Lộng Triều

Chương 11: Q.3 - Chương 11






Tiếng bàn tán quần chúng xung quanh cũng dần dần cao lên.

- Rốt cuộc là làm sao bây giờ? Ban quản lý các người có phải cứ kéo dài dây dưa với chúng tôi như vậy hay không? Chuyện này kiểu gì cũng phải có người tới giải quyết!

Một người đàn ông trung niên không kìm được tức giận hét lên.

- Sẽ giải quyết, chẳng qua anh cảm thấy phương thức hiện tại có thể giải quyết được cho anh không?

Triệu Quốc Đống liếc nhìn đối phương đầy khinh miệt, uể oải nói:

- Tôi còn chưa từng nghe nói chính quyền có thể giải quyết vấn đề trong tình trạng như này.

- Đây không phải là do các người bức bách sao, anh nghĩ rằng cả ngày chúng tôi không có chuyện gì làm nên muốn tới đây đùa giỡn với các người à!

Xung quanh liền có vài tiếng nói to.

- Anh muốn gì? Sao lại kêu la làm gì?

Nhìn bộ dạng của hắn cũng chẳng ra gì, cùng lắm chắc chỉ là chân chạy thôi!

- Hò hét hoành tráng, kiêu ngạo, con mẹ nó, nhìn cái mặt là muốn ăn đánh, mày cho rằng bộ dạng của mày có thể hù dọa ai hả?

Một người thanh niên tóc dài quần áo hoa hoét nhảy dựng lên, bộ dáng nóng lòng muốn thử.

- Tôi không hù dọa ai, cũng không muốn hù dọa ai, nhưng kiểu như anh cũng không doạ được tôi đâu!

Ánh mắt sắc bén của Triệu Quốc Đống dừng trên mặt đối phương, gằn giọng nói:

- Chỉ với bộ dạng này của anh, bỏ qua thân phận của hai bên, nếu đổi là trường hợp khác thì một đấu một tôi cũng có thể vật ngã anh bằng một tay!

Khẩu khí có phần cuồng vọng không ngờ đè ép khí thế của tên thanh niên kia xuống, Uông Dũng Tuyền đang chờ đợi thời cơ biết đã đến lúc mình ra tay:

- Chu Nhị Oa, đây chính là phó chủ nhiệm Triệu của Ban quản lý khu Khai phát chúng tôi, cũng là đồn trưởng Đồn công an khu Khai phát, ngươi ăn nói sạch sẽ một chút!

Lập tức có một vài người dự bị giới thiệu lịch sử của Triệu Quốc Đống cho người quen của mình, từ chuyện tay không quăng Trịnh Nhị Lại nổi tiếng ở Đại quan khẩu tới chuyện một thân một mình bắt giữ hai kẻ sát nhân cầm dao ở Lam Sơn, tuy rằng không tránh được thêm mắm thêm muối nhưng trong trường hợp này thì hiệu quả lại cực kỳ tốt.

- Chẳng trách còn trẻ như vậy mà đã là phó chủ nhiệm và trưởng đồn!

- Ừ, tôi đã nói mà. Bộ dạng của hắn chỉ cần nhìn cũng biết là đã luyện võ rồi.

- Chu Nhị Oa kia chỉ như con khỉ, chỉ sợ ba người như hắn cũng không phải là đối thủ của người ta.

- Người ta là công an, lại là trưởng đồn, anh không chọc đến hắn thì sao động anh!

- Công an thì sao chứ? Chuyện của chúng ta thì bọn họ cũng không quản được!

- Người ta còn là phó chủ nhiệm Ban quản lý thì có quản được hay không?

Người đàn ông trung niên khi nãy thấy Triệu Quốc Đống ưỡn ngực hùng dũng oai vệ thì do dự một lúc mới nói:

- Chúng tôi mặc kệ anh làm gì, chúng tôi chỉ cần giải quyết được vấn đề của chúng tôi!

- Giải quyết vấn đề? Tốt, đây chính là biện pháp giải quyết vấn đề của các anh sao?

Triệu Quốc Đống liếc xéo đối phương một cái:

- Bao vây chúng tôi ở trong này, làm ầm ĩ suốt nửa ngày, sự tình đã giải quyết chưa? Đảng cộng sản và chính phủ có hèn nhát không? Các anh nói gì? Hãy động não suy nghĩ nhiều một chút thì mới là biện pháp giải quyết vấn đề!

Cù Vận Bạch cũng biết lúc này không phải là lúc quấy rầy Triệu Quốc Đống đấu võ mồm với đối phương, mắt thấy cục diện tình thế sau khi Triệu Quốc Đống ra mặt đã được thả lỏng một chút, nhưng hiện giờ cô thật sự sắp không chịu nổi rồi. Con người có ba việc gấp, nhu cầu thiết yếu không thể nhịn được, nếu mình để lòi cái xấu ở đây thì bất kể kết cục cuối cùng thế nào thì e là cả đời này cũng không còn mặt mũi nào sống yên ổn ở Giang Khẩu này. Lúc này Cù Vận Bạch lại hận sao trước khi ra ngoài mình lại uống nửa cốc nước chứ.

- Tiểu Triệu...

Triệu Quốc Đống cũng cảm thấy Cù Vận Bạch có vẻ không bình thường, lúc trước còn tưởng rằng là do đối phương quá mệt mỏi nhưng nếu muốn kiên trì thêm một lúc nữa thì hẳn là có thể giải quyết được vấn đề. Nhưng giờ thấy sắc mặt đối phương đỏ ửng, hai chân khép chặt lại, hai tay cứ lúc nắm lúc thả, nhưng hắn cũng nghĩ mãi không biết đối phương có vấn đề gì.

- Chủ nhiệm Cù, sao thế?

- Tôi muốn đi toilet...

Cù Vận Bạch xấu hổ đến mức lí nhí như muỗi vo ve.

Triệu Quốc Đống thầm than trong lòng một tiếng, phụ nữ đúng là phiền toái. Về phương diện này thì đàn ông có năng lực khống chế mạnh hơn nhiều, nhưng loại chuyện này cũng không trách được người ta, chỉ có điều trong trường hợp này có muốn thoát thân ngay lập tức cũng không dễ dàng như vậy.

Người bên ngoài cũng không rõ hai người thì thầm to nhỏ cái gì, nhưng thấy vẻ mặt nghiêm túc của Triệu Quốc Đống thì lại khiến người khác phải suy đoán.

- Được rồi, mọi người yên lặng một chút, từ trưa đến giờ mọi người cũng đã nói rất nhiều, chắc hẳn mọi người cũng đã chán ngán. Giờ cũng không còn sớm, trong nhà ai cũng có việc, con trẻ lại sắp tan học rồi, tôi sẽ nói hai câu, nếu mọi người nghe không vào thì xin tiếp tục, tôi sẽ dây dưa cùng mọi người, cho dù đến đêm cũng không sao cả.

Triệu Quốc Đống nói rất từ từ, hắn biết lúc này có gấp cũng không được. Anh càng lộ ra ý tứ muốn rời khỏi thì quần chúng lại càng không dễ cho anh đi, nếu anh thể hiện kiên nhẫn và không sao cả thì bọn họ mới có thể cảm thấy dù có tiếp tục dây dưa nữa thì cũng không có ý nghĩa.

Đám người xôn xao một trận, hiển nhiên mất mấy tiếng đồng hồ ở đây cũng làm cho đại bộ phận thấy không kiên nhẫn, ai cũng hiểu rõ ở trong này thì không có khả năng giải quyết được vấn đề. Nhưng nếu không nhận được một câu trả lời rõ ràng thuyết phục thì bọn họ lại lo hi vọng được giải quyết sự tình của mình sẽ lại bị Ban quản lý kéo dài vô thời hạn.

- Chúng ta nghe xem hắn nói gì.

- Được, nếu không nói hợp ý thì hôm nay chúng ta quyết tiếp tới cùng!

- Đúng, nói không hợp ý thì mọi người cùng kéo dài!

Triệu Quốc Đống thấy sách lược của mình hiệu quả, trong lòng mừng thầm nhưng trên mặt lại làm bộ xem thường:

- Có nguyện ý nghe hay không thì tôi không miễn cưỡng, nhưng nếu muốn nghe thì phải tôn trọng người khác, đừng để tôi nói chưa được hai câu đã ngắt lời.

- Được!

- Bớt nói nhảm đi!

- Được, chiều hôm nay mọi người đến đây thì mục đích cũng chỉ là muốn Ban quản lý giải quyết vấn đề, chắc chắn vấn đề của mọi người đều không nhất trí. Tôi thấy cán bộ thôn, tổ của thôn Đại Liễu cũng có ở đây, mọi người cũng biết phương thức này không giải quyết được vấn đề và chỉ hi vọng sẽ khiến Ban quản lý và chính quyền coi trọng.

- Giờ tôi có thể nói rõ với mọi người, mới vừa rồi Ban quản lý chúng tôi đã báo cáo qua điện thoại với Phó chủ tịch huyện Lương. Phó chủ tịch đã chỉ thị chúng tôi phải nhanh chóng thu thập, phân loại tình hình thôn Đại Liễu thậm chí toàn bộ khu vực quản lý trong khu Khai phát, rồi tiến hành làm một chuyên đề báo cáo với huyện ủy, ủy ban nhân dân huyện. Vừa rồi tôi cũng đã thương lượng qua với chủ nhiệm Cù, bắt đầu từ ngày mai, toàn bộ cán bộ Ban quản lý sẽ xuống từng thôn, tổ trong khu vực quản lý để tìm hiểu, thẩm tra đối chiếu từng vấn đề mà mọi người phản ánh, cuối cùng sẽ mời huyện ủy, ủy ban nhân dân huyện tới giải quyết.

Triệu Quốc Đống vừa dứt lời thì liền có người kêu lên:

- Lại là lời lẽ cũ rích, mấy lời này các người nói không biết bao nhiêu lần rồi. Lần nào cũng đều trốn tránh trách nhiệm như thế này, chúng tôi không tin!

- Không có chúng tôi một thời gian cụ thể thì đừng mơ chúng tôi cho các người đi!

- Đúng, phải có thời gian cụ thể mới được!

- Không thể quá lâu!

Triệu Quốc Đống nhìn lướt xung quanh, đề cao giọng nói:

- Được, ngày mai chúng tôi sẽ đi xuống. Sau một tuần sẽ cho mọi người một câu trả lời thuyết phục!

Đám đông lập tức yên tĩnh trở lại:

- Lời của anh nói có tính không? Nếu như không được thì làm sao?!

- Đơn giản! Ban quản lý còn ở đó, có đem cũng không đem đi được! Như tục ngữ nói, hòn thường cũng không chạy khỏi miếu! Nếu như Ban quản lý chúng tôi mà nói không giữ lời thì mọi người có thể tìm tới bất cứ lúc nào, chúng tôi sẽ rộng cửa hoan nghênh!

Triệu Quốc Đống nói oang oang như chuông rền:

- Nhưng hãy nhớ kỹ, tôi chỉ nói là cho mọi người một câu trả lời thuyết phục chứ không phải là yêu cầu của mỗi người sẽ được giải quyết và thỏa mãn. Chỉ có yêu cầu hợp lý hợp pháp thì mới có thể được giải quyết, đây là điều kiện tiên quyết, hi vọng ngày mai khi cán bộ Ban quản lý xuống dưới điều tra thì mọi người có thể phản ánh vấn đề chi tiết, lý trí. Nếu mọi người tùy tiện thêu dệt hoặc là rao giá trên trời thì trách nhiệm sẽ không phải của Ban quản lý chúng tôi!

- Vậy ai sẽ xác định yêu cầu của chúng tôi là hợp lý?

Trong quần chúng cũng có người duy trì được bình tĩnh và lý trí.

- Cái đó rất đơn giản! Một là pháp luật và chính sách của quốc gia, mọi người cũng có thể tự mình tìm kiếm và làm quen với pháp luật, hoặc là tìm người hiểu biết pháp quy để xác minh, để xem Ban quản lý có vi phạm chính sách pháp quy hay không. Hai là có thể thông qua yêu cầu quần chúng tới bàn bạc, tranh luận; thật sự không được thì có thể tiến hành biểu quyết không ký tên để chứng minh, nếu điều một và điều hai không đạt được nhất trí thì còn có thể thông qua trình tự tư pháp để giải quyết.

- Ban quản lý chúng tôi có thể cung cấp viện trợ tư pháp miễn phí cho quần chúng, nói cách khác, nếu quần chúng bất mãn với chính sách pháp quy của quốc gia thì Ban quản lý có thể trợ giúp mọi người tới tòa án để tố tụng Ban quản lý! Và nếu tòa án thực sự phán kết Ban quản lý thua kiện thì Ban quản lý sẽ bồi thường!

Giọng Triệu Quốc Đống càng nói càng vang dội, lời lẽ rất có khí phách, ánh mắt như kiếm sắc lướt nhanh qua mặt quần chúng ở xung quanh.

Triệu Quốc Đống vừa dứt lời thì lập tức tiếng nghị luận vang lên xào xạc, đây là lần đầu tiên bọn họ đối mặt với một lãnh đạo tỏ thái độ kiên quyết rõ ràng như thế. Trong lúc nhất thời trong đám đông có đủ lời nghị luận tới tranh cãi xem có nên chấp nhận thông điệp này của Triệu Quốc Đống hay không.

- Tôi thấy mọi người nên giải tán thì giải tán đi, thời gian cũng không còn sớm. Ngày mai cán bộ Ban quản lý sẽ xuống từng thôn tổ để tìm hiểu và xác minh tình hình, có lời gì thì giữ lại nói cho bọn họ, để bọn họ ghi chép cho tốt rồi mang về. Giấy trắng mực đen thì mới có thể giải quyết được vấn đề, còn nếu chỉ nói suông thì không có tác dụng.

Giọng Triệu Quốc Đống rất từ từ.

- Phó chủ nhiệm Triệu, anh nói phải giữ lời, ngày mai mà người của Ban quản lý không xuống dưới thì chúng tôi sẽ đến tận chỗ Ban quản lý các anh!

Một người vừa lên tiếng thì những người khác đều có tâm lý đám đông nên đều phụ họa theo.

Trong lòng Triệu Quốc Đống lập tức được thả lỏng.

- Chủ nhiệm Cù và tôi đều ở đây, chẳng lẽ nói trước mặt mọi người còn không tính sao? Yên tâm, ngày mai bảo đảm sẽ xuống dưới!

Triệu Quốc Đống phất phất tay:

- Tản đi, tản đi, mọi người hãy về nhà, con trẻ đều đang đói bụng chờ mọi người về nhà nấu cơm đó.

Nhóm dự bị cũng ở trong đám người khuyên bảo nên mọi người cũng bắt đầu tốp năm tốp ba ra về, chỉ cần có mở đầu thì không lâu sau mọi người liền tự tản đi.

Triệu Quốc Đống vừa mới kịp đỗ xe lại trụ sở Ban quản lý thì Cù Vận Bạch đã bán sống bán chết xuống xe, thậm chí ngay cả chào hỏi cũng không kịp nói tiếng nào đã nháo nhào chạy vào buồng vệ sinh. Triệu Quốc Đống thậm chí còn có thể nghe rõ tiếng tí tách từ phía đối diện do phòng vệ sinh không cách âm tốt lắm.

Cù Vận Bạch thật sự là không nhịn nổi, cô không biết nếu chậm thêm 5' đồng hồ nữa thôi thì sẽ phát sinh chuyện gì. Tới khi được ngồi xổm trong nhà cầu thì sự thoải mái sung quả thực khó nói lên lời.

Các cụ nói cấm có sai, không có gì thoải mái bằng ỉa *** kịp thời và phòng vệ sinh đúng là nơi "hạnh phúc thăng hoa và nỗi buồn được xóa bỏ".

Chẳng qua khi cô từ phòng vệ sinh đi ra thì mới phát hiện Triệu Quốc Đống cũng đang rửa tay, nhìn thấy ánh mắt đối phương lướt tới, Cù Vận Bạch lập tức ý thức được đối phương nói không chừng đã ở cách vách, mình vừa rồi lại không chịu nổi... Trong lúc nhất thời Cù Vận Bạch quả thực không dám nghĩ tiếp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.