Nhạc Kha đưa tay đỡ ta dậy, ánh mắt nghiêm túc quan sát xung quanh, cơ hồ như thể chỉ trong khoảnh khắc, giọng nói đó liền theo hương hoa lan tỏa ra bốn phía, tiếng nói cứ liên tục không dứt, tựa hồ ở ngay bên cạnh, nếu không phải một khắc trước đó ta tận mắt thấy đóa hoa bung nở, sau đó mới nghe thấy tiếng nói, nhất định nhất thời cũng sẽ tìm không ra nơi phát ra âm thanh.
Ta níu chặt tay Nhạc Kha, lùi về sau hai bước chỉ vào khóm hoa quỳnh, sợ hãi nói: “…Tiếng nói, tiếng nói chính là phát ra từ bên trong đóa hoa. Lúc hoa nở, tiếng nói cũng đồng thời vang lên.”
Nhạc Kha tựa như nửa tin nửa ngờ, khom người ngồi xuống, đem lỗ tai dán lại gần đóa hoa quỳnh nở rộ, tiếng nói ấy từ từ truyền đến: “….Con ơi chạy nhanh…Con ơi chạy nhanh…” Một giọt lệ trong suốt từ khoé mắt hắn chảy xuống, rơi trên cánh hoa, như thể cánh hoa ngậm sương, dưới ánh trăng rạng rỡ lấp lánh.
Ta từng nghe nói đến thuyết “Trích lệ thành châu”, thêm nữa lúc rời khỏi thành San Hô còn nhận được một chiếc giỏ kết từ nước mắt của một vị Giao nương, nhưng Long tộc rơi lệ lại cũng lấp lánh ánh sáng châu ngọc thì quả là thần kỳ. Ta đưa tay ra khẽ vuốt cánh hoa, tiếng nói bên tai thê lương không dứt, khiến trái tim bổn tiên chua xót, trên đầu ngón tay bỗng nhiên rơi xuống một giọt nước mắt nóng hổi, nóng đến độ bổn tiên phải rụt tay lại, nhụy hoa kia vươn dài ra, Nhạc Kha bị kinh ngạc đến độ lùi về sau một bước dài, từ nhụy hoa hương thơm lan tỏa không ngừng, thoáng chốc hương hoa tràn ngập không gian, sắc nhụy vàng toát lên ánh sáng châu ngọc, dần dần mơ hồ xuất hiện cái đầu của một nữ tử, mi thanh mục tú, đôi mắt nhắm lại say ngủ, làn da nõn nà, thật giống như thể đóa hoa là đầu nàng, cành hoa và cánh hoa tạo thành thân người nàng.
Ta bị tình cảnh kỳ quái này làm cho sợ hãi, mắt nhìn chằm chằm vào đóa hoa, nhất thời không dám di chuyển, chỉ đưa tay kéo vạt áo Nhạc Kha, kéo hai ba cái vẫn không thấy hắn trả lời, đầu người trong đóa hoa từ từ mở mắt, ánh mắt một mảnh tối tăm, hoàn toàn mờ mịt, nghiêng đầu đánh giá ta và Nhạc Kha ở trước mắt nàng.
Ta nhịn không được “A- -” lên một tiếng, vội vàng trốn ra sau lưng Nhạc Kha, sợ rằng từ cái đầu đó lại xảy ra chuyện kỳ quái gì nữa. Cái đầu ấy khẽ lắc lắc, cực kỳ nhịp nhàng, giống như hoa cỏ đung đưa trong gió. Nữ tử khẽ mở đôi môi anh đào, khe khẽ thở dài.
Tiếng thở dài này như có một thứ ma lực kỳ lạ, khiến Nhạc Kha tiến lại gần, suýt chút nữa cùng với đầu người nơi nhụy hoa đó trán kề trán. Mồ hôi lạnh thấm ướt lưng ta, không thể tưởng tượng nổi mẫu thân mà hắn ngày nhớ đêm trông thế nhưng lại trở thành nhụy hoa làm đầu, cành hoa làm mình.
Nhạc Kha khẽ kêu: “Mẫu thân…Mẫu thân…”
Gương mặt trên nhụy hoa dần dần hiện lên tia nghi hoặc, hai mắt từ từ có nét thanh tỉnh rõ ràng, chăm chú nhìn Nhạc Kha một lúc lâu, thời gian tĩnh lặng, trái tim của con chim loan trong ngực bổn tiên nhất thời co lại thành một khối, như thể chịu không được sự trầm mặc này mà muốn nhảy bùng ra, nhụy hoa quỳnh đó đã ngờ vực nói: “Ngươi là ai?” Trên mặt bỗng dưng tăng thêm nét kinh hãi, nhụy hoa đã khẽ thu lại một nửa, hơi hơi rũ xuống, run giọng: “Ta sẽ không tranh giành với ngươi nữa.. Ngươi hà tất gì còn muốn hại ta…”
Nhạc Kha nghẹn ngào khó nói, thấp giọng: “Mẫu thân, là con …Là con mà…”
Cánh hoa cành hoa xung quanh nhụy dần dần có khuynh hướng khép lại, hoa quỳnh vốn dĩ có thời gian nở cực ngắn, chẳng qua là trong khoảnh khắc mà thôi. Không đợi Nhạc Kha kịp nói thêm lời nào khác, nhụy hoa đã thu lại, sắc vàng lấp lánh châu ngọc cũng tan biến, cánh hoa khép lại, tất thảy lần nữa rơi vào tĩnh lặng, ngay cả tiếng thở dài yếu ớt cũng trong lúc cánh hoa khép lại mà biến mất.
Nhạc Kha thẫn thờ đứng tại chỗ, rất lâu sau cũng không lên tiếng. Trong lòng bổn tiên thầm đoán, bản thân lúc mới đầu nghe được tin tức của phụ thân từ chỗ Giao vương, đại khái chính là tình trạng này, chính vì vậy tựa như có chút đồng cảm, cũng không làm phiền hắn nữa, chỉ yên lặng đứng bên cạnh hắn.
Ánh trăng như gấm, người bên cạnh ủ rũ thương tâm, phía chân trời từng đám mây cô độc tới tới lui lui, khiến những đốm sao trên trời vốn đã mờ nhạt tối tăm càng bị che khuất đến độ không nhìn thấy bóng dáng, càng tăng thêm vẻ vắng lặng đìu hiu.
Hai ngày kế đó ta ở Tín Phương Viện ngủ bù, bị tiếng đá cửa của Lưu Niên đánh thức.
Tiểu đồng này mấy ngày nay càng lúc càng ngang ngược, mới sáu ngàn năm đạo hạnh lại dám diễu võ giương oai ở trước cửa phòng bổn tiên. Trong lúc thần trí ta mơ hồ chưa tỉnh, nghe thấy hai bà lão quét dọn hết mực khuyên nhủ: “Tiểu ca náo loạn thế này, đánh thức Chưởng Lại, để coi nàng sẽ đánh cho người thành bộ dáng gì.”
Một vị khác sốt sắng nói: “Chưởng Lại những lúc rảnh rỗi không có việc gì liền đi ngủ, tiểu ca đến ầm ĩ cũng tốt, nữ tử trẻ tuổi hoạt bát một chút, chung quy còn có thể gả ra ngoài. Đừng giống như hai bà già chúng ta, sầu não cả một đời cũng không gả đi được.”
Hai ngày gần đây nửa đêm ta luôn cùng Nhạc Kha đi xem hoa quỳnh. Hoa quỳnh này cũng có chút kỳ quái, lúc thì nở một đóa lúc thì nở ba bốn đóa, lúc hoa nở luôn luôn có tiếng nữ tử thì thầm, hoa tàn giọng nói cũng biến mất. Bởi vì tiếng nói của nữ tử tùy thuộc vào thời gian hoa nở ngắn dài nên cũng không giống nhau.
Nhạc Kha hai ngày nay lại có chút ngơ ngẩn, ban ngày ban mặt mặc dù cùng Thái tử điện hạ và Long tử công chúa ở khắp bát hoang tứ hải yến ẩm ca hát, nhưng cho dù mấy nàng công chúa trạc tuổi của các tộc có đứng ngay trước mặt cũng không thể khiến hắn có được vẻ hoạt bát sôi nổi. So với bộ dạng phong lưu trước đây hoàn toàn bất đồng. Ngược lại ban đêm hắn lại tỉnh táo gấp trăm, ánh mắt không chớp chỉ nhìn chằm chằm vào đóa hoa quỳnh mà phát ngốc.
Bổn tiên những lúc rảnh rỗi nhàm chán, ban ngày có khi bị Thái tử điện hạ sai trái sai phải, cùng đi với Long tử công chúa các tộc, tinh thần không khỏi có chút không tốt. Hôm nay chẳng dễ dàng gì mới được Thái tử điện hạ cho nghỉ ngơi một ngày, lại bị Lưu Niên tên tiểu đồng này đánh thức.
Chẳng qua ta ở Tín Phương Viện cũng được mấy ngày, trước giờ lại không biết hai bà lão quét dọn quan tâm đến chung thân đại sự của ta như vậy.
Nói đến chung thân đại sự, lại khiến ta nhớ tới Chu Tước Thần Quân, mấy ngày nay đi cùng với thằng nhãi Nhạc Kha, có lẽ thời gian trầm mặc hơi nhiều, hoặc là tơ nhân duyên này có công hiệu, ánh mắt bổn tiên không tự chủ được cứ dõi theo hắn, len lén hết nhìn lại nhìn hắn.
Nhìn nhiều một chút lại vui vẻ hơn một chút. Nhìn đến độ ánh mắt có chút không thể di dời- -đây cũng chẳng phải dấu hiệu tốt đẹp gì.
Trong lòng ra chuông cảnh báo rung lên ầm ĩ, ngay cả trong lúc nửa tỉnh nửa mê cũng đều là tiết mục thư sinh tiểu thư ly biệt mỗi người mỗi ngả của phàm giới, trong mơ thế nhưng tâm can lại đau đớn bi thương, tỉnh lại nước mắt đã ướt nửa bên gối, đích thực là chuyện xưa nay chưa từng có, nghĩ cũng không nghĩ, mà là sự hoảng loạn từ trong lòng phát ra.
Bên ngoài Lưu Niên và hai bà lão quét dọn đang giằng co, ta khoác áo ngồi dậy, đầu bù tóc rối bước ra cửa, trong ánh mặt trời chói chang, Lưu Niên đứng bên ngoài cách năm bước nhìn ta từ trên xuống dưới một hồi, cực kỳ nghi ngờ nói: “Bộ dạng thế này cũng xứng làm Trắc phi nương nương?”
Bốn chữ Trắc phi nương nương quả thật gợi lên trong ta chút đồng tình với mẫu thân của Nhạc Kha. Bà ban đầu cũng là Trắc phi nương nương, người kia ngang hàng với bà đều là Trắc phi nương nương hiện giờ chính là Thiên hậu nương nương cao cao tại thượng, còn bà lại bị giam trong hoa viên, cô quạnh lặng lẽ, khổ sở cả đời, có thể nói là khác nhau một trời một vực.
Xem ra Trắc phi nương nương của Thiên giới thành thì một bước lên trời, bại thì hồn phách tan vỡ thần trí tổn thương, vạn kiếp bất phục, vốn dĩ ẩn chứa nguy hiểm, quả thực không dễ dàng gì, lẽ nào một kẻ ngốc nghếch như ta lại có thể đảm đương?
Ta hướng hắn trừng mắt, tức giận nói: “Lưu Niên, đây là đang rủa ta chết sao? Trắc phi nương nương cái gì, chuyện không hề có! Sau này còn để ta nghe được lời này, coi ta có cắt lưỡi của ngươi không.”
Thái tử điện hạ đích thực từng nói qua những lời tương tự như thích ta, nhưng ta cho rằng, lời ngon tiếng ngọt cũng tương tự như lời ca tiếng hát lay động lòng người, hát xong rồi thôi, theo gió qua tai, bay bay không đọng lại chút gì.
Tựa như mấy con chim trống cứ luôn ríu rít trên núi Đan Huyệt, cơ hồ con nào cũng đều có thể ca hát, nhưng nói đến tình cảm, đến bây giờ ta chưa từng thấy qua.
Lưu Niên bị ta mỉa mai một hồi, lời trong miệng cũng bị nghẹn xuống, hết nửa ngày mới cười lạnh nói: “Điểu tộc đúng là cao tay, đã gửi đến một vị công chúa làm Thái tử phi nương nương, bây giờ lại đồng ý để biểu muội công chúa làm Thái tử trắc phi nương nương. Xích Diễm Đại tộc trưởng sai cung nga đến truyền gọi Chưởng Lại, cũng xin Chưởng Lại nhanh nhanh thay y phục rồi đi.”
Ta ngơ ngơ ngác ngác, có lẽ ngủ hơi trễ, đầu óc có chút không tốt, lời của Lưu Niên ta nửa rõ ràng nửa mơ hồ. Thái tử phi nương nương chính là Đan Chu, nhưng Biểu muội của Đan Chu – – khắp cả núi Đan Huyệt, đảm nhận hư danh này cũng chỉ có một người là ta mà thôi. Nhưng biểu muội của Đan Chu làm Thái tử Trắc phi nương nương, lời này ngược lại khiến ta có chút không hiểu rồi.
“Thái tử Trắc phi nương nương gì chứ?”
Lưu Niên thấy bộ dạng ta mù mờ thế này, cũng không biết là nhớ ra việc gì, thu hồi nụ cười lạnh trên mặt, thở dài: “Cô luôn luôn là dáng vẻ ngốc nghếch thế này, đều được Xích Diễm Đại thủ lĩnh đồng ý cho làm Thái tử trắc phi nương nương rồi, cũng không chịu chú ý dung mạo một chút.”
Ta bị lời này cả kinh, trong lòng kinh hãi không thôi, thầm nghĩ không tốt, lao về phía trước nắm chặt cổ tay hắn, không ngừng truy hỏi: “Đây là chuyện khi nào? Đây là chuyện khi nào?”
Lưu Niên đau đớn kêu lên: “Nhẹ chút. Nhẹ chút. Dù là được làm Trắc phi nương nương, cũng không cần kích động đến như vậy a?”
Trong lòng ta khổ sở, đánh vào sau ót hắn một cái: “Ngươi tiểu tử này nghe thấy làm Trắc phi nương nương mới kích động a, bổn tiên có chỗ nào kích động? Nếu như dì ước định chuyện này, chi bằng một đao chém chết ta, đỡ phải dằn vặt khổ sở từ từ.”
Lưu Niên nghe thấy lời này, mặt mày đau khổ cầu xin: “Tỷ tỷ, tỷ tỷ…Không không…Nương nương, Lưu Niên biết sai rồi.”
Hắn không kêu còn đỡ, một tiếng thốt lên liền càng khiến lòng ta bốc hỏa, đạp một cước xuống ống chân hắn, sử dụng chính là chiêu thức của những ngày vô lại đanh đá trước đây, mắt thấy hắn đau đến oằn người, ta “vèo” một tiếng từ bên cạnh hắn xông ra, tức giận nói: “Dì thế này là có suy tính gì?” Sau lưng nửa bên y phục đã bị Lưu Niên níu lại.
Hắn đau đớn cầu khẩn: “Tỷ tỷ….Tỷ tỷ người trang điểm thay y phục rồi hãy đi Đồng Sơ Điện a? Bộ dạng thế này mà ra ngoài, truyền đến chỗ Thiên hậu nương nương, tương lai sẽ nếm chịu khổ sở.”
Ta niệm một câu quyết, dáng vẻ lộn xộn trong chớp mắt liền chỉnh tề. Bất quá là một chút tiên thuật, tu vi của Lưu Niên ít hơn ta mấy ngàn năm, lúc này nhìn thấy ta đương nhiên đã gọn gàng thỏa đáng, nhưng nếu để dì nhìn thấy, nhất định lúc này vẫn là bộ dạng y phục không chỉnh tề. Nhưng tin tức của Lưu Niên khiến ta hỗn loạn vô cùng, trong lòng giống như đã ngầm chứa một ngọn lửa nhỏ, ngọn lửa đó vô tình gặp gió liền bùng lên, thiêu rụi tất cả, khiến ta nhất thời không thể ngăn lại, chẳng thèm quay đầu chạy thẳng đến Đồng Sơ Điện.
Bất luận thế nào, không thể để dì sắp đặt mối nhân duyên này.
Muốn ta ngoan ngoãn dưới trướng Đan Chu, để Thái tử làm phu quân, trừ phi ngày đó ta cũng bị chứng hay quên của Nhạc Kha, không thì không có khả năng.