Long Thần Tại Đô

Chương 144: Chương 144: Cô không cần về trường làm nữa




“Ầm! Ầm! Ầm!”

Diệp Phàm quá mạnh, điêu luyện hất mười mấy tên lưu manh trên mặt đất.

Chung Cừu thấy vậy sợ đơ người.

Vốn trước đây, hắn từng đến đại học Yến Kinh gây náo loạn thì bị Tưởng Minh cho một trận nên về sau không dám đến đây quậy nữa.

Nhưng hôm qua, hắn nhận được tin báo hôm nay Tưởng Minh không có ở đại học Yên Kinh.

Hắn đã nghĩ phải nắm lấy cơ hội này, vào trường trả thù người con gái lúc trước đã từ chối hắn, cũng chính là cô gái trong cặp đôi bị hắn ép quỳ trên mặt đất.

Nhưng hắn không ngờ Tưởng Minh không có ở đây lại khiến hắn gặp phải một Diệp Phàm còn giỏi hơn Tưởng Minh.

Giây phút này, hắn cảm thấy suy sụp.

“Anh... anh của em ơi! Xin lỗi, vừa nãy em có mắt như mù, xin anh tha cho em lần này, em hứa lần sau gan em có to bằng trời, em cũng không dám đến đại học Yến Kinh quậy phá nữa.” Sau khi Chung Cừu chấn tỉnh, lập tức biết sợ, khí thế mất sạch, quỳ trên đất cầu xin Diệp Phàm tha thứ.

“Tôi vừa cho cậu cơ hội nhưng là do cậu không nắm lấy.” Diệp Phàm nhếch môi, khóe môi nở nụ cười tà mị lạnh lẽo, nói: “Yên tâm, tôi ném bóng vào rổ rất chuẩn, sẽ không làm cậu đau đớn đâu, chịu đựng tí là xong.”

Lúc nói, hai tay Diệp Phàm nhấc Chung Cừu lên, giống như ném bóng, hướng về phía rổ, ném Chung Cừu vào rổ.

Sau khi Chung Cừu vẽ một đường cong hoàn mỹ trên không, trong thoáng chốc đã rơi vào trong vành bóng rổ.

Chỉ nghe “Rắc rắc” mấy tiếng, tứ chi của hắn như rơi rớt cả ra, cả người thiếu chút bổ nhào từ vành bóng xuống.

“A...”

Chung Cừu bị kẹt trong vành bóng rổ, tay chân trật khớp, gãy mấy cái xương sườn. Sau khi hắn phát ra tiếng kêu thảm thiết như heo trong lò mổ, từng cơn đau nhức ập đến, rồi hắn chìm vào hôn mê.

Lúc này, mười mấy tên côn đồ bị Diệp Phàm hất trên mặt đất lồm cồm bò dậy, vẻ mặt ai nấy đầy hoảng sợ, thân thể vì sợ mà run lên.

“Tôi cho mấy người ba mươi giây, đưa đại ca của các anh cút khỏi đại học Yến Kinh cho tôi. Nếu còn để tôi trông thấy các anh, tôi sẽ ném hết các anh vào rổ bóng đấy.” Diệp Phàm liếc nhìn mười mấy tên côn đồ, lạnh lùng nói.

“Dạ dạ dạ...”

Nghe thấy Diệp Phàm nói, mười mấy tên côn đồ như được đại xá, vội vàng đỡ Chung Cừu đang treo trên vành bóng xuống, hoảng hốt chạy trốn.

Tất cả học sinh đứng vây quanh thấy cảnh tượng đó đều ngẩn người.

Vốn dĩ, bọn họ đều cho rằng Diệp Phàm là loại rác rưởi, nhưng lại không ngờ Diệp Phàm lại lợi hại như vậy, một người nhẹ như vậy lại hất được đám người Chung Cừu, thật sự là... quá đỉnh.

“Mẹ nó, quản lý đội bảo vệ mới đến đó, một người đánh mười mấy người như chơi vậy.”

“Anh họ tôi chính là bảo vệ trường chúng ta, nghe anh ấy nói, quản lý đội bảo vệ mới tới vào đây nhờ chạy chọt đó. Tôi còn tưởng anh ta là thứ rác rưởi, không ngờ vẫn còn có chút tài năng.”

“Không hổ là có người đứng sau, ra tay không chút lưu tình, quá tàn nhẫn. Anh ta lại trực tiếp ném Chung Cừu vào rổ bóng, chẳng lẽ anh ta không sợ tai nạn chết người ư?”

...

Diệp Phàm vốn không để ý đến mấy lời bàn tán của đám học sinh vây quanh, sau khi giải quyết xong mọi chuyện, anh chuẩn bị quay về phòng làm việc của mình nghỉ ngơi.

“Diệp Phàm, cậu đứng lại đó cho tôi.”

Ngay lúc Diệp Phàm định đi, một tiếng quát lạnh lùng vang lên.

Diệp Phàm khẽ ngẩn người, quay người nhìn về nơi phát ra giọng nói, thấy Đàm Ngọc Yến nổi giận đùng đùng đi đến.

Khuôn mặt Đàm Ngọc Yến tái xanh, đôi mắt đẹp như đang bốc hỏa.

“Chủ nhiệm Đàm, sao thế? Cô tìm tôi có chuyện gì à? Hay muốn cùng tôi tám chuyện nhân sinh?” Diệp Phàm liếc nhìn Đàm Ngọc Yến, cười khì nói.

Có quỷ mới muốn nói chuyện nhân sinh với cậu!

Nghe Diệp Phàm nói, sắc mặt Đàm Ngọc Yến càng khó coi. Cô cắn răng, lạnh lùng nói: “Diệp Phàm, cậu thân là quản lý đội bảo vệ trường chúng ta sao có thể để côn đồ vào trường được? Chức quản lý đội bảo vệ này của cậu còn có để làm gì nữa? Cậu có biết chuyện này gây ảnh hưởng đến trường thế nào không?”

“Với lại, cậu nhìn hai em học sinh này đi, chuyện này gây đả kích lớn đến bọn họ.

“Đả kích lớn ư?”

“Trong chuyện này, cậu phải gánh toàn bộ trách nhiệm.”

“Hừ...” Diệp Phàm nhíu mày, hỏi: “Chủ nhiệm Đàm, cô muốn tôi chịu trách nhiệm thế nào đây?”

“Đơn giản thôi, lập tức viết đơn từ chức. Cậu chủ động từ chức thì chuyện này không dính líu gì đến cậu!” Mặt Đàm Ngọc Yến đầy nghiêm túc.

“Cô chắc chứ?”

“Chắc.”

“Được thôi!” Diệp Phàm suy nghĩ rồi nói.

“...” Đàm Ngọc Yến khẽ khựng lại, cô không ngờ Diệp Phàm lại đồng ý từ chức dễ vậy.

Thế này... dễ quá rồi nhỉ?

Ngay lúc Đàm Ngọc Yến còn kinh ngạc vì Diệp Phàm vui vẻ từ chức, Diệp Phàm nói với Đàm Ngọc Yến: “Chủ nhiệm Đàm, cô mang theo bút với giấy không?”

“Làm gì?” Đàm Ngọc Yến định thần lại, nhíu mày.

“Không phải cô bảo tôi viết đơn từ chức sao?” Diệp Phàm buột miệng nói.

“Á...” Đàm Ngọc Yến khẽ khựng lại, sắc mặt càng khó coi, cô cảm thấy Diệp Phàm đang đùa giỡn với cô. Cô nghiến răng, lấy một quyển sổ và bút từ trong cái túi đeo bên mình đưa cho Diệp Phàm.

Diệp Phàm nhận sổ và bút, tiện tay viết đơn từ chức vào sổ, sau khi viết xong hắn đưa cho Đàm Ngọc Yến rồi không hề do dự, quay người đi mất.

Đàm Ngọc Yến liếc nhìn đơn từ chức của Diệp Phàm. Đơn từ chức của Diệp Phàm vô cùng văn chương, gì mà “Cuộc đời dù không được như ý nhưng năm còn dài tháng còn rộng”, gì mà “thế giới lớn vô cùng, tôi muốn đi ngắm nhìn...“. Sau một tràng văn thơ thì chỉ vỏn vẹn sáu chữ: “Tôi muốn từ chức, Diệp Phàm“.

“Làm bộ văn thơ gì chứ?” Đàm Ngọc Yến nhếch môi, đến lúc cô ngẩng đầu lên mới phát hiện Diệp Phàm đã ra khỏi cổng trường.

Cô vốn muốn kêu Diệp Phàm lại, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn không kêu Diệp Phàm: “Dù sao hắn đã đệ đơn từ chức rồi, cho dù có là hiệu trưởng cũng không thể giữ anh lại được.”

Vừa lầm bầm, Đàm Ngọc Yến vừa đi về phòng hiệu trưởng đại học Yến Kinh. Thật ra cô vốn đã không vừa mắt Diệp Phàm, bây giờ có đơn từ chức Diệp Phàm, cô có thể đi tìm hiệu trưởng, nói với hiệu trưởng sắp xếp một người quản lý đội bảo vệ mới.

Trước lúc Đàm Ngọc Yến đi, cô phải đi thông báo cho tên bảo vệ mà Diệp Phàm gây chuyện. Cô nở nụ cười lạnh vì đã thực hiện trót lọt gian kế, quay người đi.

Đàm Ngọc Yến đến phòng hiệu trưởng, đưa đơn từ chức của Diệp Phàm cho Khổng Văn Dung – hiệu trưởng đại học Yến Kinh. Khổng Văn Dung đã gần sáu mươi tuổi, mái tóc hoa râm, tuy ông ta đã lớn tuổi, nhưng vẫn đem lại cho người khác cảm giác uy nghiêm.

“Hiệu trưởng, đây là đơn từ chức của Diệp Phàm.” Đàm Ngọc Yến nói với Khổng Văn Dung: “Tên Diệp Phàm này thật sự không ổn, không đủ năng lực tiếp quản vị trí quản lý đội bảo vệ trường chúng ta. Bây giờ, cậu ta tự nhận thức được bản thân nên đệ đơn xin từ chức. Thế nên tôi đã đồng ý rồi.”

“Cái gì? Đơn từ chức của Diệp Phàm sao? Cô... cô còn cho phép cậu ta từ chức à?” Khổng Văn Dung sửng sốt, cũng không liếc nhìn đơn từ chức của Diệp Phàm lấy một cái, lập tức nổi trận lôi đình, quát Đàm Ngọc Yến: “Cô... cô... Tốt nhất cô đi tìm Diệp Phàm tìm về đây ngay. Nếu cậu ta không chịu về làm quản lý đội bảo vệ trường chúng ta nữa thì cô cũng không cần quay về trường làm việc nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.