Tựa như những ngày thơ ấu, ta cực kỳ hâm mộ đám tiểu tiên đồng núi Đan Huyệt lúc bé ra cửa đều có phụ mẫu đi cùng. Những cha mẹ ấy có lúc đặt con trên vai mà nô đùa, có lúc lại dắt trong tay. Dần dần lớn lên, đây chung quy là điều tiếc hận lớn nhất trong cuộc đời ta.
Thế nên, hôm nay được ở trong lồng ngực ấm áp của phụ thân, mùi thuốc ngai ngái gay mũi làm ta nhớ tới tình cảnh lúc nhỏ, chỉ cảm thấy trong lòng như rót mật, khiến ta cảm thấy ngọt ngào đến độ không muốn nếm thử tư vị chua xót trước đây một lần nào nữa, dù chỉ là chút ít.
Một lúc lâu sau, Tu La phụ thân mới cười nói: “Tiểu Loan nhi, hôm nay phụ thân rất vui…Hơn vạn năm rồi, tiểu công chúa của ta cuối cùng cũng về nhà rồi.”
Ta ngẩng đầu nhìn người, trong mắt chan chứa lệ nhưng lại cười rạng rỡ, khe khẽ lắc lắc cánh tay người: “Năm đó, lúc phụ thân ở trên đỉnh Phượng Dực Nhai nhắc đến tiểu công chúa, Thanh nhi có nằm mơ cũng chưa từng nghĩ đấy là nói con, còn chạy về trong điện khóc lớn một trận, cho rằng phụ thân chính là phụ thân của Đan Chu.” Nói xong lại đột ngột nhớ đến dì đã hại phụ thân ra tình trạng này, phụ thân nhất định không thích bà, không biết liệu có khi nào khiến người mất hứng, thấp thỏm nhìn xem, trên mặt người nửa chua xót nửa đau khổ, nhưng tuyệt nhiên hoàn toàn không có nửa phần tức giận, sờ sờ lọn tóc ta, đau lòng nói: “Tiểu Loan nhi, ở trước mặt phụ thân, có lời cứ nói, phụ thân thương con còn không hết, lẽ nào lại giận Loan nhi? Con không cần phải nhìn sắc mặt hay cẩn thận dè dặt.” Liếc nhìn xung quanh, hãnh diện nói: “Ở trong thành Tu La của ta, tiểu Loan nhi chính là công chúa tôn quý nhất, về sau ai dám coi thường Loan nhi của ta, phụ thân nhất định không tha!”
Trong lòng ta ngọt ngào ấm áp, ý cười mãn nguyện, mơ hồ như nơi đáy lòng nở ra một đóa hoa thật lớn thật lớn, hương hoa thơm nồng, vui mừng không xiết, nhưng nước mắt lại như dòng nước cứ thế mà trào ra, dù thế nào cũng không ngừng được. Ta nâng tay áo qua quýt chùi nước mắt trên mặt. Phụ thân dùng bàn tay to lớn của người thay ta lau nước mắt, vừa cười vừa than: “Con thật là…Vừa khóc vừa cười…”
Vốn dĩ nước mắt của ta đã có dấu hiệu ngừng lại, nghe thấy tiếng “Con” của người, nước mắt lại càng chảy dữ dội hơn, tựa như nước Đông Hải chảy mãi không hết.
Không lâu sau, từ xa vọng lại tiếng y giáp leng keng, một đạo quân của Tộc Tu La tiến đến, phụ thân dắt tay ta ngồi lại trong xa liễn, lại cẩn thận lau sạch sẽ nước mắt cho ta. Mấy vị trong tộc Tu La tới phía trước xe, tung hô rung trời: “Tham kiến Vương Thượng! Tham kiến công chúa!”
Ta làm ổ ở trong ngực Tu La phụ thân, người thay ta lau sạch nước mắt, cười vang nói: “Hôm nay Bổn Vương rất vui, thiết yến ba ngày, toàn thành chúc mừng công chúa trở về.”
Bên ngoài xa liễn, tộc Tu La nhất loạt cung kính thưa “Vâng”, xe lộc cộc, ngựa hí vang, cách biệt vạn năm mới quay về. Phụ thân nắm chặt tay ta, hai phụ tử dựa sát vào nhau, sau nửa canh giờ, người đánh xe cung kính thưa: “Vương thượng, đã đến Vương thành rồi.”
Tu La Vương phụ thân dắt tay ta, từ cổng cung điện của Tu La Vương cung từng bước từng bước tiến vào, tướng sĩ trấn giữ cửa cung đồng loạt quỳ xuống, mọi người đều phủ phục dưới chân, xa xa không biết từ đâu có tiếng chuông du dương vọng tới, ngân vang không dứt. Chim chóc bay vút lên trời, cổ thụ tĩnh lặng, hương hoa xộc vào mũi, trên mái ngói cung điện nguy nga hùng vĩ trước mắt, ngói lưu ly chói mắt cơ hồ như muốn thương tổn mắt ta, mọi thứ đều tựa như ảo cảnh trong mơ, chân thực đến độ khiến người khó có thể mà tin được.
Đây chẳng qua chỉ là mào đầu. Buổi lễ đằng sau còn long trọng rườm rà, thiếu điều khiến ta muốn bỏ chạy. Nếu không phải phụ thân đi cùng, ta mới miễn cưỡng nhịn xuống.
Phụ thân tự mình dẫn ta tiến vào trong điện, liền có rất nhiều Tu La quyến thuộc tiến đến tiếp đón, tắm rửa thay y phục, hầu hạ ta mặc vào một chiếc áo dài đỏ rực như lửa, minh châu rũ trước trán, tóc dài đen óng thả sau lưng, được Tu La Vương phụ thân nắm chặt tay, từng bước từng bước một bước lên cổng Tây thành. Bên dưới thành là quảng trường đại lễ, trên quảng trường người đông như kiến, từng trận hò reo.
Phụ thân đưa tay, tiếng huyên náo nhất thời lặng xuống, người quét mắt nhìn người trong tộc, một tay nắm chặt tay ta, trịnh trọng tuyên bố: “Mọi người đều biết, tộc Tu La ta trong suốt mấy vạn năm chỉ có duy nhất một vị công chúa, hôm nay công chúa trở về, sau này gặp công chúa cũng như gặp ta!”
Quảng trường trong phút chốc trở nên ồn ào sôi nổi, ta với phụ thân cô độc đứng trên thành, tiếng hoan hô như mây gió ngoài tai, phụ thân ngước nhìn chín tầng trời, đôi mắt sáng ngời nhắm lại, thấp giọng nói: “Hoàng nhi, nàng có nhìn thấy không, Loan nhi của chúng ta đã trở về rồi…”Một giọt lệ dọc theo gò má kiên nghị của người chậm rãi rơi xuống.
Trong lòng ta vừa bi thương vừa chua xót.
Nhạc Kha từng nói, lúc ta chào đời được một năm, toàn thành ăn uống vui mừng suốt ba ngày ba đêm, Tu La Vương phụ thân cao hứng ôm ta đứng trên tường thành, suýt chút nữa thì ngã xuống. Lúc đó phu thê hai người ân ái, cộng thêm niềm vui có nữ nhi thơ bé, mọi sự đều êm đẹp trôi chảy, hôm nay ta quay về, toàn thành chúc mừng, nhưng lại cảnh còn người mất, hương hồn mẫu thân không còn, chỉ để lại phụ tử ta hai người nương tựa vào nhau.
Ta khẽ lắc lắc tay người, thấp giọng an ủi: “Phụ thân, hương hồn mẫu thân nếu biết được cũng nhất định hi vọng phụ thân vạn sự như ý.”
Người quay lưng đi lau sạch nước mắt trên mặt, lúc xoay người lại, trong mắt đã là ý cười nồng đậm: “Vui. Phụ thân hôm nay thật sự rất vui.”
Một đêm này cả thành ăn uống vui mừng, sau buổi lễ chính là say sưa cả đêm, bên dưới thành tộc Tu La tỷ võ biểu diễn, lại có các cô nương yêu kiều trong tộc ca múa uyển chuyển thướt tha. Bóng đêm dày đậm, ta thấy sắc mặt Tu La Vương phụ thân có vẻ mệt, lo lắng thân thể người không thoải mái nên dìu người quay về Tư Hoàng Điện.
Trong điện cung nga bưng đến bát thuốc còn đang ấm, ta tự tay nhận lấy, hầu hạ người uống thuốc. Nhưng ta trước giờ luôn là một đứa vụng về, bản thân còn lo chưa xong, lúc này bưng chén thuốc cho phụ thân uống, bàn tay hơi run, một vài giọt thuốc sánh lên trên trường bào của người.
Ta sờ tới sờ lui nơi ngực mình mới sực nhớ ra lúc tắm rửa cũng đã đem chiếc khăn trên người đồng thời thay ra. Nâng tay áo lên nhìn nhìn, chỉ cảm thấy chất vải chiếc áo này thật đẹp, có chút không nỡ, nhắm mắt lại, dùng tay áo lau trường bào của người.
Phụ thân đưa bát thuốc đã uống cạn qua, thuận thế nắm tay ta ôm vào trong ngực người, điểm nhẹ mũi ta: “Cái tính qua loa đại khái này của con thật giống với mẫu thân con.”
Ta mở to hai mắt nhìn người: “Mẫu thân rất qua loa sao? Nhưng con trước giờ chưa từng nghe Nhạc Kha nói qua. Hắn chỉ nói mẫu thân tiêu sái không chịu gò bó.”
Ánh mắt phụ thân sâu thẳm, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại thần sắc, ôn nhu nói: “Tính cách của mẫu thân con phóng khoáng, cười lên…chung quy sẽ khiến người khác thấy trong lòng thoải mái dễ chịu.” Ánh mắt người xa xăm, như thể mẫu thân đang ở ngay trước mặt người.
Trong lòng ta hâm mộ mẫu thân, thân thiết lắc lắc cánh tay phụ thân, “Tấm lòng phụ thân đối với mẫu thân vạn năm qua không hề phai nhạt, thật khiến nữ nhi rất hâm mộ mẫu thân. Tương lai nữ nhi…cũng không biết có được phúc khí như vậy của mẫu thân hay không.”
Phụ thân đột ngột khôi phục lại vẻ bình tĩnh, sờ sờ sợi tóc ta, “Loan nhi lẽ nào đã có ý trung nhân? Con và phụ thân cách biệt hơn vạn năm, phụ thân vẫn muốn Tiểu Loan nhi ở bên cạnh phụ thân, thật không muốn sớm ngày gả con ra ngoài. Con bảo ý trung nhân đợi đi.” Lại hòa nhã cười nói: “Hay là không muốn?”
Chuyện ta với Nhạc Kha vốn dĩ quang minh chính đại. Nhưng thấy vẻ mặt lúc này của phụ thân thì cảm thấy đây không phải là lúc thích hợp để nói với người. Vì vậy chậm rãi lắc đầu, nghiêng tai lắng nghe, xa xa tiếng ca trầm bổng du dương, tiếng người nói chuyện huyên náo, ta lo lắng nói: “Bên ngoài ồn quá, phụ thân có thể ngủ được không?”
Người lắc lắc đầu, cười nói: “Buổi lễ này vốn dĩ phụ thân chuẩn bị cho Loan nhi, nhưng dạo gần đây thân thể phụ thân không khỏe, lại để con ở trong cung điện u tịch này với phụ thân. Chi bằng con tìm người dẫn con ra ngoài tham quan?”
Ta tựa vào lồng ngực người, lắc đầu: “Thanh Loan rời đi lâu như vậy mới quay về bên cạnh phụ thân, không phải vì muốn nhìn thấy tiệc tùng nghi lễ thế này, chỉ muốn ở trong này cùng phụ thân. Mấy người họ ầm ĩ cao hứng như vậy, nữ nhi thấy có chút kỳ quái, con và phụ thân phụ tử trùng phùng, chỉ là chuyện giữa hai phụ tử chúng ta, tiệc tùng của họ, Thanh Loan thật cảm thấy không có chút quan hệ gì với nữ nhi.”
Phụ thân xoa xoa đỉnh đầu ta: “Con đứa trẻ này từ khi sinh ra tính cách đã bình lặng tự nhiên như vậy, cũng không thể thích náo nhiệt một chút sao? Ta nghe nói con chính là thích những giờ phút náo nhiệt như thế này.”
Ta trước đây cũng từng thích náo nhiệt, kinh kỳ trọng địa nơi phàm giới mặc dù không hùng vĩ tráng lệ bằng thành Tu La, nhưng cũng cực kỳ tấp nập. Có đôi khi ta cô độc một mình, càng náo nhiệt lại càng cô đơn tịch mịch.
Giờ khắc này, bên trong điện ấm áp tỏa lan, bên cạnh ta có phụ thân, vạn dặm quay về thời gian dù có ít ỏi, nơi bình yên này vẫn chính là quê hương gốc rễ của ta.(1) Bóng đêm càng đậm, thân thể phụ thân từ khi bị thương hư nhược, sau khi được ta đặc biệt khuyên nhủ cuối cùng cũng ngủ. Ta yên lặng ngồi nơi đầu giường của người một lúc lâu, nghe được hô hấp của người đều đều, mộng đẹp đương say, khóe môi không khỏi lộ ra ý cười mãn nguyện.
(1): Nguyên văn:
Vạn lý quy lai niên dũ thiểu
Thử tâm an xứ thị ngô hương
Ngoài điện, huyên náo không ngừng, đêm dài tiếng ca cứ vang vọng mãi.
Ngày thứ hai từ khi ta quay về, thân thể phụ thân dần dần chuyển biến tốt. Trong cung mặc dù có người chuẩn bị dọn dẹp điện các cho ta cư ngụ, nhưng ta không muốn tách rời phụ thân quá xa, ban đêm liền ngủ lại ở điện bên cạnh Tư Hoàng Điện, ban ngày thời thời khắc khắc cũng không rời người, chăm chú nhìn phụ thân uống thuốc dùng bữa, ngay đến thị hầu bên cạnh người là nữ quan Phương Trọng cũng khen ngợi: “Từ khi công chúa quay về, khí sắc của Vương càng lúc càng tốt, ít ngày nữa sẽ bình phục.” Những lúc đó, phụ thân luôn luôn tràn ngập ý cười, cực kỳ vui vẻ.
Có đôi khi văn thành võ tướng đến tấu trình chính sự, ta từng muốn tránh đi nhưng bị phụ thân kéo lại ngồi trên tháp thượng: “Công chúa chính là người thừa kế duy nhất của Tu La Vương ta, không cần phải kiêng kị.”
Mấy văn thần võ tướng này đã cùng phụ thân chinh chiến sát phạt, lại đối với người hết mực cung kính, nghe thấy lời này cũng chưa từng phản bác một câu.
Những ngày vui vẻ cứ thế trôi qua, nhất là khi có phụ thân bên cạnh. Nhưng ta xa Nhạc Kha đã nhiều ngày, cũng không biết hắn một thân một mình trên Thiên giới có thể cứu thoát mẫu thân hay chưa, hay là, gặp gỡ Thiên đế?
Sau khi ta đến thành Tu La được nửa tháng, Bà Nhã Nhĩ cũng gió bụi mệt mỏi về đến. Vừa về tới đã trêu chọc ta: “Thuộc hạ phụng mệnh đến bảo hộ công chúa, nào ngờ công chúa đã tự mình lén lút trốn đi rồi. Thiên giới Thái tử lúc quay trở lại Thiên cung, cái mũi suýt chút nữa tức giận đến méo xệch. Nhưng xét thấy thuộc hạ chính là thị nữ của Thanh Khâu Quốc chủ, cuối cùng cho Thuộc hạ về lại Thanh Khâu.”
Ta tưởng tượng ra bộ dạng tâm cao khí ngạo của Lăng Xương khi tức giận đến độ giậm chân, trong lòng cực kỳ khoái chí.