Long Tế

Chương 304: Chương 304: Thiếu nữ




Khách sạn tốt?

Trần Phong lắc đầu, khách sạn tốt đến mấy cũng không thoải mái như ở nhà được.

Nhưng hai cực phẩm như Lâm Nguyệt và Đường Nhược Tuyết có thể làm ra việc như vậy, anh cũng không ngờ được.

Nhưng nhà là của Lâm Lan, Lâm Lan không nói gì, vậy anh cũng sẽ không can dự.

Hạ Vệ Quốc và Lâm Lan cùng nhau đi tìm khách sạn, Trần Phong thì ở lại bệnh viện, chịu trách nhiệm chăm sóc Hạ Mộng Dao.

Một đêm không nói gì.

Sáng hôm sau, Hạ Vệ Quốc và Lâm Lan đến bệnh viện từ sớm, thay cho Trần Phong.

Trần Phong vốn định về nghỉ ngơi thì đột nhiên nhớ ra Vương Thục Trân và Lâm Uyển Thu hôm qua được anh đưa đến bệnh viện, cũng không biết hai người thế nào rồi.

Trần Phong đến phòng bệnh của Vương Thục Trân.

Vừa vào phòng bệnh Trần Phong đã thấy Lâm Uyển Thu một mình ngồi trong góc, há cái miệng nhỏ nhắn gặm màn thầu.

Có lẽ vì bánh màn thầu hơi cứng nên cắn một miếng, Lâm Uyển Thu lại uống một ngụm nước mới nuốt được màn thầu xuống.

Trần Phong không nhịn được thở dài, hôm qua lúc mới gặp Lâm Uyển Thu, anh còn tưởng Lâm Uyển Thu có bệnh gì mới xanh xao vàng vọt như vậy, nhưng nhìn cảnh tượng trước mặt, Trần Phong chợt hiểu ra.

Lâm Uyển Thu không phải có bệnh gì mà cô gầy như vậy hoàn toàn là do ngày nào cũng ăn màn thầu dẫn đến thiếu dinh dưỡng.

Thấy Trần Phong vào, Lâm Uyển Thu như một con thỏ nhỏ hoảng loạn, vội vàng đứng dậy, giấu màn thầu đang gặm dở ra sau lưng, đồng thời hơi luống cuống chào hỏi Trần Phong: “Anh Trần Phong, anh đến rồi?“.

Trần Phong mỉm cười hỏi: “Đang ăn sáng sao?“.

“Dạ”, Lâm Uyển Thu hơi ngại ngùng gật đầu, sau đó hỏi: “Anh Trần Phong, anh... anh ăn sáng chưa?“.

“Chưa, đang định đi ăn”, Trần Phong lắc đầu, anh nhìn Lâm Uyển Thu một cái: “Em có muốn đi ăn với anh không?“.

“Hả?“.

“Em... em không đi, anh Trần Phong, em ăn sáng rồi”, Lâm Uyển Thu vội vàng lắc đầu, gương mặt xinh đẹp ửng đỏ.

“Ăn rồi thì không ăn chút nữa được sao?”, Trần Phong mỉm cười.

“Em...“.

“Được rồi, đừng nói nữa, đi với anh đi”, Lâm Uyển Thu còn định nói gì đó thì đã bị Trần Phong kéo đi không cho nói nhiều.

“Dạ”, Lâm Uyển Thu gật nhẹ đầu khó mà nhận ra được, sau đó ngoan ngoãn theo sau Trần Phong.

Ra khỏi bệnh viện, Trần Phong tìm đại một quán bánh bao, ngồi vào.

“Ông chủ, cho năm lồng bánh bao“.

“Anh Trần Phong, anh gọi nhiều vậy ăn hết không?”, Lâm Uyển Thu hỏi nhỏ.

“Anh không ăn hết chẳng phải còn có em sao?”, Trần Phong cười, mục đích anh dẫn Lâm Uyển Thu ra chỉ có một đó là bồi bổ cho Lâm Uyển Thu, theo kiểu ăn cơm ban đầu của Lâm Uyển Thu e là không đến một tháng thì cô sẽ thiếu máu trầm trọng.

“Em... em cũng không ăn hết nhiều thế”, Lâm Uyển Thu cúi đầu, giọng nhỏ như muỗi kêu.

“Không ăn hết cũng phải ăn”, Trần Phong đanh mặt.

“Được rồi“.

Không lâu sau, năm lồng bánh bao vỏ mỏng nhân mềm được bê ra, Trần Phong đổ một đĩa nước chấm, đẩy đến trước mặt Lâm Uyển Thu: “Ăn đi“.

“Dạ”, Lâm Uyển Thu khẽ gật đầu, cầm một cái bánh bao lên, nhỏ nhẹ cắn một miếng.

Trần Phong mỉm cười, cầm một cái bánh bao chấm vào nước tương, nuốt xuống luôn.

Chẳng mấy chốc, Trần Phong đã tiêu diệt hai lồng bánh bao như gió lốc.

Còn Lâm Uyển Thu chỉ ăn ba cái.

“Còn lại đều là của em đấy”, Trần Phong ợ một cái, cười nói.

“Hả?”, Lâm Uyển Thu há hốc miệng, vội vàng lắc đầu: “Anh Trần Phong, em... em ăn không hết...“.

“Ăn không hết thì vứt đi”, Trần Phong cười nói, anh nói vậy đương nhiên là vì muốn Lâm Uyển Thu ăn nhiều chút, nếu không với tính cách ngại ngùng của Lâm Uyển Thu thì chẳng thể nào thoải mái trước mặt anh được.

Vậy việc anh dẫn Lâm Uyển Thu ra lần này cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

“Vứt đi thì lãng phí quá“.

“Biết lãng phí em còn không ăn mau đi?”, Trần Phong trợn mắt với thiếu nữ.

Thiếu nữ vội vàng cầm một cái bánh bao lên nhét vào miệng.

Mười phút sau, Lâm Uyển Thu cuối cùng cũng tiêu diệt được một lồng rưỡi bánh bao, một lồng rưỡi còn lại Trần Phong không vứt đi mà để vào túi, bảo Lâm Uyển Thu mang về, dù sao Vương Thục Trân cũng chưa ăn gì.

Thời gian qua nhanh, mới đó đã đến tối.

Hai mẹ con Lâm Nguyệt và Đường Nhược Tuyết ăn diện hẳn hoi, mặc trang phục lỗng lẫy đi ra khỏi nhà họ Hạ.

Đến thẳng Nhà hàng Thiên Nga Trắng.

Lúc hai người đến, cửa nhà hàng đã đỗ đầy siêu xe các loại.

Có thể đến Thiên Nga Trắng ăn cơm hiển nhiên đều là giai cấp thượng lưu của Thương Châu, dù sao một bữa cơm ở đây cũng phải từ năm, sáu nghìn trở lên, nếu gọi thêm mấy chai rượu thì có lúc ba hay năm mươi nghìn cũng không đủ.

Đường Nhược Tuyết chọn chỗ mời khách ở đây rõ ràng là đã rất nể mặt Lâm Tông Vĩ.

Lúc này, cửa nhà hàng, bên cạnh một chiếc Porsche màu trắng, có một thanh niên hơi mập mặc vest, vuốt ngược tóc bằng sáp đang nhìn ngó xung quanh.

Thấy Đường Nhược Tuyết và Lâm Nguyệt, mắt thanh niên vuốt tóc bỗng sáng bừng, chạy bước nhỏ đến trước mặt hai mẹ con, rồi bắt đầu chào hỏi.

“Nhược Tuyết, cô, hai người đến rồi à?“.

Thái độ của Cảnh Hạo rất nhiệt tình, so ra thì thái độ của Đường Nhược Tuyết lại lạnh nhạt hơn, đến cả nhìn cũng chẳng nhìn Cảnh Hạo lấy một cái, đã đi vào nhà hàng.

Còn Lâm Nguyệt thì lại cười đáp Cảnh Hạo: “Cháu là Tiểu Hạo đúng không, thằng bé này, trông vui ghê, cô thường xuyên nghe Nhược Tuyết nhà cô kể về cháu đó“.

Vừa nghe Lâm Nguyệt nói vậy, Cảnh Hạo bỗng hưng phấn hẳn: “Cô ơi, cô nói thật không? Nhược Tuyết thường xuyên nhắc đến cháu trước mặt cô ạ?“.

“Đương nhiên là thật rồi, Nhược Tuyết nó nói cháu rất đẹp trai, cũng rất dịu dàng, là một trong những người đàn ông ưu tú nhất nó từng gặp”, Lâm Nguyệt nói dối mà mặt không đỏ, tim không đập nhanh, trong lòng thì lại dè bỉu Cảnh Hạo từ đầu đến chân một lượt.

Thảo nào mà Đường Nhược Tuyết không thích Cảnh Hạo, cái loại đầu óc có vấn đề này, tặng không Đường Nhược Tuyết cũng không thèm.

“Hì hì, cũng ổn ạ, cô ơi, thực ra cháu cũng ưu tú bình thường thôi, vẫn còn kém chút nữa mới xứng được với Nhược Tuyết”, trên mặt Cảnh Hạo lộ ra nụ cười hiền hậu, trong lòng đã bắt đầu tưởng tượng cuộc sống hạnh phúc sau khi kết hôn với Đường Nhược Tuyết, thậm chí đến cả con hai người tên gì cũng nghĩ xong rồi.

“Được rồi, Tiểu Hạo, chúng ta mau vào đi”, mặc dù trong lòng bực mình, nhưng bên ngoài Lâm Nguyệt lại không tỏ vẻ gì.

Ba người đến khu vực khách VIP ở tầng hai của Thiên Nga Trắng.

So với khu vực bình dân ở tầng một, hoàn cảnh ở khu khách VIP tầng hai rõ ràng tốt hơn nhiều, đương nhiên, giá cũng cao hơn rất nhiều.

Cảnh Hạo đặt chỗ gần trung tâm, chỗ này gần như là chỗ tốt nhất trong Thiên Nga Trắng.

Có thể nhìn hết quang cảnh bốn phía, hơn nữa phía đối diện còn có biểu diễn vi-ô-lông chuyên nghiệp.

Sau khi vào chỗ, Lâm Nguyệt không nhịn được hỏi: “Tiểu Hạo, Lâm tổng của các cháu đâu, sao chưa thấy cậu ấy đến?“.

“Lâm tổng có chút việc nửa tiếng nữa mới đến được”, Cảnh Hạo cười nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.