Bà Nhã Nhĩ thấy ta cười đến khoái chí, có chút không nhịn được, đặc biệt miêu tả: “Vương thượng không biết, Thiên giới Thái tử này thật sự đáng giận, mấy ngày trước còn cùng mụ Xích Diễm đáng ghét của Điểu tộc định hôn ước cho công chúa, để người làm trắc phi của hắn, chỉ đợi cô nàng Đan Chu đó gả vào Cửu Trùng Thiên liền cưới công chúa vào cửa.”
Đôi mày Tu La Vương phụ thân chợt nhíu, một chưởng giáng xuống, đánh nát ngọc án trước mặt thành nhiều mảnh vụn: “Xích Diễm này và Thiên giới bức người quá đáng! Tiểu công chúa của Bổn Vương, há có thể làm nhỏ của kẻ khác?” Dường như đột nhiên bừng tỉnh, thu lại nét giận dữ, cẩn thận nhìn ta, ôn nhu nói: “Loan nhi…Loan nhi đối với Thiên giới Thái tử đó có tình cảm?”
Ta thấy phụ thân bảo bọc ta như vậy, trong lòng vui vẻ, cười cười lắc đầu, đang muốn phân trần thì Bà Nhã Nhĩ đã cười đến nghiêng ngả: “Vương thượng bớt giận! Nếu không phải Thiên giới Thái tử bức hôn, khẳng định đến bây giờ Vương thượng vẫn chưa thể gặp mặt công chúa.”
Đôi mắt Tu La Vương phụ thân phút chốc sáng ngời, bảo: “Nhanh nhanh nói đi.”
Bà Nhã Nhĩ “Vâng” một tiếng mới chậm rãi kể: “Hôm đó, sau khi Thiên giới Thái tử xuất chinh, thuộc hạ tìm kiếm khắp nơi cũng không tìm được công chúa. Qua hai ngày thì lén nghe được thị hầu bên cạnh Thái tử là Lưu Niên nói, công chúa từ chối hôn ước khiến Thái tử nổi giận nhốt công chúa vào Trấn Tiên Tháp rồi cùng nhau đi đến Đông Hải diệt trừ phản loạn Giao Vương. Nghe nói Giao Vương thủ lĩnh có một viên đá chuyên về tấn công, tên gọi là yêu thạch Tử Mạch, Thái tử đánh cũng không đánh được. Lại vì công chúa phá hủy Trấn Tiên Tháp, không thấy tung tích, đành phải mau chóng không đánh mà về.”
Tu La Vương phụ thân cười lớn thành tiếng, nắm tay ta hết xoa lại xoa, cười hỏi: “Loan nhi vừa đánh thủng Trấn Tiên Tháp liền về nhà sao?”
Ta liên tục gật đầu, nghe nói Giao Vương toàn thắng, trong lòng bất giác nhẹ nhõm. Mặc dù ta không thích Giao Vương nhưng lại không thể không nghĩ tới an nguy của Ly Quang. Tựa vào mình người, cười nói: “Phụ thân đoán không sai.”
Bà Nhã Nhĩ khen ngợi: “Ban đầu Thuộc hạ chỉ cảm thấy tu vi công chúa mới hơn vạn năm, nhất định không phá được Trấn Tiên Tháp. Nhưng sau này rất nhiều người trên Thiên giới đều nói đến việc này, trong lòng khâm phục tu vi công chúa cao diệu, thiên phú dị bẩm.”
Trong lòng ta vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ, lúc ở trong tháp, tiên lực đánh ra tuyệt đối không phải tự bản thân ta có, nhưng nếu nói với Bà Nhã Nhĩ thì hiện giờ không phải là lúc nên chỉ mỉm cười cho qua.
Trong mắt phụ thân chợt lóe lên tia kinh ngạc, cho Bà Nhã Nhĩ lui về nghỉ ngơi. Xoay người bắt mạch môn ta, trong lòng ta sợ hãi, cũng để người tùy ý.
Một lúc lâu sau phụ thân mới nói: “Loan nhi, tiên lực trong người con đã gần mười vạn năm, tuyệt đối không phải tu vi của con, nhưng tiên lực trong cơ thể lại cùng con nhất mạch, hoàn toàn tự nhiên.”
Ta lắc lắc đầu nhớ lại tình cảnh khi bị Nhạc Kha nhốt trong kết giới ở núi Nữ Sàng, lúc phá kết giới, cảm thấy trong người có một nguồn lực dị thường, mạnh mẽ vô cùng. Nhưng ngày đó ở trong tháp ban đầu không có gì không ổn, chỉ khi bị tiếng hát của Giao Vương mê hoặc khơi gợi lên tâm tình kích động, sau đó dẫn khí, mới có được tu vi gần mười vạn năm này.
Ta hoang mang vô cùng, đem tình hình này kể rõ, phụ thân trầm tư hết nửa khắc thì hỏi ngược lại: “Chuyện kỳ lạ này, lẽ nào là dì con…” Đại khái là ngay cả bản thân người cũng không tin dì có thể ưu ái ta như vậy, mỉm cười tự giễu. Đột nhiên như thể nhớ ra việc gì, hai mắt như có điện, hết nhìn lại nhìn ta, kinh ngạc nói: “Lẽ nào là Hoàng nhi….Lúc sắp li biệt đó…” Sắc mặt thoáng chốc trắng bệch, tựa như vết thương lại tái phát, thất thần ngã ra sau.
Nhạc Kha từng nói, đây chính là vết thương lớn nhất trong lòng phụ thân, không dễ gì chạm tới. Trong lòng ta đau đớn, nâng cánh tay đỡ người dậy, giấu đi nước mắt, khuyên nhủ: “Phụ thân, chuyện này rõ ràng chỉ có mẫu thân, người bên cạnh sẽ không ai vô duyên vô cớ lại đi tặng cho con tiên lực thế này. Bây giờ Loan nhi đã về rồi, phụ thân hãy vì nữ nhi mà bảo trọng thân thể.”
Phụ thân ôm ta vào lòng, như thể rất lạnh, từng chút từng chút vỗ nhẹ lưng ta, thấp giọng than thở: “….Là phụ thân thất thố rồi. Chuyện này ngoại trừ mẫu thân con thì không còn ai khác. Hôm nay nhìn thấy, nhất định là mẫu thân con âm thầm đem tiên lực của bản thân chuyển cho con, nhưng lại sợ bị dì con phát hiện nên mới phong ấn lại, để con tu luyện từ đầu, đợi đến lúc cơ duyên xảo hợp, phong ấn này mới tự giải bỏ…”
Ta biết trong lòng phụ thân đau khổ, chẳng qua là dựa vào việc ôm ta vào lòng để ta không nhìn thấy dáng vẻ đau lòng của người. Nam tử tình thâm nghĩa trọng như người lại mất đi người yêu, vạn năm qua cứ mãi đắm chìm trong nỗi đau thương tưởng niệm, vừa ngẫm thấy trong lòng ta liền đau đớn tiếc thương, ngầm hạ quyết tâm, từ nay về sau, nhất định hết lòng để người vui vẻ.
Buổi trưa ngày thứ hai, phụ thân dẫn ta giải quyết xong chính sự, đang lúc dùng bữa thì cung thị đến bẩm báo, có Giao Vương Thái tử mang theo rất nhiều lễ vật đến bái phỏng.
Phụ thân sửng sốt, hỏi thị nữ bên người là Phương Trọng: “Giao tộc trước giờ với chúng ta không ân không oán, càng không hề lui tới, đây là…”
Ta nuốt vội ngụm nước canh trong miệng, mừng rỡ đứng dậy, gấp gáp nói: “Phụ thân, Ly Quang chính là bạn tốt của con, nhất định là hắn nghe nói con về nhà, đến đây thăm con.”
Phụ thân cầm chiếc khăn kéo ta lại, cẩn thận lau nước canh bên khóe môi cho ta, lại ấn ta xuống ghế: “Con đứa trẻ này, bình tĩnh đừng thiếu kiên nhẫn, nghe Phương Trọng nói đã.”
Phương Trọng quan sát sắc mặt ta, lắp ba lắp bắp nói: “Nghe nói Ly Quang Thái tử lần này đến đây, là muốn…là muốn ký kết minh ước với tộc Tu La ta…”
Ta vốn dĩ đứng ngồi không yên, hận không thể ngay lập tức chạy đến gặp Ly Quang, tâm sự với hắn những ngọt ngào hạnh phúc mấy ngày qua. Hắn luôn luôn dịu dàng đôn hậu, nhất định sẽ vì ta mà vui vẻ. Nhưng giờ khắc này đành ỉu xìu ngồi xuống ghế, trong lòng không rõ là cảm giác gì.
Phương Trọng “Thịch” một tiếng quỳ xuống: “Xin công chúa trách phạt thuộc hạ.”
Ta khó hiểu ngước lên nhìn nàng, ngạc nhiên nói: “Ta vì sao lại trách phạt cô?”
Phương Trọng dập đầu nói: “Là thuộc hạ khiến công chúa mất hứng, là lỗi của thuộc hạ.”
Phụ thân yên lặng ngồi bên cạnh nhưng nét mặt lại lóe lên vẻ tán thưởng, ý cười không đổi. Trong lòng ta linh quang chợt lóe, cúi người đỡ nàng: “Phương Trọng tỷ tỷ nói quá rồi. Thứ nhất, mục đích Ly Quang tới đây không phải ta có thể chi phối, thứ hai, cô lời thật việc thật, dựa theo sự việc mà bẩm báo, cũng không có gì sai. Nếu như Thanh Loan trách phạt tỷ, đấy là bất phân phải trái, làm tiên cũng thật hồ đồ rồi.”
Phương Trọng len lén nhìn ánh mắt phụ thân, thấy người không có vẻ tức giận, lúc này mới lau mồ hôi trên trán, đứng dậy đợi lệnh.
Từ khi ta về cung, Tu La Vương phụ thân đã hạ lệnh, bất kỳ kẻ nào cũng không được làm trái ý ta, nếu không lập tức chém không tha. Người cưng chiều ta thế này, trong lòng ta đương nhiên cảm thấy ngọt ngào hạnh phúc gấp bội, nhưng lại khiến đám người hầu trong cung thấp tha thấp thỏm, mỗi khi đáp lời đều cẩn thận quan sát sắc mặt ta. May mắn là mặc dù ta từ bé nhìn sắc mặt người khác chưa từng thuần thục, nhưng cũng có thể biết được quan sát tâm tình kẻ khác là việc hèn mọn thế nào, nên cũng nỗ lực thân thiết gần gũi, không để mọi người khó xử.
Phụ thân dắt tay ta đứng dậy, nét mặt dịu dàng cười nói: “Mặc kệ là ý đồ gì, phụ thân cùng con đến xem chẳng phải sẽ biết sao?”
Ta tâm không cam tình không nguyện bị phụ thân kéo đến hướng điện nghị sự là Thất Diệp Đường, trong lòng tự giễu, chẳng qua ỷ có người thương yêu, mới được ít ngày đã học thói tính tình hẹp hòi. Nhưng cảm giác khi có người cưng chiều để ta được tùy thích mà làm chính là ấm áp như vậy đấy, càng ấm áp ta càng không muốn bớt phóng túng.
Trước Thất Diệp Đường có hai hàng Giao nhân đang đứng. Một hàng trong đó chính là giao nương xinh đẹp kiều diễm, trên người mặc sa y đủ sắc, một hàng khác là thị hầu đang bưng mâm chứa lễ vật đủ màu. Ta từ bên hông cửa len lén liếc nhìn, đứng đầu hàng chính là Ly Quang, thiếu niên ôn nhuận như ngọc, người mặc Giao tiêu sa bạch sắc, mái tóc dài như hải tảo rũ ra sau lưng, diện mạo buồn bã, không nhìn thấy được nét vui mừng nào, chỉ có u uẩn trầm mặc.
Nhìn thấy dáng vẻ Ly Quang lo lắng tiều tụy như vậy, trong lòng ta không hiểu vì sao có chút hoảng hốt, bất chấp phụ thân vẫy tay muốn ta ngồi bên cạnh người, vừa nhìn về bức rèm phía sau vương tháp, vừa từ chối: “Phụ thân có thể đừng bắt nạt Ly Quang. Nếu như thương nghị là chính sự, Loan nhi không dám nhúng tay vào. Nếu như là chuyện riêng, chi bằng hỏi qua ý kiến của con.”
Đôi mắt phụ thân sáng ngời, trêu chọc ta: “Loan nhi không sợ tiểu tử đó sẽ ức hiếp phụ thân sao? Nữ sinh ngoại tộc đúng không sai mà!”
Ta giậm giậm chân, giả vờ buồn bực nói: “Phụ thân của con oai hùng vô cùng, trí kế bách biến, sao có thể bị một tiểu tử ức hiếp chứ.” Dường như lời này khiến người cực kỳ hài lòng, nét vui mừng trên mặt rạng rỡ, ta thừa dịp lẻn ra sau bức rèm.
Không lâu sau, nghe thấy Phương Trọng tuyên Giao tộc Thái tử triệu kiến, chỉ nghe thấy cửa điện mở ra, có tiếng bước chân tiến vào, một giọng nói ôn hòa như tiếng suối róc rách qua khe nói: “Giao tộc Ly Quang, bái kiến A Tu La Vương!”
Bức rèm này chính là hai lớp sa mỏng, ta đứng bên trong chỉ có thể nhìn thấy hình dáng bên ngoài mờ mờ ảo ảo, mơ hồ thấy phụ thân phất tay đã nói: “Ly Quang Thái tử không cần đa lễ, mời ngồi.”
Từ sa trướng mờ mờ, Ly Quang cảm tạ nhưng cũng chưa từng ngồi xuống, khom người nói: “Ly Quang lần này đến đây, dẫn theo…dẫn theo một vài nữ tử xinh đẹp của Giao tộc và sản vật trong thành San Hô làm lễ vật dâng tặng, vẫn xin Tu La Vương vui lòng nhận cho.”
Lời này của hắn nói ra, ta bất chợt nhớ đến mới vừa rồi từ bên hông cửa nhìn thấy một vài Giao nương, chính là lễ vật tặng cho phụ thân. Một Ly Quang hiểu chuyện khôn khéo thế này khiến ta cảm thấy xa lạ, không khỏi ngây ngẩn đứng phía sau rèm, yên lặng lắng nghe hai người họ nói gì.
Tu La Vương phụ thân cũng không nói nhận hay không nhận lễ vật, chỉ khách khí nói: “Ly Quang Thái tử từ xa đến, sao còn để Thái tử điện hạ tốn kém.”
Ly Quang đứng thẳng dậy, hướng phía ngoài điện vỗ tay một tiếng, hàng Giao nương đó liền uyển chuyển thướt tha muôn hình muôn vẻ tiến vào, thanh âm kiều mỵ nũng nịu thỉnh an phụ thân.
Trước đây ở phàm giới, ta có nhiều chuyện không hiểu, có một ngày lén lút trốn vào phủ đệ của một vị Vương gia nọ. Vị Vương gia đó tuyển chọn mấy thiếu nữ tương đối mỹ mạo, nói là muốn để họ hầu hạ Thiên tử. Ngày trước đó ta mới từ trong Hoàng cung đi ra, biết được trong đó nữ tử đông vô kể, dựa theo dung mạo chính là Hoàng hậu Quý phi, kế đó là Chiêu Nghi Thục Viên, kế đó lại là một hàng cung nữ, cuối cùng mới tới cung nữ quét dọn giặt quần áo. Người trong Hoàng cung đó đông đúc vô cùng, Hoàng đế đi dạo bên người cũng có không ít nữ tử bầu bạn, sao còn muốn mấy thiếu nữ trẻ trung như hoa như ngọc vào đấy phí hoài tuổi xuân. Nghĩ thấy vị Vương gia thật sự cũng quá hồ đồ, không nhanh đem mấy nữ tử này gả cho phu quân tương xứng trải qua ngày qua tháng, lại đi làm cái chuyện dở hơi này.
Vì vậy ban đêm ta lẻn vào trong cung, muốn cứu mấy thiếu nữ đó ra, lại ở trong tẩm điện Hoàng đế nhìn thấy ba vị mỹ nhân trong số đó, trên người mặc sa y mỏng tang cùng với Hoàng đế ở trên long sàng mà xxoo, cảnh tượng khó coi vô cùng.
Từ đó mới biết, “hầu hạ” ở thế gian thì ra còn có nghĩa này.
Hôm nay mấy Giao nương này mặc sa y mỏng manh cũng không khác gì mấy vị thiếu nữ đó. Ta nhớ tới Ly Quang, một nam tử thanh cao ôn nhã không ngờ cũng làm ra hành động bẩn thỉu nhơ nhớp thế này, trong lòng lập tức như thể nuốt phải ruồi muỗi muốn ói.