- Sếp, tối nay có việc gì không? Nếu không có thì tôi đi trước.
Âu Dương Cẩm Hoa thò đầu vào hỏi Triệu Quốc Đống.
- Ồ, đi gặp bạn gái à? Đi đi, trong thời gian này cậu vất vả rồi, hết đợt này tôi cho cậu nghỉ vài ngày.
Triệu Quốc Đống cũng biết thư ký của mình không dễ dàng. Âu Dương Cẩm Hoa là người nhanh nhẹn, ngộ tính cao.
- Hắc hắc, hôm nay là sinh nhật Quách Yểu, tôi muốn tới sớm một chút. Đám bạn học đại học của Quách Yểu cũng muốn chúc mừng cô ấy cho nên.
Âu Dương Cẩm Hoa có chút xấu hổ gãi đầu. Sếp còn chưa đi, theo lý thuyết thư ký không nên đi nhưng hôm nay là ngày Quách Yểu tròn 24 tuổi nên y phải đến.
- Tiểu Quách sinh nhật? Sao không nói sớm? Đi đi, mua quà tốt một chút, thanh niên cần thể diện nhất là trước bạn học của cô ấy, cậu không nên làm mất mặt bạn gái cũng đừng làm mất mặt Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia chúng ta.
Triệu Quốc Đống xua tay nói.
- Bảo lão Ngô đưa cậu đi cho nhanh.
- Vậy sao được? ngài lát còn cần về mà, tôi tự bắt taxi là được.
Âu Dương Cẩm Hoa liên tục lắc đầu, quy củ thì y vẫn phải hiểu.
- Tôi hôm nay cũng được người mời cơm, vốn định mang cậu đi nhưng không ngờ Tiểu Quách sinh nhật, việc này càng quan trọng hơn. Tôi bảo bên kia đón tôi là được. Cậu đi đi, bảo lão Ngô không cần về đón. Tiểu Quách vẫn còn ở trung tâm huấn luyện kia chứ? Bảo lão Ngô sang đó đón Tiểu Quách đến địa điểm.
Triệu Quốc Đống cầm máy gọi cho lão Ngô.
- Anh đưa Âu Dương đi một chuyến, đưa cậu ta và bạn gái đến… lát nữa không cần về đón tôi.
Âu Dương Cẩm Hoa thấy rất cảm động, sếp rất chú ý mấy phương diện này.
Quách Yểu rất tốt với mình nhưng cũng thích hư vinh. Điều kiện của cô tốt nhưng chọn Âu Dương Cẩm Hoa làm bạn trai thì hắn vừa là người ngoại tỉnh, nhà ở nông thôn. Thời buổi này các cô gái Bắc Kinh đều không thích tìm bạn trai ngoại tỉnh càng đứng nói nhà nông thôn. Bởi vì cảm thấy nếu có kết hôn thì có con cái không thể trông mong gì vào bố mẹ chồng. Âu Dương Cẩm Hoa lúc nói lời yêu Quách Yểu đã nói rõ tình hình nhà mình để tránh sau này có cãi vã.
Ngồi xe của sếp đi đón Quách Yểu rồi tới khách sạn thì oai phong hơn nhiều. Cái khác không nói, đồng nghiệp ở cơ quan Quách Yểu cũng có mấy người tới dự sinh nhật cô, vừa vặn có thể để hai ba người đi cùng nữa.
Lão Ngô nhất định có chút không vui, chẳng qua bây giờ Âu Dương Cẩm Hoa không để ý nhiều. Hắn vốn làm Quách Yểu bị thiệt thòi nhiều, bây giờ coi như bù đắp đôi chút.
Quách Yểu nhận được điện của Âu Dương Cẩm Hoa mà có chút buồn bực, sao nhanh như vậy đã đến cơ quan mình?
Nhìn qua cửa sổ thấy chiếc xe Audi màu đen quen thuộc tiến vào, Quách Yểu có chút tò mò, chẳng lẽ chuyên môn đưa hắn tới đây?
Âu Dương Cẩm Hoa chui ra cửa vẫy vẫy bạn gái, Quách Yểu rất vui mừng. Cô vội vàng chạy tới:
- Âu Dương, sao lại đi xe của chủ nhiệm Triệu vậy?
- Sếp hôm nay cho anh mượn xe nên anh làm phiền bác Ngô đến đón chúng ta, em không phải còn hai đồng nghiệp sao? Gọi bọn họ đi cùng luôn.
Quách Yểu rất vui, cô vội vàng gọi điện cho hai đồng nghiệp. Theo cô thấy ít nhất chứng minh bạn trai mình rất được chủ nhiệm Triệu tin tưởng.
Đám người ăn xong đã là hơn 8h, bữa ăn tốn gần bốn ngàn làm Âu Dương Cẩm Hoa mặc dù đau lòng nhưng y cũng biết lúc này không phải lúc đau lòng, dù như thế nào cũng phải giữ thể diện. Hơn nữa Quách Yểu khá vui, mấy đồng nghiệp và bạn học tới đây đều khá thân với cô. Đương nhiên trong đó lại có Mã Điềm.
Quách Yểu không thích Mã Điềm nhưng hai người học chung từ hồi cấp một, hai, ba, lại học cùng đại học.
Quách Yểu không thích Mã Điềm vì cô ả này hay nói mấy lời khó nghe và hay châm chọc người khác.
- Tiểu Yểu, bà đi xe Audi tới đây sao? Sao không có ở đây? Đại Lâm còn nói mời mọi người đi xuống ngồi, bạn học lâu như vậy không gặp, Đại lâm vẫn nói mời bà và bạn trai của bà đến ngồi một chút.
Mã Điềm cười hì hì nói.
Quách Yểu không khỏi thấy buồn bực. Hoàng Đại Lâm kia là bạn học của cô và Mã Điềm, chẳng qua không cùng khoa. Hoàng Đại Lâm này chơi bóng chuyền khá giỏi, lúc ấy cô cũng hơi thích Hoàng Đại Lâm nhưng sau khi tiếp xúc một thời gian thì có người nói với cô là Hoàng Đại Lâm có qua lại với Mã Điềm, cô còn không quá tin.
Mãi tới một ngày cô nhìn thấy Hoàng Đại Lâm và Mã Điềm tay trong tay đi ở ven đường, cô mới có phản ứng và quyết đoán chia tay.
- Điềm Điềm, vừa rồi là xe của sếp Cẩm Hoa đưa anh ấy tới đây.
- Tiểu Yểu, bây giờ mới mấy giờ. Mới hơn 8h tối, vừa bắt đầu bữa tiệc sinh nhật, bà và Âu Dương không thể như vậy chứ? Hôm nay là sinh nhật bà mà. Âu Dương, anh nói có nên đi ăn mừng không?
Hoàng Đại Lâm ngồi bên cười cười ôm eo Mã Điềm rồi nói với Âu Dương Cẩm Hoa:
- Dù như thế nào cũng nên đi chơi một chút, bạn học không mấy khi tụ tập, còn có cả đồng nghiệp của Tiểu Yểu. Âu Dương, sao?
Âu Dương Cẩm Hoa thấy Quách Yểu đang có vẻ hờn giận, lại bị người khác nhìn nên y khá tức tối.
Tối nay nhiều người như thế này đi chơi thì biết hết bao tiền? Ví của mình chỉ còn lại hai ba ngàn, trên người Quách Yểu có lẽ cũng chỉ có hai ngàn. Ở Bắc Kinh tiêu sài khá đắt đỏ, cả đêm đi không có một vài chục ngàn là không đủ. Nhưng đối phương nói như vậy chính là muốn xem mình thành trò cười. Quách Yểu lại là người trọng thể diện, nhất là trước mặt Mã Điềm. Âu Dương Cẩm Hoa biết Quách Yểu và Mã Điềm có mâu thuẫn.
- Hoàng Đại Lâm, hôm nay dừng ở đây. Công việc của Âu Dương khá bận, tôi thấy mọi người nên về nhà nghỉ ngơi đi.
Người mở miệng nói là Hà Thiền. Cô cũng là bạn học cùng đại học với Quách Yểu và Mã Điềm, biết giữa Hoàng Đại Lâm, Mã Điềm, Quách Yểu có khúc mắc.
- Hà Thiền, nói gì vậy hả? Sinh nhật của Tiểu Yểu, Âu Dương là bạn trai thì đương nhiên phải giúp Tiểu Yểu tổ chức sinh nhật làm mọi người vui vẻ, nếu không như vậy đi, tôi biết một nơi rất được, mới mở chưa lâu, thiết bị tốt, mọi người đến ngồi uống rượu một lát. Mọi người còn trẻ, về sớm làm gì. Có được không Âu Dương?
Hoàng Đại Lâm cười hì hì nói.
- Cách đây không xa.
Nói tới nước này Âu Dương Cẩm Hoa chỉ có thể cắn răng đồng ý, ngay cả Quách Yểu có lẽ cũng cảm thấy đây là âm mưu nên cô lặng lẽ đưa ví của mình cho Âu Dương Cẩm Hoa. Cũng may còn có thẻ nữa, chẳng qua cô vẫn hy vọng không tiêu quá nhiều.
Nhưng khi Hoàng Đại Lâm lái xe tiến vào câu lạc bộ kia, Âu Dương Cẩm Hoa cảm thấy mình trúng kế của đối phương.
Câu lạc bộ Đại Dương này bên ngoài không có gì quá đặc biệt nhưng chỉ từ kiến trúc và trang sức bề ngoài Âu Dương Cẩm Hoa cũng biết chi phí không rẻ. Diện tích lớn như vậy, lại nhìn thái độ ưu nhã của lễ tân, Âu Dương Cẩm Hoa biết chỉ sợ số tiền mặt trong ví không đủ dùng. Loại câu lạc bộ này hầu hết đều dành cho khách Vip tiêu bằng thẻ tín dụng.
Nhưng việc tới nước này chẳng lẽ bỏ chạy sao? Vậy sau này Quách Yểu còn mặt mũi nào gặp bạn học?
Mấy người bạn học khác đều có chút lo lắng khi tới nơi đây. Âu Dương Cẩm Hoa mặc dù cùng Triệu Quốc Đống tham gia không ít bữa tiệc nhưng thứ nhất chưa bao giờ phải chi trả, thứ hai y chỉ là đi theo, ăn gì, uống gì tiêu gì y cũng không quá để ý.
- Lại đây Âu Dương, Tiểu Yểu, ở đây. Rượu Lafite ở đây uống được, tôi tới đây mấy lần rồi. Hoàn cảnh ở đây khá tốt. Nếu không muốn uống rượu có thể gọi đồ uống khác. Âu Dương, ông uống rượu chứ?
Hoàng Đại Lâm có vẻ rất tự nhiên.
- Tôi có thẻ khách quý ở đây, sẽ được hưởng ưu đãi.
Đối mặt với nhân viên phục vụ đầy lễ độ, Âu Dương Cẩm Hoa gần như muốn cắn môi. Hoàng Đại Lâm này muốn chơi mình, hoặc là hại mình mất mặt với Quách Yểu và bạn học của cô. Mặc dù hắn không rõ tại sao đối phương phải làm thế nhưng có một điều dám khẳng định là đối phương không có ý tốt. Âu Dương Cẩm Hoa biết Quách Yểu và Mã Điềm có quan hệ không tốt, nhưng cũng không đến mức khiến tên Hoàng Đại Lâm kia hẹp hòi như vậy chứ?