8h tối, hai vợ chồng Trần Dương nằm trên ghế sofa.
“Chồng, hay là nói thân phận của anh cho mẹ biết nhỉ?”
“Đợi thêm thời gian nữa đi em”, Trần Dương nói: “Gần đây xảy ra quá nhiều việc, anh sợ mẹ thích ứng không kịp“.
Thời gian này mẹ vợ đã chịu nhiều cú đả kích và kích thích, đừng nói là bà ta, đến Trần Dương còn chịu không nổi nữa là.
Nói ra thì bà ta cũng là một người phụ nữ đáng thương.
Chồng thì thường xuyên ở ngoài, một mình bà ta ở nhà chăm con trông nhà. Đáng giận nhất là chồng lấy tiền của bà ta nuôi bồ nhí bên ngoài, cuối cùng còn sinh con riêng nữa.
Chuyện này là cú sốc có tính hủy diệt với bất kì người phụ nữ nào.
Không thể tưởng tượng nổi những uất ức mà bao nhiêu năm qua mẹ vợ đã chịu đựng.
Đặc biệt là hôm nay, bố vợ đã dẫn cả tình cũ về nhà, mẹ vợ còn bị đuổi ra khỏi nhà trước mặt bà ta, chuyện này tuyệt đối là nỗi nhục cả đời.
Nếu đổi lại là người khác thì sớm đã sống mái với nhau rồi.
Nhưng cho dù đã đến giây phút cuối cùng, mẹ vợ vẫn không vạch trần chuyện bố vợ lừa tiền mình ra.
“Hầy, thế đợi qua thời gian nữa vậy”, Tô Diệu suy nghĩ rồi nói: “Thời gian này em không tới trường nữa, ở nhà với mẹ em để bà ấy không thấy quá cô độc“.
Lòng cô cũng rất lo lắng, sợ mẹ sẽ tự tổn thương chính mình.
Nhắc đến trường học, Trần Dương lại nhớ tới Hạ Lam.
Người phụ nữ này cũng yêu cầu anh phải ly hôn với Tô Diệu trong vòng hai tháng, thời gian đã trôi qua quá nửa rồi mà chuyện này còn chưa có kết quả
Chắc chắn là anh sẽ không ly hôn với Tô Diệu, cả đời này anh sẽ không ly hôn với cô!
Nên làm thế nào đây?
“Chồng ơi, dạo này em muốn ngủ với mẹ, thiệt thòi cho anh rồi”, vừa nói cô vừa hôn lên môi Trần Dương, sau đó thì đứng dậy: “Em đi ngủ trước đây, anh cũng phải ngủ sớm nhé“.
Trần Dương mỉm cười gật đầu.
Nhìn bóng lưng của vợ, anh rơi vào suy tư.
Ù ù.
Lúc này, điện thoại của anh rung lên.
Là thông báo wechat có người kết bạn.
“LING yêu cầu kết bạn với bạn“.
Avatar là hình một cô sinh viên.
Trần Dương nhíu mày, ai thế?
Anh không quen nên từ chối luôn.
Kết quả, chẳng mấy chốc sau điện thoại lại rung lên: Anh rể, add em đi, add em đi...
Nhìn thấy tin này, Trần Dương chẳng biết nói gì, không phải spam đó chứ?
Nghĩ thế nên Trần Dương block cô ta luôn.
Lúc này, ở một chỗ khác.
“Xin lỗi, đối phương đã block bạn rồi...”
“Hứ, không add thì thôi, có gì đâu ghê gớm!”, cô gái vừa nói vừa hậm hực vứt điện thoại sang bên.
Nhưng chẳng bao lâu sau thì cô ta lại cầm điện thoại lên, tạo một tài khoản mới.
Sau khi add tài khoản của đối phương thì cô gái gửi tin: “Anh rể, add người ta đi mà!”
“Đừng gửi tin nhắn cho tôi nữa, đừng có spam tôi, tôi cũng không cần surgar baby đâu!”
“Cái gì mà spam với surgar baby chứ? Em là em vợ của anh đây!”, cô gái tức nổ đom đóm mắt trả lời.
“Bịa chuyện đi, cứ tiếp tục bịa đi!”
“Em không có lừa anh, em thật sự là em vợ anh mà!”
Gửi tin nhắn xong mà bên kia chẳng trả lời gì cả, cô ta cầm điện thoại lên xem thì phát hiện chưa được chấp nhận kết bạn nên số lượng tin nhắn được gửi có giới hạn.
Thấy đối phương không gửi tin gì nữa thì Trần Dương điều chỉnh điện thoại sang chế độ im lặng luôn.
Ngay lúc này, điện thoại của anh lại sáng lên, là Lý Thiên Bá gọi đến.
“Tiểu Dương, cậu ngủ chưa? Ra ngoài làm ly đi!”
Nửa tiếng sau, Trần Dương tới nhà của Lý Thiên Bá.
Vừa bước vào cửa Lý Thiên Bá đã ra đón, dụi một nắm đấm lên ngực Trần Dương: “Thằng nhóc này, mấy ngày nay chạy đi đâu thế hả, cup học luôn thế!”
“Gần đây tôi ra nước ngoài công tác, mới về hôm trước“.
Những chuyện xảy ra gần đây khó nói nên anh chỉ đành nói dối.
“Nào uống rượu đi!”
Lý Thiên Bá cũng không hỏi thêm nhiều, kéo Trần Dương ngồi xuống.
Rót đầy một ly rượu rồi anh ấy nói: “Gần đây cậu không có ở Tây Xuyên, chắc chắn không biết ở đây đã xảy ra chuyện gì đúng không?”
Anh ấy nâng ly rượu lên cụng ly với Trần Dương: “Mấy ngày trước, Lục Đại Phái vây đánh Thần Long Giáo nhưng lại rệu rã trở về, không những thế, thủ tọa Thích Minh đại sư của Đạt Ma Đường phái Thiếu Lâm chết rồi, Phó chưởng môn phái Nga My là Tịnh Liên sư thái cũng bị thương nặng. Lần này e rằng chẳng ai cản nổi Thần Long Giáo nữa rồi“.
Trần Dương nhập một ngụm rượu rồi vờ tỏ ra kinh ngạc: “Không thể nào?”
“Tôi mà lừa cậu à? Bây giờ trường mình biết cả rồi. Còn chuyện kinh ngạc hơn đấy”, Lý Thiên Bá nói: “Tiểu Dương, Thần Long Giáo thông báo là cuối tháng bọn họ sẽ tổ chức bán đấu giá Phá Chướng Đan ở Tây Xuyên đấy“.
“Phá Chướng Đan?”
“Sao bọn họ có được chứ?”, Trần Dương hỏi.
“Ai mà biết!”, Lý Thiên Bá đặt ly rượu xuống nói: “Còn nữa nhé, cuối tháng này trường chúng ta cũng muốn tổ chức đại hội tỉ võ, hình như là đến lúc đó sẽ có rất nhiều người tới đó.
Đại hội tỉ võ?
Trần Dương thấy lạ, anh không biết chuyện này thật.
“Đúng vậy, hình như 3 người đứng đầu sẽ được Lục Đại Phái kết nạp luôn, hơn nữa còn có giải thưởng lớn đấy!”, trong lúc nói, mắt của Lý Thiên Bá ánh lên tia háo hức: “Tôi đã đăng ký rồi, Tiểu Dương, cậu có đăng ký luôn không?”
“Tôi sao?”
Trần Dương cười khổ lắc đầu: “Chắc không“.
“Biết ngay là cậu sẽ không chịu mà. Nhưng tôi đã đăng ký cho cậu luôn rồi, đến lúc đó cứ tới tham gia là được“.
Gì?
Đăng ký giúp mình luôn rồi?
Trần Dương cười khổ, đúng là chu đáo thật mà, đăng ký cho mình luôn rồi.
Ha ha ha...
Lý Thiên Bá vỗ vai anh nói: “Thật ra tôi muốn tham gia đại hội Tinh Quân mà Nhật Nguyệt Thần Giáo tổ chức ở thành phố Bắc Hải chứ không phải là đại hội tỉ võ này“.
Sao Nhật Nguyệt Thần Giáo cũng chen chân vào đây nữa?
Trần Dương nhíu mày, sao Ân Trường Không không báo cáo cho anh?
“Đại hội Tinh Quân là gì?”, Trần Dương nghi ngờ hỏi.
“Chỉ cần xếp vào ba người đứng đầu trong đại hội Tinh Quân của Nhật Nguyệt Thần Giáo thì sẽ có thể đảm nhiệm vị trí Tinh Quân trong Giáo“.
“Không đơn giản như thế”, Trần Dương uống cạn ly rồi nói tiếp: “Anh có biết tu vi của Tinh Quân ở Nhật Nguyệt Thần Giáo là gì không?”
“Ít nhất cũng phải là tu sĩ cảnh giới Phản Phác sơ kỳ đó, anh đến đó cũng chỉ là bia đỡ đạn thôi“.
Không phải là xem thường Lý Thiên Bá mà đó là sự thật, anh ấy mới chỉ tới Tiên Thiên sơ kỳ thì lấy gì để tranh với người ta?
Nghe vậy thì Lý Thiên Bá yên lặng không nói gì, rồi chợt cười khổ: “Vẫn là thực lực quá yếu. Thật ra cho dù là Lục Đại Phái hay tà giáo, chỉ cần có thực lực thì cũng chẳng cần phải tính trăm phương ngàn kế để tìm chỗ dựa, bản thân chính là chỗ dựa vững chắc nhất“.
Trần Dương tán đồng gật đầu: “Đúng vậy, chỉ cần có thực lực, bản thân mới chính là chỗ sự cho mình“.
“Nào, cạn ly!”
“Cạn ly!”
Đêm nay Trần Dương cũng không biết mình đã uống bao nhiêu rượu, tóm lại là trên bàn la liệt vỏ chai.
“Thiên Bá? Anh say rồi à?”
Trần Dương ngà ngà say nhìn Lý Thiên Bá say đến bất tỉnh nhân sự nằm bò trên bàn: “Thằng nhóc này, chẳng phải nói phải chuốc tôi say bò ra đất sao? Thế mà đã gục trước tôi rồi“.
Anh gọi Tống Huyên xuống, dặn dò cô ta một câu rồi chào tạm biệt.
Vừa bước ra khỏi cửa được mấy bước thì Trần Dương đã tỉnh hẳn rồi.
Haiz, tu vi cao, muốn uống say cũng khó.
Vừa nãy anh uống ít nhất cũng phải hơn hai lít rượu trắng, nhưng chỉ thấy hơi choáng, giờ thì tỉnh hẳn rồi.
Từ đó có thể thấy sức mạnh của Thiên Ma Sách thế nào.
Nhật Nguyệt Luân Chuyển, tự xoay quanh mình, từng chút tinh hoa nhật nguyệt được anh hấp thụ biến thành chân khí cực hàn.
Chân khí ở đan điền đang tăng nhanh từng giây từng phút, cứ theo tốc độ này thì chỉ trong mấy ngày tới anh đã có thể đột phá lên tới Phản Phác viên mãn rồi.
Chưa tới nửa năm anh đã đột phá từ Hậu Thiên lên Phản Phác, nút thắt khó gỡ đối với người khác chẳng là gì đối với anh.
Hệt như giấy dán trên cửa sổ, chọt nhẹ một cái là đã rách tươm.
Thôi bỏ đi, cứ thuận theo tự nhiên thôi.
Anh tản bộ ven sông, đột nhiên nghe thấy tiếng kêu cứu của phụ nữ ở đâu vọng tới: “Cứu với, cứu với...”
Gần đây là khu biệt thự của người giàu, người ở thưa thớt.
Bây giờ là nửa đêm, ít ai qua lại nơi đây.
Men theo tiếng vọng, anh nhìn thấy một người đàn ông béo ú đang ghì một người phụ nữ xuống mui xe, đôi tay như móng lợn đang sờ soạng khắp người cô ta.
“Đừng kêu nữa, tiết kiệm sức đi, ở đây là khu người giàu, bình thường hiếm người qua lại lắm”, người đàn ông cười dâm dật rồi bắt đầu cởi thắt lưng của mình ra.
“Tổng giám đốc Giả, tôi cầu xin anh, tha cho tôi đi, tha cho tôi được không...”, Bào Tâm Oánh vừa sợ hãi vừa hối hận, nếu sớm biết thế này cô ta đã không nên tới đây.
“Tâm Oánh, anh thích em lâu rồi, em cho anh chơi một lần đi nhé. Chỉ cần em phối hợp với anh thì ngày mai anh sẽ tới chỗ em mở một tài khoản, anh tới chỗ em gửi tiết kiệm 3 triệu, thế nào?”, Cổ Bình Xuyên từng bước dụ dỗ.
“Không cần, không cần...”
Đã có khoản tiết kiệm 1 tỷ của Trần Dương, giờ đối với cô ta 3 triệu chẳng là gì cả.
“Không cần? Yên tâm, chẳng mấy chốc nữa em sẽ cần thôi”, nói xong thì hắn đè lên cô ta. Ngay lúc này thì có một bàn tay bóp lấy cổ hắn, xách hắn lên như xách một con gà con.
“Ai đó? Mau thả tôi xuống!”, Giả Bình Xuyên sợ đến toát mồ hôi lạnh. Trời tối như bưng đột nhiên có một cánh tay xách cổ mình lên thì ai mà chẳng sợ.
Trần Dương cười lạnh rồi cắm hắn vào bồn hoa như đang trồng cây.
Bào Tâm Oánh cũng bị dọa một phen.
Nhưng lúc cô ta nhìn thấy rõ người tới là ai thì ngây người cả ra.
“Anh... anh Trần? Sao anh lại ở đây!”
“Mặc chiếc áo này vào”, Trần Dương cởi áo khoác của mình đắp lên người Bào Tâm Oánh.
Gương mặt xinh đẹp của cô ta đỏ ửng, vội vàng mặc áo vào, che đi những nơi đẹp đẽ.
“Cảm, cảm ơn nhé, anh Trần!”, Bào Tâm Oánh nhìn Giả Bình Xuyên ngất xỉu bên cạnh thì thầm nghĩ, nếu không ngờ Trần Dương xuất hiện kịp thời thì chắc chắn hôm nay cô ta khó thoát cảnh bị làm nhục.
“Thịch!”
Cô ta đi tới bên cạnh Giả Bình Xuyên rồi giẫm mạnh lên đũng quần của hắn.
“Ôi!”
Giả Bình Xuyên hét lên thảm thiết, tỉnh hẳn từ trong cơn hôn mê rồi sau đó lại ngất tiếp.
Há!
Nhìn thấy cảnh tượng này, Trần Dương cũng sợ sun vòi, bị gót nhọn của giày cao gót đay nghiến kiểu đó thì chắc tên mập này tàn rồi.
Xong việc thì Bào Tâm Oánh đi tới bên cạnh Trần Dương rồi gập người: “Thật sự vô cùng cảm ơn anh!”
Trần Dương xua tay: “Được rồi, sau này đi một mình thì bớt tới những nơi ít người thế này“.
“Ừm”, Bào Tâm Oánh gật đầu rồi giải thích: “Hắn tên là Giả Bình Xuyên, là khách hàng của tôi. Hắn nói muốn mở một tài khoản ở chỗ tôi, có vài chi tiết chưa hiểu rõ lắm nên gạt tôi tới đây. Anh Trần, tôi và hắn thật sự không có chút quan hệ nào cả, tôi cũng chưa từng hẹn hò trai gái gì cả, thật đấy, anh tin tôi đi...”
Cô ta cũng không biết vì sao mình lại nói những lời này, chỉ là sợ Trần Dương hiểu nhầm.
“Đi thôi, tôi tin cô”, Trần Dương cười rồi nói: “Tôi đưa cô về nhà“.
“Vậy sao được ạ, phiền anh quá“.
“Làm người tốt thì làm tới cùng, tiễn Phật tiễn tới Tây Thiên. Cô xem váy cô đã bị rách đến vậy rồi, trời thì khuya thế này rồi, nhỡ đâu gặp người xấu thì phải làm sao?”
Nhìn nụ cười ấm áp của Trần Dương, tim Bào Tâm Oánh đập loạn.
“Vậy, vậy phiền anh rồi“.
“Nhà cô ở đâu?”
“Hoa viên Cẩm Tú”, Bào Tâm Oánh nói địa chỉ nhà của mình ra.
Trần Dương biết nơi này, không xa lắm.
Ra khỏi khu biệt thự, Trần Dương bắt một chiếc taxi, mấy phút sau xe đã đỗ trước cổng tiểu khu rồi.
“Anh Trần, hay là lên nhà tôi uống tách trà?”, Bào Tâm Oánh cắn môi nói: “Tôi ở nhà có mình thôi“.