Có trời mới biết tại sao cô ta lại nói câu đó.
Nhưng cô ta không hối hận mà ngược lại còn khá mong đợi nhìn Trần Dương.
Người đàn ông ưu tú thế này, sao cô ta không rung động cho được.
Trần Dương ngây ra rồi sau đó cười lắc đầu: “Muộn quá rồi, vợ tôi còn ở nhà đợi tôi nữa“.
Nghe Trần Dương nói vậy thì Bào Tâm Oánh hơi thất vọng, những cô ta vẫn cố gắng cười gượng: “Vậy anh Trần, ngày mai tôi có thể mời anh một bữa ăn không?”
“Đừng ngại, tôi chỉ muốn cảm ơn anh thôi“.
Trần Dương do dự chút rồi nói: “Để vài bữa nữa đi, mấy hôm nay tôi khá bận“.
“Ồ, vậy được”, Bào Tâm Oánh thất vọng không tả xiết.
“Tôi về đây, tạm biệt”, nói xong Trần Dương quay người đi luôn.
Bào Tâm Oánh về tới nhà thì đột nhiên nhớ ra mình vẫn đang mặc áo khoác của Trần Dương.
Cô ta vội vàng cởi ra rồi đỏ mặt áp chiếc áo lên mặt.
Trên đó vẫn còn vương mùi rượu nhàn nhạt.
Lúc Trần Dương về tới nhà thì đã 1 giờ sáng.
Anh tắm sơ rồi nằm trên giường dần dần chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, Trần Dương dậy thật sớm, nấu xong bữa sáng thì đến trường.
Vừa bước vào lớp, học viên đã có mặt đầy đủ rồi.
“Tiểu Dương, cậu không nghĩa khí gì cả nhé, tối qua tôi gục rồi mà cậu vẫn không ở lại nhà tôi”, Lý Thiên Bá vờ ra vẻ không vui.
“Chẳng phải hôm qua anh nói sẽ chuốc gục tôi sao?”, Trần Dương cười hì hì.
Lúc hai người đang tán dóc thì Tư Mã Yến Như bước vào.
Cô ấy vẫn lạnh lùng cao ngạo như xưa.
Cô ấy gật đầu với Trần Dương một cái, Trần Dương cũng cười khẽ đáp lại.
Sau khi giải tỏa hiểu lầm ở tháp Minh Châu lần trước, Tư Mã Yến Như đã biết mình hiểu lầm Trần Dương.
Đặc biệt là khi Trần Dương không thèm chớp mắt một cái đã chuyển 3 tỉ cho Tần Vũ Hàm, trong lòng cô ấy khá lúng túng.
Sự thật chứng minh Trần Dương có thể luyện chế thang dược trung cấp, muốn lôi kéo một thầy chế thuốc trung cấp về cho gia tộc quả thật không đơn giản, nhất thời cô ấy cũng không biết phải làm sao.
“Trần Dương, tối mai anh có rảnh không?”
“Có chuyện gì không?”
“Tôi muốn mời anh một bữa cơm”, Tư Mã Yến Như nói.
Trần Dương vẫn chưa nói gì thì Lý Thiên Bá ngồi bên cạnh đột nhiên ôm lấy Trần Dương: “Ôi này Tiểu Dương, chẳng phải lần trước cô ấy đã mời cậu ăn rồi à, sao nay lại mời nữa thế? Khai mau, có phải hai người giấu bí mật gì không thể tiết lộ cho người khác biết không?”
“Anh nghĩ nhiều rồi”, Trần Dương liếc Lý Thiên Bá một cái rồi trả lời Tư Mã Yến Như: “Chắc là rảnh“.
“Ừm, vậy tối mai ở chỗ cũ nhé!”, nói xong thì Tư Mã Yến Như quay người đi luôn, không nói thêm gì nữa.
“Ôi má, chỗ cũ luôn, còn nói không có gian tình!”, Lý Thiên Bá mắt láo liên nói: “Tiểu Dương, có khi nào hai người đã...”
Anh ấy vừa nói vừa cười mờ ám: “Là chuyện đó đó, cậu hiểu mà“.
“Bớt đi nha!”, Trần Dương không hề khách sáo nói.
Ngay lúc này, chủ nhiệm lớp Hạ Lam bước vào, theo sau cô ta còn có một cô gái buộc tóc đuôi ngựa.
Vừa vào cửa, Hạ Lam đã bất giác nhìn về vị trí của Trần Dương.
“Hừ!”
Nhìn thấy Trần Dương thì sắc mặt Hạ Lam không khỏi trầm xuống.
“Tôi giới thiệu với mọi người, bên cạnh tôi là bạn mới chuyển trường từ nước ngoài về. Vì trước đây em ấy đều được giáo dục trong môi trường nước ngoài nên tôi hi vọng các em có thể giúp đỡ bạn ấy“.
“Nào, em tự giới thiệu với bản thân với mọi người đi“.
“Chào mọi người, em tên là Tô Linh Nhi, năm nay 19 tuổi, em lớn lên ở nước ngoài, mọi người có thể gọi em là Linh Nhi, hoặc gọi em là Linh cũng được ạ“.
Cô ta vừa dứt lời thì cả phòng học nhốn nháo hẳn lên.
Ô ô!
Cô gái nhỏ này xinh đẹp quá đi thôi.
Cặp đùi vừa trắng vừa dài, mông thì cong tròn, vòng eo nhỏ đến nỗi bọn họ nghi ngờ có phải bất kỳ lúc nào cũng có thể gãy đôi hay không.
Đặc biệt là gương mặt trắng mịn căng mướt kia, thuần khiết gì đâu ấy.
Khiến người ta vừa nhìn trong lòng đã nảy sinh cảm giác muốn bảo vệ.
“Cô ơi, chỗ em vẫn còn chỗ ngồi, để bạn Tô ngồi bên em đi ạ”, Vương Phàn đứng ra xung phong.
“Biến đi nhé, chỗ tôi cũng còn trống này”, Nghiêm Thọ nói.
“Cô ơi, thôi để bạn ngồi chỗ em đi ạ”, Đồng Quân đứng lên nói.
“Em thấy hay là ngồi chỗ em đi ạ!”, Địch Thiên Đông không biết cũng đã đứng lên tự bao giờ.
Dù là học viên nam hay nữ ở trong lớp đều vô cùng nhiệt tình với bạn học mới chuyển tới này.
“Tiểu Dương, cực phẩm đó!”, Lý Thiên Bá không kìm được nói.
Trần Dương nhíu mày, cô gái này không phải là đứa con gái riêng của bố vợ đó sao?
Sao cô ta... lại chuyển đến đây rồi?
Hạ Lam nhìn đám sinh viên hăng hái thì đè đè tay xuống nói: “Bạn Tô, em ngồi bên cạnh bạn học Tư Mã...”
Cô ta còn chưa nói xong thì Tô Linh Nhi đã hớt lời: “Cô giáo, em có người quen trong lớp này ạ, em có thể ngồi bên cạnh anh ấy không ạ?”
Có người quen?
Hạ Lam cũng ngơ ra, ai thế?
Vừa nói Tô Linh Nhi vừa đi thẳng về phía Trần Dương.
Nhìn thấy cảnh tượng này thì tất cả mọi người đều ngây người ra, người quen mà cô ấy nói không phải là Trần Dương đấy chứ?
Bước tới trước mặt Trần Dương thì Tô Linh Nhi cười ngọt ngào nói: “Anh rể!”
Ha!
Khoảnh khắc đó tất cả mọi người đều như đông cứng.
Cô ấy gọi gì thế?
Anh rể?
Tất cả mọi người đều khó tin nhìn Trần Dương, thằng nhóc này lại có cô em vợ xinh tươi mơn mởn thế này?
Mẹ kiếp!
Lý Thiên Bá cũng mắt tròn mắt dẹt.
Trần Dương còn có cô em vợ xinh đẹp thế này à?
Tư Mã Yến Như cũng không kiềm được mà nhìn sang đó, dù là thân hình hay giương mặt thì cô em vợ này đều không hề thua kém mình.
Quan trọng hơn là hơi thở thanh xuân trên người cô ta tràn ngập sức sống, khiến người ta cảm thấy rất có thiện cảm.
Đặc biệt là gương mặt trong sáng kia, đến cô ấy cũng không kiềm được lòng mình mà nảy sinh suy nghĩ muốn bảo vệ cô ta, huống hồ gì là đám đàn ông này chứ.
“Cô ơi, em ngồi bên cạnh anh rể em được không ạ?”, Tô Linh Nhi chớp chớp đôi mắt to tròn nói.
Hạ Lam cũng hơi ngơ ngẩn, nhưng cô ta lấy lại tinh thần rất nhanh, cô ta nhìn sâu vào Trần Dương rồi nói: “Lý Thiên Bá, cậu qua ngồi với Địch Thiên Đông, để bạn Tô ngồi chỗ của cậu“.
Nghe cô ta nói vậy thì mặt Lý Thiên Bá nhăn nhúm.
Mẹ kiếp, dựa vào đâu mà bảo anh ấy nhường chỗ chứ?
Anh ấy thề, anh ấy chuyển đi không phải vì sợ Hạ Lam mà là vì chăm sóc cô em vợ đáng yêu của Trần Dương thôi.
“Cảm ơn anh trai”, Tô Linh Nhi ngoan ngoãn nói.
“Ha ha, anh là anh em tốt của anh rể em. Em... có thể cũng gọi anh là anh rể”, vừa nói Lý Thiên Bá vừa ngồi xuống bên cạnh Địch Thiên Đông.
Sắc mặt Địch Thiên Đông chợt đen như đáy nồi.
Ngồi với một thằng thô lỗ thì thà ngồi mình còn hơn.
Hơn nữa, hắn ta không chọc nổi Lý Thiên Bá này, hắn ta có thù với Trần Dương mà Lý Thiên Bá này lại là anh em tốt với Trần Dương, thật sự là muốn giày vò chết hắn ta mà.
“Mặt mày đưa đám ai đó? Không hoan nghênh ông mày à?”, Lý Thiên Bá đanh giọng nói.
“Đâu, đâu có!”, Địch Thiên Đông cố nặn ra một nụ cười méo mó nói: “Tôi vui quá đó mà!”
“Hứ“.
Lý Thiên Bá hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu đi.
“Bạn Tô, em ngồi sang chỗ anh đi”, Đồng Quân nói: “Nhân phẩm của anh rể em không được tốt, ngồi bên cạnh anh ta nhỡ đâu anh ta ức hiếp em thì sao?”
“Đúng vậy, bạn Tô, anh Quân của bọn anh vừa đẹp trai vừa ngay thẳng, em ngồi bên cạnh anh ấy đi”, Vương Phàn và Nghiêm Thọ đồng thanh nói.
“Nhưng, tôi trông mấy anh cũng chẳng giống người tốt mà”, Tô Linh Nhi nghiêng đầu nói: “Thôi đi, tôi ngồi bên anh rể tôi vẫn yên tâm hơn“.
Đồng Quân bị câu nói “chẳng giống người tốt” chọc giận đến ứ hơi không nói gì được.
Ha ha ha...
Đám bạn học trong lớp không nhịn được cười thành tiếng.
Sắc mặt của Đồng Quân lúc đỏ lúc trắng, ngượng ghê gớm.
“Được rồi, đừng ồn nữa, bạn Tô cứ ngồi đó đi”, câu nói của Hạ Lam đã quyết định tất cả.
Tô Linh Nhi được toại nguyện ngồi bên cạnh Trần Dương.
Bỏ cặp sách vào trong hộc bàn xong thì Tô Linh Nhi khẽ hỏi: “Anh rể, sao anh không add em thế?”
“Cô đừng có gọi bừa, ai là anh rể cô chứ?”, Trần Dương thờ ơ nói: “Nick LING hôm qua là của cô à?”
“Anh là anh rể của em mà. Chị em là Tô Diệu, anh là chồng của chị ấy thì đương nhiên là anh rể em rồi”, Tô Linh Nhi cười rồi nói: “Anh rể, anh add em đi có được không?”
“Không được!”
Trần Dương không thèm suy nghĩ đã từ chối.
Nếu để Tô Diệu biết Tô Linh Nhi ở đây thì không biết cô sẽ quậy đến cỡ nào.
“Anh rể, xin anh đấy, add em đi mà...”
Vừa nói cô ta vừa chộp lấy cánh tay Trần Dương lắc lắc.
Bộ dạng làm nũng đó, nếu là người thường chắc chắn không trụ nổi.
Nhưng Trần Dương là người bình thường à?
“Mau thả tay ra, cô như thế này tôi sẽ xin đổi chỗ đấy”, Trần Dương nhíu mày nhìn Tô Linh Nhi rồi rút tay về.
Nói thật, anh và Tô Linh Nhi chưa từng gặp mặt, chẳng cần gì phải nuông chiều cô ta.
Đối với cô em vợ trên trời rơi xuống này, anh chẳng thích mà cũng chẳng ghét.
Ân oán giữa bố mẹ vợ là của đời trước, không liên quan đến cô ta.
Nhưng anh vẫn luôn cảm thấy Tô Linh Nhi này lòng dạ chẳng thuần khiết.
“Anh rể, anh ghét em đến vậy sao?”
“Tôi xin cô đấy, đang giờ học, cô đừng ồn được không?”
Tiết học này là của Hạ Lam đấy, chút nữa mà bị cô ta phát hiện thì chắc chắn sẽ lại nổi trận lôi đình cho mà xem.
“Anh add em là xong chuyện rồi mà!”
“Tôi đã nói rồi, không add là không add!”, Trần Dương cũng bực bội nên quát lên.
Kít!
Tiếng phấn ma sát vào bảng vang lên chói tai.
Hạ Lam quay người lại, tất cả mọi người đều nhìn về phía Trần Dương.
“Trần Dương, cậu muốn làm gì?”, Hạ Lam lạnh mặt nói.
“Em xin lỗi cô, là lỗi của em ạ!”, Tô Linh Nhi đứng lên vội vàng giải thích: “Em đọc không hiểu vài chữ nên nhờ anh rể dạy em, chắc do em ngu quá, anh rể dạy đến mấy lần mà em cũng không biết nên anh ấy mới to tiếng ạ“.
Nghe thế, Hạ Lam mới hơi nguôi giận đi chút.
Đám học viên bên cạnh ai ai cũng đều nhìn Trần Dương với ánh mắt hình viên đạn.
Mẹ nó, cô gái đáng yêu đến thế mà mày còn không biết trân trọng, còn quát cô ấy.
Đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả.
“Trần Dương, bạn Tô mới trở về từ nước ngoài, đọc vài chữ không hiểu cũng là chuyện thường, cậu phải tinh tế hơn chút, sau này em ấy có vấn đề gì thì cậu phải kiên nhẫn giải thích cho em ấy“.
“Em biết rồi thưa cô Hạ”, nói xong Trần Dương cười gượng.
“Đúng rồi, sau này ở lớp học đừng gọi cậu ta là anh rể, gọi tên là được”, nói rồi cô ta quay người lại, tiếp tục giảng bài.
“Em biết rồi thưa cô”, Tô Linh Nhi le lưỡi ngồi xuống.
“Anh rể... à không, Trần Dương, cô giáo nói rồi, sau này em giao cho anh đấy, anh phải dạy em cho tốt đấy nhé!”