Long Thần Tại Đô

Chương 57: Chương 57: Hỗn loạn liên tục




Diệp Phàm còn chưa dứt lời, Sở Thanh Nhã nói thẳng: “Đừng hòng!”

“Chuyện này, tôi không có ý đó.” Lời vừa ra khỏi miệng, Sở Thanh Nhã đã biết mình nói nhầm, vội vàng cứu vãn, nhưng càng cứu vãn thì bản thân càng lúng túng, đặc biệt là khi đối diện với ánh mắt sâu xa của Diệp Phàm, điều đó khiến cô hận dưới đất không có một cái lỗ để chui xuống cho rồi.

“Diệp Phàm, thật sự bây giờ tôi không còn gì nữa.”

Sở Thanh Nhã ổn định tâm trạng, nghĩ đến tình cảnh của mình bây giờ, không khỏi tự giễu nói: “Tôi đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Sở, tất cả tiền mặt hiện tại của Khuynh Thành sẽ đem đi bồi thường cho nhà họ Sở.”

Diệp Phàm nhíu mày, cô nàng này ngớ ngẩn hả, trong khoảng thời gian này Hồng Nhan Kiếp đã tạo ra thần thoại tiêu thụ, ít nhất thu vào hơn mấy tỷ, vậy mà đưa hết cho nhà họ Sở?

“Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt như thế!” Sở Thanh Nhã cắn môi: “Tôi sẽ hoàn lại phần tiền của anh theo tỉ lệ.”

Diệp Phàm nhún vai, tưởng tôi là vì tiền thật hả? Đại gia đây chẳng thèm để ý đến chút tiền đó.

“Tôi biết anh không quan tâm.” Sở Thanh Nhã cười tự giễu: “Nhưng tôi quan tâm.”

Không đợi Diệp Phàm lên tiếng, Sở Thanh Nhã nói tiếp: “Anh cũng biết tình hình hiện tại của Khuynh Thành, trong lòng tôi cũng hiểu, nếu không có anh, nhất định Khuynh Thành sẽ đóng cửa, tôi cũng sẽ hai bàn tay trắng, đối mặt với số phận bi thảm.”

Dứt lời, Sở Thanh Nhã ngẩng đầu, kiên định bảo: “Vì vậy hiện tại tôi và anh không thể hủy bỏ hôn ước, xem như tôi cầu xin anh.”

Chỉ cần hôn ước giữa cô và Diệp Phàm vẫn còn thì người bình thường sẽ không dám ra tay, mà chỉ cần cho cô thời gian, chắc chắn cô có thể khiến Khuynh Thành trở lại bình thường trong thời gian ngắn.

Dựa núi núi đổ, dựa người người đi, cô hiểu đạo lý này, nhưng hiện tại cô không còn lựa chọn khác.

“Có cần phải vậy không?” Diệp Phàm nhíu mày, anh không quan tâm chuyện có hủy bỏ hôn ước hay không, sở dĩ anh nhắc đến chuyện này đơn giản là vì sợ rắc rối, ngoài ra, hiện tại anh không muốn dính dáng gì đến nhà họ Diệp.

“Cần.” Sở Thanh Nhã lại cắn mối, trên khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ kiên định.

Trên thực tế, cô rất liều lĩnh, như chuyện cô vứt bỏ tài sản khổng lồ gần hai tỷ là để hoàn toàn thoát khỏi nhà họ Sở.

Cho dù công ty Khuynh Thành đóng cửa thì đã sao, lúc trước cô có thể thành lập nó, chẳng lẽ sao này lại có thể chết đói.

Nhưng, cô không muốn hủy bỏ hôn ước với Diệp Phàm.

Có lẽ đây là mối ràng buộc duy nhất gắn kết cô và Diệp Phàm.

Ở chung với nhau mấy ngày ngắn ngủi, trong khoảng thời gian Diệp Phàm bỏ đi, gần như ngày nào cô cũng nhớ, nhớ về những ngày ngắn ngủi đó, vào lúc bản thân bất lực nhất, Diệp Phàm tựa như thần binh từ trên trời rơi xuống, rồi lại bay về trời.

Nghĩ đi nghĩ lại, trong trái tim đã khắc ghi bóng hình anh.

Cô không chắc chuyện này rốt cuộc có phải là yêu hay công, nhưng nghĩ đến việc sau này sẽ trở thành người xa lạ với Diệp Phàm, cô vô cùng sợ hãi, mất mát, buồn bã.

Cô quyết định phải nắm bắt hạnh phúc của mình, chẳng tiếc dời công ty đến thủ đô.

Sau khi cô ở chung với Diệp Phàm, thật sự hiểu lòng mình, cho dù Diệp Phàm lựa chọn chấp nhận hay không, cô cũng sẽ không chùn bước tiến về phía trước.

Kiêu ngạo của cô, quật cường của cô, tự hào của cô, trước mặt Diệp Phàm, tất cả biến thành mây khói.

“Được.” Đối diện với ánh mắt kiên định của Sở Thanh Nhã, Diệp Phàm thật sự không nói nổi hai chữ “từ chối“.

Trong lúc hai người đang bàn bạc những vấn đề này, tình thế đã xoay chuyển ngược lại.

Đầu tiên là toàn bộ nhân viên kiểm tra các phòng ban công ty Khuynh Thành đã rời đi, sau đó cục sở hữu bản quyền tuyên bộ người sở hữu bản quyền thật sự, weibo chính thức của quân đội đánh giá cao hành động cung cấp dược phẩm cho quân đội nhân dân, đồng thời xem công ty Khuynh Thành như đối tác mua bán dược phẩm của quân đội.

Vô số người không dám tin xoa mắt mình, trong khoảng thời gian ngắn, cả mạng internet như ong vỡ tổ, đâu đâu cũng là phân tích nguyên nhân sau vụ xoay chuyển động trời này.

Tin tức chấn động hơn không chỉ có những điều này.

Con cháu nhà họ Vương vốn kiện công ty Khuynh Thành vi phạm quyền sáng chế của mình dùng một video tiết lộ phía sau có âm mưu, có người chi mười triệu thuê bọn họ đóng kịch.

Ngay sau đó, Vu Gia Đống hoàn toàn bại lộ trong tầm mắt quần chúng.

Kế tiếp là động đất ở giới chính trị toàn thủ đô, nhiều quan chức cấp phòng ban trở xuống bị nhà nước điều tra, nếu kiểm tra cẩn thận sẽ phát hiện đó là những người đã ra lệnh kiểm tra gây phiền phức cho công ty Khuynh Thành.

Vậy vẫn chưa hết.

Tờ “Nhật báo Nhân dân” chỉ tên phê bình doanh nhân độc quyền dược liệu bất hợp pháp để nâng giá hàng hóa, chưa đến nửa tiếng, các doanh nhân buôn bán dược phẩm lớn cả nước đã bị điều tra, bắt đầu các thủ tục đặc biệt, cái đang chờ đợi bọn họ chính là ngồi tù.

Đông Hải, nơi đặt xưởng sản xuất của công ty Khuynh Thành không ngừng vang lên tiếng còi báo động, liên tục có người bị đeo còng tay áp giải lên xe cảnh sát, mà trong âm thầm, cũng có người bị dùng danh nghĩa gián điệp dẫn đi.

Khi màn đêm buông xuống, tất cả mọi chuyện đều kết thúc.

Từ sáng đến lúc chấm dứt, trận chiến ngầm này giằng co chưa đến mười tiếng, các loại tin tức đăng lên không đếm xuể, khiến cư dân mạng xem mà đã mắt, thật sự cảm nhận được cái gì gọi là nắng mưa thất thường.

Nhưng cảm nhận của quần chúng hóng hớt không quan trọng, lần đấu đá nhìn thì ngắn ngủi này đã khiến cho vô số người nấp trong bóng tối khiếp sợ, trong đó bao gồm...

Thủ đô, câu lạc bộ Quan Lan.

Cùng phòng bao, cùng trà, cùng người, nhưng bầu không khí lại vô cùng ngột ngạt.

“Anh Tư, người cảnh cáo em rồi.” Lưu Tam chậm rãi mở miệng, vẻ mặt cay đắng.

Tiết Minh cười khổ: “Anh chỉ bị cảnh cáo, còn tôi bị gia đình loại ra, trong vòng năm năm không được phép sử dụng bất kỳ nguồn lực nào trong nhà, cho tôi một trăm triệu, để tôi tự sinh tự diệt.”

Anh Tư lại nhướng mày: “Tôi cho cậu một tỷ, gây dựng lên sự nghiệp cho tôi xem.”

“Nào đơn giản như vậy.” Tiết Minh lại cười khổ, nếu tiền có thể giải quyết tất cả vấn đề, vậy đã không gọi là vấn đề rồi.

“Anh nên thấy đủ đi.” Lưu Tam liếc Tiết Minh: “May mà anh gặp anh Tư, nếu là người khác, ai thèm quan tâm sự sống chết của anh.”

Câu này không dễ nghe.

Nhưng hiện tại, anh Tư có thể bỏ ra một trăm triệu giúp đỡ hắn, quả là tận nhân tận nghĩa rồi.

Tiết Minh chắp tay với anh Tư một cái: “Cảm ơn.”

Anh Tư nhíu mày: “Đều là anh em, nói mấy câu khách sáo này làm gì, suy cho cùng vẫn là tôi làm liên lụy mọi người.”

Hắn ta cũng không ngờ rằng Diệp Phàm lại đánh trả nhanh như vậy, đau như vậy, cũng may bọn họ căn bản không lộ mặt, nếu không có thể ngồi đây uống trà hay không cũng khó nói.

“Lần này Vu Gia Đống xong đời rồi.” Lưu Tam trông có chút hả hê, nói: “Mặt tên đó đã bị hủy hoại, đang ở bệnh viện trị liệu, vốn liên doanh dưới danh nghĩa cậu ta đã bị ban ngành liên quan chú ý, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện mà thôi.”

“Cho dù không có chuyện lần này, thì cái tên đó cũng sẽ gặp xui xẻo, chỉ là vấn đề sớm muộn, thế nhưng lần này cậu ta làm bia đỡ đạn cho chúng ta, nếu không bây giờ chúng ta cũng không an nhàn như vậy.” Tiết Minh từ tốn nói, trong lòng khó tránh khỏi có chút một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ.

Mấy công tử bột như họ, nếu điều tra thật, thì ai mà không có chút vấn đề.

Bình thường thì thấy những vấn đề đó không là gì, nhưng thật sự đến điểm mấu chốt, thì từng giây từng phút đều quyết định sống còn.

“Giúp được thì giúp, không giúp được thì thôi.” Anh Tư bình thản nói, sau đó bảo: “Hôm nay đến đây thôi, hai người có chuyện gì thì đi làm đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.