Long Thần Tại Đô

Chương 189: Chương 189: Đại Đức chân nhân uy hiếp




“Sư thúc của anh ư?” Diệp Phàm nhíu mày.

“Ừ!” Vương Kinh Đào gật đầu nói: “Chuyện hôm nay đều là do sư thúc tôi sắp xếp, cho nên cậu cứ yên tâm đi, trước giờ sư thúc tôi làm việc có chừng mực, độc linh đan sẽ không lấy mạng của cậu đâu.”

“Hơn nữa, không phải sư thúc của tôi đã kêu Dư Phù Dung đưa cho cậu thêm một viên linh đan nữa rồi ư?”

“Viên linh đan kia không có vấn đề gì cả, coi như là sư thúc của tôi bồi thường cho cậu vì trước đã tính kế cậu.”

“...” Nghe Vương Kinh Đào nói, mặt Diệp Phàm đen lại.

Sớm biết là vậy, anh đã đưa viên linh đan đấu giá được cho Cung Vô Cấu luôn rồi.

Nếu Cung Vô Cấu đứng ở bên biết được ý tưởng lúc này của Diệp Phàm, nhất định trong lòng “trăm vị đan xen”!

Diệp Phàm không nói nhiều, dưới sự nâng đỡ của Cung Vô Cấu, đi theo Vương Kinh Đào vào trong phòng khách biệt thự, lập tức nhìn thấy trên ghế sô pha trong phòng khách có một ông cụ, nửa nằm nửa ngồi trên ghế sô pha, trong tay cầm một điếu thuốc, đang phun ra hít vào khói thuốc, vô cùng thoải mái.

Tư thế và hành động của ông cụ này vô cùng khó coi, đặc biệt là ở trong một phòng khách biệt thự trang trí cao cấp như thế này, lộ ra vẻ vô cùng xa lạ, giống như là một ông cụ nhà quê mới lên thành phố lần đầu tiên.

Cái nhìn đầu tiên, Diệp Phàm đã cảm thấy, ông cụ này... Không phải thứ tốt!

Đặc biệt là con ngươi thâm thúy ở trong hốc mắt sâu hoắm của ông cụ, thỉnh thoảng lại lóe lên ánh sáng kỳ lạ.

Nhìn một cái biết ngay đây là một con cáo già bụng đầy thứ đen tối.

“Diệp Phàm, vị này chính là sư thúc của tôi, Đại Đức chân nhân.” Vương Kinh Đào vô cùng trịnh trọng giới thiệu ông cụ với Diệp Phàm.

“Đại Đức sao? Tôi thấy thất đức thì hợp với sư thúc của anh hơn.” Diệp Phàm liếc mắt nhìn ông cụ một cái, không vui nói, anh ăn nói không lựa lời, không thèm kiêng dè gì cả.

“Diệp Phàm, cậu vô lễ với tôi thì không sao, nhưng cậu không thể vô lễ với sư thúc của tôi, nếu không, tôi không ngại giết chết cậu.” Ông cụ kia còn chưa lên tiếng, Vương Kinh Đào đã mặt mày nghiêm túc, nghiêm trang nói.

Trên người hắn ta cũng toát ra sát ý mãnh liệt.

Lúc trước, cho dù Diệp Phàm nhắm vào hắn, hắn cũng không hề để ý, nhưng mà Diệp Phàm chỉ tùy tiện “phê bình đúng sự thật” về Đại Đức chân nhân, hắn ta lập tức giận dữ.

Như vậy có thể thấy được Vương Kinh Đào kính trọng Đại Đức chân nhân cỡ nào.

“Không sao không sao...” Đại Đức chân nhân khoác tay Vương Kinh Đào nói: “Con đi ra ngoài trước đi, ta có chuyện muốn nói với cậu ta.”

“Dạ!”

Đại Đức chân nhân vừa mở miệng, Vương Kinh Đào lập tức thu lại sát khí nồng đậm trên cơ thể, vội vàng gật đầu một cái, lui ra khỏi phòng khách biệt thự.

Lúc này, Đại Đức chân nhân quay sang nhìn Cung Vô Cấu nói: “Cậu cũng đi ra ngoài.”

Cung Vô Cấu nhíu mày lại, không để ý đến Đại Đức chân nhân mà quay sang nhìn Diệp Phàm.

“Ha ha!” Đại Đức chân nhân cười xong, tiếp tục nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ không động tới cậu ta, hơn nữa, nếu như tôi thật sự muốn giết cậu ta thì cậu cũng không cản được, cho dù cậu đã ăn một viên linh đan, ở trong mắt tôi cậu vẫn chỉ là một con kiến.”

Sắc mặt của Cung Vô Cấu thay đổi, Đại Đức chân nhân này chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được anh ta đã ăn linh đan sao?

Là cao nhân như thế nào chứ?

“Anh đi ra ngoài chờ tôi đi!” Lúc này Diệp Phàm lên tiếng.

“Ừ.” Lúc này Cung Vô Cấu mới gật đầu một cái, nói: “Nếu như có chuyện gì thì anh kêu tôi, tôi lập tức lao tới.”

Nói xong Cung Vô Cấu rời đi.

Đại Đức chân nhân cười gian, cẩn thận quan sát Diệp Phàm, giống như là một tên mê gái đang nhìn chằm chằm một cô gái xinh đẹp vậy, chỉ thiếu khóe miệng chảy nước miếng nữa thôi.

“Nói đi, rốt cuộc ông có ý đồ gì?” Cho dù là Diệp Phàm, cũng bị Đại Đức chân nhân nhìn đến mức cả người không tự nhiên, thậm chí nổi da gà.

“Làm đệ tử của tôi không?” Đại Đức chân nhân nói.

“Hả?” Vẻ mặt Diệp Phàm ngạc nhiên, cảm thấy bản thân mình nghe nhầm rồi, dùng giọng không xác định hỏi lại: “Ông muốn nhận tôi làm đệ tử ư?”

“Đúng, thằng nhóc cậu rất hợp khẩu vị của tôi.”

“Ặc...”

“Không phải cậu vẫn luôn điều tra tin tức của Thiên Nhân ư?”

“Đúng.”

“Chỉ cần cậu làm đệ tử của tôi, cậu có thể lập tức biết được tất cả tin tức tài liệu liên quan đến Thiên Nhân.” Đại Đức chân nhân cười hì hì nói.

Diệp Phàm cau mày lại, từ đầu đến cuối anh đều cảm thấy Đại Đức chân nhân không phải là thứ tốt lành gì cả, vô duyên vô cớ lại thu anh làm đệ tử, chắc chắn không phải là thứ tốt!

Cho nên, Diệp Phàm cũng không tùy tiện đồng ý Đại Đức chân nhân.

Đại Đức chân nhân lại nhìn Diệp Phàm chằm chằm, cười nói: “Đại Đức chân nhân tôi, ở trong đám Thiên Nhân, cũng là một người đức cao vọng trọng, là một danh nhân, làm đệ tử của tôi, cậu cũng không bị lỗ!”

“Hơn nữa, tôi có thể nói cho cậu biết, người muốn làm đệ tử của tôi rất nhiều, nhưng mà ánh mắt của tôi rất cao, không xem trọng được người nào, cho nên, bây giờ tôi còn chưa có một đệ tử nào cả.”

“Nếu như cậu làm đệ tử của tôi, đó chính là truyền nhân duy nhất của tôi, tương lai có thể kế thừa y bát của tôi.”

“Ông táy máy tay chân trong linh đan của tôi, lại sắp xếp Vương Kinh Đào đánh lén tôi, đánh ra một vòng lớn như vậy là vì muốn thu tôi làm đệ tử ư?” Diệp Phàm cau mày, hỏi Đại Đức chân nhân.

“Đúng vậy!” Đại Đức chân nhân mặt mày chân thành gật đầu.

“Vậy nếu tôi từ chối thì sao?” Diệp Phàm hỏi.

“Vậy chỉ có thể trách trời xanh ghét người tài.” Đại Đức chân nhân mặt mày tiếc nuối nói.

“Trời xanh ghét người tài?” Sắc mặt Diệp Phàm trở nên rất khó coi, anh nhìn chằm chằm Đại Đức chân nhân trước mặt, thật sự rất muốn xông lên đập cho ông cụ này răng rơi đầy đất, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.

Anh đường đường là cao thủ của đoàn lính đánh thuê Long Thần, là nhân vật làm cho rất nhiều cao thủ của các thế lực ngầm trên thế giới, vua sát thủ, chiến thần lính đặc chủng của các nước trên thế giới nghe tiếng sợ vỡ mật, bây giờ lại bị tên Đại Đức chân nhân trước mặt tính kế.

Hơn nữa Đại Đức chân nhân thật sự quá vô sỉ, cái câu “trời xanh ghét người tài” lúc nãy, hiển nhiên là đang uy hiếp anh mà.

Có người thu đệ tử kiểu này hả? Người ta không đồng ý thì giết chết người ta sao?

Quá kiêu ngạo rồi đó?

Đại Đức chân nhân vô cùng thành khẩn đối mặt với Diệp Phàm: “Cậu đừng có hiểu lầm, tôi là một người vô cùng hiền lành, là người biết phải trái, chỉ là người như tôi da mặt mỏng, không thích bị người khác từ chối, cho nên tôi mới ra hạ sách này tính kế cậu.”

Hiền lành gì chứ?

Không đồng ý làm đệ tử của ông, ông sẽ giết chết người ta, có ai biết phải trái kiểu này không?

Diệp Phàm vẫn luôn cảm thấy anh đã rất nham hiểm rồi, đã từng tính kế rất nhiều cao thủ của thế lực ngầm, vương giả trong giới sát thủ, chiến thần lính đặc chủng của các nước vân vân, nhưng mà nhìn Đại Đức chân nhân trước mặt, anh đột nhiên cảm thấy, anh chả nham hiểm tí gì cả.

“Ông...” Diệp Phàm nhìn Đại Đức chân nhân, trong mắt lóe lên lửa giận, anh cực kì ghét bị người ta từ chối.

“Tôi khuyên cậu, nghĩ cho kĩ rồi hãy nói!” Đại Đức chân nhân cắt đứt lời của Diệp Phàm, chỉ thấy ông khẽ há miệng phun ra một cái, khói phun ra từ trong miệng đã ngưng tụ lại thành hình một thanh kiếm.

Cảnh này, khiến Diệp Phàm nhìn ngây người.

Anh có thể cảm nhận vô cùng rõ ràng, thanh kiếm ngưng tụ từ hơi thuốc này sắc bén đến cỡ nào.

Muốn cắt cổ một người, tuyệt đối là dễ như trở bàn tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.