Ta nhấc chân định tránh đi thì đã nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân lại gần, Đồng Sa điện hạ cười nói: “Tiểu ngốc điểu, sao lại không vào?”
Tiên đồng ở cửa bước ra nghênh đón, nháy mắt ra hiệu nói: “Chưởng lại, Thái tử điện hạ sáng sớm quay về liền tìm người khắp nơi. Sớm như vậy người đã đi đâu?”
Lúc ta còn làm cung nga quét dọn, cuộc sống cũng coi như hòa thuận với những người khác trong Hoa Thanh Cung, nhưng từ khi ta nhận chức Chưởng lại, hàng ngày chung quy đều bị bọn hắn hết nháy mắt rồi lại cười mờ ám bao nhiêu lần, trong đó đặc biệt là Lưu Niên.
Ta tiến lên hai bước, gõ cốc cốc vào trán tên tiểu tiên đồng này, thấy mặt mày hắn nhăn lại một chỗ, cười nói: “Cho ngươi theo Lưu Niên học chuyện xấu!” Rồi cùng Đồng Sa điện hạ tiến vào.
Hoa Thanh Cung chiếm diện tích khá rộng, bốn điện đứng trang nghiêm nhưng phong cảnh trong cung không tệ, lúc này từng tốp Long tử công chúa của Tứ hải Long Vương đang tụm năm tụm ba nơi khóm hoa bụi cỏ, Thái tử điện hạ cũng cùng đi. Thấy ta với Đồng Sa điện hạ cùng nhau đến liền vội vàng nói: “Hai người các ngươi sáng ra cũng không tới sớm một chút, để một mình ta ở đây bận rộn.”
Đồng Sa điện hạ cười nói: “Chẳng phải còn có tẩu tẩu sao?”
Ta chăm chú nhìn xem, đứng sau lưng Thái tử điện hạ quả đúng là Đan Chu, chỉ là hoa cỏ thấp thoáng, nhất thời không nhìn rõ được. Chẳng qua Đan Chu nghe thấy lời này của Đồng Sa, thản nhiên nói: “Đồng Sa điện hạ khách khí rồi. Đan Chu ở xa vạn dặm, mấy ngày trước mới lên Thiên đình làm khách, sao có thể quen thuộc như Chưởng lại được?”
Lời này…bảo ta trả lời thế nào đây?
Đương lúc do dự đã nghe thấy một giọng nói trong trẻo nũng nịu: “Lời này của Công chúa nếu để các tiên tử không biết sự tình nghe được sẽ cho là công chúa gấp bước qua cửa làm tri kỷ của Thái tử ca ca đến độ không nhịn được rồi đó.”
Chính là Bích Dao. Ta cực kỳ kinh ngạc nàng, thế nhưng lại có thể nói đỡ cho ta, vội vàng quay đầu nhìn, nàng đã cười hì hì bước đến trước mặt, thân thân thiết thiết kéo cánh tay ta nói: “Tỷ tỷ hai trăm năm không thấy bóng dáng, Bích Dao cho rằng tỷ tỷ còn đang giận Bích Dao.”
Thiếu nữ trước mắt đã không còn nét trẻ thơ, mặc dù ngũ quan vẫn tươi đẹp rạng rỡ như trước nhưng trông thấy lại càng tăng thêm vẻ thướt tha duyên dáng, khéo léo thông minh vô cùng. Mặc dù trước đây ta với nàng khá gần gũi nhưng cũng đã nảy sinh khoảng cách, giờ phút này bị nàng thân thiết kéo tay, ngược lại không nói rõ được trong lòng là tư vị gì, nhất thời chỉ ngây ngây ngốc ngốc đứng tại chỗ.
Đan Chu có lẽ tức giận bởi lại có người giúp đỡ ta, lập tức nói: “Đông Hải Tứ công chúa chính là kim chi ngọc diệp, cùng với một Chưởng lại nho nhỏ xưng tỷ gọi muội, cũng không sợ hạ thấp thân phận?”
Đồng Sa điện hạ kéo tay ta lắc đầu nói: “Lời này của tẩu tẩu sai rồi. Tiểu ngốc điểu chính là chưởng lại trong điện Thái tử ca ca.”
Chung quy đầu óc của Đan Chu cũng còn chưa đến nỗi đần độn, lập tức hiểu rõ ý của Đồng Sa điện hạ, chỉ trích việc cùng ta quen biết kết bạn là hạ thấp thân phận, chẳng phải là tát vào mặt Thái tử điện hạ sao?
Nàng ta đỏ mặt len lén nhìn sắc mặt Thái tử điện hạ, nhưng thấy vẻ mặt hắn bình tĩnh, một chút cũng không có vẻ gì là không vui, lúc này mới quay đầu nhìn ta đầy chán ghét.
Vạn năm qua, ta bị nàng đối xử thế này đã thành quen, trong lòng cũng không thèm để ý. Hướng phía Thái tử điện hạ thỉnh tội một hồi rồi kéo Bích Dao đi đến chỗ ít người. Mặc dù Bích Dao đối với ta có khúc mắc, nhưng hôm nay tình cờ gặp nàng khiến ta nhớ đến sự việc của Nhạc Kha tối qua, trước khi bị ta đánh ngất xỉu, tình trạng của hắn như khùng như điên, cũng không biết hôm nay liệu có thể thanh tỉnh hay không.
Bích Dao bị ta kéo tới một chỗ bóng cây rậm rạp, ta nhìn khắp xung quanh không một bóng người mới thả tay nàng ra, dò hỏi: “Tứ công chúa hôm nay có gặp Tam ca của muội không?”
Nàng ban đầu vẫn chỉ nhìn ta cười, trong nụ cười có chút áy náy, nghe thấy lời này, thở phào nhẹ nhõm một hơi nói: “Tỷ tỷ sao lại nhớ tới Tam ca muội? Huynh ấy khỏe lắm a, trước đó còn đi cùng với muội, giờ cũng không biết đang nói chuyện với ca ca đệ đệ nào rồi.” Đảo mắt nhìn, lát sau mới chán nản nói: “Tam ca cũng không biết trốn đi đâu rồi? Tỷ tỷ tìm huynh ấy có việc?”
Ta nghe thấy hắn đã bình thường thì đương nhiên an tâm không ít. Cũng không nghĩ sẽ đem sự việc tối qua nói với Bích Dao chỉ tổ khiến nàng thêm lo lắng. Đành phải hàm hồ nói: “Tỷ cũng chỉ là…chỉ là đã lâu không gặp hắn, muốn hỏi thăm mà thôi.”
Bích Dao níu cánh tay ta lắc lắc: “Tỷ tỷ cũng lâu rồi không gặp Bích Dao nhưng lại không hỏi thử xem Dao nhi có khỏe hay không? Lẽ nào chưa từng lo lắng cho Dao nhi?”
Việc này bảo ta mở miệng thế nào đây?
Lẽ nào nói với nàng, ta đương nhiên lo lắng cho nàng, lo lắng nàng vì việc Ly Quang mất tích mà trút giận sang ta? Lo lắng trong lòng nàng sẽ hận ta sâu sắc vì tranh giành Ly Quang với nàng?
Mặc dù ta trước giờ chưa từng có ý định cướp đi nam tử trong lòng nàng, nhưng buổi tối mấy ngày trước, nam tử đó còn nắm chặt tay ta, nói muốn cưới ta. Nàng cùng ta quen biết nhau, cơn giận này sợ là bất luận thế nào cũng khó lòng nuốt xuống được a?
Ta lắc lắc đầu, không vui không buồn nói: “Bên cạnh Dao nhi có phụ mẫu huynh đệ chiếu cố, đương nhiên không cần lo lắng, đâu đến phiên tỷ tỷ phải bận tâm?”
Nàng vểnh khóe môi hồng nhuận bóng loáng, trân châu màu hồng nhạt trên đỉnh đầu càng tôn thêm dung nhan như ngọc, đôi mắt vừa ửng đỏ đã òa lên khóc: “Tỷ tỷ nói thế chính là không chịu tha thứ việc Bích Dao lạnh nhạt với tỷ rồi? Bích Dao lớn lên ở biển sâu, từ nhỏ được phụ vương và mẫu hậu nâng niu trong tay, mặc dù tỷ tỷ muội muội đông đúc nhưng chưa từng có người bạn nào, tỷ tỷ là người duy nhất, nhưng lại không đem Bích Dao để ở trong lòng…”
Ta đau đầu xoa xoa trán, quả thực nói không nên lời.
Nghĩ thấy bổn tiên từ nhỏ khóc lóc la lối, đánh nhau chơi xấu, việc nào cũng không phải ít, duy chỉ không biết khóc lóc kể lể. Thủy tộc công chúa này từ nhỏ lớn lên ở Đông Hải, vừa khóc thì nước mắt liền đặc biệt tuôn trào mãnh liệt, bất quá thời gian nửa chung trà đã khiến bổn tiên chống đỡ không nổi, đem những chuyện dĩ vãng vứt hết ra sau đầu, ôm lấy nàng cẩn thận dùng lời ngọt ngào mà an ủi, cuối cùng mới dỗ được nàng nín khóc.
Nàng vừa lau nước mắt trên mặt vừa thút thít nói: “Từ khi tỷ tỷ rời đi, Bích Dao ngày nhớ đêm trông, một bên là Ly Quang ca ca, một bên là Thanh Loan tỷ tỷ…Muội…Muội cho dù có thích Ly Quang ca ca cũng không muốn mất đi tỷ tỷ.”
Trong lòng ta cảm động. Lời này của nàng mặc dù vẫn còn rất trẻ con, nhưng chung quy cũng không phí hoài quan hệ của ta với nàng. Bổn tiên từ nhỏ lẻ loi một mình, với Đan Chu mặc dù tiếng là tỷ muội nhưng kỳ thực lại là oan gia, trong lòng không khỏi ngưỡng mộ tỷ muội nhà người khác, đi đâu cũng đều gọi nhau, thân thiết vui vẻ. Bản thân có thêm Bích Dao tiểu muội muội này, kỳ thực đã đem nàng đặt trong tâm khảm, thế nhưng lúc nàng có vận tình duyên, đều vì ta phương hại đến đào hoa của nàng, suýt nữa nàng đã coi ta như người xa lạ, hôm nay nàng có thể tự thấy hối hận, bổn tiên lẽ nào lại là tiên tử bụng dạ hẹp hòi không biết tha thứ khoan dung?
Ta đưa tay ra, xoa xoa đầu nàng, cầm khăn tay thay nàng lau khô nước mắt trên mặt, thở dài: “Dao nhi nghĩ được như vậy, trong lòng tỷ tỷ đương nhiên rất vui. Tỷ muội ta mặc dù không phải là tỷ muội ruột thịt, nhưng còn gần gũi hơn cốt nhục, sau này đừng vì chuyện này mà xa cách nữa. Muội hãy nhớ, tỷ tỷ trước giờ chưa từng có ý định tranh giành bất cứ thứ gì với muội. Nhưng hôn nhân chính do trời định, tất cả đều là mệnh, nửa điểm cũng không theo ý người. Tương lai…” Tương lai như thế nào, kỳ thật ta cũng không nói được.
“Tương lai…Vạn nhất Ly Quang ca ca chung tình với tỷ tỷ, Bích Dao đương nhiên sẽ không nói gì nữa. Nhưng nếu như tỷ tỷ có thể cùng Tam ca yêu thích nhau kết mối lương duyên, Ly Quang ca ca…Ly Quang ca ca nhất định chính là của Bích Dao.”
Ban đầu thấy dáng vẻ nàng điềm đạm đáng yêu, trong lòng ta sớm đã dao động, nhưng bị lời này của nàng nghẹn lại, nửa ngày mới nặn ra được một câu: “Dao nhi ở dưới biển sâu, có từng nghe qua một câu nói của nhân gian?”
Nàng chớp chớp đôi mắt đỏ hoe, hiếu kỳ nói: “Câu gì?”
“Nhân gian nói, dưa xanh hái không ngọt. Chuyện nhân duyên, ngoại trừ do trời định, chung quy vẫn là nam nữ yêu thương lẫn nhau, người tình ta nguyện mới là tốt.” Lời này chính là biết được từ nhân duyên của mẫu thân với phụ thân, ta thường nghĩ thường ngẫm mới hiểu được đạo lý này.
Xét thấy mẫu thân là công chúa Điểu tộc, nếu không phải yêu phụ thân tha thiết, thà chết cũng không hối hận, sao có thể quên đi lập trường đối địch, ngược lại rời khỏi nhà, gả đến thành Tu La?
Bích Dao cúi đầu suy nghĩ một hồi, lúc ngẩng đầu lên, trong mắt ngập tràn vẻ cảm kích: “Dao nhi hiểu rồi. Tỷ tỷ nói ra lời này cũng là vì tốt cho Dao nhi, mong Dao nhi tương lai có thể hạnh phúc.”
Ta sờ sờ đầu nàng, trong lòng cảm thấy ấm áp, khẽ mỉm cười gật gật đầu.
Nàng với ta hai trăm năm không gặp, lúc này mọi chuyện không vui trước đây đều cho qua hết, kể với nhau những sự việc khác, trong lòng cả hai đều rất thoải mái, không khỏi tâm sự rất lâu. Đợi đến khi Thái tử điện hạ sai cung nga tìm tới, ta với nàng đã trò chuyện hơn một canh giờ, cũng chưa từng phát hiện thì ra thời gian qua nhanh như vậy.
Hai người chúng ta cùng nhau trở lại điện, nhưng thấy trong Tước La điện đang bày đại yến, vì Thái tử điện hạ thân phận tôn quý, ai nấy lại thấy hắn lại hòa nhã nhân hậu nên trong điện cũng cực kỳ náo nhiệt.
Ngồi ở phía trái bên dưới chủ vị là Đồng Sa điện hạ, bên phải là Đan Chu. Các vị Long Tử thì ngồi ở phía dưới Đồng Sa, công chúa thì phía sau Đan Chu, cung nga phất tay, yến tiệc đã bắt đầu.
Bích Dao tuổi tác còn nhỏ, trong số các vị Long Nữ chính là nhỏ nhất nên nàng ngồi ở vị trí sau cùng, ta cũng xin cung nga thay ta xếp một cái bàn liền kề nàng, cũng tiện cho ta với nàng nói chuyện.
Cung nga Tước La điện cười hì hì nói bên tai ta: “Chưởng lại không ngồi bên Thái tử à, vị trí đó chính là Thái tử điện hạ để dành cho người.”
Ta nhéo hông nàng một cái, giả vờ rầu rĩ nói: “Mọi người quả thật mong chờ ta nhận lấy hơn phân nửa ánh mắt giết người của Thái tử phi nương nương à, mọi ngày trôi qua vui vẻ an nhàn quá chăng?”
Cung nga này dung mạo tú lệ, chính là người nổi bật nhất trong Tước La điện. Từ ngày Đan Chu tới đây, nàng bị Đan Chu nhìn chằm chằm không biết bao nhiêu lần. Kể từ sau đó, phàm là Đan Chu tới, nàng nhất định nhờ cung nga có dung mạo bình thường đến hầu hạ, bản thân thì chỉ trốn trong trà gian hay thiện phòng tránh né.
Nàng cười hì hì đi bố trí bàn cho ta, ta đưa mắt quan sát xung quanh, quả thực chếch sau lưng Thái tử khoảng cách độ nửa cánh tay còn một cái bàn, nhưng nếu như nàng nói đấy là để dành cho ta, ta thật sự hoàn toàn không tin chút nào. Đặt ở chỗ đó, chẳng phải là để có người hầu hạ hắn, thay hắn rót rượu gắp thức ăn thôi sao.
Không bao lâu, đợi đến khi chỗ ngồi đã được bố trí thỏa đáng, ta ngồi yên ổn bên dưới Bích Dao thì liền cảm thấy có một luồng ánh mắt từ phía xa xa, len lén liếc nhìn, chính là Nhạc Kha, ánh mắt nhìn ta đầy thâm ý nhưng đã không còn ẩn chứa ý cười mà lại thâm trầm ngoài ý muốn. Trên mặt đều là vẻ lạnh lùng, đối diện với ánh mắt có chút lạnh lẽo thế này của hắn, lưng ta bỗng nhiên chợt lạnh, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, nhưng hắn cũng không cười. Trong lòng ta thầm kêu không ổn: lẽ nào đêm qua đánh hắn bất tỉnh một chút, chứng bệnh hay quên của hắn lại tái phát rồi.
Ngồi ở trong điện hai canh giờ, ta nghĩ qua vài lần, chỉ muốn nửa chừng rời đi. Thương lượng với Bích Dao một chút, lại tranh thủ lúc một đoàn cung nga tiến vào ca múa, len lén từ phía bên hông điện chạy trối chết.
Mặc dù thật sự Nhạc Kha chưa từng làm ra hành động tàn bạo hung ác gì với ta, nhưng ta cũng chưa bao giờ thấy hắn có vẻ mặt đáng sợ như đêm hôm trước. Hôm nay trong lòng Bổn tiên thật sự không dám.
Tín Phương Viện hôm nay không một bóng người. Có lẽ do tiền điện bận rộn, mấy bà lão quét dọn cũng đã bị bên ngoài điều đi phụ giúp, lúc ta quay trở về điện, trong viện vắng vẻ yên tĩnh. Ngồi bên dưới tàng cây tử đằng thở dài một hơi, tiện tay biến ra một chung trà nóng hôi hổi, hớp một ngụm còn chưa kịp nuốt xuống thì đã có tiếng người sau lưng: “Thanh nhi hôm nay thật là cao hứng!”
Hơn nửa chung trà trong tay đều đổ hết lên chân, ta ném chung trà kéo váy nhảy dựng lên, chỉ cảm thấy trên chân như thể đã bị bỏng rộp. Chiếc váy Thái tử điện hạ tặng cho ta đẹp thì đẹp thật, nhưng không được như Giao Tiêu Sa mà Ly Quang đã tặng. Nếu là Giao Tiêu Sa, nhất định nửa giọt nước cũng không thấm qua được.
Người sau lưng chạy đến, nhấc váy ta lên, lộ ra phân nửa bàn chân nhỏ, lại vội vàng thả xuống. Nhưng tơ hồng trên cổ chân ta mấy ngày gần đây nhìn thấy rất rõ, cũng không biết có phải là vì hắn đến Thiên Đình hay không mà chỉ cần liếc mắt nhìn, trên da thịt trắng mịn là tơ hồng đỏ thẫm, cực kỳ bắt mắt.
Ta đẩy hắn ra, tức giận nói: “Đường đường là Đông Hải Long Tam thái tử lại thích theo sau lưng người khác lén la lén lút, khiến tiểu tiên bị phỏng Điện hạ vừa lòng chưa?” Vốn dĩ trong lòng Bổn tiên còn có một hai phần chột dạ bởi đêm qua đánh hắn bất tỉnh, nhưng bây giờ bị hắn kinh hách mà bị phỏng, một bụng tức giận, đem hết thảy sợ hãi đều vứt đi không còn tăm tích.
Hắn lại tiến lên nhấc váy ta, chỉ vào tơ hồng trên cổ chân ta nói: “Đây là cái gì?”
Ta tức giận nói: “Đương nhiên là tơ nhân duyên rồi.” Nghĩ tới đầu kia của tơ hồng đang ở trên cổ chân của người trước mặt, trong lòng băn khoăn a, nhất thời khó có thể giải thích.
Nhịn không được trách móc Chu Tước Thần Quân: sớm không bận muộn không bận, một mực lựa lúc Bổn tiên cần người nhất lại bận công vụ, cũng không phải là bận rộn kiếm kế sinh nhai a? Chả trách vạn năm vẫn còn lông bông một mình.
Nét mặt hắn ngưng trệ, thả váy ta xuống, cất giọng hỏi: “Tơ nhân duyên này chỉ quản nhân duyên của người phàm, sao lại ở trên chân của nàng?”
Ta muốn bịa ra lời nói dối nào đó để hắn không truy cứu nữa, nghĩ nghĩ một hồi nói: “Đương nhiên là mẫu thân ta xin Nguyệt Lão tự tay buộc lên chân tiểu tiên, Tam Điện hạ lẽ nào không tin?”
Hắn không chút do dự gật gật đầu nói: “ Mẫu thân nàng không làm những việc vô vị như thế.”
Tức giận đến độ ta thiếu điều cắn đầu lưỡi của mình, suýt nữa quên mất hồn phách bên trong người này với mẫu thân có mối quan hệ. Vắt óc suy nghĩ muốn nghĩ ra một việc gì đấy qua loa đại khái, chỉ mong hắn hiện tại sẽ không tiếp tục truy vấn việc tơ hồng, qua vài ngày nữa, ta tới xin Chu Tước Thần Quân thay ta chém đứt tơ hồng, sẽ lại không có gì để mà lo lắng.
Vì vậy liền nói: “Đêm qua Thanh Loan xuống tay hơi nặng, vẫn mong Điện hạ đừng để bụng! Thanh Loan ở đây xin nhận lỗi với Tam điện hạ. Chỉ là đêm qua Tam điện hạ là bị trúng ảo thuật của Giao tộc? Thật sự có chút dọa người”
Ta không nói đến chuyện này còn đỡ, vừa nhắc tới sắc mặt hắn lập tức như giá lạnh tháng sáu, khí lạnh bức người. Đương lúc ta phân vân liệu liệu có nên chạy trốn hay không, hắn lại nói ra một câu long trời lở đất: “Thanh âm đêm qua, là giọng nói của mẫu phi ta.”