Long Tế Chí Tôn

Chương 416: Chương 416: Điều binh khiển tướng




Trời muốn người nào chết thì trước hết sẽ khiến kẻ đó điên!

Nực cười là Viên Thiên Cương vừa mới cho rằng/ tưởng rằng mình chiến thắng Bão thú là có thể ngồi ấm chiếc ghế Thành chủ, không thèm nghe lời của Quản sư gia, thế này chẳng phải tự tìm đường chết à?

n tình anh nợ nhà họ Viên cũng đã trả hết rồi, từ nay không liên quan gì đến nhau nữa.

“Cứ ở đây mà tu luyện cho tốt đi, tu vi của mày quá kém rồi! Phải nhanh chóng đột phá lên Hoàng thú mới được!”

Trần Dương nhìn Quản Đồ, Quản Đồ gật đầu rồi lắc người biến thành một con tê tê lông trắng muốt như tuyết.

Thi triển sức mạnh bẩm sinh sẽ hạn chế hắn tu luyện, vì hắn chưa thật sự bước vào cảnh giới Hoàng thú, chỉ khi nào bước vào được cảnh giới Hoàng thú rồi biến lại thành hình người thì mới không hạn chế hắn tu luyện được.

Trần Dương vận hành suy nghĩ, một bình ngọc chứa đan dược bay tới: “Bên trong có một số đan dược, chắc sẽ có ích cho việc tu luyện của mày“.

Mở nắp bình ra, bên trong có chứa 7 viên đan dược óng ánh, Quản Đồ ở lâu trong thế giới loài người, vừa nhìn là hắn đã nhận ra đây là Tụ Linh Đan, trước đây Ninh Thiên Hùng tu luyện đã dùng loại đan dược này.

Quản Đồ là yêu, Tụ Linh Đan này cũng có hiệu quả với hắn: “Cảm ơn chủ nhân, cảm ơn chủ nhân!”

“Lo tu luyện cho tốt, qua vài ngày nữa thì tao sẽ rời khỏi thành Vô Úy để tới tiên tông ngoài biển!”

Nói xong thì Trần Dương nhắm mắt lại, tiếp tục đả thông huyệt khiếu!

Tới tiên tông ngoài biển?

Lẽ nào Trần Dương là người của tiên tông ngoài biển?

Ánh mắt Quản Đồ sáng lên, nghe ý của Trần Dương thì thế này là muốn dẫn mình tới tiên tông ngoài biển sao?

Chuyện tốt thế này đến lượt mình sao?

Ai mà chẳng biết tiên tông ngoài biển là thiên đường để tu luyện chứ. Tiên tông ở đó mọc lên như nấm, là thiên đường của tu sĩ. Quan trọng nhất là tiên tông ngoài biển vẫn có yêu thú trà trộn vào, tu sĩ ở đó không hề bài xích yêu thú!

Trong đầu hắn nhớ lại lời ông tổ đã nói rồi kìm nén sự kích động trong lòng lại, lấy một viên đan dược ra uống.

Vốn tưởng chất lượng của Tụ Linh Đan này rất bình thường, nhưng vừa nuốt xuống, hắn đã sửng sốt.

Vô số linh khí của trời đất gào thét ập tới, dường như hình thành cả vòi rồng linh khí, bị hắn hấp thụ tất cả vào cơ thể.

Hiệu... hiệu quả của Tụ Linh Đan này cũng quá mạnh rồi đấy!

Dù là Tụ Linh Đan thượng phẩm cũng không thể có hiệu quả mạnh mẽ đến thế này!

Hắn nào biết viên Tụ Linh Đan này là đan dược hạng 2, trên thân đan có 7 đường vân mây, hiệu quả có thể sánh với đan dược thượng đẳng hạng 1.

Đan dược hạng 1 đấy, đan dược cao nhất mà Thất Bảo Trai của thành Vô Úy bán cũng chỉ là thượng đẳng hạng 3 thôi, đan dược hạng 1 chỉ có phủ Diêu Quang mới bán!

Trong nháy mắt, yêu huyệt của hắn đã được linh khí rót đầy.

Uống một viên Tụ Linh Đan bằng hắn tu luyện cả tháng trời, trong này có đến 7 viên, chắc chắn có thể khiến hắn đột phá lên yêu vương hậu kỳ.

Sau khi cảm nhận được hiệu quả thần kỳ của Tụ Linh Đan thì Quản Đồ hạ quyết tâm phải chuyên tâm tu luyện.

Một người một yêu, một chủ một tớ, say mê tu luyện.

Cùng lúc đó, trong phủ Diêu Quang, Thiên Cơ Nghi đột nhiên sáng lên chói lóa.

Quan viên Ký Mệnh Ti đang túc trực bên Thiên Cơ Nghi hoảng hốt thức tỉnh, nhìn điểm sao sáng lấp lánh của Thiên Cơ Nghi còn sáng hơn cả ngày trước.

Trên bàn Thiên Cơ Nghi, một ngôi sao tượng trưng cho một thành, pháp trận bảo vệ cho mỗi một thành trì đều liên quan đến Thiên Cơ Nghi.

Quan viên nọ nhìn điểm sao sáng, nhíu chặt mày, là điểm sao của thành Vô Úy, cũng có nghĩa là thành Vô Úy đã bị tập kích rồi sao?

Nửa đêm nửa hôm mà bị tập kích thì chỉ có một khả năng, đó là Bão thú!

Trước đây Bão thú nhỏ, điểm sao chỉ sáng mờ mờ, nhưng hôm nay lại sáng đến chói mắt, chiếu rọi điện Thiên Cơ sáng như ban ngày.

Người nọ đột nhiên nhớ lại ghi chép ngày xưa, thường tình huống này chứng tỏ pháp trận bảo vệ thành đã phải chịu công kích cực kỳ mãnh liệt.

Người nọ bấm tay tính thời gian, năm nay đúng là năm có Bão thú lớn!

“Không hay rồi, xảy ra chuyện lớn rồi!”

Người nọ lập tức gõ chuông lớn của điện Thiên Cơ.

“Keng!”

Người nọ gõ liền một mạch 9 tiếng chuông, mười lăm phút sau thì đã có rất nhiều quan viên của Ký Mệnh Ti tới, người đi đầu đương nhiên là Ti trưởng - Ứng Minh!

“Vì sao lại đánh chuông cảnh báo?”

“Bẩm Ti trưởng, ngôi sao của thành Vô Úy cực kỳ sáng, nghi là Bão thú lớn tấn công!”

Cái gì?

Bão thú lớn!

Đây chẳng phải tin tức tốt lành gì đâu!

Tuy thành Vô Úy là thành trì xa xôi hẻo lánh nhất phủ Diêu Quang nhưng nhân số cũng vượt quá hàng triệu, Bão thú lớn mà càn quét thì thành Vô Úy chỉ có một kết cục, đó chính là thành mất người chết!

Thành mất người chết thì đơn giản, đám quan chưởng quản như bọn họ lại xui xẻo, chuẩn bị tinh thần gánh trách nhiệm thôi!

“Mau, đi mời những Ti trưởng còn lại đến đây! Mau lên!”

Vẻ mặt của Ứng Minh nghiêm trọng, phủ Diêu Quang cách thành Vô Úy cả chục nghìn dặm, Thiên Cơ Nghi bắt được tín hiệu cũng phải mất thời gian 1 tiếng đồng hồ, điều này cũng có nghĩa là thành Vô Úy đã bị Bão thú tập kích một tiếng đồng hồ trước rồi!

Bão thú lớn, bị cả triệu yêu thú tập kích thế này có thể bảo vệ được thành hay không, trong lòng mọi người không có chút tự tin nào.

Chẳng bao lâu sau, Ti trưởng Đạo Ti - Chu Chi Đạo, Ti trưởng Hình Luật Ti - Lý Công Phổ, Ti trưởng Tập Yêu Ti - Hùng Thiên đã đến sảnh lớn bàn chính sự của Ký Mệnh Ti.

Từ lúc Hùng Thiên đánh con hồ ly giả mạo Phủ Đài Tiết Tấn thì cả phủ nha đều thần hồn nát thần tính, Phủ Đài đại nhân thật sự đi đâu rồi thì thằng ngốc cũng biết.

Bọn họ báo tin tức lên trên thì cấp trên giận tím mặt, vài ngày tới sẽ phái người chuyên trách tới điều tra vụ này.

Chuyện bên này còn chưa xử lý xong mà bây giờ thành Vô Úy lại xảy ra chuyện rồi.

Nếu thành Vô Úy thật sự bị Bão thú hủy hoại thì bọn họ sẽ đi đời nhà ma!

Không bảo vệ được quan trên, không bảo vệ được thành trì, hai tội danh lớn này đủ để đầu của bọn họ dời chỗ!

“Nói đi, bây giờ làm sao?”

Ứng Thiên cũng thức thời, bọn họ là người chung một con thuyền, cùng vinh nhục với nhau.

“Người chịu trách nhiệm chuyện này nên là Tập Yêu Ti!”

Chu Chi Đạo nói: “Phủ Diêu Quang nhiều thành trì như vậy, vì sao chỉ riêng mình thành Vô Úy là không có thành viên của Tập Yêu Ti chứ?”

Ánh mắt Lý Công Phổ long sòng sọc nhìn Hùng Thiên, không lên tiếng.

Hùng Thiên cười khẩy: “Trách nhiệm của tôi sao?”

“Đã đến giờ phút ngàn cân treo sợi tóc này rồi mà ông còn ở đây càn quấy sao?”

“Bên trên đã có quy định, bốn Ti của Phủ Đài đều phải thiết lập 4 nha ở mỗi thành trì, lẽ nào chỉ riêng Tập Yêu Ti của tôi không có ở thành Vô Úy thôi sao?”

Nghe vậy thì 3 người kia đều á khẩu.

Đúng vậy, tính ra ai ai trong bọn họ cũng đều có trách nhiệm. Đều tại thành Vô Úy quá nguy hiểm, chỗ thâm sơn cùng cốc đó bọn họ không muốn phái người đi, vì thật sự chẳng xơ múi được gì ở đó cả!

Lúc bên trên phái người xuống điều tra thì chắc chắn bọn họ sẽ tiêu đời.

Hùng Thiên lại nói: “Muốn an toàn vượt qua kiếp nạn này thì 4 người chúng ta phải đồng tâm hiệp lực mới được!”

“Mỗi Ti chúng ta phái Đạo tử dẫn thành viên tới nha môn đã đặt ở thành Vô Úy, nếu thành Vô Úy bị đánh chiếm, chỉ cần người của chúng ta có ở đó thì bên trên cũng không nói gì được“.

“Nếu thành Vô Úy không bị công chiếm, 4 nha môn kìm chế lẫn nhau, cùng nhau quản thúc thành Vô Úy. Chỗ khỉ ho cò gáy đó chắc cũng chẳng có ai muốn tới làm Thành chủ đâu. Đến khi đó, bí quá thì chúng ta có thể tìm một người dân địa phương làm một Thành chủ bù nhìn!”

Chu Chi Đạo, Lý Công Phổ, Ứng Minh nhìn nhau một cái.

Ứng Minh nói trước: “Tôi không có ý kiến gì, dù sao thì thực lực Ký Mệnh Ti chúng tôi là yếu nhất, các ông nói gì, tôi đều phối hợp cả!”

Ngoài quản lý các quan viên lớn nhỏ, điều động quan viên trong phủ Diêu Quang thì nhiệm vụ quan trọng nhất của Ký Mệnh Ti chính là điều khiển Thiên Cơ Nghi, xem xét tình hình an toàn của các thành trì trong Phủ Đài.

Nói dễ nghe thì thành Vô Úy mà xảy ra chuyện gì, ông ta chính là người đầu tiên bị hỏi tội.

Chu Chi Đạo vuốt râu nói: “Đạo Ti của tôi đồng ý phái một Đạo tử Ngưng Đan trung kỳ, ngoài ra còn có 20 thành viên Quy Chân trong Ti, 3 thầy pháp trận sơ cấp, 3 thầy luyện khí sơ cấp“.

Đạo Ti quản lý luyện khí, phù trận, thậm chí thầy luyện đan cũng do ông ta quản, là Ti giàu nhất phủ Diêu Quang.

Không nói đến Đạo tử Ngưng Đan trung kỳ và 20 thành viên Quy Chân của Đạo Ti.

Chỉ riêng 3 thầy pháp trận và 3 thầy luyện khí kia đã ghê gớm lắm rồi.

Bọn họ là nhân vật nổi trội ở khắp phủ Diêu Quang, để vượt qua kiếp nạn này, ông ta cũng chơi tất tay thật.

Lý Công Phổ nói: “Hình Luật Ti của tôi đồng ý phái một Đạo tử Ngưng Đan trung kỳ, 20 Bổ nha Quy Chân, 5 quan khám nghiệm tử thi cảnh giới Phản Phác, 100 nha dịch cảnh giới Tiên Thiên“.

Hùng Thiên suy nghĩ rồi nói: “Tập Yêu Ti đồng ý phái một Đạo tử Ngưng Đan hậu kỳ, 20 Tập yêu trưởng Quy Chân, 5 thành viên cảnh giới Phản Phác và 100 nha dịch cảnh giới Tiên Thiên“.

Lần này cả 3 Ti đều hạ cả vốn gốc! Những thành trì khác, trừ những thành lớn có trên chục triệu dân họ mới phái Đạo tử cảnh giới Ngưng Đan đi.

Mà bây giờ thành Vô Úy là một thành nhỏ vùng biên thùy, họ lại phái những 3 Đạo tử Ngưng Đan, đúng là xưa nay chưa từng có!

Ứng Minh nói: “Ký Mệnh Ti của tôi đồng ý phái một Ký mệnh trưởng cảnh giới Quy Chân, 10 thành viên cảnh giới Phản Phác, 50 nha dịch Tiên Thiên!”

Hết cách rồi, thực lực của Ký Mệnh Ti yếu như vậy đấy.

“Nhưng vừa nãy Hùng Ti trưởng nói có điều không phải, 4 người kìm chế lẫn nhau, điểm này có vấn đề“.

Ứng Minh nói: “100 năm thành Vô Úy sẽ có một đợt Bão thú lớn, còn lại đều là Bão thú nhỏ, không đáng lo ngại. 4 Đạo tử Ngưng Đan trấn ở thành Vô Úy thật sự là phí phạm nhân tài. Tôi kiến nghị, sau lần này thì mỗi năm một Ti đến đó quản thúc!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.