“Linh đan này có vấn đề!”
Bụng quặn đau từng cơn thì lục phủ ngũ tạng của Diệp Phàm cũng âm ir đau khiến anh phải nhăn mặt lại.
Anh có thể cảm nhận rõ ràng sự chuyển hóa của linh đan, như đang có một tia độc tính đang ăn mòn lục phủ ngũ tạng của mình.
Anh vội đứng dậy, vận Quyền Pháp Vô Danh một lần nữa.
Lúc này, thời gian như ngừng lại, một năng lực siêu nhiên chạy khắp toàn thân, cuồn cuộn trong xương cốt tứ chi, muốn cưỡng ép chất độc có trong linh đan ra ngoài.
Tuy nhiên, dường như sau khi chất độc khá mạnh trong linh đan tiếp xúc với luồng năng lực siêu nhiên này, nó lại có thêm chất xúc tác khiến nó bộc phát đột ngột, nhờ vào năng lực siêu nhiên mà chẳng bao lâu chất độc đã lan khắp tứ chi của Diệp Phàm.
Diệp Phàm cảm thấy toàn thân đau đớn dữ dội, rồi bỗng anh hộc máu, phun ra một ngụm máu đen lớn.
“Mình bị người khác gài bẫy rồi sao? Vương Kinh Đào sao?” Diệp Phàm ôm lấy ngực, não bộ bắt đầu rà soát lại toàn bộ sự việc, rất nhanh đã khóa được mục tiêu là Vương Kinh Đào.
Tuy rằng linh đan này anh đấu giá được ở Thiên Thượng lầu, nhưng lý do khiến anh đến đó là do Vương Kinh Đào đã tặng anh một tấm thẻ màu tím.
Ban đầu anh đã cảm thấy rất kỳ lạ, vì anh không quen thân gì với Vương Kinh Đào, hơn nữa anh còn từng dạy cho em trai của hắn ta là Vương Thái một bài học.
Theo lý mà nói thì Vương Kinh Đào hận anh chẳng hết, chứ sao lại có thể vô duyên vô cớ tặng một tấm thẻ tím được.
Phải biết rằng, thẻ tím là đại diện cho một chức vị rất quan trọng của Thiên Thượng lầu.
Mức giá này cũng không hề thấp chút nào.
Tục ngữ có câu ‘việc kỳ lạ tất bất thường“.
Hiện tại linh đan có vấn đề, thì người đầu tiên Diệp Phàm nghĩ đến tất nhiên là Vương Kinh Đào.
“Kế này thâm thật!”
Diệp Phàm híp hai mắt lại, trong mắt nồng đậm sát ý.
Anh đã phát hiện ra, chất độc trong linh đan rất kỳ quái, tuy rằng nó không ảnh hưởng đến tính mạng, chỉ khiến anh cảm thấy khó chịu và không thể dùng võ lực mà thôi.
“Không dùng chất độc mạnh đến mức có thể giết chết mình, xem ra là tên này có mục đích khác! Chẳng qua loại độc này chỉ là lợi thế để đàm phán với mình mà thôi.” Diệp Phàm suy nghĩ kỹ càng một lượt.
Anh do dự một lát rồi cầm điện thoại lên, bấm số điện thoại trên tấm danh thiếp lần trước Vương Kinh Đào đưa cho anh.
Điện thoại chẳng bao lâu đã được kết nối.
“Diệp Phàm, cậu đã dùng linh đan rồi à?” Giọng của Vương Kinh Đào truyền đến từ đầu bên kia.
“Nói đi, anh muốn như thế nào?” Diệp Phàm trầm giọng hỏi thẳng, không thèm vòng vo với Vương Kinh Đào.
“Cậu đến biệt thự Tử Lâm ở ngoại ô phía nam một chuyến đi.” Vương Kinh Đào nói xong thì lập tức cúp máy.
Diệp Phàm híp mắt lại, sắc mặt bỗng trở nên nghiêm túc.
Lần này, anh bị Vương Kinh Đào nắm trúng thóp rồi.
Vương Kinh Đào nắm quyền chủ động, ngoài việc anh phải làm theo yêu cầu của hắn ta ra thì chẳng còn cách nào khác.
Nhưng anh không phải là người dễ dàng giơ tay chịu trói, cho nên sau một hồi suy nghĩ thì đã gọi điện cho Cung Vô Cấu.
Điện thoại được kết nối, Diệp Phàm nói ngay: “Anh đã dùng linh đan chưa?”
“Dùng rồi.” Cung Vô Cấu đáp.
“Vậy anh cảm thấy thế nào?” Sắc mặt Diệp Phàm thay đổi, anh vốn định ngăn Cung Vô Cấu dùng linh đan, nhưng đã bị chậm một bước.
Anh cho rằng linh đan anh mua có vấn đề.
Vậy thì, linh đan mà Dư Phù Dung tặng cho anh chắc chắn cũng có vấn đề.
“Tôi rất ổn.” Cung Vô Cấu ngẩn ra một lát rồi đáp: “Viên linh đan kia thần kỳ lắm, tôi dùng xong cảm thấy bản thân mạnh hơn trước rất nhiều, kể cả năm giác quan lẫn sức lực trong người đều mạnh hơn ngày trước nhiều lắm.”
“Bây giờ tôi thấy mình có thể đánh bại các bậc thầy nửa vời chỉ bằng một quyền mà thôi.”
“Hơn nữa, linh đan này có ít nhất là khoảng bốn mức sức mạnh, nó cứ đọng lại trong xương cốt tứ chi của tôi, chỉ cần cho tôi thời gian để hấp thụ hết những sức mạnh này thì tôi có thể chắc chắn đánh bại một bậc thầy nào đó chỉ bằng một chiêu.”
“…” Nghe Cung Vô Cấu nói xong, Diệp Phàm trầm lặng khoảng mười mấy giây rồi mới trở lại bình thường được, anh đáp: “Vậy thì tốt quá rồi, anh mau đến đón tôi đi, chúng ta cùng tới biệt thự Tử Lâm ở ngoại ô phía nam một chuyến.”
“Bây giờ sao?” Cung Vô Cấu hơi hoài nghi, mới chỉ hơn bốn tiếng đồng hồ kể từ khi anh ta và Diệp Phàm trở về nhà từ Thiên Thượng lầu, sao lại phải đến biệt thự Tử Lâm nữa?
“Ừ.”
“À, được thôi!”
Tuy rằng Cung Vô Cấu không biết Diệp Phàm muốn làm gì, nhưng anh ta do dự một lát, cảm thấy không có vấn đề gì thì liền cúp máy.
Cung Vô Cấu rất nhanh đã lái xe đến chỗ của Diệp Phàm.
Sắc mặt Diệp Phàm nhợt nhạt rời khỏi chỗ ở rồi đi đến, anh ngồi lên xe của Cung Vô Cấu.
Nhìn thấy sắc mặt của Diệp Phàm không tốt, vẻ mặt của Cung Vô Cấu cũng thay đổi, anh ta vội vàng hỏi: “Anh sao thế?”
“Linh đan tôi dùng có vấn đề, nó đã bị Vương Kinh Đào tẩm thuốc độc!” Diệp Phàm ho mấy tiếng, rồi nói với Cung Vô Cấu.
“Vương Kinh Đào tẩm độc vào linh đan sao?” Cung Vô Cấu cau mày, vẻ mặt nghi ngờ hỏi: “Sao hắn ta tẩm độc vào nó được? Linh đan này được đấu giá ở Thiên Thượng lầu, dù Vương Kinh Đào là người của Chư Tử Bách Gia thì với thân phận của mình, hắn ta cũng không có tư cách làm Thiên Thượng lầu đấu giá một viên linh đan có độc được.”
“Hơn nữa, sao hắn ta có thể tính toán được anh chắc chắn sẽ đấu giá viên nào?”
“Anh chắc chắn mình không nhầm chứ?”
“Chắc chắn!” Diệp Phàm đáp: “Tôi gọi điện cho hắn, hắn đã thừa nhận rồi, là hắn bảo tôi đến biệt thự Tử Lâm đấy.”
“Hả?” Cung Vô Cấu cau mày, vẻ mặt đầy hoài nghi.
“Chất độc trong linh đan không đến mức gây chết người, chắc là tên này có mục đích khác.” Diệp Phàm híp mắt lại, ánh mắt lạnh lẽo nói tiếp: “Hắn ta làm vậy chắc là muốn nắm quyền chủ động để kìm hãm tôi lại. Nhưng hắn không lường trước được tôi sẽ đưa cho anh một viên linh đan, anh chính là lá át chủ bài tình thế trong quá trình đám phán giữa tôi và hắn.”
“Tôi hiểu rồi!” Cung Vô Cấu nghĩ ngợi rồi bỗng lớn tiếng đáp.
Anh ta cũng là một kẻ vô cùng thông minh, cực kỳ tâm cơ và có rất nhiều mưu mô.
Cung Vô Cấu khởi động xe, lái nhanh về hướng biệt thự Tử Lâm ở ngoại ô.
Biệt tự Tử Lâm này là của một người thân của Vương Kinh Đào.
Diệp Phàm và Cung Vô Cấu đến biệt thự Tử Lâm sau một tiếng đồng hồ lái xe. Vương Kinh Đào đã đứng sẵn ở cửa biệt thự, có vẻ như đã ra đón tiếp hai người từ sớm.
Sau khi Cung Vô Cấu dừng xe, anh ta đỡ Diệp Phàm đi tới cửa lớn biệt thự Tử Lâm.
Vương Kinh Đào liếc nhìn hai người, khóe môi cong lên để lộ một nụ cười nhẹ, sau đó nói với Diệp Phàm: “Diệp Phàm, việc bất đắc dĩ, đã phải đắc tội với cậu nhiều, hi vọng cậu đừng để ở trong lòng.”
“Ha ha!” Diệp Phàm cười lạnh một tiếng rồi đáp: “Yên tâm, tôi là người ân oán rõ ràng.”
“Ha ha…”
Vương Kinh Đào ngẩn người một lát rồi bật cười, hắn ta là một kẻ thông minh nên đương nhiên đã nghe ra ý của Diệp Phàm, là nhất định tính sổ món nợ ngày hôm nay với mình. Nhưng Vương Kinh Đào lại không tức giận chút nào, chỉ chuyển chủ đề nói: “Đi thôi, sư thúc của tôi đã đợi cậu từ lâu rồi.”