Đề nghị của Ứng Minh được mọi người đồng ý, sau khi bố trí người xong thì mấy người vội điều người đến thành Vô Úy trong đêm.
Họ cũng không dám trễ nải, cho mọi người trực tiếp lái linh khí phi hành thượng đẳng - phi thuyền Độ Không bay thẳng tới thành Vô Úy.
Phi thuyền Độ Không là pháp bảo phi hành cỡ lớn, đương nhiên sẽ không thuận tiện bằng Truyền Tống Trận rồi.
Nhưng tiếc là thành Vô Úy không lắp đặt Truyền Tống Trận.
Từ phủ Diêu Quang tới thành Vô Úy phải đi cả chục nghìn dặm, ngựa chạy không ngừng nghỉ cũng phải mất 6, 7 giờ, hy vọng thành Vô Úy có thể gắng gượng được tới lúc đó.
...
Sau trận chiến, cả thành Vô Úy ngập tràn niềm vui, tường thành cũng được mở ra, từng chiến lợi phẩm lần lượt được khiêng vào trong.
Nhìn xác dã thú chất thành đống như một ngọn núi nhỏ, bà con nhân dân đứng xem cực kì khâm phục.
Hùng vĩ quá đỗi!
“Viên Thành chủ vạn tuế!”
Trong đám người không biết ai đã hét lên câu đó, sau đó thì nhân dân đồng loạt hét lớn: “Viên Thành chủ vạn tuế!”
Viên Thiên Cương đứng trên tường thành nhìn nhân dân tung hô tên mình thì cực kỳ kích động.
Viên Tuyết Phi cũng mừng thay ông ấy.
“Tuyết Phi, bố đã rút thông báo kia rồi!”
Viên Thiên Cương nói.
Viên Tuyết Phi gật đầu, không nói gì!
Nguy hiểm của thành Vô Úy đã qua, cô ấy không cần phải để bản thân chịu ấm ức nữa.
Còn về việc nói lời mà không giữ lời thì bây giờ trong thành Vô Úy còn ai dám nói ra nói vào Viên Thiên Cương nữa đâu?
Diêm Đồ cũng vô cùng xúc động: “Nếu các anh vẫn còn thì tốt biết bao, chắc là các anh ấy sẽ vui lắm!”
Ngoài tên phản bội Thiết Sơn kia ra thì những người còn lại đều là anh em chí cốt!
Viên Thiên Cương vỗ vai hắn, anh em ngày xưa bây giờ chỉ còn mình Diêm Đồ rồi.
Thật sự là “Giãi thây trăm họ làm công một người”, bây giờ hắn đã hiểu hàm ý của câu nói này rồi.
Đời người hư ảo thật, hắn thật sự rất sợ những thứ mình có được bây giờ đều là giả.
“Mọi người yên lặng chút!”
Viên Thiên Cương vẫy vẫy tay, hiện trường vốn huyên náo lập tức trở nên yên lặng.
Mọi người đều chăm chú nhìn lên Viên Thiên Cương trên tường thành.
“Tối qua thành Vô Úy đã trải qua Bão thú lớn, cũng là lần đầu tiên trong nghìn năm lịch sử, thành Vô Úy có thể chống lại được Bão thú lớn“.
Viên Thiên Cương nói: “Để ăn mừng chiến thắng khó khăn này, chỉ cần là người dân của thành Vô Úy sẽ được tặng 5 cân thịt thú, mọi người đến phủ Thành chủ nhận nhé!”
Cái gì?
5 cân thịt thú?
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều xôn xao cả lên!
Dù là thịt dã thú cấp thấp nhất thì người thường ăn vào cũng có thể tăng cường thể trạng.
Còn có chuyện tốt thế này à?
“Thành chủ, ông nói có thật không?”
Không biết ai trong đám người lên tiếng hỏi.
Viên Thiên Cương nói: “Đương nhiên là thật rồi, nhưng có một điều, mọi người phải nhớ cho kỹ, nếu có ai giả dạng đến nhận nhiều lần, bị tôi phát hiện thì tôi sẽ không tha cho đâu!”
Sao ông ấy có thể nuốt lời đã hứa trước mặt tất cả mọi người được chứ?
Chẳng qua chỉ là một ít thịt thú cấp thấp, chia cho bọn họ cũng có sao đâu. Còn những da lông và xương thú có giá trị thì chắc chắn sẽ không cho bọn họ.
Phải nói mưu kế của Viên Thiên Cương cũng thật là đâu ra đấy, dễ dàng mua được lòng người dân thành Vô Úy.
Nhìn người dân đứng bên dưới, không hiểu vì sao Viên Tuyết Phi lại nhớ đến Trương Đống!
Tối qua không thấy anh ấy đâu, có khi nào đã chết ở núi Thập Vạn rồi không?
Nghĩ như vậy, nhịp tim của Viên Tuyết Phi như hẫng đi mất nửa nhịp!
Con người vô lại như anh ấy chắc là không sao đâu nhỉ?
Đúng lúc này, cô ấy cảm thấy dưới chân dường như có rung chuyển nhẹ!
Mới đầu Viên Tuyết Phi cho rằng do có quá nhiều người đứng phía dưới tường thành, nhưng cảm giác rung chuyển kia càng lúc càng rõ rệt hơn, theo đó còn có cả tiếng “ầm ầm” nữa.
Tiếng động này giống tiếng cả chục nghìn con ngựa đang chạy!
Đám người Viên Thiên Cương và Diêm Đồ đều tỏ vẻ nghi ngờ, không biết chấn động đột ngột này là gì?
“Lẽ nào là địa long trở mình?”
Dân chúng trong thành đều bị rung chuyển đến nháo nhào, đứng không vững ngã thành một đống!
Lúc này, những binh lính đang vận chuyển xác dã thú ngoài thành đều điên cuồng chạy vào trong thành.
Miệng la hét: “Không hay rồi, Bão thú lại tới rồi!”
“Không hay rồi, Bão thú lại tới rồi!”
Tiếng hét xé gan xé phổi truyền đến tai tất cả mọi người, trong tích tắc họ loạn như ong vỡ tổ.
Cái gì, Bão thú lại tới rồi sao? Sao có thể?
Viên Thiên Cương ngơ người ra, vội vàng chạy tới nhìn ra phía ngoài thành, chỉ thấy cách xa vài dặm bụi bay mù mịt, đại quân yêu thú trải dài miên man bất tận.
Vì là ban ngày, lần này ông ấy đã nhìn rõ rồi.
Thật khiếp người, quy mô lớn hơn trận Bão thú tối qua gấp 10 lần!
Hơn nữa tốc độ của chúng rất nhanh, chớp mắt đã chạy được hàng trăm mét.
Viên Thiên Cương ngây ra như phỗng, đột nhiên ông ấy nhớ lại lời Quản sư gia nói tối qua.
Lúc đó ông ấy còn cho rằng Quản sư gia nói đùa, không hề để ý.
Bây giờ nhìn thấy đại quân yêu thú phủ đầy mặt đất, ông ấy cảm thấy như bị vả một cái đau điếng.
Diêm Đồ cũng bị dọa sợ bay màu.
“Ông chủ, không kịp rồi, mau hạ lệnh đóng cửa thành!”
“Không được, vẫn còn tướng sĩ chưa kịp vào thành!”
“Không kịp nữa rồi, còn không đóng cửa thành thì sẽ muộn mất!”
Diêm Đồ sốt ruột như ngồi trên đống lửa, đợi tất cả bọn họ vào thành thì yêu thú cũng sẽ vào thành mất. Đến lúc đó thì mới thật sự là trăm họ lầm than!
Viên Thiên Cương cũng không ngốc, lúc này mà còn do dự thì bọn họ tiêu đời cả đám.
“Mau đóng cửa thành, khởi động pháp trận bảo vệ thành, Tụ Linh Trận, đánh chuông lớn, triệu tập tướng sĩ và dũng sĩ bảo vệ thành tới, kêu gọi quân của tất cả các gia tộc lớn đến đây!!”
Ông ấy cấp tốc hạ lệnh, cánh cửa thành đúc bằng đồng chậm rãi đóng lại. Những tướng sĩ chưa kịp vào thành đều tuyệt vọng, bọn họ vừa chạy vừa chửi: “Mẹ kiếp thật, mau mở cổng thành ra, tôi không muốn chết!”
“Nhà tôi còn người già trẻ nhỏ, tôi không muốn bị dã thú ăn đâu!”
“Mau mở cửa đi chứ, Viên Thiên Cương, ông đây rủa tổ tông 18 đời nhà ông!”
Sau đó thì những tiếng chửi này đều tắt hẳn khi dã thú tới.
Bọn họ bị Bão thú vô tình càn quét, bị chúng giẫm thành đống thịt nát.
“Keng!”
“Keng!”
Tiếng chuông vang vọng khắp thành Vô Úy, tất cả mọi người đều cả kinh, họ đều biết chỉ khi Bão thú tới thì chuông lớn mới bị gõ 9 tiếng!
Lẽ nào Bão thú lại tới rồi sao?
Không thể nào!
Tối qua mới bị đánh lui mà?
Theo lý mà nói, sau khi Bão thú bị đánh lui thì chúng tuyệt đối không tấn công lại lần thứ 2, lần này là ngoại lệ!
Ngay lúc tất cả mọi người đang nghi ngờ thì người nhà họ Viên chạy trên đường phố hét như điên: “Mọi người nhanh lên tường thành canh phòng, Bão thú tới rồi, còn nhiều hơn cả tối qua nữa!”
Nghe vậy thì đám người bắt đầu hoảng sợ.
Bão thú đến rồi, còn nhiều hơn cả tối qua.
Điều này có nghĩa là ngày hôm nay lại có Bão thú lớn!
Hơn nữa tối qua mới vừa tiêu tốn lượng lớn vũ khí thủ thành. Những vũ khí bảo vệ thành có công lực mạnh như Bạo Viêm Phù, Phích Lịch Thiên Lôi đã dùng cả rồi. Bây giờ đối phó với dã thú rợp trời đất thế này, bọn họ phải làm sao đây?
Nhảy xuống tường thành đọ sức với đám dã thú điên cuồng đó sao?
Cùng lúc này, tại một biệt viện yên tĩnh.
Nghe tiếng chuông, Quản Đồ mở mắt, cười khẩy: “Quả nhiên, điều gì đến cũng phải đến, còn nhanh hơn trong dự tính của tôi!”
Trần Dương cũng đặt linh thạch thượng phẩm trong tay mình xuống rồi nhìn Quản Đồ: “Chuyện gì vậy? Sao lại gõ chuông nữa vậy?”
Quản Đồ nói: “Chủ nhân, chắc là Gấu Hoàng đã dẫn đại quân yêu thú của hắn tới rồi!”
“Nói đi, chuyện gì vậy?”
Quản Đồ cũng không che giấu điều gì, nói thật hết mọi chuyện cho Trần Dương nghe.
“Chuyện này lạ quá, Nhân tộc và Yêu tộc đã ký hiệp ước rồi mà, yêu hoàng không được tấn công người bình thường!”
Quản Đồ nói: “Hiệp ước đúng là đã ký như vậy, nhưng lần này người ra lệnh chính là Thiên Yêu đại nhân!”
“Thiên Yêu đại nhân là người quyết định Yêu tộc có hưng thịnh hay không, chỉ cần ngài ấy thức tỉnh thì Yêu tộc chúng tôi chắc chắn có thể giành lại được vinh quang như thời thượng cổ!”
“Thiên Yêu?”
Trần Dương thấy thú vị, Thiên Yêu gì đó thoạt nghe thấy rất cao cấp!
“Thiên Yêu là cấp bậc yêu thế nào?”
Quản Đồ suy nghĩ rồi lắc đầu: “Tôi cũng không rõ lắm nhưng ông tổ có nói rằng Thiên Yêu đại nhân ít nhất cũng phải ở cấp độ yêu thánh!”
Yêu thánh?
Thế bằng với tu sĩ Hóa Thần của loài người rồi?
“Thiên Yêu đại nhân bị cường giả Nhân tộc phong ấn dưới núi Phong Yêu, mấy chục nghìn năm đã trôi qua rồi, phong ấn đã không còn vững chắc, ngài ấy cần lượng lớn máu người để nuôi dưỡng, thông qua hình thức tế máu để mài mòn phong ấn, như vậy ngài ấy có thể thoát khỏi gông xiềng, lại có thể thống lĩnh Yêu tộc!”
Biến loài người thành vật tế máu, tàn nhẫn đến cỡ nào chứ!
Trong lúc Trần Dương đang kinh hãi thì Quản Đồ nói ra một bí mật khiến anh cả kinh hơn.
“Không giấu ngài, bao nhiêu lần Bão thú tấn công thành trì của thành Vô Úy trong cả ngàn năm qua đều là do Thiên Yêu đại nhân hạ lệnh. Mấy nghìn năm qua đi, ngài ấy đã tế máu của hàng chục triệu người rồi!”
Há!
Trần Dương nghe mà cảm thấy sợ hãi!
Cả chục triệu người!
Anh đã đọc Thành Chí của thành Vô Úy, chẳng trách thành Vô Úy lại có quy luật bị công phá thế này, gần như cứ 100 năm lại bị một lần công phá!
Hơn nữa, mỗi lần công phá xong đều chừa lại một số người.
Chuyện này khiến anh liên tưởng đến việc cắt rau hẹ, cắt khúc đầu chừa lại gốc để nó mọc tiếp.
Lần này, sau 100 năm tu dưỡng sinh sôi, nhân khẩu của thành Vô Úy lại vượt quá một triệu rồi, nói cách khác là đến lượt cắt rau hẹ mới rồi.
“Mà lần này, có lẽ là lần cuối cùng Thiên Yêu đại nhân tế máu, sau lần này, ngài ấy có thể hoàn toàn thoát khỏi ràng buộc rồi. Thế nên lần này... thành Vô Úy không một ai có thể sống sót được nữa!”
Trong lòng Trần Dương càng lúc càng lạnh lẽo, lần này định đuổi cùng giết tận rồi sao?
Bây giờ anh đã hiểu, vì sao Nhân tộc và Yêu tộc lại đánh nhau đến mức trời long đất lở bao nhiêu năm về trước.