Một lúc lâu sau nghe thấy Thái tử điện hạ ôn nhu nói: “Đồng Sa, nhanh dìu Thanh Loan đứng dậy. Bệnh lâu ngày giờ mới khỏe, còn không đỡ nàng về Tín Phương Viện nằm nghỉ?”
Sau đêm đó ta chưa từng gặp hắn, nghe thấy lời này như trút được gánh nặng, trong lòng đã hiểu rõ tám chín phần. Vậy là Thái tử điện hạ cũng có chút không chịu nổi tính khí ương bướng của Đan Chu. Mỉm cười đứng dậy: “Đa tạ Thái tử điện hạ, đa tạ công chúa điện hạ.”. Nâng mắt nhìn, vẻ mặt Đan Chu đã có chút không vui, nhưng ngại Thái tử điện hạ, nhất thời không dám phát tác.
Nàng ta từ nhỏ luôn bị giữ trong cung, những lúc buồn chán liền đánh mắng cung nga làm vui. Nhưng sau khi đánh xong, lại dùng kim châu thưởng tặng nên vẫn có một đám kẻ hầu người hạ hám tiền bên người. Có điều trong vòng một năm, rốt cuộc vẫn sẽ lấy đi một hai mạng. Mặc dù dì nghiêm khắc, chung quy vẫn là đối với người trong Điểu tộc, còn đối với nữ nhi duy nhất của mình, chính là thương xót nàng ta từ nhỏ đã mồ côi cha, rốt cuộc vẫn chỉ khuyên bảo nàng một vài câu, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.
Mấy sự tình này trong Phượng Tê Cung được giữ kín gắt gao. Bên người Đan Chu lại toàn là thuộc hạ đắc lực của dì, nhưng ta ở trong cung đã lâu, ít nhiều cũng nghe phong phanh được vài ba chuyện, ngày thường nếu tránh được nàng ta liền tránh, nếu như đụng phải, vẫn là tại chốn đông người, trước mặt dì. Nàng ta không dám làm ra hành động gây tổn hại gì, vạn nhất truyền tới Cửu Trùng Thiên, bị gán cho tội danh thất đức, chính là chuyện xấu cực kỳ không nhỏ.
Thái tử điện hạ ý cười thâm trầm, như thể hoàn toàn chưa hề cảm giác được mối quan hệ tồi tệ giữa ta và Đan Chu, nói: “Công chúa điện hạ có điều không biết, ban đầu núi Nữ Sàng xuất hiện một con ác thú, thổ địa núi Nữ Sàng Thanh Loan liều mình trấn giữ, phụ hoàng khen ngợi nàng can đảm đáng thưởng, mới hạ chỉ đề bạt nàng vào điện của ta đảm nhận một chức chưởng lại, nhưng vì tính tình nàng ta bướng bỉnh, bổn vương có lòng muốn rèn giũa nàng, mới để nàng ở trong cung làm cung nga quét dọn hai trăm năm.”
Trong lòng ta nói: Thì ra còn có chuyện này? Tên Thái tử điện hạ này thật là…thật là xấu xa không thốt nên lời mà! Ngày thường ra vẻ đạo mạo trang nghiêm, lại âm thầm chứa đựng một bụng xấu xa, nói chuyện đường đường chính chính tràn đầy đạo lý, thật khiến người khác không đào ra được một chút sai trái. Mặc dù giúp ta giữ chút mặt mũi trước mặt Đan Chu, nhưng chung quy vẫn khiến người khác bị nghẹn một bụng khí, không thông được.
Quay đầu nhìn Đồng Sa điện hạ, trên mặt hắn thế nhưng lại có chút xấu hổ, lầm bà lầm bầm: “Chẳng qua là làm tiên nga quét dọn hai trăm năm. Cái chức chưởng lại đó ngày ngày đều ở trong điện, vừa buồn vừa chán, lý nào lại thú vị như quét dọn?” Bản thân hắn cho là không vui, cũng nghĩ người khác giống mình.
Thì ra chuyện này hắn cũng biết. Hai huynh đệ này trước giờ vẫn như hình với bóng, biết được chuyện này cũng là nằm trong dự đoán. Ta lặng lẽ nhìn hai huynh đệ, lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Nói như vậy Thanh Loan thật sự phải đa tạ nhị vị điện hạ rồi!” Nói rồi trịnh trọng hành lễ với hai tên này, ý cười trên mặt hai người bọn họ cực kỳ gượng gạo, nghiêng người tránh tránh.
Thái tử điện hạ chỉ vào ta cười nói: “Hai ngày trước công chúa điện hạ còn nói muốn gặp cung nga quét dọn trong điện bổn vương một lần, hôm nay chẳng phải chính là tình cờ gặp gỡ sao?”
Ta nhìn thấy rõ ràng vẻ chán ghét trên mặt Đan Chu, cũng chỉ làm bộ như không biết, nghiêm trang nói: “Nghe nói Thái tử phi nương nương tiến đến bái phỏng, Thanh Loan sớm đã ngày ngóng đêm trông, chỉ là hai ngày nay thân thể không được linh hoạt, chưa từng tiến đến bái kiến Thái tử phi nương nương.”
Nét kinh ngạc trong mắt nàng ta chợt lóe qua, đương nhiên là nghĩ không ra một kẻ miệng mồm nanh nọc ngày trước như ta vì sao lại ngoan ngoãn dịu dàng như vậy. Trong nháy mắt lại lộ ra thần sắc bừng tỉnh đại ngộ, ánh mắt đảo trên thân người Thái tử điện hạ nơi bụi hoa, như thể vừa kiêu ngạo vừa đắc ý.
Nam tử Đế vương bên người nàng ta có nét xuân rạng ngời, gương mặt khuynh thành, bên môi hàm chứa chút ý cười cực kỳ đạm nhạt, ít nhiều ẩn chứa vẻ thờ ơ lãnh đạm. Đỉnh đầu từng đóa từng đóa hoa hương thơm ngào ngạt, có cánh hoa khe khẽ rơi rơi, điểm lại giữa lông mày và trên y phục, phảng phất như thể nam tử này chính là từ trong mộng bước ra, lần đầu gặp gỡ, thật sự khiến người kinh diễm. Ta ở bên cạnh hắn quanh đi quẩn lại cũng hơn hai trăm năm, quan sát sắc mặt sớm đã thành thục, biết hắn lúc này tâm tình cũng chẳng tốt đẹp gì, giữa lông mày cũng chỉ có chút nhăn lại.
Nam tử như hắn sớm đã khiến chúng tiên tử trên Cửu Trùng Thiên nảy sinh tâm tình thiếu nữ, Đan Chu đương nhiên cho rằng ta cũng đối với Thiên giới thái tử nảy sinh tình cảm yêu thích, nhưng nam tử này lại là phu quân tương lai của nàng, ta muốn giành được, chiếm lấy một vị trí bên cạnh hắn, quả thực không dễ, nàng ta mới có biểu tình này.
Trong lòng ta thầm chế giễu: Đan Chu trước đây ở núi Đan Huyệt la mắng, hận nhất là mối nhân duyên này. Ngoại trừ đối với bảo tọa Thiên hậu nương nương có vài phần lưu luyến, đối với Lăng Xương Thái tử lại có không ít tức giận. Bất quá lần đầu gặp gỡ, mới năm ba hôm liền nảy sinh tâm tình thiếu nữ, quả thực là có vài phần ngốc nghếch. Nàng ta hiểu được mấy phần về đức hạnh của vị Thái tử điện hạ này a?
Nhưng rất nhanh trong lòng Đan Chu liền tính toán, mỉm cười lần mò bên trong tay áo, thẹn thùng đánh mắt về phía Lăng Xương Thái tử, nói: “Điện hạ cũng không nói cho người ta, hôm nay ra ngoài gấp quá, chi bằng ban đêm giờ này Thanh Loan tới điện của ta một chuyến, ta nhất định chuẩn bị tốt đồ ban thưởng?”
Nàng ta lớn tuổi hơn ta, pháp thuật cũng cao hơn, nếu như đem ta giam giữ trong điện rồi đánh nhau một trận, lại kéo dì tới, quả bồ hòn này ta tất nhiên nuốt trọn rồi. Ta khiêm tốn nở nụ cười, nói: “Làm phiền công chúa điện hạ bận tâm rồi! Tâm ý này của công chúa điện hạ Thanh Loan xin nhận, nhưng công chúa đường xa mà tới, nếu lại muốn người tốn kém, Thanh Loan sao dám đảm đương chứ?”
Nàng ta che miệng cười ha ha một hồi, nói: “Lẽ nào trong điện bổn công chúa có cọp, Thanh Loan sợ bị ăn hay sao?”
Từ trong tiếng cười của nàng ta đã nghe ra ý tức giận, trong lòng biết rõ lại không thể chối từ, đang định đồng ý, Thái tử điện hạ đã lên tiếng: “Ta vốn vẫn muốn đêm nay giờ này cùng công chúa bàn luận kỳ nghệ, chi bằng lúc đó Lưu Niên không cần đi theo, để Thanh Loan theo hầu, cũng vừa vặn nhận thưởng.”
Ta vội vàng nói: “Đa tạ Thái tử điện hạ.” Trong lòng cực kỳ cảm kích hắn một hồi.
Đồng Sa điện hạ sau một hồi lâu không lên tiếng, lúc này mới nói: “Tiểu Ngốc Điểu, chúng ta trì hoãn ở đây cũng lâu rồi, làm mất nhã hứng của Thái tử ca ca và tẩu tẩu.”
Nét mặt Đan Chu ửng hồng liếc Đồng Sa một cái.
Ta xách chổi đi ra ngoài, Thái tử điện hạ gọi: “Chậm đã—“
Ta ngạc nhiên nói: “Không biết Thái tử điện hạ bảo Thanh Loan đứng lại còn có việc gì phân phó?”
Hắn xoa xoa thái dương, mới chậm rãi nói: “Từ hôm nay, nàng ở trong điện làm chưởng lại đi, cũng bớt suốt ngày ra ngoài chạy lung tung.”
Ta cúi đầu nói: “Thanh Loan tự thấy bản thân làm tiên nga quét dọn có thể tu thân giữ lễ, hiện giờ tính tình không tốt, Điện hạ khai ân, vẫn là tiếp tục để Thanh Loan làm tiên nga quét dọn đi.”
Khó thấy được sắc mặt tức giận của hắn, trong lòng ta đắc ý, rảo bước hướng phía ngoài mà đi, Đồng Sa điện hạ theo sát phía sau. Cách bụi hoa một khoảng khá xa, Đồng Sa mới hỏi: “Ngươi thế nhưng lại sợ công chúa điểu tộc?”
Ta cảnh giác nhìn hắn, mặc dù Đan Chu đối xử với ta không tốt, nhưng đức hạnh nàng ta có khiếm khuyết, nếu như từ miệng ta lan truyền ra ngoài, phá hư mối nhân duyên này, sợ là dì sẽ đau lòng. Ta giả bộ ngu ngốc nói: “Sợ, sao lại không sợ.”
Hắn tiếp lời: “Ngươi đã nói đấy thôi, thấy tẩu tẩu là một người lợi hại, giữa mày có viết a, nhìn có vẻ vẫn yếu ớt.”
Ta khe khẽ cười: “Nàng là công chúa điểu tộc, ta chỉ là một con chim loan tầm thường, công chúa uy nghi, điểu tộc ai lại không sợ?”
Hắn thất vọng nói: “Ngươi con chim ngốc này chính là giả vờ a. Ngày thường nhìn không ra, ngươi cũng có lúc thông minh.”
Ta hơi mỉm cười, không cùng hắn tranh cãi nữa.
Đến tối, Thái tử điện hạ quả nhiên sai Lưu Niên đến Tín Phương Viện truyền ta đến Tước La Điện.
Ta bất chấp khó khăn tiến vào đại điện, hắn đang ở trên án thư lựa chọn gì đó, vẫy vẫy tay về phía ta: “Qua đây.”
Tiến lên trước nhìn, thì ra là hai bộ cờ, đều được làm cực kỳ tinh xảo, hắn nhìn hai bộ cờ nói: “Nếu nàng đã là chỗ quen biết cũ với công chúa, nàng lại nhìn thử, hai bộ tặng bộ nào cho nàng ấy?”
Ta tùy ý chỉ vào một bộ, hắn quả thực nở nụ cười, nói : “Vẫn là tiểu ngốc điểu có mắt nhìn, thật sự nhìn không ra.” Ta bị hai huynh đệ họ chèn ép đã quen, thản nhiên đáp: “Tiểu tiên mắt nhìn không tốt, nhưng thiết nghĩ, nếu như có người có thể lo lắng dụng tâm thay tiểu tiên chọn một bộ cờ, cho dù chọn không phải cái tốt nhất, trong lòng vẫn cực kỳ ấm áp cực kỳ vui vẻ.”
Hắn quay đầu trầm ổn nhìn ta một lúc, ta bị ánh mắt của hắn dọa sợ nhảy dựng, lùi ra sau một bước dài, lúng túng nói: “Tiểu tiên nói sai sao?”
Mắt hắn dịu dàng, thản nhiên nói: “Không sai. Nàng nói rất đúng.” Cầm lấy bộ cờ ta đã chọn, bước nhanh ra khỏi điện mà đi.
Mấy ngày nay từ lúc Đan Chu tới, ta ngay cả cửa điện Hoa Thanh Cung cũng không ra. Hôm nay cùng Thái tử điện hạ một trước một sau đi về phía Đồng Sơ Điện nơi Đan Chu ngụ lại.
Dọc đường gặp vô số tiên tử tiên nga, ánh mắt nhìn Thái tử điện hạ chung quy vẫn có vài phần thương tâm. Nhưng nhìn thấy hắn đi về hướng Đồng Sơ Điện, tất cả đều che giấu ánh mắt, cố nén bi thương.
Ta thấy thú vị, một đường hưng trí bừng bừng, hôm nay lại có Thái tử điện hạ bảo hộ, ý khiếp sợ sớm đã bị gió cuốn mây tan, đến cổng Đồng Sơ điện, nhìn thấy thị nữ thiếp thân của Đan Chu là Hồng Oanh đang ngóng cổ nhìn, thấy hai người bọn ta đi tới, lập tức khéo léo hành lễ, Hồng Oanh này chính là đại a đầu bên người Đan Chu, cực kỳ biết cách đối nhân xử thế, mặc dù ở trước mặt Đan Chu không quan tâm đến ta, nhưng sau lưng lại đối với ta cực kỳ khách khí. Ta thật sự thông cảm nàng làm nô không dễ, với nàng cũng coi như hòa nhã. Hôm nay cùng nàng gặp gỡ cũng là trong dự kiến, vội vã tiến lên một bước đứng ngay ngắn bên cạnh Thái tử điện hạ, cười nói: “Hồng Oanh tỷ tỷ–“
Nàng lớn hơn ta rất nhiều, chỉ là chúng tiên tử trước giờ dung mạo thanh xuân, cụ thể lớn hơn bao nhiêu, ta thật sự không biết, nhưng gọi một tiếng tỷ tỷ, nàng cũng lấy làm vui vẻ. Nàng chăm chú nhìn ta một hồi, trong mắt chính là sợ hãi cùng vui mừng, tiến lên hai bước ôm chặt ta vào lòng: “Thanh Loan – Muội sao lại ở đây?”
Trước đây ta chưa từng cảm thấy nàng đối với ta thâm tình nồng hậu, nhưng hôm nay đột nhiên gặp lại, cảm thấy có chút kỳ quái.
Nàng là nha đầu thiếp thân của Đan Chu, ngày trước nhiều lắm là ở sau lưng nàng ta chỉ điểm ta vài câu, tỷ như lén lút nói công chúa hôm nay tâm tình không tốt, muốn đi Phượng Dực Nhai giải khuây. Ta nhất định chuyển hướng, hoặc là ở trong điện ngây ngốc, hoặc là đổi nơi khác đi chơi, chung quy vẫn là không đi Phượng Dực Nhai rước họa. Trong lòng thực sự cực kỳ cảm kích nàng ấy.
Nhưng nàng chỉ điểm ta thế này, ta cũng chỉ cho là nàng thiện tâm, có thể khiến nàng nước mắt ròng ròng, lại ôm chặt ta vào lòng, cơ hồ nghẹn ngào nói không nên lời, thế này quả thực có chút ẩn tình.
Chưa kịp nghĩ lại, nàng đã thả ta ra, rất nhanh lau khô nước mắt trên mặt: “Hồng Oanh hôm nay đột nhiên gặp Thanh Loan, đã khiến Thái tử điện hạ chê cười. Công chúa đã chờ rất lâu, Điện hạ mời.”
Thái tử điện hạ trước mặt chúng tiên nga trước giờ nhã nhặn, lúc này bất quá gật gật đầu, nói: “Đấy cũng là vì tiểu ngốc điểu này có điểm hòa ái đáng yêu, khó trách khiến Hồng Oanh yêu thương.”
Hồng Oanh liếc ta một cái, trong mắt tràn đầy vẻ vướng bận lo âu, lại hướng Thái tử điện hạ gật gật đầu, mới dẫn ta cùng Lăng Xương Thái tử hướng nội điện mà đi.