Trên biển xanh lặng sóng dưới chân núi Tu Di, thủy triều đã dâng , ta hóa thành chân thân chim Loan bay suốt hai ngày hai đêm, vào một ngày sương mù mưa phùn mới tới được đây.
Trong cõi Tứ Hải Bát Hoang Cửu Châu Lục Hợp, ta đã từng ngao du mấy ngàn năm, những cảnh đẹp chuyện lạ ta từng trông thấy qua cũng không ít hơn ngàn chuyện, nhưng tất cả cũng không so sánh được với nỗi kích động trong lòng ta giờ phút này.
Trước đây ta luôn sống trong cảnh ăn nhờ ở đậu, nhận hết sự xem thường, cũng chỉ ép buộc bản thân không nhịn được cũng phải nhịn, chỉ có thể cắn răng nuốt chua xót khổ sở vào tận đáy lòng. Lúc này trong đầu dần dần hình thành một ý niệm, tựa như hai cánh đã bay qua thiên sơn vạn thủy, vật lộn nhiều ngày với sóng gió, chung quy cũng đến lúc tìm một chỗ để an thân.
Dõi mắt trông về phía xa, lại chỉ thấy trời biển một màu, mưa bụi mênh mông, núi cao kỳ vĩ mỹ lệ, vách núi dựng thẳng kiêu ngạo, lại không thấy bóng dáng của thành Tu La. Nghe nói thành Tu La ở dưới đáy biển sâu, dứng ở trên không trung không thể nhìn thấy được thành quách, ta đang do dự phải đi đâu để tìm thành Tu La thì trong nước liền hiện ra một đoàn nam tử, ước chừng có sáu bảy người, thân hình to lớn, làn da ngăm đen, nếu so sánh với nam nhi của Thiên Giới thì tự nhiên đám người này sẽ bị cho là xấu xí, nhưng trên người bọn họ tỏa ra một khí thế thiết huyết[1] lạnh thấu xương , không cho phép người khác nhìn gần.
[1]Thiết huyết: ý chí kiên cường, giàu lòng hi sinh
Nam tử dẫn đầu nhìn thấy ta đang đứng lơ lửng giữa không trung, quay đầu trao đổi ánh mắt với nam tử bên cạnh, nhỏ giọng bàn bạc một hồi rồi mới cao giọng hỏi: “Vị tiên tử này, cô đến núi Tu Di để làm gì?”
Câu hỏi của hắn tràn đầy hòa khí. Chiến tranh giữa Thiên Giới và tộc Tu La không phải ngày một ngày hai, nhưng nam tử này cũng không có vẻ ghét cay ghét đắng với ta. Ta vô cùng bình tĩnh, vui vẻ cười nói: “Nghe nói nơi này có thành Tu La, càng nghe nói Tu La Vương rất oai hùng, Tiểu Tiên đặc biệt đến đây để chiêm ngưỡng phong cảnh sắc thái của thành Tu La.”
Đội tướng sĩ Tu La kia ngây ngốc đứng ngay tại chỗ, sắc mặt có chút cổ quái, xem ta như người bị bệnh thần kinh nên mới dám đưa ra yêu cầu không thể tưởng tượng này.
Tim ta đập thình thịch, lại liếc nhìn mấy vị Tu La đó, cũng cảm thấy thuận mắt không ít, hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ thành Tu La bế quan tỏa cảng, không cho phép người ngoài tiến vào?”
Nam tử dẫn đầu lắc đầu,“Chuyện này chưa từng có. Người trong thành Tu La cực kỳ hào sảng hiếu khách, đương nhiên sẽ không để cho tiên tử ở ngoài cổng thành, nhưng trông tiên tử…… không giống như đến thăm viếng thành Tu La?”
Khóe môi ta hơi có rút, không phải đến thăm viếng thì chẳng lẽ đến để đánh nhau? Lời này cùng lắm chỉ suy nghĩ trong đầu, cũng không thể nói ra ngoài miệng được. Lại thấy mấy người bọn họ đang bàn bạc không ngừng, rốt cục ta cũng không còn kiên nhẫn nữa.
“Các vị tướng quân, Tiểu Tiên nghe nói Tu La Vương và nhị công chúa Điểu Tộc từng có một đoạn nhân duyên, tuy Thanh Loan là tiên tử của Tiên Giới, nhưng cực kỳ ngưỡng mộ, bội phục vị nhị công chúa dám yêu dám hận này thế nên mới nghĩ ra ý tưởng đến thành Tu La, mong chư vị tướng quân thành toàn cho tâm nguyện này của tiểu nữ?”
Nói xong thức thời cúi đầu, cố gắng nhỏ hai giọt nước mắt, lừa gạt nói: “Tiểu Tiên bị cha mẹ ép buộc chuyện hôn nhân, trong lòng không vui, cho nên mới muốn đến một nơi mà bọn họ không tìm thấy……”
Mấy vị Tu La đó nhìn thấy gương mặt thê lương đau xót của ta như vậy, lại nhắc tới mẫu thân thì sắc mặt lộ ra nét đồng tình. Nam tử dẫn đầu nói: “Một khi đã như vậy, tiên tử xuống dưới đi. Mặc dù Thành Tu La xây dựng ở đáy biển sâu, nhưng nếu không có người dẫn đường thì nhất thời nửa khắc cũng không dễ dàng tìm được.”
Ta hạ xuống đụn mây, đứng ở trên mặt biển, khoảng cách giữa ta với mấy vị Tu La đó càng gần hơn, nét mặt bọn họ không biết vì sao mang theo chút quỷ dị. Mặc dù bọn họ nhìn ta hết lượt này đến lượt khác nhưng cũng chưa từng có sát ý.
Người dẫn đầu tắc lưỡi thở dài: “Nhìn dung nhan của tiên tử, có năm sáu phần giống Vương phi của chúng ta.”
Ta từng nghe nói Tu La vương phụ thân chưa từng nạp phi, suốt mấy vạn năm cũng chỉ có một mình mẫu thân nên cảm thấy cực kỳ cảm phục người trọng tình trọng nghĩa như phụ thân, lúc này lại nghe có người khen ta giống mẫu thân, trong lòng ngọt ngào, cười nhạt nói: “Lời của tướng quân là sao? Thanh Loan rời nhà xa vạn dặm, chẳng qua chỉ muốn tìm một chỗ tị nạn ở chốn tha hương. Nghe nói Tu La vương rộng rãi, Vương phi lại từng là công chúa Điểu Tộc, thiết nghĩ thành Tu La dưới sự quản hạt của Tu La vương ắt hẳn dân phong thuần phác, thế nên mới muốn đến nơi này định cư. Về phần nói giống Vương phi, Tiểu Tiên có tài đức gì chứ?”
Vị tướng lãnh kia thấy ta khiêm tốn, không khỏi lộ ra sắc mặt suy tư.
Bổn Tiên vốn tưởng rằng, thành Tu La chôn sâu ở dưới đáy biển tất nhiên cũng là một tòa thành trì ngâm mình ở trong làn nước giống Đông Hải long cung hoặc thành San Hô, nhưng hôm nay đi vào dị giới Tu La mới hiểu được, vương thành Tu La này mặc dù ở chỗ sâu thẳm nơi biển cả, nhưng nước biển trôi nổi ở phía trên vương thành, vương thành kéo dài hơn trăm vạn dặm, mênh mông rộng lớn, trong ngoài bảy tầng thành lũy, thành vàng cổng bạc, đứng ở dưới chân cổng thành, cảm thấy mình nhỏ bé như con kiến, dĩ nhiên là một con kiến đứng nhìn bốn cái chân to lớn của con voi, khiến ta phải cảm thán. Trong thành rợp bóng cây xanh, muôn chim hòa ca, suối xanh theo dòng, du khách đông đúc, quả là một phong cảnh phồn vinh giàu có.
May mà vị Tu La tướng quân dẫn ta vào trời sinh tính tình ngay thẳng nhiệt tình, chẳng những dẫn ta vào Tu La dị giới, mà còn giúp ta thuê một tiểu viện nhỏ ở gần nhà hắn. Chờ đến lúc một nữ tử Tu La kiều mỵ thu tiền thuê nhà, khi hắn nhìn thấy ta quẫn bách cũng cực kỳ sảng khoái ra tay giúp đỡ, chẳng những trả tiền thuê nhà cho ta, mà còn để lại cho ta chút tiền tiêu vặt. Ta rất khó xử, nhưng cũng không hề từ chối, chỉ thành tâm cảm tạ hắn, giữ lại tiền vàng Tu La này.
Ban ngày, ta tùy ý đi dạo trong thành Tu La, có đôi khi đứng trước một gốc cây nguyệt quế quen mắt, có đôi khi nhìn dãy ghế đá mà thở dài, có lẽ năm đó phụ thân và mẫu thân đã từng ngồi trên ghế đá này nói lời yêu thương…… hoặc có lẽ hai người cũng chưa từng đến đây. Mỗi đêm thì buồn rầu không ngủ được.
Trong thành Tu La cây cối ươm hoa kết trái, trái cây rất nhiều, muốn tìm trái cây để ăn cũng không khó lắm. Nhưng chưa từng tìm được loại trái cây thần kỳ mà Tu La phụ thân trước đây từng cho ta ăn, lại nghe nói Tu La Vương ốm nằm trên giường, toàn thành Tu La đều có vẻ mặt khẩn trương, như thể đại địch trước mặt, lòng ta rất lo lắng, nhưng nghĩ lúc này không thể tùy tiện xâm nhập hoàng cung Tu La, chỉ đành phải bỏ qua nên rảnh rỗi đi dạo khắp thành.
Nữ tử Tu La mạnh mẽ gan dạ, hôm nay Bổn Tiên đứng ở góc đường, thật sự cẩn thận quan sát từ đầu đến cuối trận cãi vả giữa hai vị thiếu nữ Tu La xinh đẹp, tốc độ nói chuyện nhanh như tốc độ xào đậu nơi thế gian, lời nói rất dí dỏm. Cuối cùng nếu không thể ứng đối bằng ngôn ngữ được thì dùng sạn nồi đánh lên đầu đối phương.
Cùng lắm ta chỉ đến đây được mấy ngày, đã thấy hết phong tục tập quán nơi này, tự nghĩ rất thân thiết, nhưng cũng chưa từng tìm cách gặp Tu La vương phụ thân.
Mặt trời ngày thứ sáu cũng đã nhô lên cao, vị tướng quân kia lại đến một lần nữa. Mấy ngày nay hắn không đến ta tự nhiên cũng không cần bắt lửa nấu cơm, chỉ ăn mật ong và hoa quả dại sống qua ngày. Hắn thấy ta chưa từng dùng tiền vàng thì rất sửng sốt, nghi hoặc nói: “Chẳng lẽ mấy ngày nay cô nương chưa từng bắt lửa nấu cơm?”
Ta lắc lắc đầu.
Nói đến chuyện mỗi ngày phải bắt lửa nấu cơm, từ trước đến nay ta chẳng thể nào quen được mãi cho đến khi ở núi Nữ Sàng, cuối cùng có một con thỏ tinh xử lý chuyện đó thay ta. Tuy rằng nàng ta rất nhát gan, nhưng thức ăn do nàng ta nấu cũng miễn cưỡng xem như hợp khẩu vị, khác biệt một trời một vực với tay nghề của ta, coi như ta đã có chỗ dựa về mặt cơm áo.
Vị tướng quân kia trầm ngâm một lúc lâu, có vẻ muốn nói lại thôi, sau cùng hắn bảo: “Nếu có chuyện cần bổn tướng giúp đỡ thì cô nương cứ việc mở miệng.”
Xưa nay ta vốn không có thói quen nhờ cậy kẻ khác, không khỏi có chút kinh ngạc bởi sự đối đãi nhiệt tình của hắn, nhưng nam nhi tộc Tu La người người đều nhiệt tình, lòng dạ ngay thẳng, mấy ngày nay ta đã được lãnh giáo qua nên đương nhiên cũng không cần uổng phí tâm tư để suy đoán, khách sáo nói: “Tiểu Tiên ở đây vui vẻ không muốn về nhà, đa tạ tướng quân đã lo lắng.”
Ngày hôm sau, ta đi xa hơn một chút, ở phía bắc vương thành Tu La có một hẻm nhỏ cực kỳ hẻo lánh nhưng có một bà lão trông chừng một sạp trái cây nho nhỏ, trong sạp rõ ràng bày loại trái cây kỳ lạ màu xanh bích hương thơm ngào ngạt, trong nháy mắt ấy, hai chân ta giống như bị đóng đinh tại chỗ, rốt cuộc cũng không thể động đậy.
Ta lục soát toàn thân mới nhớ ra rằng mấy ngày nay ra cửa chưa bao giờ mang theo tiền vàng, chán nản sụp đôi vai xuống. Vị bà bà Tu La kia ngẩng đầu nhìn ta, vẫy tay nói: “Cô nương, nếu không mang theo tiền vàng, lão bà tặng cho cô hai quả được không?”
Nói xong cầm hai quả đưa cho ta.
Ta tiến lên cung kính nhận lấy một quả, cẩn thận nâng niu trong lòng bàn tay, cảm kích nói: “Đa tạ bà bà. Một quả là đủ rồi ạ. Trước kia phụ thân ta thường cho ta ăn loại trái cây này……”
Bà bà bảo: “Cô nương, trái cây này trên trời dưới đất, chỉ có vương thành Tu La chúng ta mới có. Hơn nữa cực hiếm, chỉ ở trong cung mới có loại quả đặc biệt này. Lúc lão còn trẻ từng làm nô tỳ trong hoa viên vương thành, thế nên mới có một cây, cây này một năm kết quả một lần nên lão bà đem mấy quả ấy đi đổi chút tiền để trang trải chi phí sinh hoạt trong nhà……”
Tuổi bà lão đã khá lớn, dường như ở nơi này cũng có chút cô quạnh, tặng ta một quả xong thì không nói gì nữa, ta vốn cũng quen lặng thinh nên không bao lâu liền chạy trối chết.
Mùi hương trái cây trong tay quen thuộc đến mê người, hai tay ta nâng nó giống như đang nâng niu hương vị ngọt ngào trong quá khứ. Ta mang theo nụ cười mãn nguyện trở về nơi ở, trước cửa nhà có một chiếc xe ngựa hai bánh đang dừng lại, tuy mấy con ngựa này là tiên phẩm, mỗi con đều có một đôi cánh, nhưng quần áo người phu xe lại rất mộc mạc, hành động lưu loát, ánh mắt sắc bén. Khi thấy ta đi đến cửa thì phu xe kia nhanh nhẹn từ trên nhảy xuống, ta vốn muốn vòng đường tránh xe ngựa thì màn xe lại được vén lên, một đôi chân dài chậm rãi bước xuống, áo xanh nhẹ vén, đôi bàn tay to thon dài vươn ra, một khuôn mặt tươi cười quen thuộc lại có chút nhợt nhạt vì bệnh xuất hiện trước mặt ta.
Phu xe kia tiến lên thật cẩn thận giúp đỡ người xuống xe, cổ họng của ta như nghẹn thắt lại, nói không nên lời, hai mắt cay cay, ngơ ngác đứng ở chỗ cũ.
Người bị bệnh kia dáng vẻ cường tráng to lớn, mặc dù nét mặt còn mang vẻ bệnh tật, nhưng hai mắt sáng ngời, giống như trận bệnh nặng này cũng không thể phá hủy tinh thần mạnh mẽ cứng cỏi của người. Người được thuộc hạ dìu đứng thẳng trước mặt ta, dịu dàng từ ái nói: “Thanh nhi, phụ thân dẫn con về nhà! Bằng không, tiểu nha đầu con đến tận cửa nhà cũng không chịu bước vào.”
Ta mở to mắt nhìn, hơi nước tràn ngập trong đáy mắt, tay phải bị nắm trong một bàn tay lớn khô ráo, ấm áp thoải mái khiến cho ta không muốn buông tay. Ta nhếch miệng, vốn dĩ muốn cười, nhưng nước mắt lại trào ra, nức nở nói: “Nghe nói người bị bệnh, bệnh thật sự nghiêm trọng lắm sao?”
Thần thái sáng rực hãm sâu trong đáy mắt người toả sáng một lần nữa, dùng tay trái xoa xoa đầu ta, hỏi: “Tiểu Loan Điểu của ta đặc biệt về nhà thăm phụ thân sao?”
Ta gật gật đầu, khóe miệng lan tỏa ý cười, giống như đã quên hết những cực khổ chua xót trước kia, người đàn ông ngang tàng trước mắt này mặc dù bệnh sắc mặt cháy khô vàng vọt, nhưng sống lưng thẳng ấy vẫn ẩn chứa sức lực kinh người, có người che gió che mưa cho ta, ta cũng không cần lo lắng sợ hãi, suy nghĩ mọi cách. Ta tiến lên hai bước nhào vào trong lòng người, tựa đầu vào lồng ngực ấy, thấp giọng gọi: “Phụ thân…… Phụ thân……”
Chỉ nỉ non nhẹ nhàng như thế, tựa như đã luyện tập trăm ngàn lần.
Bàn tay khô gầy của người không ngừng vuốt ve tóc ta, nức nở nói: “Ngoan…… ngoan…… con ngoan của ta……”
Sau gáy ta bỗng nhiên có những giọt nước nóng bỏng nhỏ xuống, giọt nước kia nóng đến kinh người, tựa như in dấu vào tận trái tim ta.