Long Phượng Trình Tường

Chương 42: Chương 42: Khi hoa quỳnh nở




Nhìn bộ dạng cười vui vẻ đến ngu ngơ như vậy của Nhạc Kha, ta suýt chút nữa cho rằng hắn lại quay trở về dáng vẻ hồ đồ như trước đây lúc ở thành San Hô, len lén chọc chọc cánh tay Ly Quang, nhẹ giọng nói: “Con rồng ngốc này lẽ nào lại phát bệnh hay quên rồi?”

Ly Quang nhân thể nắm lấy tay ta, khẽ nói: “Có lẽ hắn nghe nói trong lúc bản thân không hay biết gì có được một sợi nhân duyên, không biết sẽ thành thân với vị tiên tử Thiên gia nào, vui đến điên rồi chăng?”

Ta thấy hắn bỗng dưng mỉm cười, trong lòng đột nhiên chột dạ, không dám đem chuyện đầu còn lại của sợi tơ nhân duyên đang buộc trên cổ chân ta nói cho hắn biết.

Nhạc Kha ôm móng vuốt vui vẻ một hồi, nghe thấy lời ta với Ly Quang, lúc này mới thu lại ý cười, mạnh mẽ vỗ bả vai Ly Quang một cái: “Chuyện này ngươi không biết đúng không? Tơ nhân duyên trước giờ chỉ dùng cho phàm giới, chính là do Nguyệt Lão chuyên quản nhân duyên của Tiên giới buộc vào, nhưng đem tơ nhân duyên buộc trên người Tiên nhân thì ta nghe nói lần đầu tiên.”

Ánh mắt Ly Quang quét qua hai người bọn ta một lượt, gật gật đầu sáng tỏ, nói: “Thanh nhi, lần trước nàng đồng ý với ta…”

Trong lòng ta suy tới tính lui. Cho dù Nguyệt Lão bắt tay với Thiên giới Thái tử Lăng Xương gây ra trò đùa quái ác, nhưng nhân duyên cưới hỏi, dù là hai bên có tình đi nữa, vẫn nên nghe qua ý kiến của phụ mẫu. Trước đây thì thôi đi, ta vẫn tưởng rằng bản thân mình không cha không mẹ, nhưng bây giờ…Ta nhẹ giọng nói: “Kỳ thực, từ ngày đầu tiên gặp Tu La Vương, trong lòng ta liền có một khao khát, hi vọng nếu ông ấy là phụ thân của ta thì tốt biết bao.”

Hai người bọn họ bỗng dưng nghe ta nhắc tới Tu La Vương, nét mặt đều trở nên nghiêm túc. Ta chậm rãi nở nụ cười, nói ra nỗi tiếc hận trong quá khứ: “Tiếc là sau này lầm tưởng người là phụ thân của Đan Chu, trong lòng không khỏi đối xử với người có chút lạnh nhạt, dù thế nào đi nữa cũng không thể thân mật khăng khít như trước đây, cảm thấy người vững vàng đáng tin cậy.”

Lập tức cười, nói: “Ở thành San Hô, khi lần đầu tiên nghe Giao Vương thuật lại sự việc, trong lòng ta…trong lòng ta mặc dù mâu thuẫn, kỳ thật vui mừng không thôi. Chỉ là mấy ngày trước gặp lại dì, người lại không đồng ý cho ta cùng phụ thân gặp gỡ.”

Ly Quang chưa kịp tiếp lời, Nhạc Kha đã tức giận bất bình nói: “Nàng đừng tin lời của dì nàng. Bà ta không muốn để nàng và phụ thân gặp nhau, chẳng qua là vì tư niệm của bản thân, căm hận sâu sắc Tu La Vương mà thôi.”

Ly Quang như có điều suy nghĩ nói: “ Thanh nhi muốn nói là hôn nhân đại sự của bản thân muốn được Tu La Vương chấp thuận?”

Ta gật gật đầu, rút tay ra khỏi tay hắn, uống một ngụm trà, chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng đắng không chịu được, nhưng trái lại trong lòng lại nổi lên một tia hạnh phúc ngọt ngào khác lạ, đem những năm tháng cô độc lạnh lẽo của bản thân đều quét sạch, trên mặt bất giác hiện lên ý cười mãn nguyện.

Người đó, quang minh lỗi lạc, dáng người cao to chín thước dũng mãnh, Tiên giới lưu truyền người bản tính hung bạo, thích chém thích giết, duy chỉ có ta biết, người có tấm lòng ôn hòa tinh tế, có nụ cười dịu dàng say lòng người, có vồng ngực to rộng ấm áp, lúc bàn tay to lớn của người dắt bàn tay nhỏ bé của ta, lòng ta như đang tắm trong sữa mật ngọt ngào, mừng thầm không thôi.

Hiện giờ trong lòng ta, không ai lại có thể chê bai phỉ báng khinh thường người. Ta đứng dậy, mây giăng giăng đất trời bốn phía, tiên khí lượn lờ, bên ngoài thiên binh thiên tướng canh giữ cẩn mật, thiên hà sóng nước cuồn cuộn, ta mặc dù có cánh cũng khó thoát, nhưng trong lòng đã có người đáng để ta dốc lòng dốc sức, hận không thể lập tức gặp người, không còn lìa xa.

Sắc đêm dần nhạt, ánh dương bắt đầu xuất hiện, trước mắt tựa như có muôn ngàn tia sáng, không còn u tối, mây mù khó xua. Ta niệm một câu quyết đem mấy thứ trong phòng trả về, hướng hai người bọn họ khoát khoát tay, quay đầu mỉm cười rạng rỡ: “Hay là đêm mai lại gặp nhau đi. Ta phải đi trước rồi.” Bước nhanh mấy bước, nhớ ra nếu lại quay về muộn, e sẽ bị Thái tử trách phạt, gọi mây tới quay về Hoa Thanh Cung.

Cũng không biết đêm qua Thái tử điện hạ mở yến hội thế nào, nhưng hôm nay lúc ta về đến trước cửa Hoa Thanh Cung, Lưu Niên nét mặt đau khổ đang đứng trước cửa cung trông ngóng đã lâu. Thấy ta đáp mây xuống, chạy lên phía trước kéo ta nói: “Cô nãi nãi, cô trốn mất một ngày một đêm cũng không thấy bóng dáng, Thái tử điện hạ tìm cô không biết bao nhiêu lần. Đêm qua nổi cáu, cô không về ta cũng không được đi nghỉ.”

Ta thật không biết Thái tử điện hạ lại có tính khí nắng mưa thất thường thế này. Trước đó một khắc còn cười như gió xuân, một khắc sau đã như rét lạnh đầu đông. Nhưng đêm qua ta đã thông suốt được rất nhiều chuyện, trước mặt giờ là kim quang đại lộ, không còn một chút mây mù, lẽ nào lại ngại tính tình thế này của Thái tử?

Lưu Niên lôi kéo ta thẳng tiến vào trong Chu Tước Điện, Thái tử điện hạ trầm tĩnh ngồi sau án thư, thấy ta tiến vào, trầm trầm nói: “Chưởng lại thật sự còn biết quay về?”

Ta ngáp dài qua quít với hắn: “Cung điện thiên giới thật sự hơi nhiều. Lần trước Thái tử vứt ta ở một nơi xa lạ, mệt chết tiểu tiên đến quá nửa đêm mới mò về được. Đêm qua trong điện quá mức náo nhiệt, tiểu tiên nghĩ thấy mấy vị Vương tử công chúa cũng không cần tiểu tiên hầu hạ, liền lười biếng trốn đi. Nghe Lưu Niên nói Điện hạ đang tìm tiểu tiên, có chuyện gấp sao?”

Hắn nghẹn giọng, cẩn thận quan sát ta, có lẽ thấy ta khí định thần nhàn, nói: “Lẽ nào đi gặp tình lang? Đêm qua Đông Hải Long tam thái tử ở trong điện, ta thấy hắn sau đó cũng chạy ra ngoài. Chẳng lẽ hai người ở cùng với nhau?”

Ta thấy mắt hắn tràn ngập âm u, lời trong miệng cũng phải nuốt xuống, lắc lắc đầu nói: “Điện hạ đang nói đùa sao? Ta với Long Tam thái tử trước giờ không hợp nhau, nếu hợp sẽ không đánh hắn một trận, chọc giận Đông Hải Long Vương cáo trạng lên Thiên đình?”

Hắn gật gật đầu, lại như có chút run rẩy nói: “Chỉ là tơ hồng đó…Lẽ nào nàng thật sự một chút cũng không có cảm giác tim đập thình thịch?”

Ta thấy hắn bám riết không buông thế này, nhớ tới mẫu thân của Lăng Xương Thái tử, Thiên hậu nương nương hiện tại cũng không phải là ngọn đèn hết dầu, Thái tử nếu thừa hưởng vài phần di truyền của mẫu thân, không biết liệu có phải cũng là một chủ nhân bụng dạ hẹp hòi a? Thế gian mặc dù có từ “ Cười như gió xuân”, nhưng bên cạnh đó cũng có “ Tiếu lý tàng đao”(1). Năm đó mẫu thân Nhạc Kha nếm trải đau khổ, nếu để mẫu tử hai người biết được Nhạc Kha chính là trưởng tử của Thiên đế năm đó…hậu quả thật không dám tưởng tượng.

(1): Miệng nam mô bụng một bồ dao găm; Khẩu phật tâm xà

Liền to gan trừng mắt nhìn hắn, tức giận nói: “Thái tử điện hạ cũng hồ đồ như Nguyệt Lão rồi? Rõ ràng tơ nhân duyên là buộc trên người phu phụ phàm nhân, nhưng lại lấy làm trò đùa, buộc trên người tiên nhân, lý nào lại có công hiệu? Thái tử điện hạ nếu như tìm không thấy cảm giác tim đập thình thịch, chi bằng cũng tìm Nguyệt Lão cho một sợi tơ, thử buộc trên cổ chân của mình và biểu tỷ Đan Chu, xem liệu có thể tình nồng ý đượm, sống chết không rời?”

Hắn gật gật đầu, hàn ý trên mặt bớt đi vài phần, hiện lên chút ý cười “Việc này cũng đúng. Vốn dĩ ý trung nhân trong lòng nàng cũng không phải Long Tam thái tử, mà là Giao nhân Thái tử…Chỉ là không có hôn ước, ta thấy nàng có khi đã quên mất hắn rồi. Đông Hải âm u, cũng không phải chỗ tốt để cư ngụ.”

Ta mở to hai mắt, trong lòng hết sức kinh ngạc: Thái tử điện hạ từ đâu đưa ra kết luận, cho rằng người trong lòng ta chính là Giao nhân Thái tử Ly Quang?

Hắn thấy ta ngây ngây ngốc ngốc nói không ra lời, cười “Phì” một tiếng: “Bị ta đoán trúng liền bày ra dáng vẻ ngốc nghếch này. Đúng thật là ngớ ngẩn ngờ nghệch. Bổn vương mệt rồi, nàng cũng quay về nghỉ ngơi đi. Nhanh chóng đem suy nghĩ kết thông gia với Giao nhân dừng lại đi. Giao Vương kia bụng dạ âm hiểm, ai biết tương lai kết quả thế nào. Thái tử phi Giao tộc này không làm cũng được.”

Ta ngoan ngoãn gật gật đầu, trong lòng thầm nhủ: Vốn dĩ bổn tiên cũng chưa từng nghĩ qua muốn làm Thái tử phi Giao tộc , Thái tử điện hạ lo lắng quá rồi! – Từng bước từng bước lui ra, trở lại Tín Phương Viện đánh một giấc ngon lành.

Ban đêm, sau khi nhìn thấy mọi người trong Hoa Thanh Cung đã đi nghỉ, hai bà lão quét dọn trong Tín Phương Viện ngáy vang như sấm, ta len lén chạy ra ngoài, nhắm chuẩn phương hướng, mò mẫm tiến vào tẩm điện của Nhạc Kha, lặng lẽ đứng bên ngoài cửa sổ.

Trong phòng, hai cung nga ngữ điệu nhẹ nhàng nũng nịu, một người thanh âm quyến rũ nói: “Tam điện hạ, nô tỳ nghe nói Đông Hải Ngư nương xinh đẹp mỹ mạo, Điện hạ thử nói xem dung mạo nô tỳ được mấy phần?”

Một người khác “Xùy” một tiếng cười chế giễu: “Muội muội, muội vẫn là đừng ở trước mặt Tam điện hạ mà làm xấu mặt chứ? Điện hạ gặp qua bao nhiêu dung mạo mà tỷ muội ta không thể so bì. Nhưng tỷ muội nô tỳ hơn ở lòng trung thành. Tam điện hạ nếm thử canh cá hạt sen mà nô tỳ tự nấu xem, hương vị thơm ngon nhất đấy.”

Ta đứng ở ngoài cửa sổ yên lặng một hồi, trong lòng tức giận: Đồ sắc long này, đêm qua còn muốn tìm mẹ, đêm nay lại trái ôm phải ấp gớm chết đi được, đúng là phí hoài lòng tốt của ta, quá nửa đêm không ngủ vội vàng đến đây.

Đương lúc nhấc chân sắp đi, nghe thấy bên trong phòng vang lên thanh âm đồ sứ “cạch” một tiếng, Nhạc Kha lãnh đạm nói: “Hai người các ngươi mời lui cho. Long Tam mặc dù phong lưu, quen biết không ít tiên tử, nhưng thị hầu bên người không thiếu.”

Ta ngẫm nghĩ một hồi, bổn tiên ở Đông Hải Long Cung cũng không ít ngày, con rồng này mặc dù tính tình háo sắc, nhưng ở trong viện của hắn trước giờ chưa từng gặp qua Ngư nương thị hầu, toàn bộ đều là thanh y tiểu đồng, ở đâu có thị hầu tùy thân?

Không lâu sau, hai tiên nga ấy nối nhau mà đi. Ta từ khe cửa nhìn vào, thằng nhãi đó đang cầm một quyển sách mà phát ngốc, nửa ngày cũng chưa lật sang chương mới, cũng không biết đang nghĩ chuyện gì. Trên bàn đặt một chén canh, nghĩ thấy nhất định là canh cá hạt sen mà tiên nga đó đích thân nấu rồi.

Ta nặng nề ho khan một tiếng, thấy hắn hoảng hốt đem sách trong tay đặt xuống, đứng dậy, lúc này mới mỉm cười nhảy vào, cười nói: “Tam điện hạ thật có diễm phúc a, đêm khuya thanh vắng, tỷ muội cùng hầu.”

Sắc mặt hắn lập tức đen thui một nửa, tiến lên hai bước nắm lấy tay ta nói: “Ta đợi nàng quá nửa đêm, sao giờ mới tới? Còn không tới trời liền sáng.”

Lông mày ta cau lại, chỉ cảm thấy trong bụng dâng lên một luồng khí giận, cực kỳ không thoải mái, nhưng trên mặt lại không để lộ ra, trêu ghẹo nói: “Tiểu tiên yên lặng đứng bên ngoài, tiến thoái lưỡng nan, cũng không làm phiền nhã hứng của Tam điện hạ.”

Hắn cốc vào trán ta một cái, cười nói: “Nếu không phải nàng luôn luôn ngốc ngốc nghếch nghếch, một chút trọng điểm cũng không nắm bắt được, ta thật sự cho rằng bộ dạng này là đang ăn giấm chua.” Nói rồi kéo tay ta hướng ra ngoài mà đi.

Ta bị câu này của hắn nghẹn lại, tức giận trong lòng càng tăng thêm hai phần, suốt trên đường bị hắn kéo đi cũng chưa từng ngẩng đầu, chỉ ủ rũ cúi đầu mà đi.

Đêm nay lúc chúng ta đến, bên trong vườn vẫn là một mảnh tĩnh lặng. Hắn kéo ta đi loanh quanh khắp nơi, ta bực mình hắn không thèm nể mặt, cái gì cũng nói, đến cả những lời như ăn giấm chua cũng dám nói ra miệng, hắn hỏi ta mười câu cũng chỉ tùy ý trả lời hai câu. Nương theo ánh trăng cúi đầu mà đi, nhìn ngắm trăm hoa trong vườn.

Nhạc Kha bị hành động của ta khiến cho hắn chỉ biết cười khổ một lúc, đành phải tùy ta cúi đầu nhìn hoa cỏ dưới chân. Ta nhìn tới nhìn lui, thế nhưng nhìn thấy một khóm hoa quỳnh sum suê, từng nụ từng nụ hoa màu trắng vây lấy nhau, ước chừng có đến mười nụ hoa, dưới ánh trăng toát lên vẻ đẹp dịu dàng, ẩn chứa vài phần tinh khiết.

Ta xuất thần nhìn chăm chú một hồi, trong đó có một nụ hoa từ từ chuyển động, hướng về phía ánh trăng nửa e ấp nửa khó khăn, cánh hoa chậm rãi bung ra, hương thơm nhè nhẹ, chính lúc nụ hoa hoàn toàn nở rộ, nhụy hoa tách ra, bên tai truyền đến một giọng nói kêu gào yếu ớt: “Con ơi chạy nhanh…Con ơi chạy nhanh…”

Dường như lời này chính là ẩn giấu bên trong cánh hoa.

Ta sợ hãi hít một hơi, đặt mông ngồi bệch xuống đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.