So với những điều đó thì vấn đề về máy bay trước mặt không còn quá nghiêm trọng nữa.
“Cậu Đường, sau khi sự việc được giải quyết, hi vọng cậu có thể giới thiệu Thần Long cho tôi, lão già này đã ngưỡng mộ đội trưởng thần bí đó từ rất lâu rồi.” Ông lão Trung tướng cười nói.
Đường Kiến Thụy bĩu môi, trong lòng ông già này muốn gì anh ta là người rõ nhất.
Anh ta hiểu rất rõ về năng lực của Diệp Phàm, hai phần ba năng lực hiện tại của Đường Kiến Thụy cũng là nhờ có Diệp Phàm chỉ dạy.
“Thủ trưởng, việc này tôi không dám hứa trước.” Đường Kiến Thụy buồn bực nói, lời nói của anh ta đối với Diệp Phàm chẳng có chút trọng lượng nào, nếu Diệp Phàm không đồng ý thì không ai ép được anh.
Trung tướng cười lớn: “Thử xem sao.”
Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng dựa vào biểu cảm của ông lão Trung tướng có thể thấy rõ ràng ông ta đã có chủ ý, bằng bất cứ giá nào cũng phải thu nạp Diệp Phàm.
Trong lòng Đường Kiến Thụy thầm chia buồn với ông lão Trung tướng, anh ta không tin là Diệp Phàm sẽ chấp nhận điều kiện của ông ta.
“Báo cáo tình hình lên cấp trên.” Sắc mặt ông lão trung tướng nghiêm nghị nói: “Nhất định phải để cấp trên biết đội trưởng thần bí đó đại diện cho điều gì, tranh thủ thời gian, chưa đến chặng cuối cùng thì không được đưa ra quyết định xấu nhất.”
Đường Kiến Thụy trợn tròn mắt.
“Cậu phải tin bản lĩnh của đội trưởng thần bí.” Ông lão Trung tướng cười nói: “Bộ Tham mưu đã từng phân tích rất tỉ mỉ về đội trưởng của đội lính đánh thuê Long Thần, điều khiến người ta kinh ngạc nhất chính là, dù lâm vào đường cùng cậu ta vẫn có thể tự tạo đường thoát thân, nếu như thật sự cậu ta vẫn đang ở trên chiếc máy bay đó thì có lẽ hiện tại cậu ta đã bắt đầu hành động rồi.”
Không sai, đây chính là nguồn gốc sự tự tin của ông lão Trung tướng, Đường Kiến Thụy không biết Diệp Phàm dùng cách gì để hóa giải nguy nan, cũng không biết Diệp Phàm cần bao nhiêu thời gian để làm việc đó, thế nhưng cái tên Diệp Phàm cũng đủ khiến cho ông lão Trung tướng tín nhiệm rồi.
Đường Kiến Thụy líu lưỡi không nói nên lời, như vậy là anh ta cũng biết được địa vị của Diệp Phàm ở trong nước là như thế nào, có một câu nói rất hay là “Ta không ở trong giang hồ nhưng giang hồ lại lưu truyền truyền thuyết của ta.”
Danh tiếng của con người vô cùng quan trọng.
“Rõ!” Đường Kiến Thụy cao giọng đáp, trong lòng dâng lên niềm tự hào với tư cách là một thành viên của đội lính đánh thuê Long Thần.
Cùng lúc đó, trên máy bay...
Cơ trưởng giả danh vẫn không ngừng lải nhải trên loa, điều không ngờ tới là, giọng điệu của hắn ta vô cùng hài hước, trong buồng lái có thể nghe thấy những tràng cười rộn vang.
Đầu óc Diệp Phàm choáng váng, lượng thông tin có thể thu thập được quá ít.
Cuối cùng, Diệp Phàm không tốn công vô ích nữa, sau khi suy nghĩ một lúc, Diệp Phàm đặt tay lên những dây điện kia.
Khi những dây điện này làm việc, sẽ có dòng điện chạy qua vì vậy dây điện sẽ rung nhẹ, Diệp Phàm nín thở tập trung suy nghĩ, sàng lọc trong số hơn hai mươi dây điện mà anh đang sờ lên, dựa vào mức độ và tần suất của điện lưu, cái nào tương thích với độ to nhỏ của âm thanh phát ra thì chắc chắn là đường dây dẫn của loa phát thanh.
Cho dù đã từng trải qua sự cải tạo của quyền pháp vô danh, khả năng cảm giác của Diệp Phàm đã vượt xa người bình thường gấp nhiều lần, tuy vậy muốn làm được điều này vẫn có chút khó khăn.
Nhưng may thay, anh đã thành công.
Tần số rung của sơi dây điện số 7 giống hệt âm thanh phát ra từ loa.
“Tìm thấy rồi sao?” Cửa phòng chứa đồ mở ra, tiếp viên trưởng nhìn thấy sự vui mừng trên gương mặt Diệp Phàm thì kinh ngạc hỏi.
Diệp Phàm gật đầu chỉ vào dậy điện mình vừa tìm được: “Lát nữa phải làm phiền tiếp viên trưởng rồi, theo sự chỉ dẫn của tôi, cô hãy cắt đứt dây điện một cách nhanh nhất có thể.”
Tiếp viên trưởng gật đầu, rút trong người ra một con dao nhỏ, tỏ ra đây là nhiệm vụ rất nhẹ nhàng.
“Cảm ơn.”
Rời khỏi phòng chứa đồ, Diệp Phàm không quay lại chỗ ngồi của mình.
Đi máy bay từ Giang Châu đến thủ đô phải mất hai giờ đồng hồ, tuy nhiên tình hình hiện tại phức tạp, thời gian dành cho anh không còn nhiều.
“Anh muốn đến khoang hành lý sao?”
Nghe thấy yêu cầu của Diệp Phàm, các nữ tiếp viên hàng không đều ngẩn người.
“Mạng người quan trọng hay hành lý quan trọng?” Diệp Phàm chỉ cần nhìn qua cũng biết rốt cuộc các nữ tiếp viên đang lo lắng điều gì: “Tôi chỉ muốn xem xem có gì có thể dùng được.”
Điều quan trọng nhất bây giờ là phải mở được cửa khoang lái ra, Diệp Phàm đảm bảo có thể một tay giải quyết hết những người bên trong khoang.
“Tôi đưa anh đi.”
Một nữ tiếp viên đứng lên đưa Diệp Phàm đến khoang hành lý, tuy vậy kết quả vẫn không nằm ngoài dự đoán, chẳng có thứ gì có thể dùng được, đa số hành lý đều là sách và quần áo.
Diệp Phàm cười khổ.
“Anh Diệp, anh không tìm được đồ nào có ích sao?” Nữ tiếp viên tò mò hỏi.
Diệp Phàm lắc đầu: “Tôi tìm thấy rồi.”
Anh bắt buộc phải giữ bình tĩnh, thể hiện ra bên ngoài một thái độ bất cứ lúc nào cũng có thể giải quyết vấn đề, những người trên máy bay đều là người bình thường chứ không phải là thành viên trong quân đoàn của anh, vậy nên lúc nào anh cũng phải tạo cho bọn họ một tâm lý thoải mái.
“Vậy thì tốt.” Nữ tiếp viên cười vui vẻ, mặc dù cô ta không thấy Diệp Phàm lấy thứ gì cả nhưng cô ta cho rằng bản thân không am hiểu những thứ này, chắc chắn Diệp Phàm đã âm thầm chuẩn bị chu đáo mọi thứ rồi.
“Kính thưa các quý ông, quý bà, chúng ta đã đi được một nửa quãng đường bay, mọi người nên cảm kích trước những niềm vui mà chúng tôi đã đem đến trong suốt nửa hành trình bay vừa qua, bây giờ có phải mọi người cũng nên tạo cho chúng tôi chút vui vẻ không?”
Vừa rời khỏi khoang hành lý Diệp Phàm đã nghe thấy một đoạn giọng nói này vang lên trên trong loa phát thanh, sắc mặt anh ngay lập tức trở nên u ám, dự đoán trước đây của anh không sai chút nào, người đang lái máy bay hiện giờ không khác gì một bệnh nhân tâm thần.
Mọi người rất tò mò tại sao cơ trưởng lại nói như vậy, nhưng rất nhanh sau đó họ đã có câu trả lời.
“Trước đây trên máy bay có 7 người đồng nghiệp của tôi, bọn họ đều là những chiến sĩ vô cùng hài hước, chỉ tiếc là họ đã bị một kẻ nào đó trong số những hành khách ở đây bán đứng, vậy nên bọn họ đã bị quân đội bắt đi rồi, bây giờ tôi yêu cầu mọi người tìm 7 người họ về đây, sau đó tôi sẽ chừa cho mọi người một con đường sống!”
“Người này bị thần kinh nặng rồi.”
“7 người đó không phải là đã bị bắt sao?”
“Rốt cuộc cơ trưởng đang làm gì vậy?”
Mọi người bàn tán sôi nổi, không ít người nhìn về phía Diệp Nguyệt, lạy chúa trong số những người đó có không ít người đã nhìn thấy Diệp Phàm và Đường Kiến Thụy nói chuyện với nhau, sắc mặt của một vài người thay đổi, tiếng súng vang lên trong radio khi máy bay vừa cất cánh đó lại một lần nữa hiện lên trong đầu bọn họ
“Để mọi người tin tưởng tôi, tôi đã chuẩn bị một món quà nhỏ cho mọi người.”
Giọng nói hài hước vang lên từ radio nhưng không ai càm cảm thấy nó hài hước nữa.
Giây tiếp theo giống như đang ngồi trên tàu lượn siêu tốc, cả máy bay đột nhiên lao nhanh xuống, tiếng thét chói tai, tiếng kêu thảm thiết và tiếng va chạm đùng đoàng khiến mọi thứ trở nên hỗn loạn.
Ngay cả Diệp Phàm đang định đề nghị tiếp viên trưởng cắt sóng radio cũng phải nắm chặt vào vật cố định ở bên cạnh, anh thuận tay ôm nữ tiếp viên đang chuẩn bị lộn nhào vào lòng.
Ầm!
Lại có một người xô tới.
“Chết tiệt!”
Diệp Phàm chửi thầm, hai tay của anh đã hoàn toàn bị giữ lại, không đợi anh kịp phản ứng người kia đã trực tiếp đâm sầm vào ngực anh, hai tay người đó như người chết đuối vớ được cọc bám chặt lấy ân nhân cứu mạng, sống chết ôm chặt cổ và vai Diệp Phàm, móng tay người đó sắc nhọn cào lên bắp thịt Diệp Phàm khiến anh đau đến nhăn mặt.
Khoảng mười giây sau máy bay mới ổn định lại.
“Giờ mọi người đã tin lời tôi hay chưa, trên máy bay có 10 chiếc phao cứu sinh, bây giờ mọi người hãy thể hiện cho tôi thấy, người nào biểu diễn xuất sắc nhất sẽ được thưởng một phao cứu sinh!”