Long Thần Tại Đô

Chương 143: Chương 143: Nể mặt tôi




Diệp Phàm làm quản lý bảo vệ tại đại học Yến Kinh tương đối nhàn rỗi, về cơ bản không có chuyện gì, nháy mắt đã một tuần qua đi.

Trong thời gian này, một sự kiện lớn đã xảy ra ở thủ đô, đó là Lý Mặc đã chết.

Mặc dù Lý Mặc đã bị trục xuất khỏi Lý gia, nhưng cái chết của hắn ta, vẫn làm dấy lên sự náo động không nhỏ ở thủ đô.

“Lý Mặc dù đã bị trục xuất khỏi Lý gia, nhưng hắn ta chung quy cũng là người của Lý gia, rốt cuộc là ai to gan như vậy, lại dám giết hắn ta?”

“Không phải là người của Lý gia làm chứ?”

“Chắc không phải đâu, nói như thế nào, Lý Mặc cũng là người dòng chính của Lý gia, họ sẽ không tuyệt tình mà làm đến như vậy.”

“Không, không, không, giống như Lý gia kiểu gia tộc này, coi trọng nhất là danh tiếng của gia tộc, dù Lý Mặc đã bị đuổi khỏi gia tộc, nhưng nếu hắn ở bên ngoài làm việc gì không đúng, đánh mất mặt mũi của Lý gia.”

……

Cái chết của Lý Mặc trở thành câu chuyện phiếm sau bữa ăn của người thủ đô, các loại giả thuyết nhiều vô kể.

Đối với việc như vậy, Diệp Phàm không hề quan tâm tới.

“Quản lý, không hay rồi, xảy ra chuyện rồi!”

Đúng lúc Diệp Phàm đang ngủ gà ngủ gật trong văn phòng, một người bảo vệ ba chân bốn cẳng chạy tới, hét lên với Diệp Phàm.

“Chuyện gì?” Diệp Phàm hỏi.

“Có người đến gây sự rồi.” Bảo vệ vội vàng nói.

“Gây sự?” Diệp Phàm thoáng ngây người, đáp: “Đi, dẫn tôi đi xem xem.”

Nhân viên bảo vệ đưa Diệp Phàm đến sân vận động của đại học Yến Kinh, vừa đến liền thấy bên trong đã bị vây lại một đám người.

Diệp Phàm cau mày, chen vào đám đông liền thấy, một người thanh niên mặc áo kháo da cùng quần da màu đen, kiểu tóc đầu gà trống, trên tay nắm một một cây gậy bóng chày được quấn bằng dây sắt, khuôn mặt đầy vẻ hung ác.

Mà bên cạnh hắn ta, còn đi theo máy chục tên du côn.

Lúc này, có một nam một nữ đang bị người thanh niên đầu gà trống kia ép buộc quỳ trên mặt đất.

“Mẹ kiếp, con tiện nhân mày, ông bảo mày cởi sạch đồ, mày không nghe thấy à?” Người thanh niên đó vung tay liền đánh một bạt tai lên mặt cô gái đang quỳ trên đất, sau đó dùng côn bóng chày quấn sợi sắt chỉ vào cô gái quát to.

“Hu hu......” Cô gái òa khóc, trong mắt tràn ngập sự sợ hãi cùng tuyệt vọng.

“Chung Cừu, mày đừng có quá đáng, bây giờ đang là xã hội pháp trị.”

“Mày dám làm càn như vậy? Không sợ chịu sự trừng trị của pháp luật sao?” Người đàn ông quỳ trên đất vô cùng phẫn hận gào thét với tên thanh niên đầu gà trống.

“Pháp luật? Tao nói cho mày biết, ông mày đây chính là pháp luật!” Chung Cừu vô cùng ngạo nghễ nói với người đàn ông đang quỳ sau đó liền đánh mậy gậy, đánh anh ta đến rách đầu chảy máu, sau đó, một chân đạp người đàn ông đổ nhào xuống đất, vô cùng hung hăng nói: “Đợi ông mày giáo huấn xong tiện nhân này, sẽ từ từ chơi với mày.”

Chung Cừu lại một lần nữa hướng người cô gái gầm lên: “Tiện nhân, nếu đã không chịu cởi, vậy ông mày giúp mày cởi.”

Vừa nói Chung Cừu vừa dang tay cởi quần áo của cô gái, nhưng đúng lúc này, Diệp Phàm đi ra từ đám đông, vươn tay liền bóp chặt tay của hắn ta, nói: “ Người anh em, có gì từ từ nói, đừng động thủ, huống hồ, còn là hai người học sinh.”

“Mẹ kiếp mày là ai?” Chung Cừu thoáng sững sỡ, nhìn hướng Diệp Phàm, lạnh lùng hỏi.

“Tôi là Diệp Phàm, Diệp nghĩa là chiếc lá, Phàm của bình phàm.” Diệp Phàm dang tay khoác lên vai Chung Cừu, cười hì hì đáp: “Tôi là quản lý bảo vệ ở đây, nói theo cách của mấy người, ở đây là địa bàn của tôi, vì vậy, người anh em, nể mặt tôi, không cần gây sự ở đây, nhanh rời khỏi đây đi thôi!”

“Quản lý bảo vệ?” Chung Cừu nhìn chằm chằm Diệp Pháp đánh giá một lượt, khuôn mặt không đếm xỉa tới nói với vẻ khinh bỉ: “Thì ra là một tên bảo vệ quèn, vậy mà còn dám ra vẻ trước mặt tao? Muốn tao nể mặt? Haha, cho dù nể mặt mày, mày có mặt mũi đó sao?”

“Tao nói cho mày biết, Chung Cừu tao là bá vương khu vực quanh đây, muốn giết mày một tên bảo vệ quèn, giống như bóp chết một con sâu hôi vậy.”

“Biết điều thì nhanh chóng cút đi, nếu không cả mày ông cũng đánh.”

Lúc này, sinh viên bốn phía đều bắt đầu thảo luận.

“Đó là quản lý bảo vệ mới đến trường chúng ta sao? Đúng là cmn rác rưởi, nhìn thấy có người đến trường gây sự, không dám quản, lại còn lôi kéo làm quen, bị người ta làm cho bẽ mặt rồi kìa.”

“Cậu đúng là không biết gì mà còn nói, tên kia là Chung Cừu, biệt danh Kê ca, ngoài một số hào môn thế gia của thủ đô, người bình thường căn bản không dám chọc đến hắn ta.”

“Các người đoán xem tiếp theo sẽ thế nào? Tên quản lý bảo vệ kia trong cơn tức giận liều mạng với Chung Cừu? Hay là vẫn tiếp tục nịnh hót lấy lòng Chung Cừu, quỵ gối xin hắn ta bỏ qua?”

“Tên quản lý bảo vệ kia liếc mắt liền biết là một tên vô tích sự, chắc chắn sẽ quỳ xuống van xin Chung Cừu bỏ qua, ài, cũng không biết tại sao không thấy Minh ca, nếu Minh ca ở đây, Chung Cừu căn bản không dám đến gây rắc rối.”

……

Lúc này, Diệp Phàm sờ sờ mũi, nói với Chung Cừu: “Vốn dĩ tôi đang nghĩ trước mặt nhiều sinh viên như thế này, đánh cậu một trận, ảnh hưởng sẽ rất không tốt, vì vậy mới lựa lời khuyên giải, song, cậu lại không biết tốt xấu.”

“Cậu nói xem mình có phải là con chó đang ợ hơi, ăn nhiều cứt rồi?”

“Cho cậu thêm một cơ hội, bây giờ lập tức lăn ra khỏi Đại học Yến Kinh giống như một quả cầu, tôi liền coi như chưa có chuyện gì xảy ra, nếu không, tôi sẽ ném cậu ra ngoài, giống như tư thế ném bóng vào rổ ghi ba điểm.

“Ha ha!” Nghe những lời này của Diệp Phàm, Chung Cừu giận quá hóa cười, cơ thể run lên, một đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Phàm, gầm lên: “Tên bảo vệ thối, còn dám vờ vịt trước mặt ông? Nhìn ônggiết chết mày như thế nào.”

Dứt lời, Chung Cừu liền động thủ với Diệp Phàm.

Hắn ta là một nhân vật độc ác, vung lên cây gậy bóng chày quấn bằng dây sắt trong tay, liền hướng tới đầu anh mà nện đến.

Nếu là người bình thường, chắc chắn sẽ bị một gậy này của Chung Cừu đập cho bán sống bán chết.

Song hắn ta lại đụng phải Diệp Phàm, liền định sẵn bi ai.

Chỉ thấy thân thể Diệp Phàm nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, né khỏi gậy bóng chày mà Chung Cừu đập đến, đưa tay trái ra, như vân long thám trảo, nắm chặt lấy cổ của cánh tay đang cầm gậy của Chung Cừu, dùng lực vặn, răng rắc một tiếng liền bẻ trật khớp cổ tay của hắn

“A......”

Chung Cừu hét lên một tiếng kêu thảm thiết, gậy bóng chày trong tay cũng theo đó mà rơi trên mặt đất.

Mà Diệp Phàm không hề vì vậy mà dừng tay, anh nhấc đầu gối chân phải trực tiếp thúc tới bụng dưới của Chung Cừu.

Chung Cừu có cảm giác như bị xe ô tô đâm vậy, lục phủ ngũ tạng đều chấn động mạnh, cơ hồ như rời khỏi vị trí.

“Cmn còn ngu ngốc sững người ở đó làm gì? Còn không mau ra tay?”

Chung Cừu mạnh mẽ nhịn xuống nỗi đau, gầm lên với mấy chục tên du côn hắn dẫn theo bên mình.

Mấy chục tên du côn phản ứng lại, tức khắc liền xông tới hướng Diệp Phàm, muốn bao vây tấn công anh.

Nhưng Diệp Phàm một chân quét qua liền đá mấy tên du côn đến hôn mê tại chỗ, tiếp đó, nhấc Chung Cừu dậy giống như nhấc một con chó chết, đem hắn ta trở thành vũ khí ném ra ngoài, lại lần nữa đập vài tên du côn ngã bổ xuống đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.