“Định lực của tổng giám đốc Sở thật là tốt.”
Miệng Vu Gia Đống nói lời khâm phục nhưng trong mắt lại xoẹt qua tia nham hiểm..
Bây giờ hắn ta hận không thể ném Sở Thanh Nhã lên giường để hung hăng giày vò, lúc này mẹ nó còn giả vờ nữ thần thanh cao với ông đây, ngược lại ông đây muốn xem cô có thể giả vờ tới khi nào.
“Đi thong thả, không tiễn!” Sở Thanh Nhã trực tiếp đuổi Vu Gia Đống, hắn ở thêm một giây cũng khiến cô cảm thấy vô cùng ghê tởm.
“Đi? Không không không.” Vu Gia Đống lắc đầu, trào phúng cười nói: “Người nên đi là cô, tính toán thời gian thì có lẽ người của cục thuế đã tìm thấy chứng cứ cô trốn thuế, đến lúc đó đừng trách tôi thấy chết mà không cứu.”
“Cút!”
Tiếng quát to vọng lại trong phòng, Vu Gia Đống giật mình một cái, sau đó khuôn mặt đầy tức giận nhìn về phía giọng nói truyền tới.
Diệp Phàm đi vào văn phòng, nhìn lướt qua Sở Thanh Nhã có vẻ bình tĩnh nhưng thật ra trong mắt vô cùng kích động, ánh mắt rơi xuống trên người Vu Gia Đống, lạnh nhạt nói: “Lập tức cút cho tôi, nếu không tôi sẽ ném cậu ra ngoài.”
“Diệp Phàm!”
Vu Gia Đống cắn chặt răng nói: “Đây là chuyện giữa tôi và tổng giám đốc Sở.”
Bốp!
Lời vừa nói ra, Diệp Phàm lập tức đánh cho hắn một bạt tai, lúc Vu Gia Đống đang choáng váng thì anh nắm cổ áo của hắn ta rồi ném ra ngoài văn phòng, chỉ nghe ầm một tiếng, rồi đóng cửa lại.
Sở Thanh Nhã nhìn mà choáng váng.
Cô không nghĩ tới Diệp Phàm lại bạo lực như vậy, nhưng trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào.
Nhưng sau đó tiếp xúc với ánh mắt của Diệp Phàm, cô lạnh lùng nói: “Anh tới làm gì?”
“Tôi có bảy mươi phần trăm cổ phần trong công ty, hơn nữa công ty này là của tôi, tôi không tới, chẳng lẽ nhìn công ty bị những người đó nuốt cả da lẫn xương sao?” Diệp Phàm tức giận nói.
“Anh...” Sở Thanh Nhã giật mình trợn mắt nói, từ trước đến nay cô chưa từng gặp người mặt dày như thế.
“Tôi làm sao?”
Diệp Phàm ngồi xuống chỗ trước đó của Vu Gia Đống: “Lấy hợp đồng chuyển nhượng cổ phần ra, sau khi tôi ký tên thì chuyện sẽ dễ xử lý hơn.”
Sở Thanh Nhã thiếu chút nữa thì thổ huyết, anhta cần phải gấp gáp như vậy sao? Sở Thanh Nhã cô cứ để anh xem thường như thế?
Sở Thanh Nhã tìm được hợp đồng từ dưới bàn làm việc, sau đó ném tới trước mặt Diệp Phàm, lạnh nhạt nói: “Mau ký tên đi, sau này công ty này sẽ là của anh.”
“Tôi chả thèm quan tâm.” Diệp Phàm vừa ký tên vừa nói: “Đối phó với loại vô lại như Vu Gia Đống này thì cứ ném ra ngoài không quan tâm là được, nói lời vô ích làm gì.”
Anh nói thật nhẹ nhàng, tôi có năng lực như anh sao?
Trong lòng Sở Thanh Nhã mắng chửi, nhìn thấy Diệp Phàm ký tên vào hợp đồng, trong lòng có chút không nỡ, hiện tại Khuynh Thành chính là chỗ dựa duy nhất của cô, bây giờ... Chỗ dựa này cũng không còn.
“Được.”
Diệp Phàm ném bút trong tay xuống, không để ý tới Sở Thanh Nhã đang thương cảm, lấy điện thoại ra rồi bấm số điện thoại của Đường Kiến Thụy.
“Cậu chủ Diệp của tôi, cậu tìm tôi có chuyện gì sao?” Tâm trạng của Đường Kiến Thụy không tồi.
Diệp Phàm cười nhạt một tiếng: “Đừng nói với tôi là anh không biết chuyện gì xảy ra.”
Anh là phần tử nguy hiểm như vậy, mặc dù đã đồng ý huấn luyện cho quân nhân, đối phương cũng sẽ không dễ dàng từ bỏ giám sát anh, nói không chừng hành tung của anh sớm đã xuất hiện ở trên bàn làm việc của người nào đó rồi.
“Khụ khụ. “ Đường Kiến Thụy ho khan hai tiếng: “Đừng nói thẳng ra như vậy được không?”
“Tôi đã giả vờ như không thấy, dọc đường đi đã đổi bảy chiếc xe, tổng cộng có mười nhóm nhỏ, mà Hoa Hạ của chúng ta dù đông người thì các anh cũng đừng nên lãng phí nhân lực như thế chứ, hay là sau này các anh theo dõi tôi 24/24, thế nào? “ Diệp Phàm cười nhạt nói.
Mặt Đường Kiến Thụy ở bên kia u ám, tính toán của Diệp Phàm không tệ chút nào.
Giám sát như vậy thì có khác quái gì với theo dõi 24/24 đâu.
“Đừng không nói lời nào, giải quyết chuyện của công ty Khuynh Thành cho tôi, anh có thể tùy tiện dùng phương pháp bào chế thuốc điều trị sẹo, nhưng không thể dùng nó với mục đích dân sự, được không?” Diệp Phàm nói kế hoạch của mình.
Khi anh vào công ty thì mới phát hiện sự việc rất nghiêm trọng, có thể nói bây giờ công ty Khuynh Thành khắp nơi đều là địch, tiếp tục dây dưa nữa thì chỉ sợ không cần người khác ra tay, Khuynh Thành sẽ tự sụp đổ.
“Phàm Tử, cậu chính là há miệng chờ sung.” Đường Kiến Thụy cười khổ, thuốc điều trị sẹo, công ty Khuynh Thành bán đúng theo giá vốn, quân đội lấy được phương pháp bào chế để tự sản xuất, chỉ sợ còn đắt hơn cả phí đi nhập hàng ở Khuynh Thành, cần gì phải vẽ vời cho thêm chuyện.
Huống chi khôngai dám bảo đảm bên quân đội sẽ không tiết lộ phương pháp bào chế, đến lúc đó làm sao quân đội có thể đối diện với Diệp Phàm và Khuynh Thành? Thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện.
“Tôi đã nói điều kiện, có làm hay không là tùy vào các anh.”
Diệp Phàm lập tức cúp máy.
Quân đội có chút lay động.
Dựa theo suy nghĩ ban đầu của anh, quân đội sẽ giải quyết êm đẹp ngay lúc sự việc mới bùng phát, nhưng không ngờ anh gọi điện thoại tới, còn muốn cò kè mặc cả, thành ý ở đâu chứ?
Thật sự cho rằng anh dễ bắt nạt sao?
Diệp Phàm cười khẩy, nếu các người không nhìn rõ vị trí của mình thì tôi không ngại cho các người một chậu nước lạnh như băng.
“Chuyện này... Đã xong rồi? “ Sở Thanh Nhã vẫn luôn ở bên cạnh giật mình hỏi.
Diệp Phàm nhún vai: “Chứ sao nữa?”
“Tôi... “ Sở Thanh Nhã có chút choáng váng, cuộc khủng hoảng sống còn được giải quyết đơn giản như vậy?
“Có muốn đi xuống xem không? “ Diệp Phàm cười nói.
Sở Thanh Nhã lắc đầu, cô vẫn chưa hiểu rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Cùng lúc đó, Vu Gia Đống vừa bị Diệp Phàm ném ra ngoài cửa thì hung dữ nhìn chằm chằm vào cửa văn phòng, cuối cùng vẫn không có dũng khí đi vào đó lần nữa, cái tát của Diệp Phàm, rất đau.
“Từ trước đến giờ chưa ai dám đánh tao! “
Mặt Vu Gia Đống nham hiểm, hắn lấy điện thoại ra, sau khi bấm số thì trực tiếp nói: “ Cục trưởng Hứa, lâu như vậy mà người của ông vẫn chưa giải quyết được sao? Bây giờ tôi muốn thấy người các ông áp giải con đ* Sở Thanh Nhã đi! “
Choang.
Tiếng cửa mở ra, Vu Gia Đống nhìn lại theo bản năng, chỉ thấy một chén trà bay tới từ đối diện.
Ầm!
Chén trà vỡ vụn, đầu Vu Gia Đống ong một tiếng, trước mắt tối sầm lại, không còn biết cái gì.
“Ra đưa cậu chủ của bọn mày cút đi!” Diệp Phàm lạnh lùng quát về phía cuối hành lang.
Sau đó cửa văn phòng đóng lại lần nữa, hai người mặc áo đen lén lút xuất hiện ở cuối hành lang, cẩn thận đi đến bên cạnh Vu Gia Đống, nâng Vu Gia Đống lên rồi chạy đi.
Bọn họ cũng không phải là đối thủ của Diệp Phàm.
Ở trong phòng, Sở Thanh Nhã nhìn thấy dáng vẻ hai con người cao lớn lại lén lút vụng trộm qua máy giám sát thì phụt cười ra tiếng, nỗi buồn phiền và sự mờ mịt trước đó đã biến mất không còn dấu vết.
Diệp Phàm nhìn đến ngây người, không ngờ Sở Thanh Nhã khi cười lại giống như hoa dành dành thơm mát, dường như mọi thứ lập tức trở nên sáng sủa.
“Đồ ngốc.” Sở Thanh Nhã đối diện với ánh mắt say mê của Diệp Phàm, gương mặt đỏ lên, cúi đầu thấp giọng lẩm bẩm, mặt lại càng đỏ hơn.
Khụ khụ.
Diệp Phàm xấu hổ ho khan hai tiếng: “Nói chuyện chính.”
Anh tới đây không chỉ là vì giải quyết khó khăn của công ty Khuynh Thành, hay là cổ phần của Khuynh Thành, chủ yếu là hôn ước của anh và Sở Thanh Nhã.
“Anh nói đi.” Sở Thanh Nhã nghiêm túc, bàn tay nắm chặt giấu dưới mặt bàn, trong lòng có chút căng thẳng.
“Có lẽ cô cũng biết chuyện tôi không phải là người của nhà họ Diệp, hôn ước của chúng ta...”