Long Thần Tại Đô

Chương 33: Chương 33: Hành trình bò lê khó khăn nhất




Một câu, tất cả hành khách đều ngây người.

“Xin mọi người bên dưới cẩn thận lắng nghe quy tắc thực hiện, nhớ kỹ, đây là cơ hội duy nhất để mọi người sống sót!”

Âm thanh có thể nói là như ác ma vẫn tiếp tục vang lên từ loa, Diệp Phàm biến sắc, buông tiếp viên hàng không ra, sau đó đẩy người đụng vào ngực mình ra.

“Sao lại là anh?” Liễu Thanh Mi còn chưa hoàn hồn nhìn người rõ ràng đã cứu mình một mạng, cả người đờ đẫn.

“Thì ra là mụ phù thủy, quả nhiên gặp cô chẳng có chuyện gì tốt lành.” Đồng thời, Diệp Phàm cũng nhìn rõ gương mặt của Liễu Thanh Mi, trong lòng có chút choáng ngợp, nếu không có tính cách ngoa ngoắt kia thì Liễu Thanh Mi trước mắt cũng được xem là mỹ nữ hoàn hảo.

Mặc kệ Liễu Thanh Mi vừa phục hồi tinh thần đã lại đã giương nanh múa vuốt, Diệp Phàm đi thẳng tới phòng chứa đồ nhỏ phía trước.

Sắc mặt của Liễu Thanh Mi sau lưng Diệp Phàm đã khó coi, lúc trước bị Diệp Phàm mỉa mai một lần, không ngờ rằng trong thời gian ngắn lại bị châm biếm thêm lần nữa.

Cô chính là siêu sao đẳng cấp quốc tế, đến bất kỳ đâu cũng là đối tượng được người ta theo đuổi, sao ở trước mặt anh lại bị xem thường nhiều lần như vậy.

Sau đó Liễu Thanh Mi gạt Diệp Phàm sang một bên, nội dung từ loa phát thanh vừa nãy và sự chấn động đột ngột cho thấy trên máy bay đã xảy ra chuyện lớn.

“Mời cô lập tức trở về chỗ ngồi, thắt chặt dây an toàn.” Tiếp viên hàng không mặt mày khó coi nói với Liễu Thanh Mi, cô ta thấy rõ trong móng tay của cô ấy còn có vết máu của Diệp Phàm.

“Tôi biết rồi.” Lúc này Liễu Thanh Mi ý thức được đã xảy ra chuyện lớn, nào còn khí thế của siêu sao quốc tế nữa, theo chỉ dẫn của tiếp viên hàng không mà chạy về chỗ ngồi của mình.

Cùng lúc đó, Diệp Phàm đã đến phòng chứa đồ, anh nhìn thấy tiếp viên trưởng bị ngất nằm sõng xoài bên trong, trên tay cô ta còn nắm chặt cây kéo nhỏ kia.

Xoạt xoạt!

Diệp Phàm cầm dây điện trực tiếp cắt đứt, giọng nói mê hoặc lòng người từ trong loa lập tức im bặt.

“Bây giờ đã đến lúc mọi người thể hiện, nhất định phải khiến các hành khách bình tĩnh lại.” Đánh thức tiếp viên trưởng, Diệp Phàm nói thẳng.

“Rõ rồi.” Tiếp viên trưởng vẫn hơi chóng mặt, nhưng cô ta hiểu rõ chuyện quan trọng, ráng chịu đựng đứng dây, “Tôi đi sắp xếp nhiệm vụ ngay, chúng tôi đã từng diễn tập cho trường hợp khẩn cấp tương tự vậy rồi.”

“Thế thì tốt.”

Hai người rời khỏi phòng chứa đồ, tiếp viên trưởng đi tìm tiếp viên hàng không, Diệp Phàm thì trở về chỗ mình, liếc thấy Diệp Nguyệt mặt mày trắng bệch vẫn chưa hoàn hồn.

“Anh.” Khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Phàm, Diệp Nguyệt lập tức rơi nước mắt, tảng đá lớn trong lòng xem như rơi xuống đất.

Diệp Phàm trở lại chỗ ngồi, xoa đầu Diệp Nguyệt, nở một nụ cười cho cô ấy an tâm, Diệp Nguyệt thì nhào vào ngực anh thấp giọng khóc nức nở, chuyện vừa xảy ra đối với cô ấy mà nói quá kinh khủng, trong giây phút đó, cô ấy thực sự tưởng rằng mình sẽ chết.

Mấy phút sau, Diệp Phàm vẫn chưa bình tĩnh lại thì tiếp viên hàng không đã bắt đầu hành động, trên gương mặt xinh đẹp của bọn họ còn mang theo vết thương do chấn động lúc trước, nhưng ai ai cũng cố gắng cười để lan truyền sức mạnh.

Không sai, chính là sức mạnh.

Kể cả Diệp Phàm nhìn quen sự sống cái chết cũng phải bật ngón tay cái tán dương vì biểu hiện hiện tại của bọn họ, người chưa từng đích thân trải qua thì vĩnh viễn không biết một nụ cười vào lúc này có sức mạnh bao nhiêu.

Cảm xúc của hành khách nhanh chóng ổn định lại, tuy chưa khôi phục trạng thái tinh thần lúc trước nhưng ít nhất đã không còn hỗn loạn nữa.

“Em có tin anh không?” Diệp Phàm hỏi Diệp Nguyệt, không đợi cô trả lời, Diệp Phàm đã nói tiếp: “Em phải học cách kiên cường như những chị gái kia, cho dù sau này có chuyện gì xảy ra thì em cũng phải tin rằng nhất định anh có thể dẫn em rời khỏi đây an toàn.”

Trong mắt Diệp Nguyệt hiện lên sự nghi hoặc, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.

Nhìn bóng lưng rời đi của Diệp Phàm, trên mặt Diệp Nguyệt tràn đầy kiên định, cô hiểu ra một chút rốt cuộc Diệp Phàm đi làm chuyện gì, bây giờ chuyện cô ấy có thể làm là ngoan ngoãn ngồi đợi, không gây thêm phiền phức cho Diệp Phàm.

Khoang nghỉ ngơi của tiếp viên hàng không.

“Không thể nào!”

Tiếp viên trưởng đột nhiên bật dậy:“Anh Diệp, đừng nói tới chuyện anh không thể tới đầu máy bay, cho dù tới, độ cứng của kính buồng lái có thể sánh ngang với sắt thép, căn bản không đập vỡ được, chúng ta vẫn nên nghĩ cách khác mở buồng lái thôi.”

Với tiếp viên trưởng mà nói, lời của Diệp Phàm gần như là chuyện không thể xảy ra.

Từ cửa khoang máy bay ra ngoài máy bay, sau đó bò đến đầu máy bay, mở cửa thủy tinh của buồng lái, giải quyết tội phạm, chỉ có điều cuối cùng là đáng tin.

“Đối với mọi người thì không thể.” Diệp Phàm cười nhạt bảo, anh không ghét sự phản bác của tiếp viên trưởng, với người bình thường mà nói thì quả thật lời anh nói là một chuyện nực cười.

“Nhưng với tôi mà nói, đơn giản.” Dứt lời, Diệp Phàm đấm một cú lên vách kim loại, chỉ thấy vách kim loại có thêm một dấu đấm rõ rành rành, còn tay của Diệp Phàm thì cả da cũng không trầy.

“Đại hiệp?” Tiếp viên trưởng thốt ra.

Diệp Phàm cười nhạt, “Tôi không phải cao thủ võ lâm gì, chỉ là từng trải qua huấn luyện nghiêm khắc, tôi biết chín mươi phần trăm cấu tạo của máy bay, yên tâm đi, đối với tôi mà nói thì không có chút độ khó nào.”

Trong lòng tiếp viên trưởng vẫn còn nghi ngờ nhưng tất cả đã bị cú đấm này của Diệp Phàm đè xuống, người có thể để lại nắm đấm trên tấm thép không thể dùng ánh mắt bình thường để đánh giá.

“Tôi sẽ mở cửa khoang.” Cuối cùng tiếp viên trưởng vẫn đồng ý.

“Này.” Tiếp viên hàng không dẫn đường cho Diệp Phàm lúc trước giờ đang đứng cạnh hai người yếu ớt lên tiếng: “Diệp tiên sinh đã có sức mạnh đáng sợ như vậy, chẳng lẽ không thể trực tiếp dùng sức mạnh mở cửa buồng lái sao?”

Diệp Phàm có thể để lại nắm đấm của mình lên tấm thép một cách rõ ràng, vậy mở cửa buồng máy chắc cũng chẳng khó khăn.

“Quả thật là có thể.” Diệp Phàm cười khổ, sau đó hỏi: “Nhưng cô có thể đảm bảo trong quá trình tôi phá cửa khoang, người kia sẽ không chó cùng rứt giậu, phá hỏng thiết bị máy bay không?”

Tiếp viên hàng không nghẹn lời, bọn họ thừa biết, một khi thiết bị máy bay bị phá hỏng, kết cụ duy nhất chính là máy bay rơi, cũng chẳng khác việc không làm gì bao nhiêu.

Diệp Phàm vỗ tay, thu hút ánh mắt của mọi người về phía mình: “Hành động!”

Ba phút sau, tiếp viên trưởng lập tức mở cửa khoang máy bay, Diệp Phàm trực tiếp chạy ra ngoài, sau đó cửa khoang đóng lại.

Gió gào thét kéo tới, Diệp Phàm lảo đảo một cái, suýt chút nữa đã ngã khỏi máy bay, tuy nhiên cảm giác sợ hãi lại không nhiều, dưới máy bay là mây trôi, giống như sàn nhà màu trắng sữa.

Nhưng mây nhanh chóng biến mất, cố gắng chống chịu lực gió, Diệp Phàm cẩn thận tìm khe hở giữa các lớp vỏ trên thân máy bay, từng bước đi về phía đầu máy bay.

Cánh tay bị thương do nhảy xuống khỏi cao ốc mấy hôm trước lại đau âm ỉ.

“Mình thế này cũng là vận động đạt đến cực hạn rồi nhỉ.” Diệp Phàm tìm niềm vui trong đau khổ, trong vòng mười phút, anh bò được không tới ba mét, cơ thể áp sát vào máy bay, cả thở cũng vô cùng khó khăn.

Khí huyết mạnh mẽ trong cơ thể Diệp Phàm di động liên tục, nếu nhìn bên trong sẽ phát hiện năng lượng tinh khiết đang chảy ra từ những tế bào mạnh mẽ trong cơ thể Diệp Phàm, số năng lượng này di chuyển đến mọi ngóc ngách trong cơ thể, mang đến cho Diệp Phàm sức mạnh vượt bậc.

Cùng lúc đó, ở đài kiểm soát không lưu Giang Châu, ông lão Trung tướng và Đường Kiến Thụy nhìn ảnh chụp vệ tinh rồi quay sang nhìn nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.