Nhiếp Nghi Dũng vô cùng kinh ngạc.
Không hiểu tại sao Từ Khuê lại sợ Diệp Phàm như thế.
Ông ta không thể chịu được bèn nhắc nhở Từ Khuê: “Anh Khuê, hắn ta chỉ là con rể của Sở đại tướng thôi mà, sao anh phải sợ hắn ta chứ?”
“Nghiêm thiếu gia nói rồi, chỉ cần tiêu diệt tên họ Diệp đó, anh ta sẽ dốc sức giúp đỡ anh Khuê, đến lúc đó, đừng nói là hoàng đế thế giới ngầm ở Tinh Thành, cho dù đưa anh Khuê lên vị trí hoàng đế thế giới ngầm của Tương Nam cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.”
“Giữa Nghiêm thiếu gia với đại tướng Sở, chọn đắc tội với ai, từ bỏ ai không phải là chuyện rõ như ban ngày sao?”
Nhiếp Nghi Dũng cho rằng Từ Khuê nhất thời không nhìn rõ tình thế, thế là ông liền dùng cách đơn giản dễ hiểu nhất nói lại toàn bộ tình thế cho Từ Khuê.
Ông cảm thấy, như thế chắc Từ Khuê đã hiểu rốt cuộc vứt bỏ Nghiêm Thế Đông hay là Sở đại tướng!
Đẹt! Đẹt! Đẹt!
Tuy nhiên dưới ánh mắt đầy sự mơ hồ của Nhiếp Nghi Dũng, Từ Khuê bước đến bên cạnh Nhiếp Nghi Dũng, tát mạnh vào mặt Nhiếp Nghi Dũng vài cái.
Mấy cái bạt tai của Từ Khuê không hề nể nang mà rất mạnh tay.
Vốn dĩ trước đó mặt của Nhiếp Nghi Dũng đã chịu một trận đòn tàn nhẫn của Triệu Vũ, mặt bị thâm tím lại, nhìn giống như đầu heo.
Bây giờ lại phải chịu mấy cái tát của Từ Khuê, cơn đau dữ dội đó thực sự đau đến mức suýt nữa Nhiếp Nghi Dũng ngất tại chỗ.
Quan trọng nhất là sau khi Từ Khuê tát Nhiếp Nghi Dũng vài cái, có vẻ vẫn chưa hả giận, ông ta lao lên phía trước đạp mạnh Nhiếp Nghi Dũng vài cái nữa.
“Nhiếp Nghi Dũng, mày muốn chết thì đừng kéo theo tao.” Từ Khuê hét vào mặt Nhiếp Nghi Dũng: “Nghiêm Thế Đông là cái thá gì chứ? Tao cần sự giúp đỡ của gã sao? Sở đại tướng là đại tướng của khai quốc, sao có thể đánh đồng với loại rác rưởi như Nghiêm Thế Đông chứ?”
“Tao nói cho mày biết, nếu mày muốn dựa dẫm vào Nghiêm Thế Đông, thì mày cứ đi đi, tao sẽ không cản mày.”
“Nhưng từ nay về sau, hai chúng ta sẽ không có bất cứ quan hệ gì với nhau nữa.”
Từ Khuê là một người thông minh.
Ông ta thích em gái của Nhiếp Nghi Dũng, nhưng ông ta không phải loại người vì tình yêu mà từ bỏ tiền đồ của mình.
Mà lần này thế lực đằng sau ông ta gặp phải rắc rối lớn, suýt nữa thì không đối phó nổi, chính Hứa Ác Lai đã ra tay giúp đỡ, không chỉ giúp thế lực đằng sau ông ta bình yên qua đại nạn, còn giúp ông ta tiêu diệt kẻ thù không đội trời chung Phương Thịnh.
Từ đó có thể thấy Hứa Ác Lai là một nhân vật lợi hại như thế nào!
Còn Diệp Phàm lại là nhân vật khiến Hứa Ác Lai rất kiêng nể, hơn nữa Hứa Ác Lai còn đặc biệt nhắc nhở Từ Khuê, tuyệt đối không được đắc tội với Diệp Phàm.
Từ Khuê cũng không phải tên ngốc, từ thái độ của Hứa Ác Lai, ông ta có thể đoán được Diệp Phàm là một nhân vật lợi hại, có lai lịch khủng.
Đắc tội với nhân vật như Diệp Phàm rõ ràng là tìm đến cái chết mà!
Vì thế, Từ Khuê không hề do dự, lập tức phân chia ranh giới rõ ràng với Nhiếp Nghi Dũng.
Ông ta không muốn bị liên lụy bởi Nhiếp Nghi Dũng!
Diệp Phàm nhíu mày lại, trước đó ngay cả Triệu Vũ cũng cầu xin tha thứ cho Từ Khuê, sao anh có thể không nể tình chứ?
Hơn nữa, hôm nay anh đến gây chuyện với Nhiếp Nghi Dũng chủ yếu muốn thông qua Nhiếp Nghi Dũng ép Nghiêm Thế Đông xuất hiện, còn Từ Khuê, anh không thèm chấp.
Nhiếp Nghi Dũng bị Từ Khuê đánh một trận tơi bời, hơn nữa còn bị Từ Khuê cắt đứt quan hệ, dường như sắp hết hy vọng trong chốc lát.
Nhưng nghĩ đến Nghiêm Thế Đông, ông ta lại có chút tự tin, gào to lên với Diệp Phàm: “Họ Diệp, có bản lĩnh thì cậu đưa điện thoại cho tôi, để tôi gọi cho Nghiêm thiếu gia, Nghiêm thiếu gia nhất định sẽ lập tức đến xử cậu.”
“Vậy sao?”
Diệp Phàm đưa mắt ra hiệu cho Triệu Vũ.
Triệu Vũ lấy chiếc điện thoại từ trong túi, đưa cho Nhiếp Nghi Dũng.
Nhiếp Nghi Dũng liền gọi cho Nghiêm Thế Đông, nhưng không liên lạc được.
Việc này khiến Nhiếp Nghi Dũng chết lặng đi!
“Xem ra ông bị Nghiêm Thế Đông chơi khăm rồi! Diệp Phàm lạnh lùng nói.
“Cái này, cái này……” Nhiếp Nghi Dũng hoang mang, ông ta không hiểu tại sao số điện thoại mà Nghiêm Thế Đông đưa cho ông ta lại không liên lạc được, ông vội vàng gọi lại mấy lần nhưng vẫn không liên lạc được!
“Nghiêm Thế Đông không hề lừa tôi? Cậu ta, sao cậu ta phải lừa tôi chứ?” Cơ chế phòng thủ tâm lý của Nhiếp Nghi Dũng hoàn toàn sụp đổ.
Diệp Phàm không đếm xỉa đến Nhiếp Nghi Dũng nữa, sau khi nhíu mày lại anh quay người đi ra khỏi quán bar Matey, Triệu Vũ đi theo sau.
Thấy Diệp Phàm dẫn Triệu Vũ rời đi, Từ Khuê sững sờ, vội vàng hỏi Diệp Phàm: “Cậu Diệp, cậu muốn xử lý tên Nhiếp Nghi Dũng này thế nào?”
“Ông tự xử đi!” Diệp Phàm tiện mồm nói.
“Tôi hiểu rồi, nhất định sẽ khiến cậu Diệp hài lòng!” Từ Khuê vội nói.
Mặc dù nụ cười hiện trên mặt ông ta nhưng trong lòng lại đang than khổ.
Nếu Diệp Phàm nói xử lý Nhiếp Nghi Dũng thế nào, ông ta sẽ làm theo như thế.
Nhưng Diệp Phàm lại bảo ông ta tự quyết định, ông ta thấy hơi băn khoăn.
Ông ta thật lòng với em gái của Nhiếp Nghi Dũng, vì thế xét về mặt tình cảm, ông vẫn muốn cứu Nhiếp Nghi Dũng.
Nhưng ông ta lại sợ làm như thế sẽ khiến Diệp Phàm tức giận.
Diệp Phàm và Triệu Vũ rời khỏi quán bar Matey, lên xe trở về biệt thự, trên đường đi Diệp Phàm luôn suy nghĩ việc phải đối phó với Nghiêm Thế Đông thế nào.
Chuyện rất rõ ràng, lần này Nghiêm Thế Đông lợi dụng Nhiếp Nghi Dũng làm Hàn Lôi bị tàn phế, muốn Diệp Phàm và Từ Khuê mâu thuẫn với nhau, có điều Nghiêm Thế Đông không thể ngờ rằng, chỉ vì Hứa Ác Lai mà Từ Khuê không dám gây sự với Diệp Phàm.
Vì thế mới dẫn sự sụp đổ kế hoạch của Nghiêm Thế Đông.
Sau khi trở về biệt thự, Diệp Phàm liền bấm gọi điện thoại, kích hoạt mạng lưới quan hệ của anh ở Tinh Thành, anh muốn điều tra tăm tích của Nghiêm Thế Đông.
Ngày thứ hai, Diệp Phàm đặc biệt đến bệnh viện thăm Hàn Lôi, tình trạng vết thương của Hàn Lôi cơ bản đã ổn định.
Thăm Hàn Lôi xong, lúc Diệp Phàm vừa rời khỏi bệnh viện thì nhận được cuộc gọi của Sở Thiên Tiên, cô ấy hẹn anh ở sơn trang Minh Hồ.
Diệp Phàm nghĩ buổi chiều cũng không có việc gì, liền dẫn Triệu Vũ đến sơn trang Minh Hồ.
Sơn trang Minh Hồ là một trong những câu lạc bộ tư nhân cao cấp nhất ở Tinh Thành, cho dù là người trong tám dòng họ lớn ở Tương Nam cũng chỉ có lão gia nhà họ Tiêu mới có tư cách đến đây.
Nhà họ Tiêu vốn là gia tộc đứng đầu trong tám dòng họ lớn ở Tương Nam, Tinh Thành lại là sân nhà của Tiêu gia, cho dù thế lực lớn nào đến Tinh Thành cũng phải nể mặt nhà họ Tiêu, mặc dù có vài người tu hành không coi nhà họ Tiêu ra gì nhưng cũng không muốn đắc tội.
Một tiếng sau Diệp Phàm dẫn Triệu vũ đến sơn trang Minh Hồ.
Sơn trang Minh Hồ được xây dựng bên cạnh hồ Ánh Sáng, chiếm diện tích rất lớn, toàn bộ sơn trang được thiết kế theo phong cách cổ điển phương Đông và phong cách Tây Âu.
Ở bãi đỗ xe ngoài trời phía trước cổng lớn của sơn trang Minh Hồ đều là các hãng xe cao cấp trên thế giới.
Sau khi Diệp Phàm cùng Triệu Vũ đến sơn trang Minh Hồ thì gọi điện cho Sở Thiên Tiên, chưa đến một phút Sở Thiên Tiên bước ra từ sơn trang Minh Hồ, mỉm cười bước đến bên cạnh Diệp Phàm, thân mật khoác tay Diệp Phàm, vừa nói chuyện với Diệp Phàm vừa dẫn Diệp Phàm cùng Triệu Vũ vào trong sơn trang Minh Hồ.
Đối với Triệu Vũ, người luôn đi bên cạnh Diệp Phàm, Sở Thiên Tiên chỉ liếc nhìn một cái, chứ không quá để ý.
“Cô nói hôm nay bảo tôi đến là để giúp cô đánh người?”
Diệp Phàm hoàn toàn câm nín sau khi nghe những lời Sở Thiên Tiên nói với anh.