Long Tế

Chương 303: Chương 303: Hạ Vệ Quốc tỉnh rồi




Sau khi nói xong, Đường Nhược Tuyết cũng không quan tâm Cảnh Hạo có phản ứng gì đã dập máy luôn.

“Nhược Tuyết, con làm vậy, trong lòng bạn học kia của con chắc sẽ không vui đâu”, Lâm Nguyệt nói, giọng điệu của Đường Nhược Tuyết làm gì có vẻ đang nhờ người ta, đúng là ra lệnh mà.

Nếu chọc giận Cảnh Hạo, vậy việc hẹn Lâm Tông Vĩ này cũng toi luôn.

“Mẹ, mẹ yên tâm, bạn học kia của con, cậu ta lại chẳng muốn con đối xử với cậu ta thế quá ấy chứ”, khóe môi Đường Nhược Tuyết nhếch lên tạo thành một nụ cười đắc ý, với Cảnh Hạo, cô ta hiểu quá rõ, đúng là cỗ máy chiến đấu trong đám đám đỉa đói.

Đừng nói là giọng điệu này của cô ta, kể cả cô ta có chửi Cảnh Hạo đi chết đi trước mặt Cảnh Hạo thì chân mày Cảnh Hạo cũng không nhăn lấy một cái, ngược lại, còn cung kính lễ độ hơn với cô ta.

Lần này cũng vậy, dù thế nào Cảnh Hạo cũng sẽ xin Lâm Tông Vĩ ra.

Lúc này, Lâm Lan cũng mặt mày tức tối về bệnh viện.

Chiêu này của Lâm Nguyệt đúng là đánh cho bà ta không đỡ được.

Trước giờ đều là bà ta chiếm đồ của người khác, chưa từng có ai dám chiếm đồ của bà ta.

Nhưng sự xuất hiện của Lâm Nguyệt lại phá vỡ quy tắc này.

Gặp phải Lâm Nguyệt, Lâm Lan cứ như chuột thấy mèo, bị khắc hết sức, dù thiệt thòi cũng chỉ có thể cắn răng nuốt vào bụng.

Lâm Lan tích tụ cả một bụng tức, đang định vào phòng bệnh trút lên người Trần Phong.

Nhưng lại thấy trong phòng bệnh, Hạ Vệ Quốc không biết đã tỉnh từ bao giờ.

“Ông Hạ, ông tỉnh rồi?“.

Thấy Hạ Vệ Quốc tỉnh lại, tâm trạng Lâm Lan bỗng tốt hơn nhiều.

Hạ Vệ Quốc gật đầu, ông vừa tỉnh chưa được mấy phút.

“Mộng Dao đâu, Mộng Dao sao rồi?”, Hạ Vệ Quốc lo nhất vẫn là Hạ Mộng Dao, ông ta đã chính mắt thấy hôm đó Trần Anh Nhu đâm dao vào tay Hạ Mộng Dao, ngoáy trong tay Hạ Mộng Dao, ông ta căn bản không tưởng tượng nổi động tác đó sẽ mang đến đau đớn thấu tim thế nào cho Hạ Mộng Dao.

“Mộng Dao nó tỉnh lúc sáng rồi, ông yên tâm, nó không có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ có vết thương trên tay hơi nặng, nhưng bác sĩ nói có thể chữa lành”, Lâm Lan nói.

“Đám người đó rốt cuộc từ đâu chui ra?”, Hạ Vệ Quốc hỏi.

“Việc này thì phải hỏi thằng con rể ngoan của ông rồi”, Lâm Lan nói một câu quái gở: “Hôm đó ông không nghe người ta nói là đến tìm thằng vô dụng đó sao?“.

Hai người đang nói thì Trần Phong đỡ Hạ Mộng Dao vào phòng bệnh.

“Con gái, con sao rồi, tay còn đau không?”, Hạ Vệ Quốc tiến lên một bước quan tâm hỏi han.

“Không đau nữa, bố, con đỡ nhiều rồi”, Hạ Mộng Dao lắc đầu, trên gương mặt xinh đẹp hiển hiện nụ cười.

“Vậy thì tốt”, Hạ Vệ Quốc gật đầu, lại chuyển mắt sang Trần Phong: “Trần Phong, đám người hôm đó đến tìm con?“.

“Dạ”, Trần Phong không phủ nhận.

“Cùng một nhóm với đám truy sát con ba năm trước?”, Hạ Vệ Quốc hỏi, ông ta lại nhớ lại dáng vẻ lần đầu tiên nhìn thấy Trần Phong, lúc đó Trần Phong cả người toàn là máu, gần như là đã đứng ở bờ vực cái chết.

“Có lẽ vậy”, Trần Phong thở dài, anh chỉ có thể khẳng định người ba năm trước truy sát anh do nhà họ Trần phái đến, nhưng cụ thể là phòng nào của nhà họ Trần, anh lại không rõ.

Trong mười ba phòng của nhà họ Trần ngoài phòng của Trần Trấn Nam ra thì mười hai phòng còn lại đều có khả năng.

“Có lẽ là sao? Ý là ngoài đám người hôm đó cậu còn có kẻ thù khác?”, giọng Lâm Lan bỗng chốc trở nên the thé.

“Họ rốt cuộc là ai, sao lại muốn truy sát con?”, Hạ Vệ Quốc trầm giọng hỏi, việc này nếu không làm rõ thì sau này ông cũng đừng hòng an giấc.

Trần Phong hơi khó xử, với Hạ Vệ Quốc, anh không muốn giấu, nhưng anh thực sự không biết phải nói với Hạ Vệ Quốc thế nào.

Lúc này, Hạ Mộng Dao giảng hòa: “Bố, việc đã qua rồi, bố còn hỏi Trần Phong làm gì?“.

“Đám người truy sát Trần Phong đã bị Trần Phong giải quyết rồi, sau này họ sẽ không gây chuyện với chúng ta nữa“.

“Hi vọng là thế”, Hạ Vệ Quốc thở dài, rõ ràng, Hạ Mộng Dao biết gì đó, nhưng cô không muốn nói, vậy ông cũng chẳng hỏi sâu được.

“Mộng Dao, con không thể tiếp tục giúp thằng vô dụng này như vậy, nó chính là một quả bom hẹn giờ, biết đâu lúc nào đó sẽ nổ, khiến cả nhà chúng ta tan xương nát thịt“.

“Tốt nhất còn chọn thời gian đi cục dân chính li hôn với nó đi, nếu không cả nhà ta sau này sẽ chẳng có ngày nào yên ổn”, Lâm Lan không chịu thôi.

“Được rồi, mẹ đừng nói nữa, giờ con không muốn nghĩ những việc này”, Hạ Mộng Dao hơi bực bội, từ sau khi Tần Tuyết Nhu nói những lời đó, trong não cô vẫn luôn nghĩ đến việc li hôn với Trần Phong.

Cô cực kì không muốn, nhưng sự thực lại bày ra trước mặt.

Không li hôn, sớm muộn gì cô sẽ trở thành điểm yếu của Trần Phong, nhà họ Trần không biết lúc nào sẽ uy hiếp Trần Phong thông qua cô.

Nhưng nếu li hôn cũng có nghĩa là tình cảm ba năm của cô và Trần Phong đã đặt dấu chấm hết.

Sau khi li hôn sẽ có thay đổi gì, ai cũng không biết trước được.

“Được rồi Lan Lan, chúng ta về nhà đi, tối nay để Trần Phong ở đây với Mộng Dao đi”, Hạ Vệ Quốc thở dài nói.

“Về nhà?”, Lâm Lan kinh ngạc, sắc mặt bỗng hơi mất tự nhiên.

“Sao thế? Trong nhà có vấn đề gì sao?“.

“Không...”, Lâm Lan cười ngượng ngập: “Trong nhà không có vấn đề gì, chỉ có điều giờ có người ở“.

“Ai ở?”, Hạ Vệ Quốc khó hiểu hỏi.

“Chị Nguyệt và Nhược Tuyết, hai mẹ con họ hôm nay đến Thương Châu“.

“Hai mẹ con họ sao tự nhiên lại đến Thương Châu?”, Hạ Vệ Quốc không thích lắm Lâm Nguyệt lắm, mấy năm trước, ông ấy đi Trung Hải chúc Tết Lâm Nguyệt, đến cả cửa nhà Lâm Nguyệt cũng chưa bước vào được đã bị Lâm Nguyệt đuổi ra.

Lâm Nguyệt khinh thường người em rể là ông, trong lòng ông biết rất rõ.

“Bàn chuyện làm ăn, giờ chị Nguyệt là Tổng giám đốc Tập đoàn Trung Thịnh, lần này chị ấy đến là muốn bàn một vụ làm ăn với Công ty Đỉnh Phong“.

“Bàn chuyện làm ăn? Bàn chuyện làm ăn sao lại muốn ở nhà chúng ta, họ có nhiều tiền thế không ở khách sạn được sao?”, Hạ Vệ Quốc bất mãn hỏi.

“Ông Hạ, ông nói kiểu gì thế, Lâm Nguyệt là chị cả tôi, chị ấy khó khăn lắm mới đến nhà một lần, tôi đương nhiên phải tiếp đãi chị ấy rồi, sao có thể để người ta ở khách sạn chứ?”, Lâm Lan nói.

“Tiếp đãi chị ta? Bà không ở nhà tiếp đãi chị ta chạy đến bệnh viện tiếp đãi cái gì?”, Hạ Vệ Quốc hừ một tiếng.

“Việc này... chị Nguyệt thích yên tĩnh, không muốn người khác làm phiền chị ấy, nên tôi đã nhường chỗ cho chị ấy”, Lâm Lan chỉ cảm thấy mặt nóng ran, mặc dù bà ta nói rất uyển chuyển, nhưng không thể thay đổi được sự thật bà ta bị Lâm Nguyệt đuổi ra.

Hạ Vệ Quốc thấy thật tức cười: “Lâm Lan, bà hào phóng thật đó, nhà mình, mình không ở mà cho chị mình ở“.

“Mẹ, sao già cả lại làm thế chứ, họ ở nhà chúng ta, mẹ và bố ở đâu, khách sạn sao?”, Hạ Mộng Dao cũng hơi bất mãn, Lâm Nguyệt và Đường Nhược Tuyết đúng là quá đáng, đảo chủ thành khách thì thôi đi còn đuổi Lâm Lan ra.

Thế mà là họ hàng à, ăn cướp thì có.

“Khách sạn thực ra cũng rất tốt, mẹ và bố con lâu rồi không ở khách sạn”, Lâm Lan hơi xấu hổ nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.