lúc suy nghĩ vẩn vơ, bên tai truyền đến một tiếng thở dài: “Ta thật không biết Thanh Nhi thì ra lại có khí phách thế này.”
Ta ôm ngực cười lạnh nói: “Khí phách với không khí phách cái gì, chẳng qua là kẻ biết điều mới là trang tuấn kiệt. Không tự mình rút lui, chẳng lẽ đợi bị dì đánh chết sao? Long Tam Điện hạ lúc này sao lại không ở trên đại điện cùng yến ẩm với công chúa các tộc mà lại chạy đến nội viện lạnh lẽo này của ta làm gì?”
Từ lúc ở trên đại điện, hắn chạy đến nói mấy lời chúc mừng hỉ sự của ta với Thái tử điện hạ, trong lòng bổn tiên trước sau đã có một nút thắt, không thể giải trừ.
Cũng không biết hắn tiến vào từ khi nào, lúc này lại ở phía trước tiến tới hai bước, kiên định đứng ở đầu giường nói: “ Nếu không có mấy lời vừa nãy của Thanh nhi và Đồng Sa điện hạ, ta trái lại thật sự đã hiểu lầm Thanh nhi rồi.”
Trên đời này điều bi thảm nhất không phải là bị người không liên quan đối xử lạnh nhạt, mà là bị người thân thiết nghi ngờ mình chính là dạng nông cạn mà y vốn coi thường.
Ta vừa tức vừa phẫn nộ, liền ho hai tiếng, đột ngột ngồi bật dậy, xốc chăn đi chân trần trên đất, hai tay đặt bên hông hắn, gắng sức đẩy hắn ra ngoài: “Từ nay trở đi, Tam Điện hạ và Thanh Loan kiều quy kiều, lộ quy lộ(2), vĩnh viễn không quen biết!”
(2)桥归桥,路归路đường anh anh đi, đường tôi tôi đi.